“Bệ hạ, thần… nguyệt sự của thần đến.”
Ở trước mặt một nam nhân mà nói đến chuyện nguyệt sự của cô nương gia thì cho dù là nữ tử thô kệch cũng đều sẽ ngượng ngùng.
Thẩm Ngọc mặc dù không quá ngượng ngùng nhưng mặt mũi nàng cũng tràn ngập vẻ không được tự nhiên.
Phương Duệ nghe vậy liền có chút sửng sốt, nhìn vẻ mặt Thẩm Ngọc tái nhợt thì hắn mới hoài nghi hỏi:
“Chẳng lẽ bụng nàng quá đau đớn nên muốn trẫm chuẩn bị nước đường đỏ???” Tuy nói một đại nam nhân đi chuẩn bị nước đường đỏ nghe có vẻ kỳ quái nhưng Phương Duệ vẫn không dám trậm chễ.
“Ngay bây giờ trẫm sẽ lệnh cho hạ nhân chuẩn bị, nàng hãy đến doanh trướng của trẫm đi.”
Thẩm Ngọc không ngờ Phương Duệ lại biết cả chuyện uống nước đường đỏ khi nguyệt sự đến, hơn nữa hắn từng nói chính mình chưa bao giờ chạm qua phi tần trong hậu cung… vậy hắn làm sao có thể biết được chuyện này?
Mặc dù trong lòng có nghi vấn nhưng Thẩm Ngọc cũng không có thời gian đi tìm đáp án lúc này.
Thẩm Ngọc lắc đầu nhìn Phương Duệ, dưới ánh mắt nghi hoặc của Phương Duệ thì nàng mới chậm rãi nói:
“Ta vốn đã chuẩn bị đầy đủ đồ dùng cho ngày này… nhưng cuối cùng lại quên mang theo.” Thẩm Ngọc không tiếp tục xưng “Thần” nữa, cũng bởi vì Phương Duệ nhiều lần không đứng đắn nên nàng cũng khó mà nghiêm chỉnh như trước.
Nghe được lời này của Thẩm Ngọc thì Phương Duệ sao có thể không hiểu được!
Ý của Thẩm Ngọc rõ ràng là muốn hắn đi tìm vật kia cho nàng.
Sau khi hiểu rõ ý tứ của Thẩm Ngọc thì trong lều trại bỗng nhiên trở nên yên tĩnh, không ai nói tiếp và cũng không một ai cử động.
Bụng Thẩm Ngọc không phải quá đau đớn, nhưng từng cơn đau cứ tiếp nối nhau mới cực kỳ giày vò.
Sắc mặt Thẩm Ngọc càng lúc càng trắng bệch, nàng nhịn không được mà vươn tay ôm lấy bụng mình, ánh mắt trông mong nhìn Phương Duệ.
Phương Duệ lo lắng hỏi: “Rất đau sao?”
Thẩm Ngọc thoáng chần chờ rồi gật đầu một cái.
Phương Duệ thở dài một hơi và bất đắc dĩ nói:
“Bây giờ trẫm sẽ đi hỏi đồ cho nàng, còn nàng đi đến doanh trướng của trẫm để tránh cho người khác sinh nghi.”
Thẩm Ngọc cảm kích gật đầu, ở thời điểm này Phương Duệ tựa như một nhánh cỏ cứu mạng của nàng.
Lại nói đến Phương Duệ, hắn quả thật không có biện pháp nào. Nếu như đi trộm thì rất không thực tế, không chỉ vì nguyên nhân tai mách vạch rừng mà còn vì hắn không biết mấy thứ kia được cất ở nơi nào!
Phương Duệ đi ra khỏi lều của Thẩm Ngọc, sau khi suy nghĩ cẩn thận thì hắn liền hướng về phía lều của Hạ phi.
Hắn không thể đi hỏi các nữ quyến của nhóm đại thần, còn Lệ phi từ trước đến nay luôn không biết giữ mồm giữ miệng, Hạ phi tuy rằng có tâm tư nhiều nhất nhưng lại là người cẩn thận, vậy nếu hắn muốn thứ đồ tư mật kia thì nàng ta cho dù có sinh nghi cũng không dám biểu hiện ra ngoài, cho nên Phương Duệ chỉ có thể đi tìm Hạ phi.
Thấy Phương Duệ chủ động đến tìm mình, trong lòng Hạ phi không nhịn được vui vẻ, khoé miệng nàng liên tục cong lên vì sung sướng, nàng thầm nghĩ lần này bệ hạ đến đây thì nàng phải biểu hiện thật tốt để sau này hồi cung sẽ được xoá lệnh phạt.
Đến khi nghe được mục đích khi đến đây của Pương Duệ thì nàng ngây ngẩn trong nháy mắt, gương mặt tươi cười thoáng cứng đờ, nàng hoài nghi chính mình nghe nhầm nên phải hỏi lại lần nữa:
“Bệ hạ, người vừa mới nói gì đó?”
Vẻ mặt Phương Duệ không hề có chút gì gọi là mất tự nhiên, ngược lại còn rất nghiêm trang nói:
“Trẫm muốn mượn Hạ phi mấy thứ đồ mới để dùng khi nguyệt sự đến.” Vẻ nghiêm trang này của hắn tựa như là đi đòi bạc.
Ánh mắt Hạ phi trợn tròn, nàng sợ đến nỗi hoài nghi chính mình có phải lại nghe nhầm? Bệ hạ thật sự muốn mượn nàng thứ đồ tư mật kia?
Nàng rất muốn hỏi bệ hạ mượn thứ đó để làm gì nhưng đối phương lại là Hoàng thượng nên nàng lại không dám, sắc mặt nàng không được tự nhiên hỏi:
“Thần thiếp sẽ đi lấy ngay. Xin bệ hạ chờ một lát.”
Hạ phi vừa xoay người đi thì Phương Duệ liền vụng trộm thở dài một hơi, hắn thầm nghĩ tiểu yêu tinh A Ngọc này nhất định là được ông trời phái xuống hành hạ hắn.
Sau khi tìm một lúc thì Hạ phi mang đến ba miếng đỏ thẫm dùng cho nguyệt sự, hơn nữa nàng còn cẩn thận dùng vải bọc kỹ bên ngoài rồi mới đưa cho Phương Duệ.
Ánh mắt Phương Duệ chờ mong nhìn thứ đồ kia được gói lại nhưng Hạ phi lại có chút chần chừ.
Phương Duệ sốt ruột nói:
“Đêm nay nhóm người đi săn sẽ mang con mồi trở về, ngươi muốn cái gì có thể nói với Dung Thái.”
Hạ phi suy nghĩ một chút rồi cẩn thận hỏi:
“Vậy đêm nay thần thiếp sẽ chọn một con mồi thật tươi ngon để nấu canh hầm, bệ hạ có thể uống một chút hay không?”
Phương Duệ: “….” Đây có được gọi là cháy nhà đi hôi của không?
“Được.”
Thấy Phương Duệ đồng ý uống thì Hạ phi mới mặt đỏ chói tai đưa đồ cho Phương Duệ.
Phương Duệ cầm đồ vội vã đi ra ngoài, trong lều chỉ còn lại mình Hạ phi đứng yên tại chỗ với ánh mắt tràn đầy nghi ngờ, bệ hạ muốn thứ đồ này để làm gì?
Chẳng lẽ bệ hạ lại có sở thích quái dị?!!
Ý nghĩ này vừa xuất hiện là Hạ phi liền cảm thấy mình đã biết được chân tướng, sau khi biết được chân tướng thì tinh thần nàng có chút hoảng hốt, trong đầu không ngừng hiện lên bốn chữ “Sở thích quái dị”.
Về đến bên trong doanh trướng của chính mình, Phương Duệ lập tức nói với Dung Thái:
“Ngoại trừ Thẩm Ngọc thì tuyệt đối không cho ai vào đây khi chưa được sự cho phép của trẫm.”
Dung Thái đáp lại một tiếng rồi rút ra bên ngoài và thầm nghĩ nhất định bệ hạ lại nghĩ ra chiêu gì đó để lừa gạt Thẩm đại nhân, dù sao bệ hạ nhà mình là loại người như thế nào thì Dung Thái hiểu vô cùng rõ — chính là sói đội lốt người!
Phương Duệ mới uống được có nửa chén trà là Thẩm Ngọc đã vén rèm đi vào.
Thẩm Ngọc đứng ở trước mặt Phương Duệ, vẻ mặt nàng so với bình thường còn có thêm vài phần bất an câu nệ.
Phương Duệ đưa đồ cho Thẩm Ngọc và nói:
“Trẫm còn cố ý nói muốn đồ mới.”
Thẩm Ngọc nghe được câu nói này của Phương Duệ là mặt nàng lập tức đỏ như thuỷ triều dâng, vẻ mặt vừa rồi còn tái nhợt thì lúc này lại ửng hồng ướt át như trái đào.
Thẩm Ngọc đang định vươn tay ra lấy đồ thì Phương Duệ lại vô sỉ thu tay trở về, hắn nhìn vẻ mặt kiều diễm ướt át của nàng và nói:
“A Ngọc, nàng cho trẫm cắn một cái thì trẫm liền đưa đồ này cho nàng… có được không?”
Thẩm Ngọc vốn còn có chút ngượng ngùng, đến khi nghe thấy lời nói vô liêm sỉ này thì vẻ mặt đỏ như thuỷ triều của nàng lập tức biến thành thẹn quá hoá giận mà trừng mắt lườm Phương Duệ.
Hôm qua nàng đối với Phương Duệ còn nhất mực cung kính nhưng sau một thời gian chờ đợi trong sơn cốc khiến nàng cảm thấy đối đãi với loại người như Phương Duệ thì không thể quá nuông chiều, nếu không da mặt hắn sẽ càng ngày càng dày.
Phương Duệ có chút sửng sốt khi thấy Thẩm Ngọc trợn mắt lườm mình, ngay sau đó hắn liền cong môi cười rồi dùng giọng điệu thương lượng với Thẩm Ngọc:
“Trẫm đã phải hạ mặt mũi để đi mượn đồ cho nàng, chẳng lẽ nàng cho trẫm cắn một cái cũng không được sao?”
Lúc Phương Duệ nói muốn cắn là nhìn chằm chằm vào mặt Thẩm Ngọc nên nàng biết rõ hắn muốn cắn chỗ nào, nhưng nàng vẫn vờ như không biết mà đưa cánh tay ra trước mắt hắn và không kiên nhẫn nói:
“Cắn đi.”
Phương Duệ nhìn Thẩm Ngọc, sau đó ánh mắt hắn rơi xuống cánh tay trắng nõn đang lộ ra, vẻ mặt như có điều suy nghĩ, tiếp đó hắn chậm rãi cúi đầu xuống.
Đôi mắt hạnh của Thẩm Ngọc trợn to, hắn… hắn thật sự cắn nàng sao?
Nhưng đây đâu phải là cắn? Đây rõ ràng là đang mút!
Thẩm Ngọc nhanh chóng rụt tay về, nàng hậm hực hỏi:
“Bệ hạ, ta có thể đánh ngươi không?”
Khoé miệng Phương Duệ khẽ nở nụ cười, vẻ mặt hắn cực kỳ đáng đánh đòn.
“Rất cam tâm tình nguyện.”
Thẩm Ngọc đem cánh tay bị dính nước miếng lau trực tiếp nên trang phục, vẻ mặt nàng cực kỳ ghét bỏ, hơn nữa bụng đang khó chịu nên nàng càng không muốn nhiều lời cùng Phương Duệ.
Nàng đoạt lấy đồ trên tay Phương Duệ, lúc đang định rời đi thì Phương Duệ lại đột nhiên giữ chặt cánh tay nàng.
Thẩm Ngọc nhíu mày nhìn về phía Phương Duệ rồi nghiến răng nghiến lợi nói:
“Bệ hạ, ngươi còn muốn thế nào nữa?” Giọng nói của nàng thực sự tức giận.
Phương Duệ cũng trở nên nghiêm túc hơn, hắn nói:
“Thay ở trong doanh trướng của trẫm đi. Trẫm vừa mới lấy đồ về, nàng lại lập tức đến đây rồi rời đi luôn, nếu như chuyện này truyền ra ngoài sẽ khó tránh người khác nghi ngờ.”
Thẩm Ngọc yên lặng suy nghĩ, người khác hoài nghi Phương Duệ có phải là nữ nhân hay không không quan trọng, bởi vì Phương Duệ thực chất là nam nhân. Hơn nữa nhìn dáng người cường tráng của hắn sẽ không có ai nghi ngờ giới tính hắn có vấn đề, ngược lại nàng mới là một nữ nhân, người ta thà rằng nghi ngờ nàng là nữ nhân chứ không bao giờ nghi ngờ người đi hỏi đồ vật tư mật là nữ nhân.
Nhưng Thẩm Ngọc vẫn không cách nào tin tưởng nhân cách của Phương Duệ.
Phương Duệ bị ánh mắt không tin tưởng của Thẩm Ngọc nhìn tới, hắn lập tức buông lỏng tay nàng rồi làm ra một động tác thề:
“Trẫm chắc chắn sẽ không làm ra loại chuyện không bằng súc sinh với A Ngọc.”
Mặt Thẩm Ngọc không chút thay đổi nhìn Phương Duệ:
“Bệ hạ, ngươi nói lời này không sợ bị thiên lôi đánh sao?”
Phương Duệ thu tay về rồi cười cười: “Trẫm rất sợ.”
Thẩm Ngọc tức giận nhìn Phương Duệ, sau đó nàng liếc mắt nhìn về tấm bình phong rồi nói:
“Xoay người sang chỗ khác.” Chỉ trong vòng một ngày mà Thẩm Ngọc đã biết dùng giọng điệu sai khiến Phương Duệ giống như hồi không biết Phương Duệ là Cổ Minh.
Mắt Phương Duệ tuy không nhìn thấy nhưng lỗ tai hắn lại cực kỳ nhạy bén, khi nghe được thanh âm cởi y phục là hầu kết hắn liền khẽ chuyển động, trên trán cũng toát ra một tầng mồ hôi cực mỏng, khoé miệng thì lộ ra một nụ cười khổ.
Thẩm Ngọc thực sự là tiểu yêu tinh thích trêu chọc hắn nhưng lại không thèm dập tắt lửa.
Hồi lâu sau Phương Duệ mới hỏi:
“Đã xong chưa?”
Thẩm Ngọc kiểm tra lại trang phục của mình một lần nữa, đến khi xác định mình đã mặc chỉnh tề thì nàng mới trả lời:
“Xong rồi.”
Phương Duệ xoay người thấy Thẩm Ngọc đang định đi ngoài, hắn liền ngăn cản nói:
“Đừng đi ra vội.”
Vì sau tấm bình phong có cả giường ngủ nên Thẩm Ngọc nhất thời đề phòng nhìn Phương Duệ.
Phương Duệ bất đắc dĩ lắc đầu: “Nằm xuống!”
“Nằm xuống làm cái gì?” Phòng bị trong mắt Thẩm Ngọc không những không giảm mà còn tăng lên.
Không phải là nàng không tin tưởng Phương Duệ mà là thời khắc này nhìn hắn tràn ngập hơi thở bị cấm dục nên nàng không có biện pháp nào tin tưởng.
Phương Duệ nghiêm mặt và lộ ra vẻ uy nghiêm của Hoàng đế:
“Trẫm bảo nàng nằm xuống.” Giọng nói của Phương Duệ cực kỳ nghiêm túc chứ không hề có vẻ đùa giỡn.
Thẩm Ngọc sững sờ, trong khi đầu óc còn chưa kịp phản ứng thì thân thể nàng đã thật sự nằm xuống.
Thẩm Ngọc: “………”
Nàng muốn đứng dậy nhưng Phương Duệ lại đè bả vai nàng xuống.
Thẩm Ngọc khẩn trương nuốt một ngụm nước bọt, tâm tình nàng ba phần căng thẳng, ba phần sợ hãi, hai phần kinh hoảng cùng một phần khó gọi tên. Cuối cùng vì bối rối mà nàng bắt đầu nói năng lộn xộn:
“Bệ hạ… nguyệt sự của ta còn chưa hết.”
Lời này không chỉ khiến Thẩm Ngọc sững sờ mà ngay cả Phương Duệ cũng sững sờ.
Phương Duệ bật cười thành tiếng, sau đó hắn cúi đầu thổi khí bên tai Thẩm Ngọc:
“Yên tâm, trẫm sẽ kiên nhẫn đợi đến khi nguyệt sự của A Ngọc qua đi.”
Thẩm Ngọc: “……..”
Biết rõ Thẩm Ngọc không biết đùa giỡn nên Phương Duệ cũng không có tiếp tục trêu chọc mà là đưa tay đặt lên trên bụng Thẩm Ngọc.
Khi tay Phương Duệ đặt lên bụng Thẩm Ngọc là toàn thân nàng liền cứng ngắc.
“Đừng cử động, trẫm sẽ làm ấm bụng cho nàng, như vậy sẽ bớt đau hơn.”
Một cỗ ấm áp xuyên qua lớp y phục chậm rãi truyền đến bụng Thẩm Ngọc khiến từng cơn đau nhức giống như tan biến, thân thể nàng cũng thoải mái không ít.
Thật lâu sau đó khi thân thể nàng dần dần được thả lỏng thì cơn buồn ngủ lập tức ập tới làm cho nàng không nhịn được mà ngủ quên mất.