Tả Tình Duyệt quay lại, cô cầu nguyện mình là nghe nhầm thôi, không phải giọng kẻ đó, nhưng khi cô nhìn thấy người đàn ông có đôi mắt sáng rực mang theo giảo hoạt kia đang đứng sau mình, lòng cô bỗng chùng xuống.
"Sao anh lại ở đây?" Tả Tình Duyệt đứng dậy, thấy Kiều Nam đi tới phía cô, theo thói quen liền lui về sau một bước. Anh ta nhìn cô, cho cô một cảm giác mình giống như miếng mồi ngon đã rơi vào tầm ngắn của thợ săn vậy, cảm thấy không thoải mái.
Kiều Nam nhún vai một cái, lơ đễnh ngồi xuống ghế salon, "Vốn muốn tìm Tổng giám đốc Cố để bàn chuyện làm ăn, nhưng lại. . ."
Kiều Nam ánh mắt chăm chú nhìn Tả Tình Duyệt, đang nói đột nhiên dừng lại, ánh mắt nhìn cô chợt loé sáng, dao động, thấy được Tả Tình Duyệt hốt hoảng, cô vội vàng lảng tránh ánh mắt anh.
"Bây giờ hai chúng ta sẽ cùng hẹn hò!" Ánh mắt Kiều Nam lóe sáng, cô càng tránh anh, càng khơi lên bản năng chinh phục trong anh. Hiện giờ anh rất có cảm tình đối với cô, hẹn hò? Dường như đã từ rất lâu rồi, hai từ này không có xuất hiện trong từ điển sống của Kiều Nam. Cho dù cùng phụ nữ sống chung, nhưng anh cũng chưa bao giờ dùng hai từ này, anh không muốn gắn bó lâu dài với người đàn bà nào. Nhưng giờ đây anh lại thích hai từ này!
"Anh đừng ăn nói lung tung!" Tả Tình Duyệt lông mày nhíu chặt, người đàn ông này biết rất rõ ràng cô là vợ của Cố Thịnh, biết rõ anh ta đang ngồi ngay trong tập đoàn Cố thị, vậy mà vẫn nói được như vậy!
"Nói lung tung, anh đâu có nói lung tung!" Kiều Nam đột nhiên đứng dậy, thân hình cao lớn bỗng chốc tiến tới gần Tả Tình Duyệt, mang theo một áp lực mạnh mẽ hướng về phía Tả Tình Duyệt. Anh nghĩ muốn gần cô hơn một chút, anh thích hương thơm thanh nhã trên người cô.
Tả Tình Duyệt trong lòng kinh sợ, tay nắm chặt túi trong đó chứa hộp cơm trưa của Cố Thịnh, chạy ra khỏi phòng làm việc, giống như đang trốn tránh điều gì đó rất đáng sợ.
Người phụ nữ này chạy trốn thật là nhanh! Lần đầu tiên anh bị một người phụ nữ tránh mặt, trốn chạy coi Kiều Nam anh như rắn rết bò cạp. Đây đúng là đả kích lớn đối với lòng tự ái của anh!
Trong đầu hiện lên vẻ mặt đáng yêu của Tả Tình Duyệt, có lúc giận dữ giống như con mèo nhỏ, khi lại sợ hãi rụt rè, rốt cuộc đâu mới là tính cách của cô? Hoặc là, cô còn có tính cách nào khác mà anh chưa biết không? Trong lòng anh ngoài khát khao chinh phục, đột nhiên lại thêm mong muốn có thể hiểu được con người Tả Tình Duyệt!
"Tả Tình Duyệt, dù em muốn trốn cũng trốn không được!" Kiều Nam khóe miệng nâng lên nụ cười bí ẩn, làm cho người ngoài không biết trong lòng anh ta đang suy nghĩ gì!
Vào thang máy tới tầng hầm, cô muốn quay về nhà, tuy nhiên chợt nhớ đến lời Cố Thịnh bảo chờ anh rồi cùng về! Đang bước đi như chạy cô bỗng dừng lại. Trong lòng cô thật mong được về cùng Cố Thịnh, dù sao đây cũng là cơ hội hiếm có, mặc dù sợ hãi anh làm tổn thương mình, nhưng vẫn luôn khao khát muốn được ở bên cạnh anh.
Thở dài, Tả Tình Duyệt quan sát thấy Kiều Nam không đuổi theo, cô mới vào thang máy. Có lẽ Kiều Nam nói thật, anh ta đến tìm Cố Thịnh để bàn chuyện, vừa rồi anh ta chỉ tình cờ gặp cô, cho nên mới cố ý trêu đùa. Vậy chỉ cần cô không về phòng làm việc, thì sẽ tránh được anh ta thôi.
Nghĩ như vậy, trong lòng Tả Tình Duyệt cảm thấy thoải mái hơn hẳn, đi thang máy lên tầng cao nhất của tòa nhà tập đoàn Cố thị.
Tầng thượng rất rộng rãi, nơi này rất ít người qua lại, Tả Tình Duyệt tìm một chỗ ngồi xuống, nhìn hộp cơm trong túi, nhớ tới lúc Cố Thịnh ăn ngon lành các món ăn do mình tự tay làm, trong lòng tràn ngập hương vị ngọt ngào.
Mặc dù anh ngoài mặt lạnh lùng, nhưng cô biết, anh thích cơm cô làm, nếu không thì sao anh lại bảo mai cô cũng chuẩn bị cơm trưa cho anh.
Lấy hộp cơm ra cô sờ lên hình trái tim trên hộp cơm, Tả Tình Duyệt mở hộp xem, đồ ăn đã nguội lạnh, nhưng cô không muốn bỏ.
"Thôi, coi như là bữa chiều!" trên mặt Tả Tình Duyệt hiện lên vẻ tươi cười, bắt đầu ăn cơm.
Nhưng cô vừa ăn được vài miếng, thì hộp cơm trên tay đã bị một cánh tay vươn đến lấy mất. Tả Tình Duyệt trong lòng ngẩn ra, ngẩng lên nhìn về phía người ấy, nhưng đụng phải ngay một đôi mắt màu xanh lục đang nhìn mình.
Là anh ta! Kiều Nam!
"Anh trả cho tôi!" Tả Tình Duyệt lạnh lùng mở miệng, anh ta đúng là khắc tinh của cô? Đã trốn tới nơi này rồi mà cái âm hồn ấy vẫn bám theo không tan.
Kiều Nam đưa hộp cơm lên mũi ngửi ngửi, ngửi thấy mùi thơm của thức ăn, không để ý đến Tả Tình Duyệt đang quắc mắt nhìn mình, liền ngồi xuống bên cạnh cô "Em làm à? Xem ra mùi vị cũng không tệ!"
Đây là hộp cơm tình yêu tự tay làm sao? Hộp cơm tình yêu là làm cho người mình yêu ăn, cô lại một mình ngồi ăn, hơn nữa thức ăn cũng nguội lạnh hết rồi!
Chợt anh nhìn thấy một hộp cơm khác trong túi, liền hiểu ra, trong mắt thoáng qua tia giảo hoạt, cầm lấy thìa trong tay Tả Tình Duyệt "Đúng lúc anh đang đói bụng, mặc dù cơm hơi nguội nhưng vẫn có thể ăn được!"
Kiều Nam nói xong, Tả Tình Duyệt không kịp ngăn cản, đã thấy anh ta cầm thìa bắt đầu ăn.
"Này, anh có thể tôn trọng tôi một chút có được không?" Tả Tình Duyệt khuôn mặt ửng hồng, đây là thìa cô đã dùng, người đàn ông này vẫn ăn được sao!
"Anh sẽ ăn hết, thể hiện sự tôn trọng với em!" Kiều Nam nhìn cũng không nhìn Tả Tình Duyệt, khi nếm qua thức ăn trong hộp, trong lòng anh chợt rung động. Anh không nghĩ Tả Tình Duyệt lại có tài nấu nướng đến vậy, dù là nhà hàng cao cấp, cũng chưa chắc đã nấu được những món ăn mang hương vị như vậy.
Hộp cơm lạnh cũng đã ngon như vậy, thì khi nó nóng sốt sẽ còn thế nào nữa!
Nghĩ đến hộp cơm thứ hai trong túi kia, trong lòng Kiều Nam không khỏi ghen tị với Cố Thịnh, người đàn ông này rốt cuộc có phần số gì mà gặp được người phụ nữ tốt như vậy?
Tả Tình Duyệt bị lời của anh ta chọc giận đến không muốn ăn, nhìn anh đút từng muỗng cơm vào mồm, thật muốn đánh anh ta. Nhưng nghĩ lại thấy mình làm như vậy thật quá hẹp hòi, nhỏ nhen, tức giận mở to mắt, không nhìn Kiều Nam nữa.
"Sao vậy? Tức giận? Em cũng muốn ăn?" Kiều Nam nhíu mày, ánh mắt lóe lóe, nghiêng đầu cố ý lại gần Tả Tình Duyệt, ngay cả khi cô tức giận cũng đáng yêu như vậy!
Tả Tình Duyệt liếc mắt, căn bản không muốn quan tâm anh ta, nhưng cô không biết lúc này mình với anh ta giống như một cặp tình nhân đang hờn giận nhau!
"Không phải là cơm hộp của em sao? Vậy chúng ta cùng nhau ăn!" Kiều Nam nói xong, chọn một món ăn, đưa tới miệng Tả Tình Duyệt.
Tả Tình Duyệt ngẩn ra, bị hành động của anh ta hù doạ, anh ta đang làm gì vậy? Đút cho cô ăn, chẳng nhẽ anh ta không biết đây là hành động rất thân mật sao?
Tả Tình Duyệt lùi về phía sau, tránh anh, nhưng Kiều Nam muốn cô ăn, đương nhiên anh có biện pháp.
"Em không ăn, vậy anh tìm cơ hội đút cho Cố Tâm Ngữ ăn!" Anh nói với giọng rất dịu dàng, mà Tả Tình Duyệt nghe được cũng là một câu uy hiếp trí mạng.
Nhìn ánh mắt đắc ý của anh ta, Tả Tình Duyệt cắn chặt hàm răng, chậm rãi há mồm.
"Như vậy mới ngoan!" Kiều Nam hài lòng gật đầu, đút thức ăn vào trong miệng cô.
Lúc này hai người không biết, cách đó không xa, có một đôi mắt đang nhìn hành động thân mật ấy, nắm chặt hai tay. . .Xem thêm...
Danh Sách Chương:
Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK