“Tôi …… thật muốn …….. hận anh!” Tả Tình Duyệt nhìn thẳng vào đôi con ngươi bén nhọn của Cố Thịnh, hai tay đẩy lồng ngực kiên cố của anh, nhưng sức lực của cô ở trước mặt anh như kiến càng lay cây, không đáng được nhắc tới.
“Hận? Người nên hận là tôi, cô có tư cách gì hận?” Cố Thịnh hung hăng nắm cằm cô, hận không thể đem cô bóp nát, người đàn bà trắc nết này còn dám nói hận anh, dường như đây là chuyện buồn cười nhất anh nghe được trên đời này!
Động tác phía dưới lần nữa tăng lên, mỗi lần đều mang đau đớn đến cho cô, bàn tay đi tới bụng cô nhẹ nhàng vuốt ve, nhưng lại khiến Tả Tình Duyệt sinh ra một loại ảo giác, hình như anh đã biết bí mật trong bụng cô! Sao có thể như thế.
Trong lòng đột nhiên căng thẳng, Tả Tình Duyệt theo bản năng đẩy tay anh ra.
“Sao? Tôi không thể sờ chỗ này sao?” Cố Thịnh tà tứ nhếch miệng, ánh mắt trở nên tối tăm, chỗ này mang theo chứng cứ phản bội của cô ta, cô ta sợ mình phát hiện sao? Nghĩ đến những gì mới vừa rồi nghe cô nói với Kiều Nam.
‘Sợ anh ấy sẽ gây bất lợi cho đứa bé trong bụng em!’
Linh cảm của phụ nữ quả nhiên là nhạy!
“Vậy chỗ này của cô có bí mật gì không thể cho người khác biết sao?” Bàn tay Cố Thịnh lần nữa rơi vào trên bụng cô, động tác vẫn rất nhẹ, lại đưa đến thân thể Tả Tình Duyệt lạnh run.
"Không. . . . . Không có!" Tả Tình Duyệt theo bản năng chối bỏ, ánh mắt tránh né, trong lòng mơ hồ bất an, anh ấy phát hiện rồi sao?
"Không có sao? Nhưng tôi lại cảm giác chỗ này có gì đó không giống?” Cố Thịnh nhíu mày, liễm hạ mi mắt, che kín sát ý chợt lóe lên, con đàn bà đáng chết này còn muốn lừa gạt anh sao?
Cô quá ngây thơ rồi! Chỉ bằng cô mà có thể đem anh lừa gạt đến gió thổi không lọt sao? Nếu cô muốn cứ như vậy chơi tiếp vậy anh sẽ thành toàn cho cô, nhưng hậu quả phải do một mình cô gánh chịu!
“Chắc là ảo giác của tôi, nếu không tôi còn tưởng trong chỗ này đang mang cốt nhục của tôi!” Hung hăng khẽ cắn trên bụng cô, một giây kế tiếp Tả Tình Duyệt đau kêu thành tiếng, đồng thời trên cái bụng bằng phẳng tuyết trắng cũng đột nhiên hiện lên một dấu răng thật sâu.
Tả Tình Duyệt không còn kịp đi chú ý đau đớn trên người, cô chỉ biết, không thể để cho Cố Thịnh biết chuyện cô mang thai! Một khi bị phát hiện anh nhất định sẽ không lưu lại đứa bé!
"Không, không có con. . . . . Không có con!" Giống như là không kịp chờ đợi muốn cho anh tin tưởng, Tả Tình Duyệt trong mắt của tràn đầy vội vàng, cô không còn kế sách nào chỉ có chủ động đến gần, hôn thân thể anh, trêu chọc dục vọng của anh, tới dời đi sự chú ý của anh.
Đột nhiên xuất hiện nhiệt tình khiến hận ý trong mắt Cố Thịnh càng đậm, khóe miệng nâng lên một nụ cười giễu cợt, chột dạ sao? Quả nhiên là chột dạ!
Con đàn bà đáng chết này không tiếc chủ động dẫn dụ mình, kéo đi sự chú ý của mình!
Động tác của cô mặc dù không lưu loát nhưng đáng hận chính là anh lại không chịu nổi sự trêu đùa của cô, anh không thể không thừa nhận sự thật này, cô có thể dễ dàng khống chế thân thể anh!
Trong lòng không khỏi khẽ nguyền rủa ra tiếng, trong phòng một cuộc hoan ái mang theo trả thù đang diễn tiến. Cưỡng đoạt thịnh yến vẫn tiếp tục, vẫn từ trên ghế salon lan tràn đến bàn ăn, lại kéo dài đến thảm, trong phòng khách mỗi một chỗ đều để lại dấu vết hoan ái của họ. Cố Thịnh dường như là cố ý không cho cô có bất kỳ cơ hội thở dốc nào, chiếm lấy thân thể tốt đẹp của cô không biết bao nhiêu lần.
Thậm chí anh hi vọng, sẽ dùng phương thức này giết nghiệt chủng trong bụng cô, nhưng đến cuối cùng anh vẫn thất vọng!
"Quả nhiên là mạng lớn!" Cố Thịnh hơi híp mắt, nhìn cô gái ngủ mê man trên thảm trải sàn, trên thân thể trần truồng hiện đầy dấu vết anh cố ý làm ra, có thể nói là thê thảm không nỡ nhìn, trong lòng đột nhiên sinh ra một tia thương tiếc, anh mới vừa rồi không phải quá thô bạo chứ?
Đáng chết! Cố Thịnh nhận thấy được mình đồng tình và để ý lập tức hung hăng đẩy ra, anh sao vậy? Không thể đồng tình với cô ta!
Anh phải hận cô, phải xem cô chịu hành hạ!
Cuối cùng nhìn cô một cái, thân hình cao lớn của Cố Thịnh đi vào thư phòng, trong con ngươi thâm thúy ngưng tụ lại một tia âm trầm, lúc này Kiều Nam nhất định là đang chạy tới chỗ này?
Muốn mang người đàn bà của anh đi?
Hít thật sâu một hơi, Cố Thịnh lấy điện thoại ra bấm dãy số của An Điền, “Lập tức chuẩn bị chuyên cơ về nước!”
“Vâng tổng giám đốc.” An Điền ở đầu dây bên kia không hỏi cái gì, anh đi theo tổng giám đốc nhiều năm như vậy, anh mơ hồ biết tổng giám đốc đột nhiên quyết định ở lại Mỹ là bởi vì Tổng giám đốc phu nhân, mà lần này đột nhiên quyết định về nước hình như Tổng giám đốc phu nhân cũng không thoát khỏi quan hệ.
“Mặt khác sắp xếp người đi chặn một người cho tôi, tôi chỉ muốn trì hoãn anh ta một khoảng thời gian là được!” Cố Thịnh lạnh lùng phân phó, trong mắt thoáng qua một tia sáng sắc bén.
Sắp xếp xong tất cả, Cố Thịnh lần nữa xuất hiện ở trong phòng khách, thay Tả Tình Duyệt đang hôn mê dọn dẹp thân thể. . . . .
. . . . . . . . .
Tả Tình Duyệt chậm rãi tỉnh lại, thân thể khẽ động, liền dắt ra một tia đau đớn, giữa hai chân giống như chướng ngại vật bị xe đè nát vậy đau nhức không dứt.
"Đã tỉnh rồi hả?" Thanh âm lạnh lùng không có chút nhiệt độ nào.
Tả Tình Duyệt nghiêng đầu nhìn sang, đột nhiên nhìn thấy Cố Thịnh ngồi ở chỗ cách mình chừng một bước ngắn, mà trên ngực của anh, có một người phụ nữ đang tựa sát, chị họ của cô, Tôn Tuệ San!
Tim bị đâm đau đớn, khẽ cau mày, rõ ràng đã thấy qua hình ảnh bọn họ ân ái vô số lần, sao cô vẫn không thể thích ứng đây?
"Đây là đâu?" Tả Tình Duyệt nhìn bốn phía, không phải ở trong nhà trọ!
"Trên máy bay, chúng ta đang về nhà !" Giọng điệu của Tôn Tuệ San dịu dàng tựa hồ có thể chảy ra nước, nhàn nhạt nhìn Tả Tình Duyệt một cái, nhìn đến dấu vết trên người cô dù đã mặc quần áo cũng không thể che lấp được, trong lòng sinh ra nồng đậm ghen tỵ.
Một đôi tay không an phận ở trên người Cố Thịnh dao động, cố ý kích thích Tả Tình Duyệt.
Về nhà? Họ phải về Thành phố A sao?
Nhưng . . . . .
Đột nhiên nhớ tới Kiều Nam sẽ đến đón cô, cô bây giờ rời đi Kiều Nam biết không?
Nhận thấy được ánh mắt của cô, Cố Thịnh trong mắt thoáng qua một tia không vui, theo bản năng nắm chặt đôi tay, con đàn bà đáng chết, nghĩ tới người đàn ông kia sao?
"Thịnh, anh thật là xấu, anh xem anh đem em họ làm mệt mỏi, sao có thể đối đãi với Duyệt Duyệt thô bạo như vậy? Em còn tưởng rằng anh chỉ lưu lại trên người phụ nữ dấu hôn, lại không ngờ răng của anh bén nhọn như vậy, em họ chắc là rất đau? Lần sau anh thử cắn trên người em vài cái, có được không? Tôn Tuệ San mập mờ vói vào trong tây trang của Cố Thịnh dán chặt lồng ngực rắn chắc của anh, người đàn ông này có sức hút như vậy, nhưng cô lại không chiếm được!
Tại sao chỉ có Tả Tình Duyệt có đãi ngộ đó!
Nhìn những dấu vết trên người cô ta thật làm cô đố kị đến nổi điên!
Cố Thịnh khẽ cau mày, biết Tôn Tuệ San đùa giỡn, trong lòng châm chọc, người chị họ của Tả Tình Duyệt thật đúng là hận cô!
"Cô ấy và em không giống nhau!" Cố Thịnh nhàn nhạt nói xong, anh hiện tại trừ Tả Tình Duyệt, đối với người nào cũng đều không có hứng thú, những phụ nữ khác trong mắt anh chẳng là cái gì!
Nhưng anh đột nhiên nghiêng mắt nhìn đến vẻ mặt tái nhợt của Tả Tình Duyệt, trong lòng ngẩn ra, đột nhiên xoay người nâng cằm Tôn Tuệ San lên khóe miệng nâng lên một chút ý cười, "Đối với em anh không đành lòng!”Xem thêm...
Danh Sách Chương:
Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK