Cả người Tả Tình Duyệt cứng đờ, trước kia cô không hề thấy ghét giọng nói của Tuệ San, hiện tại, chỉ nghe một lần thôi, trong lòng của cô cũng thấy ghê tởm, ăn cái gì cũng không thấy ngon!
Định đem tô mì vứt đi, xoay người muốn rời khỏi bếp - nơi đang có Tôn Tuệ San.
"Em họ, thế nào? không muốn nhìn thấy chị sao? Em bây giờ đường đường là Cố phu nhân, sao lại có thể tùy tiện ăn những thứ đồ này? Xem ra Thịnh cũng không biết đau lòng cho em nha!" Tôn Tuệ San không muốn để Tả Tình Duyệt dễ dàng rời đi, ngày hôm qua ở trung tâm thương mại thật làm cô mất mặt, làm hại cô cả đêm không ngủ được!
Chận lại, vòng qua trước mặt Tả Tình Duyệt, giơ tay lên, cố ý lắc lắc tay, giống như là muốn khoe cái gì.
Trên tay của cô chính là chiếc nhẫn kim cương hôm nay Cố Thịnh tặng cho cô, cô cố ý, Tả Tình Duyệt dĩ nhiên nhìn thấy, trên mặt nổi lên tươi cười, "Chị họ, chị kết hôn rồi à? Chúc mừng nha!"
Tả Tình Duyệt nhàn nhạt nói lời chúc mừng, Tôn Tuệ San cố ý như vậy, cô sao lại không biết, chiếc nhẫn trên tay cô ta, chắc là quà của Cố Thịnh!
Tôn Tuệ San ngớ ngẩn, không vui nhìn Tả Tình Duyệt, lúc nào thì cô em họ mảnh mai của mình đã trở nên sắc bén như vậy rồi?
"Kết hôn? Kết hôn thì có gì tốt! Sau khi kết hôn chẳng những không được chồng thương yêu, còn phải nhìn anh ta cùng người phụ nữ khác ở chung một chỗ, so với kết hôn, chị lại nguyện ý làm một tình nhân! Em biết không, lúc Thịnh tặng chiếc nhẫn kim cương cho chị thật dịu dàng, còn mời chị tối nay tới nhà dùng bữa tối, nói không chừng. . . . . ." Tôn Tuệ San tiếp tục đong đưa tay mình, thưởng thức chiếc nhẫn trên tay, ánh mắt như có như không nhìn Tả Tình Duyệt, cô cũng không tin Tả Tình Duyệt thật không để ý!
Chỉ là đã làm cho cô thất vọng, Tả Tình Duyệt vẫn cười thản nhiên như cũ, tựa hồ không có đem thị uy của cô để vào mắt, trong lòng nảy sinh cảm giác thất bại, nổi lên ý ác, ngụ ý nói, "Nói không chừng tối nay sẽ có một đêm lãng mạn, Duyệt Duyệt, em cũng là vợ của Thịnh, em chắc biết làm thế nào mới chiếm được lòng anh ấy! Em có thể dạy cho chị một chút được không?"
Tả Tình Duyệt trong lòng ngẩn ra, bây giờ người tình của chồng cô còn nhờ cô dạy cách phục vụ anh ta sao? Nếu như không phải tận mắt nhìn thấy, cô còn không dám tin, đây coi là cái gì?
"Kinh nghiệm phục vụ đàn ông của chị so với tôi cũng không ít mà!" Tả Tình Duyệt cũng không còn nghĩ cô ta là chị họ của mình nữa, khoảnh khắc cô ta đi câu dẫn Cố Thịnh, tình cảm chị em họ đã bị chính Tuệ San chà đạp lên rồi.
"Em. . . . . ." Tôn Tuệ San giống như bị nói trúng khuyết điểm, hung hăng nhìn chằm chằm Tả Tình Duyệt.
"Tôn tiểu thư, nếu như không có chuyện gì khác, xin lỗi tôi không tiếp được rồi!" Tả Tình Duyệt vẫn nhẹ nhàng cười, Tôn Tuệ San muốn thị uy sao? Nếu như cô để ý những gì cô ta nói, không phải đã mắc bẫy của cô ta rồi sao?
Cô ở trước mặt Cố Thịnh đã rất hèn mọn rồi, nếu ở trước mặt Tôn Tuệ San cũng không đứng dậy nổi, cô mới chính thật xem thường mình!
Có lẽ mình cũng nên học cách xử trí lạnh nhạt, trong lòng cũng sẽ không thống khổ như vầy!
Tả Tình Duyệt vòng qua Tôn Tuệ San đi ra ngoài, nghĩ đến cái gì, đột nhiên dừng lại, quay đầu lại nhìn về phía Tôn Tuệ San, trong mắt cười như không cười, "A, đúng rồi, Tôn tiểu thư, chồng tôi thích phụ nữ có vẻ mặt thống khổ, người nào biểu hiện được thống khổ càng nhiều, anh ấy lại càng hưng phấn, cô hiểu chưa?"
Nói xong, quả nhiên nhìn thấy lông mày Tôn Tuệ San nhíu chặt, trong lòng đột nhiên vui lên, thì ra trêu chọc người khác lại có dư vị tốt đẹp như vậy!
Khi Tôn Tuệ San còn đần mặt ở bên trong, Tả Tình Duyệt đã ngẩng đầu ưỡn ngực đi ra khỏi nhà bếp, giống như vừa đánh thắng một trận!
Đi ngang qua phòng ăn, cô vẫn không nhìn Cố Thịnh, yên lặng đi ra, trong lòng lại nổi lên chút mất mát, vừa rồi, cô lại mong Cố Thịnh gọi cô lại, nhưng anh không có. Tối nay anh thật muốn cùng Tôn Tuệ San ở chung một chỗ sao? Cho nên mới không có tâm tình tới hành hạ cô?
Đây mới chính là hành hạ cùng nhục nhã lớn nhất đối với cô!
Kéo thân thể nặng nề bước lên lầu, Tả Tình Duyệt khóa chặt cửa lại, nằm xuống giường, trong đầu lại hiện ra bóng dáng của Cố Thịnh cùng Tôn Tuệ San, làm thế nào cũng không ngủ được. Chiếc nhẫn kim cương trên tay Tôn Tuệ San. . . . . .
Nói không thèm để ý là giả! Đối với cô, nhẫn kim cương là vật cam kết hôn nhân đối với người yêu, giơ tay lên nhìn cái nhẫn kết hôn trên tay mình, khổ sở cười cười, lần đầu tiên cảm thấy chiếc nhẫn này thật chói mắt, thật rẻ mạt!
Trong phòng ăn.
Cố Thịnh lặng lẽ ăn, thỉnh thoảng cau mày, món ăn hôm nay không phải cô làm, anh có chút cảm thấy không hợp khẩu vị!
Mới vừa rồi hai người phụ nữ ở trong bếp nói chuyện, anh cũng không thèm đi vào nghe. Anh hôm nay gọi Tôn Tuệ San đến đây, cũng chỉ là muốn xem vẻ mặt thất vọng của Tả Tình Duyệt, mà mới vừa rồi Tôn Tuệ San vào bếp đi về phía cô thị uy khoe khoang, cũng là anh ngầm cho phép. Vốn tưởng rằng Tả Tình Duyệt sẽ rất khổ sở, nhưng khi nhìn biểu hiện mới vừa rồi của cô, tựa hồ không thèm để ý chuyện anh đưa chiếc nhẫn cho Tôn Tuệ San.
Người phụ nữ này rốt cuộc đang suy nghĩ gì?
Lần đầu tiên, anh có chút không hiểu cô!
Nói cô nhanh mồm nhanh miệng, nhưng mà ở trước mặt anh lại không có chút lực sát thương nào. Nói cô hèn nhát, nhưng đối mặt với Tôn Tuệ San, cô lại lạnh nhạt như vậy!
Nghĩ đến tối hôm qua khi cô ở phía dưới anh nhiều lần ngất đi, con ngươi thâm thúy của Cố Thịnh lóe sáng, khi đến lúc cao trào, anh cư nhiên không biết mình ngoài trừng phạt đoạt lấy, còn là yêu đương buông thả, ngay cả chính anh cũng bị mê hoặc rồi.
Rầm một tiếng, Cố Thịnh hung hăng để đũa xuống, trong mắt thoáng qua tia lạnh lùng, anh không thích loại cảm giác bị khống chế này!
"Thịnh, sao vậy?" Tôn Tuệ San thận trọng hỏi, đối với người đàn ông này, mặc dù anh có lúc chiều mình, nhưng tâm tình của anh bất định, cá tính lại làm cho cô khó có thể hiểu được. Nếu muốn ở lâu bên cạnh anh, cô phải tỉ mỉ từng chút một.
"Ăn no chưa? Ăn no rồi thì cùng tôi lên lầu!" Cố Thịnh lạnh lùng nói, không nhìn Tôn Tuệ San một cái, người đàn bà này muốn gì, anh cũng rõ ràng, chỉ là anh có thể cho cô ta vật chất cô ta muốn. Trong mắt anh, cô ta cũng chỉ là một công cụ mà thôi, công cụ để hành hạ kích thích Tả Tình Duyệt!
Tôn Tuệ San không dám nói thêm gì, ngoan ngoãn đi theo sau lưng Cố Thịnh, nhưng mà trong nội tâm lại hồi hộp, xem ra tối nay đúng như dự đoán của cô!
Nghĩ đến Tả Tình Duyệt, trong mắt Tôn Tuệ San ánh lên ý cười, Cố Thịnh nếu như muốn cô tại đây..., như vậy thật sự chứng minh, Tả Tình Duyệt ở trong lòng Cố Thịnh không có chút địa vị nào, vậy vị trí Cố phu nhân. . . . . .
Khóe miệng nở nụ cười, cô ảo tưởng có một ngày nhảy vào vị trí Cố phu nhân, đi đến những nơi xã giao hội họp của giới thượng lưu, những người đó cũng sẽ dùng ánh mắt hâm mộ nhìn cô, thật là tốt đẹp biết bao!
Tôn Tuệ San đi theo Cố Thịnh vào phòng, liền không kịp chờ đợi đem trọn thân thể hướng đến Cố Thịnh, dùng bộ ngực vuốt ve lưng anh, mà người đàn ông ngược lại cảm thấy vô cùng chán ghét, ánh mắt sáng quắc nhìn về phía cửa phòng thông với phòng của Tình Duyệt, chán ghét trong nháy mắt bị tà ác thay thế. . . . .Xem thêm...
Danh Sách Chương:
Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK