Hạ Hầu Hiên sững sờ đứng một chỗ, mồ hôi lạnh từng giọt chảy xuống. Bỗng nhiên Hạ Hầu Hiên xoay người chạy trở về, lẩm bẩm nói:
– Hỏng rồi, hỏng rồi. Tiểu Hoàng nhất định đã nghĩ ta là một tiểu nhân chuyên âm mưu hại người bụng đầy quỷ kế. Sao lại vậy chứ? Không được, phải chạy nhanh đi vãn hồi hình tượng.
Vừa nói xong đã chạy đi xa. Tiếu phi đứng phía sau bĩu môi, nho nhỏ nói:
– Hoàng thượng, người là một người rất tự đề cao mình đấy. Vừa ra tay đã bị người ta nhìn ra, còn cái gì bụng đầy quỷ kế chứ.
Nói rồi Tiếu phi mang theo đám người hầu hồi cung.
Hạ Hầu Hiên vội vội vàng vàng trở về tẩm cung, quả nhiên gặp Ngưu Ngưu đang ở cửa sổ tưới nước cho mấy bồn hoa. Hạ Hầu Hiên đem người đuổi hết ra bên ngoài, chính mình vụng trộm lén đi vào. Một lời còn chưa nói thì Ngưu Ngưu đã thản nhiên nói:
– Hoàng thượng, ngươi còn chưa hết hy vọng sao? Ta nhớ rõ đã cùng ngươi nói ta sẽ không ở lại nhân gian cùng ngươi sống quãng đời còn lại. nếu ngươi không thể buông tình cảm xuống, ta tình nguyện hiện tại liền rời đi.
Hạ Hầu Hiên dừng lại, trong lòng muốn nói không có người thì không được. Tuy nhiên ngay sau đó, ý chí chiến đấu của Hạ Hầu Hiên lại cao lên. “Trẫm là ai a? Trẫm là hoàng đế, nếu không thay đổi được tinh thần bất khuất của người khác sao có thể làm hoàng đế chứ?” Thế là tâm tình buồn bực liền biến mất, mặt mày hớn hở nói với Ngưu Ngưu:
– Biết rồi. Ta nhất định sẽ thả xuống. Ngưu Ngưu, ngươi phải tin tưởng ta, ta là hoàng đế, kim khẩu ngọc nha, nói một không nói hai.
Ngưu Ngưu nhìn Hạ Hầu Hiên một cái, trong lòng vô lực thở dài. Thầm nghĩ: “Ngươi tự đi mà nhìn cái bộ dạng đến nói dối còn không xong của ngươi đi. Thần thái của ngươi tràn đầy ý chí kiên định, đâu có giống như một kẻ sẽ buông tay với ta. Khó trách tìm người đến diễn trò cũng kém như thế. Đầu óc của ngươi ném đi đâu rồi hả?” Ngưu Ngưu biết Hạ Hầu Hiên ngốc nghếch này đơn giản là miệng phục, tâm không phục. Ngưu Ngưu thầm nghĩ thôi quên đi, ngày mai tìm một cơ hội rời khỏi nơi này. Bằng không tên khờ đó sẽ không chịu chết tâm đối với mình.
Nhưng thế sự vốn không như ý muốn. Ngày hôm sau, Hạ Hầu Hiên không hiểu vì sao tâm huyết dâng trào, lại sai người đến nhà Quan Ải, bức Quan Ải giao ra đan dược. Vốn Ngưu Ngưu không nghĩ đến sẽ gặp Quan Ải, nhưng thế nhân(người đời) đều nói hắn rất phi thường, cực kỳ lợi hại. Ngưu Ngưu cũng rất tò mò. Thuần túy là cường giả (kẻ mạnh) đối mặt với cường giả thật là một chuyện tốt, hơn nữa Hạ Hầu Hiên cũng đã cam đoan là Ngưu Ngưu sẽ an toàn. Thế nên Ngưu Ngưu ra vẻ là một tiểu thái giám, bước vào Ngự thư phòng.Quan Ải dĩ nhiên không phải dạng tầm thường. Khi đối mặt, Ngưu Ngưu biết Quan Ải đã nhìn ra thân phận của mình. Đi phía sau Hạ Hầu Hiên, Ngưu Ngưu âm thầm tán thưởng khí độ tu vi của Quan Ải, lớn lên cũng rất anh tuấn. Ngưu Ngưu lúc trước không ngờ Quan Ải đối với tưởng tượng của mình còn mạnh hơn rất nhiều, bởi vậy có một chút khẩn trưởng. Cũng may có lẽ là vì còn có Hạ Hầu Hiên ở đó nên Quan Ải cũng không có hành động gì. Ngưu Ngưu nghĩ thầm “Quên đi, nếu người ta không phát tác khí thế, chính mình cũng ở trong này khoe khoang đắc ý.” Lúc Hạ Hầu Hiên phải đi ra ngoài gặp đại thần, Ngưu Ngưu cũng nhân lúc này chạy theo ra ngoài.
Ai ngờ khi Quan Ải đi ngang qua, Ngưu Ngưu lập tức nhận ra một cỗ hơi thở quen thuộc, rất mỏng, bằng không Ngưu Ngưu đã sớm phát hiện. Ngưu Ngưu hoảng sợ tái ngửi lại một chút liền biết đó là hơi thở của Kê tinh. “Chẳng lẽ…” Ngưu Ngưu không dám nghĩ nữa, vừa sợ vừa giận nhìn Quan Ải, trong đầu ý nghĩ duy nhất là: “Kê tinh đã bị Quan Ải bắt được, cũng không biết sống hay chết.” Xem ra là dữ nhiều lành tí bời vì khi Quan Ải rời đi Hạ Hầu Hiên đối với Ngưu Ngưu liền lộ ra sát ý.
Ai ngờ vừa hỏi ra, sát ý của Quan Ải đã biến mất sạch sẽ, còn thay bằng một gương mặt tươi cười nhìn giống như là một kẻ đang muốn nịnh nọt. Điều này khiến cho Ngưu Ngưu thấy rất khả nghi nhưng thời điểm này không thích hợp để giải đáp điều đó. Cho đến khi nghe tin Kê tinh đã mang thai, Ngưu Ngưu mới hiểu được vì sao Quan Ải đối với mình cười như thế. Bất quá đó là chuyện sau này.
Thuận lợi đi ra ngoài, đứng ở mép cửa, Ngưu Ngưu vẫn phi thường cao hứng. Xem ra vị đứng đầu Tu Chân giới này cũng không giống như những kẻ Tu Chân khác, gặp yêu tinh thì mặc kệ tốt xấu, không hỏi thị phi liền một gậy đánh chết. Có lẽ thật sự như trong lời nói của Hạ Hầu Hiên, giữa Hạ Hầu Hiên và Quan Ải giao tình rất sâu đậm nên với Ngưu Ngưu mới thủ hạ lưu tình như thế. Cơ mà suy nghĩ một chút, có chỗ không đúng a. Nếu Quan Ải có thể buông tha cho mình thì hẳn có thể buông tha cho Kê tinh chứ? Cho nên Quan Ải nhất định là một thanh niên bản tính lương thiện tinh khiết, không cần hoài nghi nữa. (Ngưu Ngưu à, bé sai rồi.)
Ngưu Ngưu đã biết Kê tinh ở phủ Quốc sư, trong lòng rất hoài niệm, rất muốn khi nào có thời gian sẽ đi tìm Kê tinh. Không biết Kê tinh vừa yêu tiền vừa nhát gan đến thế gian rồi có thích ứng không hay. Bất quá chưa ra khỏi cung đã nghe một tiếng khóc từ xa truyền đến.
– Các vị đại ca, các người xin hãy thương xót để cho ta nhìn thấy Tiểu Hoàng công tử. Ô ô ô, ta… ta cùng hắn là bạn bè, bằng không các người nói với Tiểu Hoàng đi. Nói là Tiểu Đường Tử tìm hắn.
Thanh âm này là từ xa truyền đến, bởi vì thính lực của Ngưu Ngưu vượt qua thường nhân. Kỳ thật nơi đó ở khá xa. Ngưu Ngưu trong lòng cả kinh. Tiểu Đường Tử? Phải rồi, chỉ nghĩ đến đi thăm Kê tinh mà quên đi tiền chủ nhân. Thế là Ngưu Ngưu vội vàng đi ra ngoài, nói với thị vệ:
– Cho Tiểu Đường Tử tiến vào. Các ngươi cũng thật là, hắn đã nhờ các ngươi thông báo vì cái gì lại ngăn cản ta với hắn gặp nhau chứ?
Vừa nói, Ngưu Ngưu đã đem Tiểu Đường Tử kéo vào. Tiểu Đường Tử hai má đầy nước mắt, không hiểu đã bị thiên đại ủy khuất gì.
Thái giám thị vệ cũng là có nỗi khổ không nói nên lời. “Không phải là chúng ta cố ý làm khó hắn, mà là vì hắn không hiểu vì sao lại đắc tội với Hoàng thượng. Hoàng thượng hạ nghiêm lệnh, ai cũng đều có thể gặp ngươi, ngoại trừ hắn a. Tiểu Hoàng công tử, ngươi có bản lĩnh thì đi tìm Hoàng thượng hỏi nguyên nhân, vì sao lại làm khó chúng ta.” Dù là nghĩ thế nhưng cũng chỉ có thể bất đắc dĩ nhìn Ngưu Ngưu đem Tiểu Đường Tử kéo về phòng, đi xa dần.
Danh Sách Chương: