Mục lục
Thập Nhị Yêu Tinh Hệ Liệt
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:



Dương Đào cùng Thu Thiên thẳng tắp đứng ở tiền thính, lão phu nhân trên chủ tọa còn đang tươi cười hỏi: “Các ngươi rốt cuộc là vì cái gì cãi nhau a? Đến, nói cho nương nghe một chút, nương phân xử cho các ngươi, ai nha, không nên ngượng ngùng nha, bất quá là cãi nhau mà thôi, ai mà chẳng có lúc tranh cãi, các ngươi không đem lý do nói ra, ta làm sao phân xử cho các ngươi, đúng hay không? Đến, nói ra nói ra......”



Thu Thiên cuối cùng nhịn không được. Hắn bị lão phu nhân này oanh tạc đã non nửa canh giờ. Lý do cãi nhau mất mặt như vậy đáng lẽ hắn quyết không nói ra, nhưng hiện tại, hắn cảm giác được mình sắp đầu hàng, không khỏi cảm thán chính mình quả nhiên là hầu tử, một khi là hầu tử suốt đời vẫn là hầu tử, mặc dù tu luyện một ngàn năm, vẫn không thể nhẫn nhịn a.



“Lão phu nhân, ta...... Chúng ta là đang cãi nhau, ngươi rốt cuộc có hiểu hay không a? Là cãi nhau, cãi nhau......”



Hắn tăng thêm ngữ khí vào hai chữ sau, đã thấy lão phu nhân cười tủm tỉm gật đầu.



“Đúng vậy, là cãi nhau a, ta cũng không nói các ngươi là đang liếc mắt đưa tình, ta chỉ là muốn nghe lý do một chút thôi, đến, bé ngoan, mau nói cho ta biết, các ngươi rốt cuộc vì cái gì......”



” Ta chịu không nổi”. Dương Đào mặt không chút thay đổi xoay người bước đi, hắn thật sự không rõ, nếm trải qua bao nhiêu đau khổ, vì cái gì, nương còn có thể mang một bộ dáng không thần kinh không đại não như thế này. Lúc trước nếu không phải bởi vì nàng từ tâm, chính mình đã sớm trảm thảo trừ căn(1). Hảo, trước kia không nói, dù sao mấy cây cỏ con con kia cũng đã bị giám sát chặt chẽ, không có khả năng gây sóng to gió lớn gì, nhưng...... Nhưng nàng đã là lão thái thái lão phu nhân Dương gia, hắn thật sự rất muốn kính nhờ nàng thể hiện uy nghiêm của một đương gia chủ mẫu, không cần dùng vẻ mặt mỹ nhân hết thời ở trước mặt mình giống như thiếu nữ khờ khạo mà đùa giỡn.



” Oa, thiếu gia đi rồi, ta phải đi theo hầu hạ hắn a!”



Thu Thiên không phải ngu ngốc, nếu ngay cả quả khế âm hiểm kia cũng không đỡ nổi chiêu thức của lão phu nhân, mình mà ở lại chỗ này, chẳng phải càng nguy hiểm. Hắn vừa muốn động chân, lại bị nha hoàn tỷ tỷ đáng yêu đè lại.



“Kỳ thật ngươi không nói, cũng không sao”.



Sắc mặt Lão phu nhân bỗng nhiên lại trở nên thực đau thương, làm cho Thu Thiên không thể không thán phục công phu biến sắc mặt của nàng thật là thâm hậu.



” Ta chỉ muốn đến nghe ngươi cùng Đào nhi cãi nhau, cũng rất vui vẻ. Ngươi biết không? Đứa nhỏ kia cho tới bây giờ đều là một bộ dáng âm âm trầm trầm, từ lúc hắn hiểu chuyện, ta không còn thấy hắn cười qua hay khóc qua, thậm chí là giận qua. Đứa nhỏ này đã chịu rất nhiều đau khổ, hôm nay mới biến thành cái dạng này, ta...... Ta bởi vì muốn cho hắn trở nên giống người bình thường, có thất tình lục dục bình thường, mới không tiếc lưu lại ngươi, kỳ thật ta cũng biết ngươi là vô tội, nhưng...... Nhưng không có biện pháp, tâm của người làm mẹ, là toàn bộ đặt ở trên người nhi tử a......Thu Thiên ngươi có thể hiểu cho ta không?”




Lão phu nhân nước mắt tung bay, nắm chặt tay Thu Thiên khóc lóc kể lể.



“Ta...... Ta có thể hiểu được. Đáng thương...... Đáng thương tấm lòng của người làm cha làm mẹ trong thiên hạ...... Kia...... Rốt cuộc quả khế vì cái gì lại trở thành như vậy?”



Thu Thiên rút tay về. Trên mặt nặn ra nụ cười cứng đơ. Ông trời a. Nhân loại càng ngày càng đáng sợ. Lão phu nhân này rõ ràng muốn giành được sự đồng tình của ta, nước mắt nàng cũng vắt ra được a. Còn...... Còn giả bộ tội nghiệp như vậy. Hắn dễ dàng nhìn thấu quỷ kế của lão phu nhân, nhưng đồng thời, hắn lại đối với thân thế Dương Đào cảm thấy tò mò. Người kia luôn bày ra một bộ mặt như người chết, trong ánh mắt tất cả đều là mưu tính, là đề phòng cùng dò xét, không phải người bình thường nên làm. Lão phu nhân này tuy rằng có giả vờ, nhưng lời của nàng cũng thực chân thành, phỏng chừng sẽ không tùy tiện bịa đặt ra một câu chuyện xưa để lừa gạt mình.



Lão phu nhân thu nước mắt, trên mặt thu bộ dạng diễn trò vừa rồi, thở dài nói:



” Ta là tiểu thiếp lão gia thú về từ kỹ viện. Dương gia là đại gia tộc, sao có thể cho phép chuyện tình đồi phong bại tục loại này phát sinh, nếu không phải lão gia nắm giữ sinh kế toàn tộc, lại là tộc trưởng, ta đại khái sẽ bị trầm đường(2).Nhưng dù vậy, địa vị ta trong nhà cũng không đáng nói. Vốn tưởng rằng sau khi sinh hạ Đào nhi, mọi chuyện sẽ tốt hơn, cũng không nghĩ đến, Đào nhi mới vừa sinh hạ không lâu, lão gia liền bệnh không dậy nổi, không bao lâu thì mất. Bỏ lại chúng ta cô nhi quả phụ, nhận đủ mọi khó dễ của đại phòng phu nhân cùng các thiếu gia tiểu thư. Đào nhi khi đó luôn khóc hỏi ta, vì sao ca ca tỷ tỷ luôn đánh hắn khi dễ hắn, ta không biết nên trả lời thế nào, nhưng sau này, chính hắn tìm được đáp án, hắn biết bọn họ căn bản không xem hắn là huynh đệ. Từ đó về sau, hắn liền thay đổi, không thèm nói lại cũng không hề cười, bị khi dễ cũng chỉ là yên lặng chịu đựng, cho dù trên đầu bị tảng đá đập đến thủng lỗ chảy máu, hắn cũng không khóc”.



“Mười lăm tuổi năm ấy, hắn rời gia, không biết đi đến nơi nào. Ta nguyên tưởng rằng...... Đời này cũng không thấy được Đào nhi của ta, sẽ không còn được gặp lại hắn, ai ngờ...... Ai ngờ mười năm sau, chính là hai năm trước, hắn đã trở lại, hơn nữa là áo gấm về nhà, đã trở thành đại chủ nợ của tất cả hiệu buôn của Dương gia, ta chỉ nghe hắn nói hắn có mấy người bằng hữu lợi hại giúp hắn, lại không biết Hoàng Thượng cũng là bằng hữu của hắn, hắn đem đại trạch này mua lại, làm nở mày nở mặt đại gia tộc Dương gia, người trước kia khi dễ hắn, một đám đều phải đuổi tận giết tuyệt, may mắn ta ngăn cản, cuối cùng hắn mới cho bọn họ một con đường sống, nhưng mà Đào nhi, hắn vẫn như cũ sẽ không khóc, sẽ không cười, sẽ không thương tâm, sẽ không cao hứng, có đôi khi ta nhìn thấy hắn, sẽ suy nghĩ người này rốt cuộc có khác gì là cương thi đâu?”



Lão phu nhân nói tới đây, bỗng nhiên khụ hai tiếng, xấu hổ nói:” Cái kia......thật xấu hổ, ta không nên nói đứa con mình như vậy, nhưng mà ta nói...... Cũng là sự thật, Thu Thiên, không tin ngươi hỏi một chút người trong phủ, mọi người có đúng hay không đều có loại cảm giác này?”



Nàng nói xong, không đợi Thu Thiên đặt câu hỏi, bọn nha hoàn đã trăm miệng một lời hồi đáp: “Đúng vậy, lão phu nhân ngươi nói một chút cũng chưa sai”.



“Như thế...... Như thế thật đáng thương a?”



Hầu tử tinh mở to hai mắt, hoàn toàn bị vận mệnh Dương Đào làm cảm động, Lão phu nhân chỉ nhìn vẻ mặt của hắn, liền biết hắn trong lòng suy nghĩ cái gì. Thế là làm vẻ mặt đau khổ gật đầu nói:



“Đúng vậy đúng vậy, cho nên Thu Thiên, coi như ta cầu ngươi, nhất định phải làm cho con ta khôi phục thành người bình thường, ta tình nguyện táng gia bại sản báo đáp đại ân đại đức của ngươi......”



Nàng nói xong tái quỳ xuống, lại bị Thu Thiên nâng dậy, hầu tử tinh kia cũng không phải yêu tinh thích lừa bịp, đối lão phu nhân ha hả cười nói:



“Được rồi lão phu nhân, thân thế quả khế thật sự là rất đáng thương, cho nên ta nhất định sẽ giúp hắn, cũng coi như là làm việc thiện tích đức, này với ta mà nói, cũng là vô cùng có lợi. Bất quá ý định táng gia bại sản của ngươi không chút thành thực thì không nên nói, ngươi cho là ta không biết hay sao? Nhà các ngươi là do quả khế làm chủ, ngươi nếu táng gia bại sản, cũng bất quá chính là đem một ít tiền riêng cùng trang sức hồi môn cho ta thôi, đúng rồi, ngươi là xuất thân từ kỹ viện, trang sức hồi môn đại khái cũng là không có. Tóm lại, ta nhất định giúp quả khế khôi phục thành người bình thường, cái này ngươi yên tâm đi”.



Lão phu nhân liên tiếp gật đầu, Thu Thiên biểu tình lạc quan tự tin vô cùng ngẩng đầu đi ra ngoài. Ở phía sau, lão phu nhân sau một lúc lâu nhìn theo thân ảnh hắn, bỗng nhiên nhếch miệng cười nói:



“Khá lắm, đứa nhỏ này thật thông minh lanh lợi, không đơn giản đâu, ha hả, hắn mà ở cùng Đào nhi nhất định sẽ có không ít trò hay để xem a”.



Nàng chuyển hướng bọn nha hoàn vây quanh bên người, nghiêm mặt phân phó: “Các ngươi từ nay về sau trông coi cho ta, một khi thiếu gia bên kia có trò hay để xem, nhưng ngàn vạn lần đừng để bại lộ, phải lập tức đến cho ta biết một tiếng, hiểu chưa?”



Đã đi ra ngoài rất xa ngoài cửa, hầu tử tinh bỗng nhiên đùng một cái té ngã, nửa ngày mới đứng lên. Hắn vỗ vỗ tro bụi trên người, một bên lẩm bẩm: “Mẹ nó, pháp lực cao cường chính là điểm không tốt, lời không muốn nghe cũng phải nghe”.



Quay đầu lại trừng mắt nhìn phòng lão phu nhân một cái: “Còn có lão bà này, nàng ta có phải là người bình thường hay không đây? Quả khế phải gánh vác thêm một người mẹ như nàng, khó trách phải tự lực cánh sinh, nếu không hắn bị bọn huynh đệ đáng giận đánh chết cũng không phải không có khả năng”.



Hắn cứ như vậy một bên mắng lảm nhảm, một bên đi về phía trước, đi được nửa ngày mới nhớ tới một vấn đề trọng yếu: Mình là từ trong thư phòng đi ra, Dương Đào mới rồi cũng ở thư phòng, nhưng hắn đi ra ngoài sớm hơn mình, như vậy hiện tại phải đi đâu mà tìm hắn đây? Đường đường hầu tử thế nhưng có ngày đứng ở một chỗ không xác định được phương hướng, nếu chuyện này truyền ra hắn còn không bị yêu tinh đồng bạn cười chết, hắn cũng không phải bổn thử, bổn xà, bổn long yêu tinh a.



” Ta còn đang cho rằng ngươi ở trong này thưởng thức cây mọc như thế nào chứ?”



Phía sau bỗng nhiên vang lên thanh âm đầy tiếu ý, Thu Thiên nhìn lại, liền thấy Dương Đào dựa vào một thân cây phía sau mình, miệng hơi hơi nhếch lên, lộ ra răng nanh tuyết trắng, cái biểu tình kia, nhìn như thế nào cũng cảm thấy có chút quỷ dị.



” Ân, kỳ quái, ngươi đây là đang cười sao? Nhưng lão phu nhân nói, ngươi căn bản là không biết cười a, ngươi lộ ra loại vẻ mặt này, phải gọi là gì nhỉ? Khóc hay sao? Không đúng không đúng, không có nước mắt a”.




Thu Thiên sờ sờ cằm, đánh giá Dương Đào từ trên xuống dưới, tức khắc khiến đối phương thu hồi dáng cười, trở thành “hừ” một tiếng.



” Ân, thật tốt quá, còn cứu được, biểu tình thay đổi coi như không cứng ngắc, hơn nữa tốc độ cũng rất đáng khen ngợi, lão phu nhân kỳ thật cũng không nên quá lo lắng”.



Thu Thiên vui vẻ cười thành tiếng, nhìn Dương Đào trong nháy mắt sắc mặt tối đen, hắn hoạt bát đi tới trước mặt Dương Đào, chỉ vào mặt Dương thiếu gia ha ha cười nói:



” Ba loại biểu tình, hơn nữa lần này ngay cả sắc mặt cũng thay đổi, Aha ha ha, ta thật sự là rất rất giỏi, cứ như vậy, ta...... A......”



“Ba” một tiếng, cây quạt đã gõ vào đầu Thu Thiên, mặt Dương Đào đã không thể nói được là biến thành màu sắc gì nữa:



” Ta nói cho ngươi, ngươi rất ngu ngốc, trong nhà ta có nương ta một cái là đủ rồi, ta không cần người thứ hai đến chọc tức ta”.



Hắn nói xong, xoay người bước đi, trong lòng kỳ quái mình mới nãy rốt cuộc vì cái gì lại đến gần thiếu niên này, cứ để hắn đứng ở chỗ này ngẩn người ra có phải hay hơn không? Vậy mà còn có thể cùng hắn nói chuyện, quả nhiên ngu ngốc cũng là bệnh có thể lây.



Ông trời, ta vừa bị con người đánh phải không? Thu Thiên sờ đầu, trong lòng kêu lên, mang thân người không tốt một chút nào, nếu mình vẫn còn là hầu tử, đừng nói một Dương Đào, cho dù có mười Dương Đào, một trăm Dương Đào, cũng không thể đánh trúng một mảnh góc áo mình, chính là hiện tại, hắn vung vẩy hai cánh tay, oán hận lẩm bẩm:



” Ngắn như thế, nhỏ như thế, lúc gấp gáp thì không giúp gì được, các ngươi cũng quá vô dụng, thật không biết đây là tiến hóa hay là thoái hóa a”.



Vừa ngẩng đầu, thân ảnh tiêu sái đã muốn đi xa dần, Thu Thiên lo lắng hô to:



” Uy, ngươi đừng chạy, ngươi sao phải chạy như vậy? Chờ ta chút a……”



Hắn một bên truy, một bên còn hô to gọi nhỏ ầm ĩ, khiến cho bọn hạ nhân đi ngang qua nhiều lần hướng về phía này nhìn xung quanh. Cuối cùng Dương Đào thật sự chịu thua hắn, không thể không dừng cước bộ, quay đầu lại tức giận nói:



” Đủ rồi, ngươi không quát to không được sao? Người ta không biết còn tưởng rằng chúng ta là đào phạm(3)ni.”



Thu Thiên cuối cùng cũng đuổi theo kịp, tức giận nói:



” Hừ, ta sao có thể không như vậy chứ, nơi này của ngươi đường quanh quanh co co, so với trên núi còn phức tạp hơn, vạn nhất để ngươi chạy mất, ta tìm không thấy ngươi thì sao?”



Hắn nói xong, Dương Đào đã tức giận đến nói không ra lời, xoay người bước đi, Thu Thiên lại nhắm mắt nhắm mũi theo sau đuôi.



” Ai, ngươi vừa mới nghe thấy được không? Thiếu gia cùng người kia nói đùa phải không, hắn thế nhưng có thể nói ra một câu hài hước‘ không biết còn tưởng rằng bọn họ là đào phạm’, trời ạ, kia thật là thiếu gia sao?”



” Đúng vậy đúng vậy, ta cũng nghĩ như thế, ai nha, đừng đứng đây nói nữa, nhanh đem tin tức này nói cho lão phu nhân, một bao tiền lì xì là không thiếu được.”



” A, đúng, đúng, đúng, đúng vậy, đúng vậy, cũng là ngươi thông minh.”



Bọn người hầu tốp năm tốp ba đi ngang qua Dương Đào cùng Thu Thiên, mỗi người đi qua, còn quay đầu lại tặng cho bọn hắn một cái biểu tình tựa tiếu phi tiếu cực kỳ quỷ dị. Dương Đào tư thế tiêu sái tuy rằng còn duy trì tiêu sái cao ngất, nhưng cái mũi đã muốn vặn vẹo, sao cho tới bây giờ hắn mới biết, bọn người hầu trong nhà cũng là một lũ ngu ngốc, xem ra là nên cân nhắc một chút có cần đổi đám người hầu này hay không, điều kiện tiên quyết là: Nương hắn nhất định không đồng ý, còn chưa kể nàng sẽ bày ra tiết mục: nhất vừa diễn vừa khóc, nhị nháo, tam thắt cổ.



” Oa, nhà các ngươi người hầu thật nhiều a.” Thu Thiên một bên nhìn mấy người hầu này một bên cảm thán:” Hơn nữa đều thực đáng yêu, một chút cũng không giống ngươi. Chẳng qua bọn họ mỗi người đều quay đầu lại nhìn chúng ta một chút để làm gì a? Đây là ngươi quy định nhìn thấy ngươi phải bày ra biểu tình cùng tư thế như vậy sao? Ha ha ha, quả khế ngươi thật đúng là không giống người thường.”




” Ngu ngốc như ngươi mới có thể cảm thấy được bọn họ đáng yêu.”



Dương Đào đi mà giống như đang đào tẩu, hiện tại hắn đã hoàn toàn buông tha cho thân phận của Thu Thiên, nguyên bản còn tưởng rằng kẻ này được đưa tới bên người mình làm nội ứng, hiện tại đã rõ, căn bản là một kẻ ngu ngốc, vậy mà mình lúc trước còn đánh giá rất cao hắn, chờ chút, trọng điểm hình như không phải cái này.



” Ngươi gọi ta là gì?”



Dương Đào quay đầu lại, không dám tin nhìn Thu Thiên, nghĩ thầm hắn ta chỉ là phát âm không chính xác mà thôi, không phải là biệt danh gì gì đó, ít ra sau khi hắn làm chủ Dương gia, vốn không có người nào dám cho đối hắn gọi biệt danh này nọ, hơn nữa nếu là biệt danh, tại sao lại là quả khế? Trước kia cái bọn không đáng làm huynh đệ kia chẳng phải đều gọi hắn là ” Cẩu thặng, cẩu tử” linh tinh hay sao? Quả khế, loại biệt danh này, đối với hắn lực sát thương cũng quá nhỏ đi.



” Quả khế, ta vẫn đều gọi ngươi là quả khế a.” Thu Thiên không rõ Dương Đào vì sao lại kinh ngạc nhìn mình như thế, còn cao hứng giải thích:” Tuy rằng ngươi trưởng thành một chút cũng không giống quả khế, cho nên gọi ngươi quả khế sẽ làm quả khế cảm thấy thực sinh khí thực mất mặt, chính là thân thế của ngươi thực long đong, cho nên ta quyết định rộng lượng một chút, gọi ngươi quả khế là hy vọng ngươi có thể giống quả khế, tuy nhiều góc cạnh, nhưng về sau không bao giờ … bị người khác khi dễ, a, đương nhiên, ngươi không cần bắt chước y như quả khế vậy, rất chua ăn không nổi a.”



Cái gì…… Cái gì là” Gọi ngươi quả khế sẽ làm quả khế cảm thấy thực sinh khí thật mất mặt”, hắn đường đường chủ nhân Dương thị gia tộc bị kêu thành quả khế, cảm giác thực sinh khí thật mất mặt trở thành của quả khế, a phi, hắn có thể không xứng với biệt danh quả khế này hay sao? Dương Đào giận không thể át chế, nhưng biểu tình dữ tợn có chút dịu đi khi nghe đến câu tiếp theo của Thu Thiên.



Này vẫn là lần đầu có người đối với mình nói câu ” Hy vọng ngươi có thể giống quả khế, tuy nhiều góc cạnh, nhưng về sau không bao giờ … bị người khác khi dễ” Mặc dù là mẫu thân, nàng cho tới bây giờ đều chỉ biết nhẫn nhục chịu đựng. Các bằng hữu thì cho hắn trợ giúp lớn nhất, cổ vũ hắn, lại càng nói đến những kẻ gọi là huynh đệ hắn, căn bản đem hắn đối đãi như cái đinh trong mắt cái gai trong thịt cần phải nhổ bỏ, cho nên…… Thu Thiên thật đúng là không giống những người khác. Khác đến mức làm cho hắn…… Bỗng nhiên trong lúc đó cảm thấy được trái tim đã muốn kết băng tựa hồ ấm áp lên. Bởi vậy, một câu cuối cùng vốn dĩ làm cho hắn đang muốn giậm cẳng giậm chân, lại thủy chung bảo trì yên lặng, mãi cho đến khi vào thư phòng.



” Oa, ngươi còn dám tới nơi này, không sợ nương nương quay trở lại a?”



Thu Thiên bước vào thư phòng, chợt nhớ đến oanh tạc của lão phu nhân mới nãy lòng còn sợ hãi, ký ức hãy còn mới mẻ. Dương Đào nhìn thật cẩn thận Thu Thiên một cái, bỗng nhiên mở miệng nói:



” Nếu là nương phái ngươi tới hầu hạ ta, vậy ngươi đi giúp ta pha một ly trà đi, dụng cụ đều ở trong nội thất, ngươi cẩn thận một chút có biết không? Kia đều là trà cụ ta thích nhất.”



” Vâng, quả khế thiếu gia.”



Thu Thiên hưng phấn gật đầu, thiếu gia này xem ra đã nhìn nhận mình trở thành người hầu của hắn, một khi đã như vậy, mình cũng nên hảo hảo trợ giúp hắn, đợi cho hắn hoàn toàn khôi phục thành tính cách như người bình thường, đối với việc tu hành cũng có thể rất có ích, còn có thể từ chỗ lão phu nhân có được đáp án: hỏi thế gian tình là gì, có thể nói là nhất cử tam đắc(4)a. Mang theo ảo tưởng tốt đẹp, hắn chạy nhanh như bay vào nội thất, sau đó bỗng nhiên nhớ tới cái gì quay đầu lại nói:



” Đúng rồi quả khế, ta gọi là Thu Thiên, nhớ kỹ nga.” Sau đó lại chui đầu vào nội thất.



====



(1) Trảm thảo trừ căn:Diệt cỏ diệt tận gốc.



(2) Trầm đường: Cho vào ***g …heo thả xuống sông.



(3) Đào phạm: Tội phạm vượt ngục.



(4) Nhất cử tam đắc: giống như một mũi tên bắn trúng…ba con nhạn ^^


Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK