Mục lục
Tâm Trẫm Thật Là Mệt
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Đại Nguyên Điện.

Cơm nước đều đã chuẩn bị xong, hơn nữa còn đã qua giờ dùng cơm trưa nhưng ngự thiện phòng vẫn chưa nhận được mệnh lệnh.

Mọi người ở Đại Nguyên Điện làm gì cũng đều rón ra rón rén, bọn họ không dám vào hỏi khi nào thì dùng bữa. Nếu là ngày thường, với tính tình của Hoàng thượng cũng chỉ có Dung Thái đại tổng quản có thể ứng phó, nhưng kể từ khi Đại tổng quản xuất cung, mỗi lần đến giờ dùng bữa là Hoàng thượng đều không hạ lệnh gì cả.

Mấy lần có thái giám vào hỏi, mặc dù bệ hạ không tức giận nhưng giọng nói cùng vẻ mặt kia khiến tất cả mọi người đều run như cầy sấy.

Bệ hạ càng ngày càng uy nghiêm, ánh mắt lúc bình thường cũng có thể làm người khác kinh sợ.

Bầu không khí trong Đại Nguyên Điện yên tĩnh đến quỷ dị, Phương Duệ ngồi trên ghế rồng, còn Phương Trạm và Lâu A Cửu đứng ở giữa đại điện.

Ánh mắt Phương Duệ dạo qua một vòng trên thân hai người, sau đó mới dừng lại trên người Phương Trạm.

“Hoàng huynh không thấy A Cửu quận chúa cùng thần đệ cực kỳ xứng đôi sao?” Phương Trạm mỉm cười, hoàn toàn không thấy bầu không khí bị đè nén trong đại điện.

Lâu A Cửu nghiêng đầu nhìn thoáng qua Phương Trạm, hàm xúc trong ánh mắt không hiện rõ.

“Không xứng!” Cho dù Lâu A Cửu đang ở đây, Phương Duệ cũng không chừa chút mặt mũi nào cho Phương Trạm.

Phương Trạm nghe vậy liền nhìn về phía Lâu A Cửu, hắn cẩn thận xem xét tường tận hồi lâu:

“Thần đệ lại cảm thấy rất xứng.”

Lâu A Cửu yên lặng liếc mắt nhìn Phương Trạm rồi lập tức nửa đùa nửa thật hùa theo Phương Duệ:

“A Cửu cũng cảm thấy không xứng.”

Phương Trạm có chút bi thương nhìn Lâu A Cửu:

“A Cửu quận chúa, ý của ngươi là nói bản vương không xứng với ngươi sao?”

Lâu A Cửu còn chưa nói tiếp thì Phương Duệ đã nói:

“A Cửu quận chúa tư thế oai hùng, tài hoa độc nhất vô nhị… Hoàng đệ, đệ cảm thấy mình đủ bản lĩnh để xứng đôi sao?”

Lời này của Phương Duệ đến nửa điểm tình cảm cũng không lưu lại cho Phương Trạm, còn Lâu A Cửu cũng không vì lời tán dương của Phương Duệ mà đắc ý hả hê hay tỏ ra khiêm tốn, dường như không phải nàng đang nghe người khác khen mình.

“Mặc dù hoàng huynh cảm thấy A Cửu quận chúa không thích hợp với thần đệ, ngay đến A Cửu quận chúa cũng thấy thần đệ chướng mắt… nhưng mẫu hậu lại muốn hoàng huynh tứ hôn thần đệ cùng A Cửu quận chúa.”

Phương Duệ khẽ híp mắt, đời này Lâu A Cửu cùng Dung Thái mới vừa biết nhau, còn chưa kịp nảy sinh tình cảm thì lại xuất hiện Phương Trạm… nếu Lâu A Cửu có ý với Phương Trạm vậy Dung Thái chẳng phải sẽ giống kiếp trước — một đời cô độc hay sao?

Mặc dù Dung Thái là thái giám, nhưng Phương Duệ lại hy vọng Dung Thái có một người bầu bạn đến cuối đời.

Lâu A Cửu nhẹ nhàng nở nụ cười:

“Trạm Vương điện hạ, A Cửu không xem thường người. Không phải Trạm Vương điện hạ đã nói ngươi đã có người trong lòng, nếu Thái hậu cùng bệ hạ tứ hôn thì sẽ để A Cửu cự tuyệt sao?”

Nói thật ra thì Lâu A Cửu cũng không có cảm giác với Phương Trạm.

Lời nói của Lâu A Cửu khiến Phương Duệ có chút ngoài ý muốn… Phương Trạm thật sự nói những lời như vậy với Lâu A Cửu sao?

Ánh mắt Phương Duệ rơi trên người Phương Trạm, hắn khẽ cười:

“Hoàng đệ vậy mà có người mình thích. Không biết đó là cô nương gia nhà ai, trẫm nhất định sẽ tứ hôn cho ngươi.”

Phương Trạm có ý trung nhân nằm ngoài dự liệu của Phương Duệ, đời trước mặc dù Trạm Vương phi là một người cay nghiệt, đanh đá nhưng hoàng đệ cũng không cưới thêm trắc phi.

Phương Trạm nhìn hoàng huynh nhà mình, hai bên khoé miệng đều cong lên, hắn thần bí nói:

“Đợi hai năm nữa nói sau, bây giờ tiểu cô nương nhà người ta còn chưa cập kê, đột nhiên tứ hôn sẽ doạ đến người ta.”

Phương Trạm dứt lời, Phương Duệ đột nhiên cụp mi mắt thu lại sóng to gió lớn nơi đáy mắt, thời điểm nâng mí mắt thì đã là gió êm sóng lặng, không còn một chút dư âm của cơn sóng dữ.

“Nếu hoàng đệ vừa ý cô nương gia nhà người ta thì cũng phải nói trước với trẫm một tiếng, nhỡ may trẫm không biết lại chỉ hôn tiểu cô nương với người khác, vậy hoàng đệ phải làm sao bây giờ?”

“Còn có thể làm sao? Tất nhiên đệ sẽ trực tiếp cướp dâu, tính tình của đệ cũng không phải hoàng huynh không hiểu rõ.”

Trong lúc hai người lời qua tiếng lại, Lâu A Cửu ở giữa cũng nghe ra có điểm không thích hợp nhưng nàng lại không biết nguyên nhân từ đâu, vì không muốn mình vô tội bị vạ lây nên nàng liền nói:

“A Cửu còn có chút việc chưa xử lý, nếu bệ hạ không có chuyện gì, vậy A Cửu xin phép về trước.”

Phương Duệ nhìn về phía Lâu A Cửu, hắn khẽ gật đầu:

“Nếu A Cửu quận chúa có chuyện, vậy trẫm cũng không giữ ngươi lại nữa, ngươi lui về trước đi.”

“A Cửu xin cáo lui.”

Lâu A Cửu chậm rãi rút khỏi đại điện, sau khi ra khỏi Đại Nguyên Điện thì nàng mới thở phào nhẹ nhõm.

Kinh thành thế sự khó lường, quan hệ giữa Hoàng thượng và Trạm Vương giống hệt với tin tức mà mật thám thăm dò. Trong lúc các thế lực đấu đá, nếu nàng muốn tiếp tục duy trì trung lập thì nhất định không thể quan hệ mật thiết với Thái hậu cùng Trạm Vương.

Nhớ tới lúc gặp được Thẩm Ngọc ở quý phủ của Trạm Vương, đáy lòng nàng liền có chút thắc mắc… Thẩm Ngọc vốn là trọng thần đệ nhất bên cạnh Hoàng thượng và cũng là người Hoàng thượng tín nhiệm nhất, nếu quan hệ giữa Hoàng thượng cùng Trạm Vương không tốt, vậy Thẩm Ngọc tại sao còn xuất hiện ở phủ của Trạm Vương?



Ánh mắt Phương Duệ sắc bén nhìn Phương Trạm, mà khuôn mặt Phương Trạm lại liên tục mang theo ý cười.

“Hoàng huynh, đã lâu không gặp, người có nhớ hoàng đệ hay không?” Khoé miệng Phương Trạm vẫn tươi cười, nhưng ánh mắt lại mang theo vẻ tang thương không nên có của một thiếu niên, ánh mắt ấy giống như trải qua rất nhiều gian truân trong cuộc đời.

Khoé mắt Phương Trạm nhanh chóng ướt át…

Phương Duệ nhìn Phương Trạm, Phương Trạm cũng nhìn Phương Duệ, tầm mắt hai người giao nhau rất lâu… rất lâu.

Ngay tại khắc này, Phương Duệ lập tức hiểu Phương Trạm cũng trùng sinh!

Phương Duệ vốn đang nghiêm túc lại đột nhiên phì cười một tiếng.

Vào lúc Phương Duệ trở bệnh nặng, Phương Trạm liên tục ở bên cạnh chữa bệnh cho Phương Duệ, bọn họ cũng nói chuyện rất nhiều, mặc dù Phương Trạm không nói ra nguyên nhân khiến hắn bất hoà với Phương Duệ nhưng khoảng cách giữa hai người cũng tự nhiên biến mất.

Phương Trạm nói từ trước đến nay Phương Duệ vẫn là hoàng huynh mà hắn kính trọng nhất dù có bất cứ chuyện gì xảy ra.

Tình cảm huynh đệ giữa bọn họ lúc đó rất kỳ quái, lạnh nhạt năm năm nhưng đến cuối cùng tình cảm sâu đậm vẫn ồ ạt trở về.

Mà lúc Phương Duệ ra đi cũng chính là lúc hài tử của Phương Trạm được sinh ra đời, hài tử của Phương Trạm cũng do Phương Duệ đặt tên, vô luận là trai hay gái cũng đều gọi là Phương Giác. 

Đời trước, Phương Duệ không nói cho một ai biết tình cảm của mình với Thẩm Ngọc… nhưng hắn lại nói với Phương Trạm, nói cho hoàng hệ biết mình thích Thẩm Ngọc, hy vọng sau khi hắn đi thì hoàng đệ có thể thay hắn chiếu cố Thẩm Ngọc một chút.

Phương Duệ chỉ không ngờ rằng hắn trùng sinh, đến Phương Trạm cũng trùng sinh.

Phương Duệ đứng dậy khỏi ghế rồng, hắn bước từng bước đi xuống rồi đến trước mặt Phương Trạm, hắn ôm lấy Phương Trạm và khẽ vỗ vai, giọng nói mang theo ngàn vạn cảm khái:

“Đã lâu không gặp.”

“Từ biệt đúng ba mươi năm… đúng là đã lâu không gặp.”

“Đệ… sống đến năm mươi mấy tuổi sao?” Ánh mắt Phương Duệ nhìn Phương Trạm dần thay đổi, đột nhiên tuổi mình còn bé hơn tuổi hoàng đệ, rồi đến kinh nghiệm sống của hoàng đệ cũng hơn hắn những ba mươi năm… làm tâm tình Phương Duệ lúc này có chút phức tạp khó nói thành lời.

“Đúng vậy nha, đệ đều đã thành một lão già.” Sống lâu hơn ba mươi năm đồng nghĩa với việc cũng áy náy hơn ba mươi năm, mỗi đêm tỉnh dậy đều mơ thấy hoàng huynh, mơ thấy năm hắn sáu tuổi, hoàng huynh lần đầu tiên dạy hắn cầm cung; mơ thấy năm bảy tuổi hắn nghịch ngợm gây hoạ, là hoàng huynh giúp hắn xin phụ hoàng giảm tội; lúc hắn bị cấm túc ba tháng, cũng chỉ có hoàng huynh quan tâm hắn… tất cả giấc mộng đều là những chuyện tốt đẹp mà hoàng huynh làm cho hắn, hồi tưởng lại thì từ trước đến giờ hoàng huynh sủng ái nhất vẫn là hắn và Đức An.

Phương Duệ mang theo tâm tình phức tạp ngồi xuống bậc cầu thang, hồi lâu sau hắn mới bất đắc dĩ nở nụ cười, hắn ngước mắt nhìn về phía Phương Trạm rồi hỏi:

“Làm sao đệ biết ta cũng sống lại?”

Phương Trạm ngồi xuống bên cạnh Phương Duệ: “Mới đầu đệ cũng không biết, vì trong lòng áy náy nên đệ càng quyết tâm tìm tung tích của Tuyết Thiềm Thừ để giải độc cho hoàng huynh.”

Sau khi Phương Trạm sống lại, việc hắn để ý nhất chính là độc tố trên người Phương Duệ, cho nên sau khi sống lại hắn liền lập tức phái người đi tìm thuốc dẫn.

“Mai Tuyền Cơ nói với ta có một đội khác cũng bí mật tìm kiếm tung tích Tuyết Thiềm Thừ, người bí ẩn đó chính là đệ?” Nếu Phương Trạm tự nói cũng đang tìm tung tích Tuyết Thiềm Thừ, mặt khác Thiên Cơ Lâu cũng không tra được đấy là ai, vậy khả năng người bí ẩn chỉ có thể là Phương Trạm.

“Đúng là đệ. Kỳ thực ngay từ đầu đệ cũng không biết hoàng huynh sống lại, đệ cho rằng là người khác, dù sao sau khi Thẩm Ngọc tự ý hạ lệnh chém tri phủ Sóc Châu thì tất cả mọi chuyện sau đó đều diễn biến không giống bình thường. Cho nên đệ đã hoài khi Thẩm Ngọc trùng sinh, sau khi trở lại kinh thành và quan sát tại lễ hội săn bắn thì đệ lại chắc chắn Thẩm Ngọc cũng không phải.

Phương Duệ đột nhiên nheo mắt hỏi:

“Lần đó ngựa của Thẩm Ngọc bị phát điên thì đệ cũng ở đó?”

Phương Trạm gật đầu: “Đệ vốn định xuất thủ giúp đỡ nhưng hoàng huynh vừa vặn xuất hiện nên đệ mới không động thủ. Cũng bởi vì hoàng huynh ra tay nên đệ mới đặt nghi vấn trên người hoàng huynh, thân thủ hiện tại của hoàng huynh so với hoàng huynh mà đệ biết kiếp trước thì nhanh nhẹn hơn rất nhiều. Lúc hoàng huynh cùng Thẩm Ngọc xuất hiện ở Mạc Châu thì đệ càng thêm khẳng định hoàng huynh đã sống lại.”

Phương Trạm biết Phương Duệ cũng sống lại thì tâm tình vô cùng kích động.

Nghe xong mấy lời Phương Trạm mới nói, Phương Duệ lại vội hỏi:

“Đời trước đệ sống lâu như thế… vậy cuối cùng Thẩm Ngọc như thế nào? Cuộc sống tốt chứ?”

Dù thế nào thì Phương Duệ vẫn luôn không bỏ được Thẩm Ngọc.

Phương Trạm lặng yên hồi lâu, hắn khẽ thở dài rồi trả lời:

“Về Thẩm Ngọc… thần đệ cũng không rõ lắm, đệ chỉ biết vào năm hoàng huynh mất thì Thẩm Ngọc cũng mất tích.”

Phương Duệ nghe được kiếp trước Thẩm Ngọc mất tích, hắn mạnh mẽ giữ chặt tay Phương Trạm:

“Tại sao Thẩm Ngọc lại mất tích?!”

Phương Trạm lắc đầu không biết: “… Nhưng về sau phủ Thái Bảo truyền ra tin tức đại khái nói là Thẩm Ngọc xuất gia.”

Phương Duệ đột nhiên khựng lại, Thẩm Ngọc… xuất gia? Nàng làm hoà thượng hay làm ni cô?

Vẻ mặt Phượng Duệ giống như bị doạ sợ, Phương Trạm im lặng một lúc rồi lại tiếp tục:

“Hoàng huynh, ngay tại đêm hoàng huynh qua đời thì mẫu hậu người… người cũng tự sát!”

Phương Duệ ngẩn người, hồi lâu cũng không nói lên lời.

Hắn yên lặng ngồi trên bậc cầu thang, cũng không biết là đang suy nghĩ cái gì.

Phương Trạm đứng dậy và nói với Phương Duệ:

“Hoàng huynh, có một số việc có lẽ hoàng huynh chưa thể tiếp nhận được ngay, thần đệ cũng không quấy rầy ngươi nữa. Ngày mai đệ sẽ tiến cung nói tỉ mỉ với hoàng huynh.”

Phương Trạm rời khỏi Đại Nguyên Điện, trong điện chỉ còn lại một mình Phương Duệ.

Suốt cả một ngày, Phương Duệ không truyền lệnh cho ngự thiện phòng, cũng không sai người thắp đèn…

Đại Nguyên Điện tối om suốt cả một đêm, người ta cũng không thấy Phương Duệ trở về Tử Thần Điện.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK