Phương Duệ đột nhiên có chút hối hận, hắn biết rõ tính tình Thẩm Ngọc không thích đùa giỡn vậy mà hắn còn suốt ngày đi trêu chọc nàng. Nhưng hối hận thì hối hận vậy thôi chứ trong đầu hắn vẫn luôn không ngừng nghĩ đến xúc cảm khi nắm lấy vòng eo thon nhỏ của Thẩm Ngọc, hơn nữa ánh mắt hắn thỉnh thoảng còn quét qua eo thon của nàng.
Ánh mắt Phương Duệ nhiều lần đặt ở sau lưng Thẩm Ngọc khiến cho nàng cảm thấy người này như muốn bê một tảng đá lớn đặt trước mặt nàng để nàng bị trượt chân té ngã và lại một lần nữa bổ nhào vào trong ngực hắn. Thẩm Ngọc trước giờ đi đường không thẳng thắt lưng thì cũng phải nhìn thẳng phía trước nhưng vì lo lắng người này thật sự làm như vậy nên hiện tại nàng đi đường đều nhìn chằm chằm mặt đất để phòng ngừa vạn nhất cái tên đáng ghét kia lại làm nàng trượt chân té ngã.
Trong lúc Thẩm Ngọc đề phòng Phương Duệ thì ở Đại Lý Tự cũng truyền tới lời đồn nói hành vi của tội thần Trần Trì cực kỳ cổ quái, mấy ngày trước còn có thể nhìn thấy rõ cả người nhưng hiện tại đột nhiên không biết vì sao trong vòng có vài ngày mà người đưa cơm chỉ nhìn thấy hắn đầu tóc bù xù che khuất mặt và còn không nói chuyện… đây đúng là thực sự kỳ quái.
Bởi vì từng có phạm nhân vì muốn chạy trốn nên đã để cho người vào thăm giả trang thành chính mình rồi thay mình chịu tội ở trong nhà lao.
Cho nên một truyền mười đã làm lời đồn rất nhanh chóng truyền đến tai Thẩm Ngọc.
Mà phiên bản lời đồn ác ý nhất truyền đến tai Thẩm Ngọc có thể nói là hoàn toàn sát với sự thực — Tội phạm Trần Trì rất có khả năng bị đánh tráo!
Thời điểm Thẩm Ngọc vừa nghe được lời đồn này thì Thôi Hạo cũng dẫn theo Hô Diên Trác Vân đi đến chỗ nàng.
Hô Diên Trác Vân đi ở sau lưng Thôi Hạo, dáng vẻ đi đường kia của hắn không hề có một chút khó chịu. Năm ngày trước Thẩm Ngọc mới cho người đánh Hô Diên Trác Vân ba mươi đại côn, hơn nữa còn dùng hết khí lực để đánh… vậy mà nàng nghe nói khi đó lông mày Hô Diên Trác Vân này cũng không thèm nhăn một cái, hắn chỉ nghỉ ngơi có một buổi tối mà sáng sớm ngày hôm sau đã giống như không có chuyện gì xảy ra nên người ta căn bản nhìn không ra người này mới bị đánh ngày hôm qua.
Thẩm Ngọc đại khái biết rõ bọn họ vì sao lại đến, mà cho dù biết rõ thì vô luận như thế nào nàng cũng sẽ không mở cửa đại lao… nếu không hết thảy sẽ là kiếm củi ba năm thiêu một giờ.
Thôi Hạo nhìn Thẩm Ngọc không có nửa điểm hoảng loạn thì đáy lòng hắn ít nhiều có chút không xác định, nhưng vừa mới nghĩ đến mình mới vừa vào trong nhà lao kiểm tra và tỉ mỉ nhìn mặt Trần Trì ngồi trong đại lao thì một chút không xác định này liền biến mất trong nháy mắt.
Trần Trì tóc tai bù xù ngồi ở trên giường đá nên hắn căn bản không nhìn rõ mặt lắm, hơn nữa lúc hắn đứng ngoài cửa gọi vài tiếng thì người bên trong chỉ lắc đầu, trừ lúc đó ra thì người này đều không có phản ứng nào khác.
Mấy ngày trước Trần Trì nhìn vẫn còn sạch sẽ vậy mà đột nhiên biến thành cái dạng này, ngẫm lại trước đây Hô Diên Trác Vân đã dựa theo sự phân phó của hắn để đem mấy lời uy hiếp truyền đến Trần Trì, theo lý thuyết đều đã mấy ngày rồi thì Trần Trì cũng phải có động tác, nhưng bây giờ cho dù Trần Trì có giả ngây giả dại vậy cũng phải ngẫm đến tính mạng người nhà hắn chứ?!
Hết thảy mọi chuyện đều lộ ra quỷ dị, trong này chắc chắn có lừa gạt!
Khu đại lao đặc biệt kia kể cả người thần thông quảng đại cũng rất khó mở được cánh cửa, trong khi đó chìa khoá chỉ có một chiếc và chiếc này lại nằm trong tay Thẩm Ngọc. Nghĩ đến việc trong tay Thẩm Ngọc có khả năng còn nắm giữ đống sổ sách kia thì Thôi Hạo không khỏi hoài nghi Trần Trì đã bị Thẩm Ngọc đánh tráo và giấu ở nơi khác.
Vẻ mặt Thôi Hạo bình thản sâu kín đến nỗi ngay cả một giọt nước cũng không lọt. Hắn khẽ nhấp một ngụm trà rồi đem chén trà để lên trên mặt bàn, khuôn mặt thì mang theo ý cười nhẹ nhàng nhìn về phía Thẩm Ngọc.
“Thẩm đại nhân, không biết ta có thể mượn chìa khoá phòng giam của Trần Trì một lúc hay không?”
Thẩm Ngọc ngồi ở trước thư án nghe thấy vậy liền giương mắt nhìn về phía hắn:
“Chẳng lẽ Thôi đại nhân ngài cũng hoài nghi ta đưa chìa khoá cho kẻ khác để người ta có thể đem Trần Trì đổi đi sao?” Lời này của Thẩm Ngọc không hề có một chút lẩn tránh nào.
Lời nói dối lớn mật nhất của Thẩm Ngọc chính là nói mình là một nam nhân, hơn nữa nàng còn nói những hai mươi năm, thiếu chút nữa đến ngay cả nàng cũng đều tin tưởng mình là một nam nhân. Nếu như không phải mỗi ngày đều cởi y phục để tắm rửa thì nàng sợ rằng nàng không còn nhớ chính mình là nữ nhân.
Một lời nói dối này nàng còn nói suốt hai mươi năm thế nên lại nói dối thêm chuyện khác thì nàng cũng rất khó lộ ra vẻ mặt chột dạ.
Thôi Hạo vừa nghe Thẩm Ngọc nói thì hắn liền lắc đầu liên tục và nói:
“Thẩm đại nhân, ngài hiểu lầm rồi. Chỉ là lời đồn này lan truyền trong Đại Lý Tự cũng đã gây bất lợi cho Thẩm đại nhân. Hơn nữa lời đồn truyền càng lúc cành nhanh, đến lúc truyền vào trong hoàng thành thì đối với Thẩm đại nhân lại càng không tốt nha.”
Mặc dù Thôi Hạo nói chuyện rất đường hoàng thì tận đáy lòng Thẩm Ngọc cũng không tin.
Đều nói chủ tử là dạng nào thì hạ nhân cũng là cái dạng đấy, kể từ khi Hô Diên Trác Vân tập kích Phương Duệ là Thẩm Ngọc không có một chút hảo cảm nào với Thôi Hạo, nếu không có Thôi Hạo tín nhiệm thì Hô Diên Trác Vân kia làm sao dám làm loạn dưới mí mắt nàng và ra tay với thuộc hạ dưới trướng nàng.
“Người khác không tin ta thì có việc gì phải sợ? Chỉ cần Hoàng thượng tin tưởng ta không phải tốt rồi sao?!”
Lúc Thẩm Ngọc nói lời này thì không hề biết rằng vẻ mặt mình rốt cuộc có bao nhiêu tự tin, sự tự tin này làm cho Thôi Hạo đặc biệt không thoải mái.
Không có người nào sẽ cam tâm tình nguyện thừa nhận một người ít tuổi hơn mình lại có năng lực hơn mình, nếu đã không thừa nhận thì hắn tuyệt đối sẽ không cho rằng năng lực của Thẩm Ngọc mạnh hơn hắn, chẳng qua chỉ nhờ vào việc được Hoàng thượng trọng dụng mà thôi.
Mà nhân vật chính bị nghị luận đang đứng ở bên cạnh Thẩm Ngọc thì đường cong nơi khoé miệng không hề hạ xuống mà vẫn luôn hướng lên trên.
“Thẩm đại nhân, trọng phạm của triều đình là chuyện quan trọng, nếu như xảy ra cái gì ngoài ý muốn thì bệ hạ có thể sẽ tin ngài nhưng Đại Lý Tự khanh là Thôi đại nhân lại khó thoát được tội.”
“Trác Vân! Không được vô lễ.” Thôi Hạo mở miệng trách cứ Hô Diên Trác Vân rồi lại cười xoà với Thẩm Ngọc: “Người trong giang hồ khó tránh khỏi việc không chịu lễ nghi trói buộc, thỉnh Thẩm đại nhân thứ lỗi.”
Thẩm Ngọc liếc mắt nhìn thoáng qua Hô Diên Trác Vân và lạnh lùng chế giễu:
“Cũng đúng thôi, nếu không thì làm sao có thể tùy tuỳ tiện tiện ra tay với người khác.” Người khác trong miệng Thẩm Ngọc không phải là những người khác mà chính là Phương Duệ đang đứng ở một bên.
Kỳ thật… Hô Diên Trác Vân có ra tay với Phương Duệ hay không thì Phương Duệ hắn cũng tuyệt không để ý, dù sao Hô Diên Trác Vân cũng không có nhận lầm người. Chẳng qua núi cao còn có núi cao hơn nên dù hắn ta có nghĩ như thế nào thì cũng không nghĩ ra dấu tay lưu lại trên người Phương Duệ hoàn toàn biến mất, vì không có vết thương nên mới không thể đối chứng.
“Sự việc lần trước quả thực xin lỗi. Nhưng mà chuyện lần này không giống bình thường, hiện tại lời đồn truyền ra bên ngoài đều nói Thôi mỗ mượn danh nhốt Trần Trì đơn độc trong một phòng giam thực chất là đổi muốn đổi trắng thay đen giúp cho người chạy thoát, bọn họ còn nói Thôi mỗ cùng Trần Trì thông đồng làm bậy và là một nhóm với nhau… chỉ mấy cái tội danh này rơi ở trên người Thôi mỗ thì cho dù Thôi mỗ có bốn cái đầu cũng không đủ để chặt. Cho nên hiện tại Thôi mỗ muốn mượn chìa khoá của Thẩm đại nhân để đi kiểm tra và chặn lại lời đồn đãi.”
Thẩm Ngọc đã hạ quyết tâm chưa đến lúc Trần Trì thú nhận đồng bọn thì nàng tuyệt đối sẽ không mở cửa đại lao.
“Thôi đại nhân, chính trực không sợ gian tà, nếu như Thôi đại nhân không có làm chuyện này thì người khác sao có thể nói gì ngài được?” Ngay cả nàng chính là người làm chuyện này mà còn chẳng buồn sợ hãi.
“Chuyện này…” Vốn còn đang ôm thái độ hoài nghi nhưng khi thấy Thẩm Ngọc dùng mọi cách từ chối cho hắn mượn chìa khoá đại lao thì Thôi Hạo cũng đã nhận định Thẩm Ngọc quả nhiên đã tráo người.
Tự chủ trương tráo đổi người bất kể xuất phát từ mục đích gì thì chỉ sợ đều đã có người hoài nghi hắn và Trần Trì có quan hệ.
Đấy chỉ là chuyện thứ nhất, còn chuyện thứ hai đó là hắn sợ Trần Trì không chịu nổi nghiêm hình bức cung mà làm liên luỵ đến đại thần trong triều và nguy hiểm đến Thái hậu nương nương.
Vô luận như thế nào thì Trần Trì này cũng không thể giữ lại nên hắn phải mau chóng giải quyết mới được.
Thôi Hạo thở dài một hơi, sau đó hắn đứng lên và nói:
“Nếu Thẩm đại nhân đều đã nói như thế thì Thôi mỗ cũng không cưỡng cầu…Vậy ta đi về trước.”
Thẩm Ngọc cũng đứng lên: “Thôi đại nhân đi thong thả.”
Ra khỏi thư phòng của Thẩm Ngọc, vẻ mặt Thôi Hạo trở nên hung ác nham hiểm trong nháy mắt. Tiếp đó hắn phân phó với Hô Diên Trác Vân:
“Đêm nay ngươi hãy tìm một cơ hội để trộm lấy chìa khoá của Thẩm Ngọc.”
Hô Diên Trác Vân chần chừ hồi lâu rồi trả lời:
“Tên ám vệ Cổ Minh kia thân thủ không đơn giản, thuộc hạ chỉ sợ rằng rất khó lấy được chìa khoá trong tay Thẩm Ngọc.”
Thôi Hạo dừng bước chân nhìn về phía Hô Diên Trác Vân:
“Vậy thì điệu hổ ly sơn. Thẩm Ngọc từ chối không chịu mở nhà giam bằng mọi cách nếu như trong đó không có vấn đề thì ta hiển nhiên không tin.”
Hô Diên Trác Vân thoáng suy tư và trả lời: “Thuộc hạ đã biết nên làm thế nào.”
Thôi Hạo vừa đi thì Thẩm Ngọc liền tiếp tục xem phần khẩu cung cuối cùng của Trần Trì, nàng hy vọng có thể nhìn thấy một chút manh mối còn sót lại chứ nàng không hề lo lắng chuyện của mình sẽ bại lộ.
Phương Duệ rót một chén trà và để lên trên bàn Thẩm Ngọc: “Ngươi nói lâu như thế chắc cũng khô miệng rồi.. nào uống miếng nước cho nhuận giọng.”
Thẩm Ngọc vẫn không để ý đến Phương Duệ, nàng đứng dậy đi đến bên bàn và tự mình rót một chén trà uống vài ngụm rồi để cái chén xuống dưới, trong suốt quá trình này nàng đều không nhìn Phương Duệ lấy một cái.
Nàng muốn nói cho hắn biết mặc dù hắn nắm được điểm yếu của nàng thì nàng cũng có tính tình!
Phương Duệ nhìn một màn này thì có chút bất đắc dĩ nhưng lại cảm thấy rất thú vị. Thẩm Ngọc có thể phát cáu với hắn chứng tỏ lòng đề phòng của nàng đối với hắn cũng chậm rãi buông lỏng nên đây cũng có thể coi như là một dấu hiệu tốt.