Hôm nay khi bọn họ đang đi săn đều nhìn thấy tín hiệu pháo sáng được bắn gần doanh trại nhưng bọn họ cũng không biết rõ ai gặp phải chuyện, đến khi trở về lại nghe được tin Thẩm Ngọc lúc đi săn chẳng may bị té ngã vì ngựa của Thẩm Ngọc không hiểu sao lại nổi điên, cuối cùng khi Thẩm Ngọc cùng bệ hạ trở về thì không chỉ toàn thân ướt đẫm mà còn dính toàn bùn đất nên cũng không khó đoán ra chuyện này có liên quan đến Lương Lạc.
Phương Duệ cũng cảm giác được bầu không khí cứng ngắc của đêm nay, nhưng hắn lại muốn mượn chuyện này để cảnh tỉnh tất cả mọi người, hắn muốn nói cho tất cả biết mọi chuyện phải nghĩ kỹ rồi hãy làm, đừng nghĩ là may mắn khi lừa dối được hắn vì không chuyện gì thoát khỏi hai mắt hắn.
Chỉ trong vòng nửa buổi chiều đã tra ra được ai là người động tay động chân với vật cưỡi của Thẩm Ngọc, tốc độ nhanh chóng này quả thực khiến người ta phải níu lưỡi, hơn nữa không biết ai đã truyền tin vụ này do Cẩm y vệ điều tra nên đoàn người chỉ cần nhắc đến ba chữ Cẩm y vệ là đã biến sắc.
Chuyện của Lương Lạc kết thúc liền đến tiết mục ban thưởng cho người săn được nhiều con mồi nhất.
Tất cả mọi người đều cho rằng phần thưởng sẽ là vàng bạc châu báu, gấm vóc lụa là… vì dù sao phần thưởng hàng năm đều kiểu dạng này, nhưng chỉ một lúc sau tất cả mọi người đều phải bất ngờ.
Săn bắn đệ nhất chính là công tử con nhà giàu thường xuyên chơi bời lêu lổng cùng một chỗ với Lương Lạc, người này không màng chính sự mà chỉ biết sống nhậu nhẹt phóng túng nên có thể đạt được danh hiệu đệ nhất săn bắn cũng không phải là chuyện ngoài ý muốn quá lớn đối với mọi người.
Tuy nhiên Phương Duệ lại nói trước mặt mọi người:
“Người đứng vị trí đầu tiên sau khi trở lại kinh thành hãy lập tức đến Đại Lý Tự nhậm chức Đại Lý Tự bình sự.”
Phương Duệ vừa dứt lời là phía dưới liền một mảnh xôn xao, người người đều bị phần thưởng của Phương Duệ làm cho ngây ngốc, ngay cả người đứng nhất là người trong cuộc cũng đứng ngây người tại chỗ và quên mất cả việc tạ chủ long ân. Đến khi bị người bên cạnh đẩy một cái thì hắn mới biết phản ứng, hắn vội vàng đi ra khỏi hàng rồi quỳ xuống trước mặt Phương Duệ.
“Thảo dân tạ chủ long ân!”
Mỗi người đều nói nhờ ơn của tổ tiên Âu Dương gia tích đức, mà người được ban thưởng kia là đại công tử Âu Dương gia lại bởi vì mẹ cả không phải là mẹ đẻ nên người sáng suốt đều nhìn ra người kế thừa Âu Dương phủ sau này cũng chỉ là con của kế mẫu, gọi là Âu Dương đại công tử nhưng vẫn bị người khác xem thường, ngay cả chính phụ thân của hắn cũng dùng loại thái độ nuôi thả và kệ hắn muốn nháo thế nào thì nháo.
Hiện tại đột nhiên được thưởng chức chánh thất phẩm Đại Lý Tự bình sự — đây chính là cơ hội xoay người.
Có thể có được một chức quan ở Đại Lý Tự, không cần nói cao thấp đều đã có vô vàn cơ hội thăng tiến chớ nói chi là chánh thất phẩm bình sự.
Tác phong làm việc thưởng phạt rõ ràng của Phương Duệ làm mọi người phải nhìn bằng con mắt khác.
Phái trung lập vốn không đứng về phía Thái hậu cũng không đứng về phía Hoàng thượng, bọn họ chỉ làm việc theo lẽ công và tất nhiên bo bo giữ mình mới là điều quan trọng nhất.
Trước kia Hoàng thượng cực kỳ không thích nghe những chuyện không hay liên quan đến Thái hậu, đại khái Hoàng thượng cảm thấy mẫu hậu sẽ không làm hại chính mình. Chính vì vậy một vài đại thần phe trung lập liền dứt khoát không đứng về phía nào để đỡ phải phí sức mà chẳng nhận được kết quả tốt.
Tuy nhiên những chuyện xảy ra liên tiếp gần đây cùng với biểu hiện ngày hôm nay của Phương Duệ đã khiến cho đa số đại thần đều cảm thấy chỉ có khí thế của Hoàng thượng mới có thể gánh vác được toàn bộ giang sơn Khải Nguyên… chính vì vậy những đại thần phe trung lập cũng liền âm thầm quyết định dưới đáy lòng.
Sau khi ban thưởng xong, Phương Duệ giơ chén rượu lên và nói: “Hiện tại nên uống rượu hãy uống rượu, nên nhảy múa hãy nhảy múa, mọi người không cần quá câu nệ.”
Phương Duệ nói xong liền đem chén rượu kề sát bên miệng rồi làm một hơi cạn sạch.
Cung nhân bên cạnh lập tức rót đầy chén rượu, Phương Duệ lại giơ lên:
“Một chén rượu này trẫm xin bồi tội vì làm mất nhã hứng của chư vị ái khanh.” Phương Duệ nói xong lại tiếp tục làm một hơi cạn sạch.
Thẩm Ngọc ngồi nhìn dáng vẻ uống rượu phóng khoáng của Phương Duệ thì không khỏi chau mày, nàng thầm nghĩ thân thể thế kia còn dám uống nhiều rượu như vậy. Nhưng Thẩm Ngọc cũng biết nếu Phương Duệ không uống rượu trước mặt mọi người mới là điều không bình thường.
Hai chén rượu mạnh đi qua cổ họng cũng không khiến sắc mặt Phương Duệ thay đổi, đây chứng tỏ tửu lượng của hắn không tồi.
Vì vẻ mặt Phương Duệ không còn nghiêm nghị như ngày thường, hơn nữa hắn còn để cho vũ cơ vào nhảy múa nên bầu không khí căng thẳng chậm rãi buông lỏng, mọi người cũng bắt đầu nói cười, ăn thịt uống rượu.
Phương Trạm và Lôi Thanh Đại mỗi người đều ôm theo vò rượu rồi khoác vai nhau mang theo vài phần men say tiến đến bên cạnh Thẩm Ngọc.
Lông mày Thẩm Ngọc nhíu càng thêm chặt, chính lúc nàng muốn đứng dậy rời xa hai người này thì Lôi Thanh Đại lại gọi nàng:
“Thẩm Ngọc, mau mau đến đây. Đêm nay ba chúng ta không say không về.”
Thẩm Ngọc: “…….” Cái gì mà ba chúng ta… Nàng từ trước đến giờ đều không cùng nhóm với hai người bọn họ.
Phương Trạm không những không giúp Thẩm Ngọc mà còn hưng trí bừng bừng nói:
“Khó có dịp chúng ta được ở gần nhau nên tất nhiên phải uống cho sảng khoái!!!”
Thẩm Ngọc lại một lần nữa không còn gì để nói, hai người này nói chuyện tựa như rất thân quen với nàng nhưng vấn đề ở chỗ nàng chưa từng tụ tập chung một chỗ với bọn họ… không hiểu sao bọn họ lấy đâu ra tự tin cho rằng nàng cùng một loại với hai người???
Thẩm Ngọc không muốn để ý đến kẻ say, nàng đứng dậy định xoay người rời đi thì đột nhiên lại nhìn thấy chỗ ngồi bên cạnh Phương Duệ có thêm một người, người này không phải ai khác mà chính là Hạ phi yêu kiều hơn hoa đang nhận lấy canh bổ từ trên khay của cung nhân để bưng đến trước mặt Phương Duệ.
Thẩm Ngọc thật sự kinh ngạc, trước đây không phải Hạ phi phạm lỗi khiến Phương Duệ tức giận hạ lệnh cấm túc hay sao? Tại sao vào lúc này Hạ phi làm thế kia lại có thể bình an vô sự?
Thẩm Ngọc không hề hay biết chỉ vì nàng mà Phương Duệ mới phải hạ mặt đi tìm Hạ phi, nếu không hiện tại Hạ phi sao có thể dám dựa gần vào Phương Duệ thế kia!
Bởi vì xung quanh là thanh âm của đàn tranh cùng tiếng nói chuyện nên Thẩm Ngọc không nghe được Hạ phi đang nói gì với Phương Duệ, nhưng nàng cảm giác được động tác cùng thần thái nói chuyện thủ thỉ của Hạ phi là loại hình mà nam nhân yêu thích nhất.
Thẩm Ngọc nhìn Phương Duệ nhận lấy chén canh của Hạ phi rồi trực tiếp uống một ngụm lớn mà không cần phải dùng đến thìa.
Không hiểu sao nhìn một màn này nàng lại nghĩ tới lúc ở Đại Lý Tự, khi nàng tự mình xuống bếp nấu cho Phương Duệ nhưng vẻ mặt hắn khi ăn lại không hề dễ chịu như kia.
Đấy lòng nàng giống như bị nghẹn một ngụm khí khiến nàng cực kỳ khó chịu.
Đúng lúc này một chén rượu được đưa tới trước mặt Thẩm Ngọc, Thẩm Ngọc thuận theo hướng chén rượu nhìn sang khuôn mặt tươi tắn của Phương Trạm:
“Thẩm đại nhân nể mặt ta mà uống hết chén rượu này đi!”
Mặc dù Thẩm Ngọc cực kỳ buồn bực nhưng nàng vẫn có chừng mực, hôm nay mới là ngày đầu tiên của kỳ kinh nguyệt, cơn đau thật vất vả mới biến mất, nếu như nàng uống hết chén rượu này thì nhất định sáng mai sẽ đau đến chết.
Thẩm Ngọc lắc lắc đầu: “Trạm vương điện hạ uống cùng Lôi tướng quân đi, hôm nay hạ quan bị rơi xuống nước nên bị nhiễm chút phong hàn, hạ quan xin phép về nghỉ trước.”
Không đợi Trạm vương cùng Lôi Thanh Đại lên tiếng thì Thẩm Ngọc đã rời đi.
Phương Duệ ngồi ghế chủ vị vừa mới bỏ chén canh xuống thì đã thấy thân ảnh rời đi của Thẩm Ngọc, hắn thoáng suy tư một chút rồi đứng lên.
“Bệ hạ, người muốn đi đâu vậy?” Hạ phi thấy Phương Duệ đã uống cạn chén canh hầm của mình thì đáy lòng không nhịn nổi cao hứng.
Sau khi trải qua chuyện động tay động chân vào canh bổ thì Hạ phi cũng không dám làm ra loại hành động thiếu suy nghĩ, nàng chỉ sợ nếu thêm một lần nữa thì chính nàng sẽ không có cơ hội xoay mình. Lần này để có thể đến núi Tây Lệ, nàng đã phải khẩn cầu Thái hậu giúp đỡ. Thái hậu lên tiếng nên nàng mới có thể tạm thời đi ra khỏi Mãn Xuân điện.
Thời điểm Thái hậu muốn Phương Duệ đem theo Hạ phi đi đến núi Tây Lệ thì mối quan hệ của hai người đã chính thức lật bài ngửa, Thái hậu nói đỡ giúp Hạ phi chẳng qua là để thể hiện cho người trong gia tộc an tâm, bà cố ý để cho người nhà mẹ đẻ Hạ phi lầm tưởng rằng Hạ phi vẫn có thể lên làm Hoàng hậu… phải thế thì họ mới an tâm mưu sự việc lớn với bà.
Thái hậu có thể diễn trò trước mặt người nhà mẹ đẻ của Hạ phi thì Phương Duệ cũng biết phải diễn như thế nào… không phải chỉ là mang người đi theo thôi sao? Nếu lần này Hạ phi có thể an phận thủ thường thì cũng coi như Thái hậu đã biết thu liễm lại một chút, còn nếu Hạ phi vẫn hành động ngu ngốc như trước… vậy thì càng tốt! Cơ hội đến tay thì Phương Duệ hắn cũng không ngại dùng, dù sao hậu cung thiếu đi một nữ nhân đối với hắn cũng không ảnh hưởng gì!
“Trẫm đi vệ sinh.” Phương Duệ nói xong liền bước nhanh xuống dưới rồi đi theo phương hướng Thẩm Ngọc vừa rời đi.
“Thẩm đại nhân.” Lính tuần tra thấy Thẩm Ngọc một thân một mình tản bộ thì cũng không dám hiếu kỳ mà chỉ cung kính chào một tiếng.
Thẩm Ngọc khẽ gật đầu, nàng không trở về lều của mình mà đi dạo lòng vòng quanh doanh trại để làm tiêu tan khó chịu trong lòng.
Tâm tư Thẩm Ngọc không đặt vào việc đi dạo nên không biết từ lúc nào nàng đã vô thức đi đến bãi đậu xe ngựa, khu này ở phía sau lều trại vì thế mà ánh lửa chiếu không tới.
Đợi đến khi Thẩm Ngọc phản ứng lại thì phía trước mặt đã không còn đường đi, nàng đang định xoay người trở về thì đột nhiên thắt lưng bị người ta ôm lấy, ngay cả miệng cũng bị bịt kín.
Thẩm Ngọc hoảng hốt, đôi mắt mở to, trong mắt là sự kinh hãi.
“Là trẫm.”
Nghe được giọng nói của Phương Duệ thì toàn bộ sự sợ hãi trong đôi mắt của Thẩm Ngọc lập tức chuyển thành tức giận, nàng giơ tay kéo bàn tay đang che miệng của mình xuống.
Sau khi Phương Duệ buông lỏng tay thì Thẩm Ngọc bèn xoay người, nàng trợn mắt trừng Phương Duệ, giọng nói được ép tới cực thấp:
“Ngươi làm ta sợ như vậy có phải là cố tình hay không?!” Giọng nói của Thẩm Ngọc không hề thân thiện.
Phương Duệ ghé sát vào Thẩm Ngọc, khoé môi khẽ cong và cũng hạ thấp giọng nói:
“Trẫm còn đang định nói nếu có thể thì trẫm muốn doạ nàng cả đời.”
Giọng nói của hai người cực kỳ nhỏ, giữa doanh trại ồn ào tiếng người thì tiếng nói của bọn họ hoàn toàn bị lu mờ, mà hai người đang trốn ở trong góc lại giống như mấy người trẻ tuổi lén lút yêu đương.
“Lại nói linh tinh thì ta sẽ không thèm nói chuyện với ngươi. Bệ hạ à, người tốt nhất vẫn nên trở về thì hơn, Hạ phi nương nương vẫn còn đang đợi người đó.”
Thẩm Ngọc nói xong liền đi qua người Phương Duệ, nhưng mới đi đến bên người Phương Duệ thì hắn đã nhanh chóng giữ chặt lấy tay nàng.
Thẩm Ngọc chưa kịp phản ứng thì đã bị Phương Duệ ôm lấy eo, thân thể sít sao kề cận chỉ cách nhau lớp y phục.
Hơi thở của Phương Duệ mang theo mùi rượu, Thẩm Ngọc ngửi thấy mùi mới nhớ ra Phương Duệ đã uống không ít rượu.
“Trẫm mặc kệ ai chờ trẫm, trẫm chỉ biết trẫm liên tục đợi A Ngọc nàng.” Phương Duệ vùi đầu vào hõm vai Thẩm Ngọc, giọng nói của hắn có thể nghe ra vài phần say rượu.
Thẩm Ngọc đẩy Phương Duệ, nàng tức giận nói: “Nơi này lắm người phức tạp, lại còn đang ở bên ngoài, người đừng có quá phận.”
Nhưng ai biết được Phương Duệ nghe chẳng lọt tai mấy lời này, thậm chí hắn còn cọ cọ vào cổ Thẩm Ngọc rồi thổi khí bên tai nàng, giọng nói hắn dần trở nên nặng nề:
“A Ngọc, nàng thật thơm.”
Thẩm Ngọc sợ bị phát hiện nên không dám đẩy Phương Duệ quá mạnh, tuy nhiên hơi thở nóng hổi của Phương Duệ rơi ở trên lỗ tai mẫn cảm của nàng khiến nàng có chút ngưa ngứa, nàng muốn thoát khỏi tư thế thân mật này nhưng động tác tiếp theo của Phương Duệ làm Thẩm Ngọc trong nháy mắt giống như bị sét đánh.
Phương Duệ vậy mà… vậy mà lại ngậm lấy vành tai nàng!