“Em đang nghĩ rốt cuộc anh có làm gì em hay không, hay là quần áo trên người em có phải do anh giúp em thay hay không, đúng không?” Một giọng nói đột nhiên xuất hiện dọa Tả Tình Duyệt giật mình, vội vàng đưa mắt nhìn khắp phòng nhưng không thấy bóng dáng của bất luận kẻ nào.
Nhưng cô nhận ra giọng nói này, là anh ta! Người đàn ông đã muốn đoạt lấy cô, mang theo con ngươi màu lục luẩn quẩn trong đầu cô.
“Không cần tìm, em không thấy được anh nhưng anh lại thấy em rất rõ.” Giọng nói đó lại một lần nữa vang lên, nhiều hơn mấy phần trêu chọc. Người đàn ông có con ngươi màu lục tản ra tia sáng chói mắt ngồi trước màn ảnh lớn, không phải phân tử tà ác trong lòng anh đang tác quái mà là anh thật sự yêu thích dáng vẻ phòng bị của Tả Tình Duyệt, đúng là một người phụ nữ đáng yêu.
Tả tình duyệt nhất thời hiểu ra trong căn phòng này có tồn tại thứ gọi là camera, ngồi nghiêm chỉnh trên giường chờ đợi người đàn ông kia nói tiếp.
“Bây giờ anh sẽ giải trừ những nghi ngờ của em, đáp án của vấn đề thứ nhất, anh không có làm gì em, đáp án của vấn đề thứ hai, là anh thay đồ giúp em!”
Kiều Nam nhếch miệng, nhìn chằm chằm màn ảnh lớn không chớp mắt một cái quả nhiên thấy chân mày Tả Tình Duyệt nhăn thành một ngọn núi nhỏ. Kiều Nam anh từ trước đến giờ không bao giờ bỏ qua bất cứ cơ hội kiếm món hời nào. Ngày hôm qua có lòng từ bi tha cho cô đương nhiên phải đòi lại một chút lợi tức, huống chi giờ phút này anh rất hưởng thụ vẻ mặt ửng đỏ của cô.
Hơi một tí đã xấu hổ như vậy, là anh nhặt được báu vật sao?
Lúc này anh nghiễm nhiên quên mất người phụ nữ trước mặt anh là vợ của người khác!
Tả Tình Duyệt ngẩn ra, không nghĩ tới anh ta sẽ nói trắng ra như vậy, anh ta thay quần áo giúp cô? Lắc lắc đầu, muốn bỏ qua cái cảm giác không được tự nhiên, thân thể cô anh ta cũng đã nhìn qua mấy lần rồi thay quần áo thì có là gì!
Về phần anh không lợi dụng lúc người gặp nạn mà chiếm tiện nghi của cô, chỉ điểm này thôi cô cũng đã tương đối cảm kích rồi.
“Cám ơn.” Tả Tình Duyệt cúi đầu, nhẹ nhàng nói ra khỏi miệng.
Lần này đổi lại là Kiều Nam ở trước màn ảnh giật mình, tay chống cằm bỗng chốc cứng đờ, trong mấy giây không thể khôi phục thái độ như cũ. Nhưng trên địa bàn của anh xảy ra chuyện như vậy anh cũng phải có trách nhiệm vậy mà người phụ nữ này cư nhiên nói cám ơn với anh!
Anh thông minh cẩn thận ngẫm lại phát hiện cô cám ơn anh ngày hôm qua không thừa nước đục thả câu, nghĩ tới đây tâm tình của anh tốt lên mấy phần. Nếu hôm qua anh thật ‘cường bạo’ cô thì giờ phút này có thể cô nhất định sẽ tự giết chết mình!
Trên bả vai truyền đến chút đau đớn, mở bàn tay ra, con ngươi sắc bén dao động, vẻ mặt cực kỳ quái dị.
Dường như hôm qua mình quyết định như vậy cũng có chút may mắn, cảm giác nghe được hai chữ ‘cám ơn’ này từ trong miệng cô ………. Không tệ! Hai vết thương này tựa hồ cũng không còn đau nữa, không hề chướng mắt nữa.
Nhưng một giây tiếp theo, anh khẽ nhíu hàng chân mày thanh tú, vẫn không bớt đi chút xinh đẹp nào, hai mắt nhìn chằm chằm Tả Tình Duyệt, “Chỉ hai chữ đã muốn đuổi anh đi? Hình như không dễ như vậy được, cho em một lời đề nghị, em có thể suy nghĩ một chút dùng hành động thực tế để bày tỏ lòng cám ơn, thí dụ như………”
Kiều Nam dừng một chút, nhìn vẻ mặt nghi hoặc của Tả Tình Duyệt khóe miệng cười càng thêm tà ác, tiếp tục mở miệng nói, “Thí dụ như, suy nghĩ một chút khi nào thì lấy thân báo đáp!”
Quả nhiên, Kiều Nam vừa nói hết lời trên mặt Tả Tình Duyệt càng thêm ửng đỏ, vẻ mặt cũng không còn nhu hòa như mới vừa rồi, thật giống như chú mèo con ngoan ngoãn rốt cuộc vươn móng vuốt sắc nhọn ra.
“Anh đừng mơ!” Trong lòng Tả Tình Duyệt mới vừa rồi nảy sinh hảo cảm với anh ta nhất thời giảm đi mấy phần.
“Ha ha………” Trong không khí truyền đến một trận tiếng cười sảng lảng, Tả Tình Duyệt mới hiểu được mình lại một lần nữa bị người đàn ông này trêu cợt rồi!
Tiếng cười của Kiều Nam mặc dù vô hại, nhưng Tả Tình Duyệt lại không thấy được trong đôi con ngươi kia chứa đầy kiên định và tự tin mãnh liệt như vậy, giống như sự quyết tâm trong lòng của một người nào đó.
Đừng mơ sao? Không! Chỉ cần anh muốn bất cứ chuyện gì cũng không phải là mơ, ví dụ như trở lại trả thù, ví dụ như muốn cho Cố Thịnh thống khổ, lại nói ví dụ như ……….. lấy được người phụ nữ này!
Anh tin tưởng một ngày nào đó người phụ nữ này sẽ cam tâm tình nguyện leo lên giường của anh, chủ động đối anh ôm ấp yêu thương!
Không người nào có thể cự tuyệt mị lực của anh, mặc dù Tả Tình Duyệt là một ngoại lệ nhưng anh sẽ không để cái ngoại lệ này kéo dài quá lâu!
Có lúc, có năng lực là một chuyện, tự tin là một chuyện, nhưng coi thường phụ nữ cũng là một sai lầm mà đàn ông thường mắc phải. Giờ phút này Kiều Nam chính là như vậy, tựa hồ đánh giá quá thấp Tả Tình Duyệt!
Nghĩ đến Cố Thịnh ánh mắt Kiều Nam trở nên sắc bén, trong sự sắc bén mang theo vài phần tĩnh mịch.
“Em có thể đi!” sau mấy phút trầm mặc Kiều Nam lại lần nữa mở miệng.
Tả Tình Duyệt cả kinh, “Anh đồng ý thả tôi đi?”
Cô cho là anh sẽ không dễ dàng buông tha cô như vậy đâu!
“Sao? Không nỡ đi? Vậy ở lại được rồi, giường của anh bất cứ lúc nào cũng có một vị trí cho em ở lại.” Giọng nói khôi phục mấy phần tà ác, trong khoảng thời gian ngắn làm cho người ta không thể nắm bắt được người đàn ông này, có lúc như con rắn máu lạnh, có lúc lại như hồ ly giảo hoạt, mà giờ khắc này lại giống như một tên côn đồ cà lơ phất phơ, nhưng cũng là thủ lĩnh một băng đảng làm cho người ta vừa nghe tin đã sợ mất mật.
“Không, tôi đồng ý đi, tôi muốn đi.” Tả Tình Duyệt kích động cố ý phớt lờ những lời trêu cợt của anh ta, không kịp chờ đợi nói giống như là sợ anh đột nhiên đổi ý.
Phản ứng của Tả Tình Duyệt làm cho anh có chút không vui, cô muốn rời khỏi anh như vậy sao? Muốn đi gặp Cố Thịnh? Hừ! Hôm qua Cô Thịnh đã bỏ cô lại rồi, trong lòng cô vẫn còn nghĩ tới anh ta sao?
Đột nhiên nghĩ đến ngày hôm qua cô kiên định thề bảo vệ sự trong sạch của cô, chẳng lẽ là vì Cố Thịnh mà thủ trinh?
Cái ý nghĩ này càng khiến mặt Kiều Nam nổi gân xanh, trong không khí đột nhiên tản mát ra một cổ khí bén nhọn, được lắm! Nếu đã vậy thì người phụ nữ này anh càng muốn có được, không chỉ là người của cô còn có lòng của cô! Anh đều muốn chiếm làm của riêng!
Đây là trận đấu giữa đàn ông với đàn ông! “Em có thể lập tức đi khỏi đây, nhưng đừng quên em đánh cuộc thua, từ giờ em chính là người phụ nữ của anh, còn về phần Cố Thịnh……. Em có thể nói cho anh tabiết, Kiều Nam anh rất coi trọng vợ của anh ta!” Giọng của Kiều Nam trở nên lạnh như băng, con ngươi màu lục phiếm lên một tia sáng âm lãnh.
Tuyên cáo lạnh lùng bá đạo khiến thân thể Tả Tình Duyệt ngớ ngẩn. Không rảnh suy nghĩ quá nhiều, bây giờ có thể lập tức rời khỏi chỗ này là quan trọng nhất!
Tả Tình Duyệt xuống giường, lúc xuất hiện ở cửa, trong đầu không khỏi hiện ra đôi con ngươi màu lục sắc bén, sự thương tiếc trong đôi mắt này làm cho cô ngớ ngẩn, nhưng một giây tiếp theo đôi con ngươi đó lại bị khuôn mặt của Cố Thịnh thay thế, bước chân đột nhiên dừng lại, trong lòng mơ hồ có một cỗ bất an lan tràn.
Chờ đợi cô sẽ là sự đối đãi như thế nào của Cố Thịnh đây?Xem thêm...
Danh Sách Chương:
Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK