Trong bệnh viện tràn đầy mùi thuốc sát trùng, mặc dù là đêm khuya, nhưng cũng không yên tĩnh.
Đèn trong phòng cấp cứu vẫn sáng, người đàn ông không ngừng bước đi trên hành lang, mỗi khi nhìn thấy đèn chỉ thị màu đỏ kia, trong óc của anh liền hiện ra một màn máu đỏ tươi trên giường, đau lòng như nước thủy triều bình thường đánh úp về phía anh, không bỏ đi được.
"Tả Tình Duyệt, em không thể có chuyện, ngàn vạn lần không thể có chuyện!" Cố Thịnh nắm chặt đôi tay thành quyền, vô lực nhắm mắt lại, anh sai lầm rồi sao? Không nên dùng phương thức này để thổ lộ nỗi hận của anh!
Lúc này chính anh cũng chật vật không chịu nổi, trên mặt tiều tụy lo lắng không còn sự oai hùng trên bàn đàm phán, cũng không còn thong dong tự nhiên như ngày thường. Anh cho là hận có thể thay thế được yêu, nhưng bây giờ mới phát hiện, khi hận, tình yêu chỉ tăng chứ không giảm!
Cửa phòng cứu cấp được mở ra, Cố Thịnh lập tức nghênh đón, "Cô ấy thế nào rồi?"
Cả người anh đều dính máu khẩn trương chờ đáp án của bác sĩ, trong lòng không ngừng cầu nguyện, không có việc gì, không có việc gì, người phụ nữ kia mặc dù mảnh mai, nhưng nội tâm lại vô cùng mạnh mẽ!
"Cố tiên sinh, sinh mệnh đứa nhỏ này tương đối ương ngạnh, cho dù chảy nhiều máu như vậy, nó vẫn bám vào cơ thể mẹ, thật là kỳ tích!" Gương mặt bác sĩ cũng là cao hứng, đây chính là đứa bé đầu tiên của tổng giám đốc tập đoàn Cố thị, nếu anh không giữ được, chỉ sợ chén cơm của anh sẽ không thể bảo vệ!
"Người lớn thì sao? Cô ấy. . ." Anh quan tâm không phải đứa bé, mà là an nguy của Tả Tình Duyệt!
Nhưng một khắc nghe được đứa bé không có chuyện gì, trong lòng anh lại mâu thuẫn, một sinh mạng thật ngoan cường! Nhưng cũng là sự châm chọc không thể xóa.
"Cô ấy còn đang hôn mê, nhưng đã thoát khỏi nguy hiểm." Bác sĩ thấy quan tâm và chân thành trên mặt Cố Thịnh, thiết tha hồi đáp.
Không có sao, không có việc gì là tốt rồi!
Cố Thịnh rốt cuộc thở dài một hơi, cả người bởi vì buông lỏng mà sụp đổ xuống. Khi anh thấy Tả Tình Duyệt một lần nữa, bác sĩ đã an bài cô ở phòng bệnh cao cấp, đứng ở mép giường, nhìn sắc mặt tái nhợt của cô, trong lòng Cố Thịnh như bị thứ gì đâm, theo bản năng đưa tay vuốt ve gương mặt tinh xảo của cô, trong mắt ngưng tụ sự thâm thúy.
"Tại sao mỗi khi tôi muốn yêu em, em đều khiến tôi thất vọng?" Cố Thịnh nhỏ giọng nỉ non, anh vốn muốn thương cô, nhưng, lấy được lại là gièm pha về việc cô lên giường với người khác!
Trời mới biết, một khắc kia anh đau lòng đến cỡ nào!
Anh thật không muốn để ý đêm hôm đó, chỉ cần cô hồi tâm chuyển ý, tiếp tục làm người phụ nữ yêu anh là được, nhưng, sự thật lại làm cho anh không cách nào tiếp nhận!
"Em biết dáng vẻ này của em làm người khác rất đau lòng không?" tay Cố Thịnh đi tới đôi môi không có chút máu của cô, nhẹ nhàng vuốt ve, giờ phút này anh thật muốn yêu cô lần nữa.
"Em muốn diễn trò cũng được, nhưng sao em không tiếp tục diễn vai người phụ nữ yêu tôi?"
Con người thật mâu thuẫn, thống hận bị lừa gạt, nhưng có lúc lại hi vọng mình chưa bao giờ biết sự thật, coi như là sống ở trong dối trá, chỉ cần vui vẻ, không có thương tổn là tốt rồi!
Ngay cả chính anh cũng không hiểu rõ mình, tình cảm của mình dành cho Tả Tình Duyệt rốt cuộc là gì?
Anh không biết về sau nên xử lý quan hệ giữa bọn họ như thế nào, điều duy nhất anh biết chính là anh không thể mất đi cô!
Một khắc vừa rồi, anh đã cảm nhận được thống khổ khi bỏ lỡ, giờ phút này, anh thật cảm ơn trời xanh còn thương hại anh, không có mang cô đi!
Nhưng lại để lại thứ anh thống hận, tay từ từ đi xuống, dừng lại ở trên bụng cô, sinh mạng này thật ương ngạnh như vậy sao? Hay là đang tỏ rõ với anh tình cảm của cô và Kiều Nam làkhông gì phá nổi?
Ánh mắt bỗng chốc trầm xuống, tay Cố Thịnh chậm rãi dời đi, hít thở thật sâu, xoay người hờ hững rời đi phòng bệnh.
Duyệt Duyệt, tôi nên làm gì với em đây?
Trong phòng bệnh, người phụ nữ bất an cau mày, tựa hồ ở trong mộng, cô đang trải qua chuyện kinh khủng gì đó.
"Cứu tôi. . . Cứu con tôi!" Một giọt nước mắt từ khóe mắt chảy xuống, dính vào gối màu trắng, biến mất không thấy gì nữa, nhưng vệt nước mắt lại tỏ rõ đau đớn trong lòng cô.
"Máu. . . Thật là nhiều máu. . ." Người phụ nữ vô ý thức nỉ non, trong lòng Tả Tình Duyệt rất sợ hãi, dưới thân thể của cô thật là nhiều máu, cô không ngừng cầu khẩn Cố Thịnh cứu cô, nhưng, nhưng anh lại nhìn cô nằm trong vũng máu, thờ ơ ơ hờ như một ác ma.
Máu ở dưới càng ngày càng nhiều, cô cơ hồ sắp bị thứ đỏ tươi này bao phủ, đột nhiên, tay Cố Thịnh chậm rãi đưa về phía cô. Một khắc đang đến gần cô, cô tựa hồ nhìn thấy đôi tay kia biến thành một cây đao, phá vỡ bụng của cô.
Cô nghe tiếng trẻ nít khóc, giống như đang cầu khẩn cô cứu nó, nhưng, thân thể của cô lại không thể động đậy, chỉ có thể trơ mắt nhìn đôi tay kia từ trong bụng mình lấy ra một thứ gì đó máu thịt mơ hồ. . .
"Đừng. . . Đừng tổn thương nó. . . Nó là con của anh. . . Sao anh lại độc ác. . . ." Tả Tình Duyệt không ngừng xin người đàn ông ở trước mắt. Nhưng, anh không để ý sự cầu khẩn của cô, lời của anh nói vang lên bên tai.
‘Cô không có tư cách sinh con của tôi!’
Những lời này như một cơn ác mộng bao phủ cô thật chặt, cô không xua được, cũng không thể trốn thoát!
"Đừng. . . Đừng làm hại con tôi. . ."
"Cố phu nhân. . .Cố phu nhân. . ." Y tá đi vào kiểm tra, thấy người phụ nữ thống khổ rối rắm trên giường, trong lòng không khỏi nổi lên thương tiếc, cô biết cô ấy mới rồi thiếu một chút là sinh non, nhưng nhìn bộ dáng bây giờ của Cố phu nhân, chỉ sợ là gặp ác mộng!
"Cố phu nhân. . . . ." Y tá tiếp tục nhẹ nhàng lắc lắc thân thể Tả Tình Duyệt, cố gắng lay tỉnh cô.
Tả Tình Duyệt khẽ cau mày, theo bản năng mở mắt ra, như bắt được một cây cỏ cứu mạng, nắm chặt cánh tay y tá, "Cứu con tôi. . . Cứu con tôi!"
Thật đáng thương, cô nhìn thấy con bị ném trên mặt đất, cô muốn ôm nó, nhưng không thể nào chạm vào thân thể nho nhỏ của nó.
"Cố phu nhân, không sao đâu, con của cô không sao, vừa rồi cô nằm mơ thôi, đó không phải là thật!" Y tá nhìn thẳng hai mắt của cô, nỗ lực an ủi tâm tình của cô, trạng huống như vậy cô đã gặp rất nhiều, nhưng Cố phu nhân trước mắt thật làm cô xúc động.
"Nằm mơ. . . . . Nhưng, rất chân thật, tôi nhìn thấy nó. . . ."
"Cố phu nhân, thật sự là nằm mơ thôi, cô xem, nơi này là bệnh viện, giờ cô đang ở trong phòng bệnh, em bé trong bụng cô không sao cả, còn nằm ở trong thân thể của cô!" Y tá ra hiệu cô nhìn hoàn cảnh chung quanh, khi Tả Tình Duyệt chú ý tới cả phòng trắng noãn, cô cũng không xa lạ.
Chỉ trong thời gian ngắn, cô cũng đã nhiều lần ra vào bệnh viện.
Vén chăn trên người lên, ánh mắt ngốc trệ rơi vào trên bụng của mình, nơi đó vẫn bình thản, em bé của cô thật còn nằm ở bên trong sao?
Mới vừa rồi thật sự đều là mộng?
"Cố tiên sinh rất khẩn trương về cô! Một mực ở bên ngoài phòng cứu cấp coi chừng, cho đến khi xác định cô và em bé đều không việc gì mới thở dài một hơi." Y tá cười nói, nhưng không biết một câu nói này lại như sét đánh bên tai Tả Tình Duyệt.Xem thêm...
Danh Sách Chương:
Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK