“Hoàng huynh! Hoàng huynh đừng có nhăn mặt nữa, đợi tý nữa Thẩm đại nhân thấy hoàng huynh thì có khi Thẩm đại nhân lại nghĩ bản thân mình đã làm chuyện gì khiến hoàng huynh mất hứng đấy.”
Phương Duệ nghe thấy thế thì khoé miệng khẽ nhếch lên và nhìn về phía Đức An, nhưng trên khuôn mặt hắn lại không có một chút vui vẻ nào:
“Đức An, sau lần này muội sẽ thật sự hết hi vọng sao?”
Không biết tại sao Đức An lại biết được chuyện hắn muốn dẫn Thẩm Ngọc đi ra ngoài du ngoạn… Đúng hơn thì Đức An đã dò la được chuyện này nên muội ấy mới thay trang phục đâu ra đấy rồi cưỡi ngựa đợi hắn ở bên ngoài cửa hoàng cung.
Thời điểm bị Đức An cản đường thì tâm tình vui sướng của Phương Duệ đang ở trên cao bỗng chốc rơi xuống tận đáy cốc.
Sau khi lên đến xe ngựa thì Đức An nhanh chóng làm ra vẻ mặt đáng thương nhìn Phương Duệ rồi năn nỉ:
“Hoàng huynh, huynh chỉ cần cho Đức An đi theo thôi! Sau đó Đức An lập tức sẽ chết tâm.”
Nhìn vẻ mặt đầy thành ý của hoàng muội thì Phương Duệ thiếu chút nữa sẽ tin.
Nhưng mà cùng là huynh muội với nhau, lại cùng xuất thân từ hoàng thất nên hắn làm sao có thể không hiểu rõ hoàng muội của mình? Nếu như muội ấy có thể buông tha nhẹ nhàng như lời đã nói thì nhất định hoàng muội này của hắn đã bị người ta đánh tráo.
Cho nên việc đi dò xét chứng tỏ Đức An không có ý định buông tha cho Thẩm Ngọc. Hắn đoán hoàng muội vẫn còn ôm lấy tia hy vọng bởi vì cho dù hắn có vừa ý Thẩm Ngọc thì sao chứ? Đến cuối cùng Thẩm Ngọc sẽ lựa chọn ai thì còn chưa biết được!
Mà Phương Duệ lại không đành lòng nói cho Đức An biết sự thật Thẩm Ngọc là nữ nhân, chuyện động trời như này không phải người bình thường có thể tiếp nhận được. Nếu không phải đời trước lúc hắn sắp chết đã biết được Thẩm Ngọc là nữ nhân thì hắn không biết được mình sẽ phải mất thời gian bao lâu mới có thể tiếp nhận lại một lần nữa khuynh hướng tình dục của hắn thật sự không hề lầm đường lạc lối.
Đức An nhìn nhìn hoàng huynh nhà mình rồi tiếp tục khẳng định thêm lần nữa:
“Đức An chỉ muốn ôn lại chút chuyện với Thẩm đại nhân mà thôi. Sau đó nhất định Đức An sẽ từ bỏ tất cả.”
Người dân ở Khải Nguyên cũng không tính là quá mức nghiêm cẩn, hơn nữa còn có một nhân vật phong vân như Hoàng thái hậu nên nữ tử trong hoàng thất không có mấy người là chân chính có tri thức hiểu lễ nghĩa, tính tình bọn họ đa phần đều hoạt bát cởi mở.
Thế nên Phương Duệ sau khi nghe Đức An nói xong lại càng là không tin. Nếu bây giờ Đức An còn chưa có ý định từ bỏ vậy hắn sẽ thừa dịp lần tuần tra này để Đức An có thể nhìn thấy rõ ràng thực tế muội ấy và Thẩm Ngọc không thể thành đôi. Bởi vì dựa vào sự hiểu biết của hắn về Đức An thì hai từ “Từ bỏ” chắc chắn không có trong từ điển của muội ấy.
Lúc xe ngựa chạy đến bên ngoài phủ Thái Bảo, Phương Duệ chỉ cho người đi thông báo là đã đến giờ xuất phát, nếu để cho mấy người kia biết rằng “Hoàng thượng đang ở bên ngoài” thì nhất định toàn bộ người trong phủ Thái Bảo sẽ đều đi ra… như vậy rất phiền toái và tốn nhiều thời gian.
Cũng may Thẩm Ngọc không hề nói cho những người khác biết, nàng chỉ nhắn với quản gia để quản gia chuyển lời lại với lão thái gia là nàng cùng bệ hạ đến doanh trại Hổ Khiếu để tuần tra, thời gian khoảng ba đến năm ngày.
Tuy Phương Duệ không ngồi xe ngựa dành cho đế vương nhưng cho dù đây chỉ là xe ngựa bình thường thì cũng rộng rãi hào nhoáng hơn rất nhiều so với xe ngựa của các gia đình quý tộc. Thế nên sau khi Thẩm Ngọc lên đến xe ngựa thì bên trong xe vẫn còn rất nhiều chỗ trống.
Trong xe ngựa có khay trà, có cả bàn sách nhỏ cùng một giá sách được gắn cố định… Thẩm Ngọc cảm thấy lần đi tuần tra này giống như là đi du ngoạn hơn.
Nhưng so với sự hiểu biết của Thẩm Ngọc về những đế vương tiền triều thì bệ hạ của hiện tại là người có thể nói là rất giản dị đơn giản.
Sau khi Thẩm Ngọc hành lễ và ngồi xuống chỗ của mình thì đoàn người liền bắt đầu xuất phát hướng về phía bên ngoài thành Kim Đô để đến doanh trại Hổ Khiếu.
Vào đến bên trong xe ngựa thì Thẩm Ngọc vẫn luôn cụp mắt xuống, bởi vì chỉ cần vừa ngước mắt lên nhìn thấy bệ hạ là trong đầu nàng sẽ xuất hiện hình ảnh trong xuân cung đồ cùng hình ảnh hai nam nhân không mảnh vải che thân quấn lấy nhau trong sách đô vật mà nàng đã nhìn thấy ở Đại Nguyên điện… thế nên làm sao nàng có thể nhìn thẳng vào bệ hạ được đây??
Đức An rất muốn bắt chuyện với Thẩm Ngọc nhưng vì nàng muốn hoàng huynh dẫn mình theo nên nàng đã đáp ứng điều kiện buông tha cho Thẩm Ngọc, nếu lúc này nàng mà bắt chuyện thì nhất định hoàng huynh khôn khéo nhà nàng sẽ phát hiện ra nàng đang nói dối.
Mặc dù không thể bắt chuyện với Thẩm Ngọc nhưng có thể ngồi cạnh Thẩm Ngọc với khoảng cách gần như vậy thì trong lòng nàng vẫn có chút vui vẻ nho nhỏ.
Tuy nhiên nàng vừa mới bắt đầu vui vẻ không được bao lâu thì hoàng huynh nhà nàng đã nói:
“Thẩm ái khanh, nếu như trên đường mệt mỏi thì có thể nghỉ ngơi trong xe ngựa, ái khanh không cần quá mức câu nệ.”
Sau khi nghe thấy lời này của hoàng huynh thì một chút vui vẻ của Đức An liền tiêu tan trong nháy mắt, nàng thầm nói: Nếu như hoàng huynh không ở đây thì mới tốt!
Thẩm Ngọc vẫn không dám ngước mắt lên mà chỉ trả lời:
“Bệ hạ, tối qua thần đi ngủ sớm nên hiện tại tinh thần rất tỉnh táo.” Thực ra tối hôm qua phải đến tận giờ tý thì Thẩm Ngọc mới đi ngủ, bởi vì nàng còn chờ Cổ Minh mang xuân cung đồ đến cho nàng.
Phương Duệ liếc mắt nhìn Thẩm Ngọc mấy cái, trong ánh mắt hắn lộ ra vẻ đăm chiêu suy nghĩ, còn các ngón tay thì khẽ vuốt ve cuốn sách trên tay.
Hình như hôm nay Thẩm Ngọc có chút không giống bình thường, bắt đầu từ lúc lên xe ngựa thì Thẩm Ngọc đã không chịu ngẩng đầu lên nhìn hắn một cái.
Rốt cuộc là có chuyện gì xảy ra?
Thẩm Ngọc tuy không có chút biểu hiện mệt mỏi nhưng xe ngựa di chuyển được một đoạn đường thì Phương Duệ lại mệt mỏi chợp mắt trong chốc lát. Đêm qua hắn hao tổn tinh thần với Hạ phi đến tận giờ tý, hơn nữa trong đầu hắn chỉ nghĩ tới việc đưa Thẩm Ngọc ra ngoài nên đêm qua làm sao hắn có thể ngủ được.
Doanh trại Hổ Khiếu được đóng quân ở bên ngoài thành Kim Đô cách chân núi Tây Lệ một trăm dặm về hướng Nam. Lúc này trừ những tướng sĩ được huấn huyện trong quân doanh thì tiểu đội một trăm người đều cõng trên vai một cái sọt, mà trong cái sọt này được đựng đầy đá.
Thế nhưng đi ở phía trước tiểu đội còn có một người cũng đang cõng theo một cái sọt so với cái sọt của bọn hộ thì to lớn hơn nhiều và khối lượng đá bên trong sọt cũng nặng hơn của bọn họ — người này trừ Lôi Thanh Đại ra thì cũng không còn người nào khác.
Lôi Thanh Đại dẫn đầu một tiểu đội chỉ trong độ tuổi từ mười tám đến hai mươi đang vác đá bò lên núi Tây Lệ.
Tiểu đội này phần lớn đều là con cái nhà quan hoặc công tử của các gia đình quyền quý, bọn họ tham gia vào quân đội phần lớn là do người nhà ép buộc hoặc là do hứng trí nhất thời vì chưa từng nếm qua cực khổ. Nhưng từ khi tham gia vào quân đội thì ngày ngày bọn họ đều khổ không thể tả, một tiểu đội chỉ có một trăm người nhưng nửa già trong số đó đã từng đào ngũ, tuy nhiên số lính đào ngũ kia đều bị Lôi Thanh Đại bắt trở về. Đã thế Lôi Thanh Đại lại còn rất thích thú với cái trò mèo vờn chuột như thế này.
Vì vậy nguyên một đám công tử thế gia chưa từng chịu qua cực khổ chỉ thiếu chút nữa là bị Lôi Thanh Đại ép phát điên.
Sau khi leo đến giữa sườn núi thì phần lớn số lính trong tiểu đội thật sự không thể bò tiếp được nữa, thế nên bọn họ liền dừng lại ở ngay tại chỗ để nghỉ ngơi.
Lôi Thanh Đại quay người lại rồi dùng cái giọng như sấm rền mà quát lên:
“Mấy cái tên tiểu tử này nếu đến trước chạng vạng tối còn chưa trở về được quân doanh thì tối ngày hôm đừng nói là bánh bao mà ngay cả rau dại cũng không có phần cho các ngươi!!”
Lôi Thanh Đại vừa dứt lời thì bầu không khí xung quanh rơi vào một mảng bi thương.
Nhưng khi tất cả mọi người đều mệt mỏi ngồi bệt xuống đất thì một tiểu binh lính khiêng tảng đá to nhất lại bắt đầu tiếp tục bò lên trên.
***
Trong quân doanh không được phép có nữ tử nên lúc gần đến địa điểm đóng quân thì Phương Duệ liền để Đức An đổi trang phục của nam nhân.
Tuy nhiên sau khi Đức An đổi xong trang phục thì… bộ trang phục nam nhân kia không thể lấn át được khí chất nữ nhi gia mặt hoa gia phấn trên người Đức An.
Người nào không biết rõ còn tưởng rằng Phương Duệ mang theo phi tần đi ra ngoài.
Thế là Phương Duệ liền liếc mắt nhìn Thẩm Ngọc một cái rồi lại yên lặng nhìn về phía Đức An… có lẽ hắn nên để Đức An nhìn một chút thế nào là cảnh giới tối cao của nữ giả nam trang khiến hắn bị lừa suốt mười năm.