Từ thâm cung biệt viện, cho đến thôn sơn hoang dã, chỉ riêng quy mô như này cũng đủ để biết trong Hoàng cung có không ít người của Thiên Cơ lâu.
Không chỉ là Đại Khải của hiện tại hay tiền triều, bọn họ đều muốn diệt trừ sạch sẽ các thế lực Thiên Cơ Lâu trong hoàng cung, để phòng ngừa nhiều chuyện tối mật lọt vào tay Thiên Cơ Lâu, nhưng rốt cuộc vẫn không có ai mò được giếng này sâu đến đâu.
Mà Thiên Cơ Lâu lại là một chiếc giếng sâu không thấy đáy, khiến người ta nắm bắt không được.
Đảm nhiệm được chức Lâu chủ Thiên Cơ Lâu, Mai Tuyền Cơ nhất định có đủ bản lĩnh xông vào trong Hoàng cung, điều này Phương Duệ không chút nghi ngờ, không nói đến việc Thiên Cơ Lâu có đủ khả năng để đi vào.
Phương Duệ cầm kiếm đi ra khỏi điện, trong Hoàng cung đề phòng nghiêm ngặt, một lúc sau không rõ từ đâu truyền đến tiếng hô “Có thích khách”, lập tức toàn bộ hoàng cung sáng rực giống như ban ngày, tiếp đó là tiếng binh khí va vào nhau.
Tiếng động truyền xuống từ nóc nhà, Thẩm Ngọc ngẩng đầu nhìn lên rồi khẽ chau mày, nàng phân tích hồi lâu, sau đó đôi mắt đột nhiên trừng lớn.
Bây giờ tiến cung, khả năng lớn nhất chính là Mai Tuyền Cơ.
Đừng nói là vì nàng mà hắn thực sự xông vào hoàng cung nhé!?
Thẩm Ngọc nghĩ nát đầu, nhưng nghĩ mãi cũng không thông rốt cuộc bản thân đã làm gì khiến Mai Tuyền Cơ đem lòng ái mộ.
Nếu như người đến thật sự là Mai Tuyền Cơ, nàng rất không muốn nhìn thấy cảnh hắn và Phương Duệ đối đầu. Trước kia hai người đó chạm mặt vẫn chưa đến mức đao kiếm đụng nhau, mỗi lần nhìn thấy nhau bọn họ chỉ thấy đối phương không vừa mắt, nàng không đứng ra giải hoà vì dù sao quan hệ giữa Phương Duệ và Mai Tuyền Cơ không phải nàng ra mặt là có thể chấm dứt mâu thuẫn giữa bọn họ.
Nghĩ đến người tới có thể là Mai Tuyền Cơ, Thẩm Ngọc không tiếp tục chậm trễ nữa, nàng xuống giường, mang giày, khoác y phục rồi bước nhanh ra khỏi cung điện.
Mới vừa bước ra khỏi cửa, nàng đã thấy hai thân ảnh nhảy xuống từ nóc nhà, một người cầm nhuyễn kiếm là Phương Duệ, một người cầm quạt xếp là Mai Tuyền Cơ.
Ngày đó Phương Duệ ban đêm xâm nhập vào phủ Thái Bảo kín kẽ không một kẽ hở, mà Mai Tuyền Cơ lần này… là quang minh chính đại xông vào Hoàng cung.
Nhuyễn kiếm đâm về phía cổ của Mai Tuyền Cơ, hắn lập tức vung quạt xếp lên cản lại nhuyễn kiếm, tiếp đó mạnh mẽ đẩy nhuyễn kiếm ra xa.
Còn cơ thể hắn bị lui về sau mấy bước, sau đó hắn nhanh chóng phóng vô số ngân châm từ trong quạt xếp về phía Phương Duệ.
Với tốc độ cực nhanh của Phương Duệ, nhuyễn kiếm giống như biến thành hàng ngàn con mãng xà, những con mãng xà này vạch ra một màn kiếm quang che chở những nơi hiểm yếu đồng thời phản công khiến toàn bộ ngân châm rơi xuống đất.
Phương Duệ cùng Mai Tuyền Cơ đều nhìn thấy Thẩm Ngọc đi ra từ trong điện, nhưng không một ai trong số họ dừng lại.
Hai bên đối chiến sợ nhất là phân tâm, Thẩm Ngọc cũng biết rõ điều đó, nên nàng mới không kêu dừng lại, nhưng có biện pháp nào để hai người đó đồng thời dừng lại không? Chẳng lẽ nàng phải dùng khổ nhục kế?
Thẩm Ngọc thở dài một hơi, thôi thì cứ để bọn họ đánh nhau đi.
“Khi nào đánh nhau xong thì lại đây ngồi uống chén trà, ta trở về pha trà trước đây.” Thẩm Ngọc không ngăn cản, nàng trở lại trong điện và thật sự đi chuẩn bị trà để pha.
Hai người bọn họ cần phải có một người kết thúc.
Trong cung có thích khách, Cung Vương lập tức chạy vào cung ngay giữa đêm, đa số người của Thiên Cơ Lâu đã bị khống chế, còn Phương Duệ và Mai Tuyền Cơ vẫn đánh nhau túi bụi.
Cung Vương thấy vậy, hắn liền lấy hai cây trường thương từ trên tay hai thị vệ, sau đó hắn tung người nhảy lên ném đồng thời hai cây trường thương về hướng hai người.
Phương Duệ cùng Mai Tuyền Cơ chỉ tập trung đánh rơi trường thương xuống đất, tiếp đó lại lao vào nhau tái chiến.
Cung Vương dùng tốc độ sét đánh phi vào giữa hai người, nguyễn kiếm cùng lưỡi dao sắc bén trên quạt xếp đồng thời dừng lại ở ngay vị trí cổ của Cung Vương.
Hai người lập tức thu lại vũ khí, dường như là đồng thanh nói với Cung Vương.
“Hoàng bá?!”
“Sư phụ?!”
Phương Duệ và Mai Tuyền Cơ trăm miệng một lời, sau đó hai người đều nhìn về phía đối phương, vẻ mặt lộ ra vẻ khiếp sợ.
Cung Vương cùng Lâu chủ tiền nhiệm của Thiên Cơ Lâu là bằng hữu tốt, nên hắn đã thu nhận Mai Tuyền Cơ làm đồ đệ.
Cung Vương nhìn thoáng qua Mai Tuyền Cơ, mặt lạnh lẽo như ngâm sương sớm hỏi:
“Ngươi muốn ám sát Hoàng thượng?!”
Mai Tuyền Cơ liếc mắt nhìn Phương Duệ, trong mắt mang theo tức giận, hắn cũng không quan tâm sư phụ chính là Hoàng bá của Phương Duệ.
“Sư phụ, ngươi cũng hiểu rõ hắn âm hiểm đến mức độ nào. Biết rõ ta từ Mạc Châu chạy đến kinh thành cầu hôn Thẩm Ngọc, vậy mà hắn lại nhanh tay hạ chiếu thư, thông cáo với toàn thiên hạ nói Thẩm Ngọc là Hoàng hậu của hắn!”
Mai Tuyền Cơ dường như là nghiến răng nghiến lợi nói ra câu này, lúc biết được Phương Duệ hạ chiếu thư, hắn chỉ ước gì có thể lập tức xông vào hoàng cung giết hắn ta!
Cung Vương nhíu mày, thầm nghĩ tại sao lại là Thẩm Ngọc.
Ánh mắt Cung Vương mang lãnh ý nhìn vào Phương Duệ, lại nhìn về phía Mai Tuyền Cơ.
“Ngươi nói Hoàng thượng hạ chiếu thư trước ngươi một bước, vậy ngươi có biết Thẩm Ngọc có hay không đồng ý?”
“Hắn là quân, Thẩm Ngọc là thần, cổ ngữ đều nói quân muốn thần chết, thần không thể không chết. Thẩm Ngọc làm sao có thể phản đối lại lời hắn nói!” Nói chung là Mai Tuyền Cơ không tin Thẩm Ngọc sẽ đồng ý với Phương Duệ.
“Thẩm Ngọc rốt cuộc có thật sự đồng ý hay không, ngươi đi hỏi chính nàng ấy là rõ.”
Cung Vương vừa dứt lời, cửa điện liền được mở.
“Đã đánh xong rồi phải không? Nếu đã xong thì vào đây uống trà.”
Ánh mắt của ba người đều rơi ở trên người Thẩm Ngọc, vẻ mặt Cung Vương lộ ra nghi ngờ, sao hắn lại cảm giác giống như đã từng gặp người này?
Nhưng hắn nhiều năm đều không ở kinh thành, làm sao có chuyện quen biết người khác?
Thẩm Ngọc nói xong, lập tức xoay người đi vào trong điện.
“Còn muốn tiếp tục đánh?” Cung Vương híp mắt hỏi.
Phương Duệ không nói gì, hắn nhìn thoáng qua Mai Tuyền Cơ, mặc dù không thích tên này nhưng cũng không đến nỗi muốn hắn ta chết, Mai Tuyền Cơ chỉ khiến hắn thấy chán ghét mà thôi, cho nên tiếp tục đánh cũng không giải quyết được gì.
Nếu hắn ta không tin Thẩm Ngọc cam tâm tình nguyện đáp ứng hắn, vậy cứ để Thẩm Ngọc chính miệng nói cho hắn ta biết là được.
“Mai Tuyền Cơ, ngươi nói là trẫm ép buộc Thẩm Ngọc đồng ý, vậy ngươi có thể tự hỏi nàng.” Phương Duệ nói xong câu đó cũng xoay người đi vào trong điện.
Thẩm Ngọc ngồi cạnh bàn, nàng nhấc ấm trà rót từ từ vào bốn cái chén, khói trắng lượn lờ bốc lên từ chén trà, giữa trời đông lạnh giá mà được một chén trà nóng sẽ giúp toàn thân ấm áp.
Sau khi Phương Duệ đi vào, Hoàng bá cùng Mai Tuyền Cơ cũng đi vào.
Nhìn thấy Phương Duệ cùng Mai Tuyền Cơ đều không bị thương, nàng mới thở phào nhẹ nhõm, nàng gật đầu một cái với Cung Vương coi như chào hỏi.
Thẩm Ngọc cũng biết Phương Duệ cùng Mai Tuyền Cơ đánh nhau là do Mai Tuyền Cơ ra tay trước, Phương Duệ cũng chỉ vạn bất đắc dĩ, vì thế Thẩm Ngọc không hề có bất kỳ ý không vui nào với Phương Duệ.
Tiến vào trong điện, Cung Vương nhìn Thẩm Ngọc rót trà, rồi lại nhìn về phía chất nhi nhà mình, dường như nghĩ tới điều gì đó, khoé miệng hắn hơi gợn lên.
Xem ra Thẩm Ngọc cũng không phải là nữ tử tầm thường, vậy mà có thể đem chất nhi nhà hắn ăn đến sít sao. Chỉ trong chốc lát hắn đã nhìn ra, chất nhi nhà hắn sợ làm Thẩm Ngọc không vui, mọi chuyện đều lấy tức phụ làm trọng.
Sau khi trở về từ ngoại thành phía Bắc, hắn cũng được nghe không ít chuyện trong và ngoài cung, kể cả lời đồn đại chất nhi không gần nữ sắc.
Ánh mắt Cung Vương chậm rãi rời khỏi Phương Duệ chưa kịp mặc áo dài, cuối cùng dừng lại ở lớp áo dài của thái giám treo trên giá. Xem ra cũng không phải chất nhi không gần nữ sắc, chẳng qua chưa gặp đúng đối tượng mà thôi.
Ba người ngồi xuống, Thẩm Ngọc hai tay dâng trà đến trước mặt Cung Vương đầu tiên:
“Cung Vương điện hạ, thỉnh dùng trà.”
Tiếp đó là Mai Tuyền Cơ và Phương Duệ.
Mai Tuyền Cơ sau khi đi vào, ánh mắt hắn không rời khỏi Thẩm Ngọc, nhưng hắn lại không hỏi Thẩm Ngọc rốt cuộc là xuất phát từ chân tâm hay là bị ép buộc đồng ý. Đại khái ngay tại một khắc nhìn thấy Thẩm Ngọc, chính hắn cũng đã đoán ra được đáp án.
Thẩm Ngọc nhìn qua Cung Vương, rồi cười với Mai Tuyền Cơ một tiếng:
“Tuyền Cơ đại ca, Thẩm Ngọc biết rõ mục đích lần này của ngươi khi đến đây, tiếc rằng Thẩm Ngọc đối với bệ hạ đã sớm sinh tình.”
Phương Duệ nghe được lời nói của Thẩm Ngọc, hắn có chút giật mình, từ trước đến giờ Thẩm Ngọc chưa từng nói trắng ra tình cảm với hắn, bây giờ ở trước mặt người khác, nàng lại trực tiếp thừa nhận, không một chút ngại ngùng…
Làm sao bây giờ?!! Hiện tại hắn có một loại xúc động muốn đá bay Hoàng bá và Mai Tuyền Cơ ra ngoài, sau đó hung hăng ôm nàng vào ngực, rồi hôn lên cái miệng nhỏ nhắn càng ngày càng biết nói lời ngọt của nàng.
Ánh mắt Phương Duệ quá mức mãnh liệt, mãnh liệt đến mức Thẩm Ngọc không dám nhìn hắn một cái.
Sau khi Mai Tuyền Cơ nghe được những lời này, hắn nhắm mắt lại rồi đem nói ra toàn bộ những lời hắn muốn nói.
“Cũng đúng thôi, ta với muội quen biết nhiều năm, nhưng thời gian chung đụng cộng gộp lại cũng không bằng một tháng. Còn muội và hắn lại sớm chiều chung đụng, ta hiểu rõ điều ấy tuy nhiên lại không cam lòng, ta vẫn luôn nghĩ giá như có thể biết rõ thân phận nữ tử của muội sớm hơn một chút thì tốt biết bao, nhưng ta lại xem nhẹ hắn lúc chưa biết muội là nữ tử thì đã có tâm tư với muội rồi.” Mai Tuyền Cơ nói lời này, chính là nói Phương Duệ đang đứng trước mặt mình.
Cung Vương liên tục bị xem nhẹ, ánh mắt phức tạp nhìn về phía chất nhi nhà mình.
Lúc chưa biết thân phận nữ tử của Thẩm Ngọc thì chất nhi đã có tình cảm với Thẩm Ngọc… Nói nhiều như vậy chính là muốn nói những năm gần đây chất nhi nhà hắn thích nam nhân??
Chuyện này không còn phức tạp ở mức độ bình thường nữa rồi.
Lần này Mai Tuyền Cơ xông vào hoàng cung, coi như để bộc lộ một nửa tâm tư trong lòng. Hắn nghiêm túc nhìn về phía Phương Duệ:
“Sau này nếu ngươi không cần Thẩm Ngọc… vậy thì ta cần!”
Phương Duệ giơ tay lên, mặt không chút thay đổi nhìn về hướng cửa:
“Cửa ở đằng kia, không tiễn.”
Thẩm Ngọc khẽ cúi đầu: “Thực xin lỗi.”
Mai Tuyền Cơ lắc đầu, cười khổ nói: “Không sao, muội không hề làm chuyện gì có lỗi với ta.” Mai Tuyền Cơ đứng dậy khỏi ghế, bóng lưng cô đơn đi ra ngoài.
Phương Duệ cũng hạ lệnh thả người của Thiên Cơ Lâu, chuyện này coi như trả lại ân tình hắn ta nói ra tung tích Tuyết Thiềm Thừ, từ nay về sau không ai nợ ai.
- -----oOo------