Mặc dù bọn họ không quen người này, nhưng, bọn họ đều cho rằng có thể là cứu viện mà anh em tốt nào đó bên phe mình gọi tới.
Khoảnh khắc ấy, máu nóng của họ lại sôi trào. Lý Hiện hô to một tiếng: “Đáng đánh.”
Dương Tiêu nhận ra tình hình bên kia, nhíu nhíu mày, người này… Khác với những thiếu gia khác, anh cảm thấy có gì đó không đúng ở đây.
Anh lập tức bước nhanh về phía đó.
Thấy đồng đội phe Lâm Minh Tâm lần lượt bị đánh gục dưới đất.
“Tiểu Mai.”
Lâm Minh Tâm nhìn thấy chị em tốt chấp nhận xuất đầu lộ diện vào trận vì cô ấy cũng bị đánh quỳ rạp trên mặt đất, nhất thời, máu nóng dồn lên não, nhịn không được cũng lao vọt lên.
“Đám nhãi con đánh mãi không dứt, xem ra nếu không cho các người biết mùi một chút, các người sẽ không biết sợ hãi là gì.”
Dứt lời, trong lúc hỗn loạn, người đàn ông râu ria kia rút ra con dao găm nhỏ.
Phụt một tiếng.
Đứng trước đám người đang lao tới, ông ta dùng dao vẽ một đường trăng tròn, ở phần bụng của mấy cao thủ trẻ tuổi vây quanh ông ta bị thủng một lỗ, giây tiếp theo, máu tươi bắn tung tóe.
Dùng, dùng dao sao?
Này, rốt cuộc thì người này là ai?
Trong tích tắc, những người có mặt ở hiện trường ngửi ra được có gì đó không đúng. Người này, không phải tới để tham gia trận đấu.
Lâm Minh Tâm nhìn máu tươi bắn tung tóe, khuôn mặt nhỏ bỗng chốc tái nhợt đi vì sợ hãi, lúc này gã đàn ông râu ria kia đã đi tới trước mặt cô ấy, kề dao vào cổ cô ấy.
“Minh Tâm, cẩn thận.” Lương Nhã Trân sợ hãi hô lên một tiếng, cũng không biết lấy đâu ra dũng khí lao lên trước.
Người gã đàn ông râu ria kia bị kéo ngược, cắn răng một cái, dao vô tình chém trúng gì đó trong quá trình rút lui.
A, cánh tay trắng nõn của Lương Nhã Trân xuất hiện một đường dao cắt ngang, ống tay áo nhuộm đỏ ngay tại chỗ, người cũng không trụ được ngã xuống đất.
“Chạy mau đi.”
Thấy Lâm Minh Tâm vẫn ngây ngẩn đứng đó, Lương Nhã Trân cắn răng cố hô lên một câu.
Tất cả mọi người, bao gồm cả những người đang nằm trên mặt đất giờ đều tập trung nhìn về phía hai người phụ nữ xinh đẹp này, nhìn thời khắc ngàn cân treo sợi tóc này.
Thấy người còn đứng cũng chỉ còn một mình Lâm Minh Tâm, nhưng người đàn ông để râu kia lại nhấc con dao nhỏ lên lần nữa, ông ta nhìn hai người phụ nữ.
Lâm Minh Tâm có thể chạy, nhưng cô ấy không thể bỏ mặc Lương Nhã Trân ở lại được.
Đúng vào thời khắc ngàn cân treo sợi tóc này, bóng dáng một người đàn ông bỗng từ đâu xuất hiện.
Dương Tiêu.
Cuối cùng anh cũng xuất hiện.
Lương Nhã Trân nhìn Dương Tiêu giống như thiên thần hạ phàm, một lần nữa, cô lại cảm giác được anh sẽ xuất hiện vào thời khắc nguy cấp nhất.
Nhưng cô cũng lập tức lắc đầu, vội vã nói: “Nguy hiểm, ông ta có dao. Anh chạy nhanh đi, dẫn cả Minh Tâm theo nữa.”
Khi Dương Tiêu nhìn thấy ống tay áo bị nhuộm đỏ của cô, khoảnh khắc ấy, sát ý ngập tràn trong đôi mắt anh.
“Ông ta dám đả thương cô. Chẳng lẽ tôi có thể trơ mắt, khoanh tay đứng nhìn thêm nữa sao?”
Một câu vừa dứt ra khỏi miệng, trước mắt cô chỉ còn bóng lưng anh.
Lương Nhã Trân ngơ ngác nhìn bóng lưng to lớn khỏe khắn này.
Lúc này, tất cả mọi người đều nhìn thấy cảnh Dương Tiêu che chở cô, đứng đối diện trước mặt người đàn ông để râu kia.
“Anh ta, anh ta muốn làm gì?”
“Anh ta đứng ngây ngốc ở đó làm gì, còn không mau dẫn hai người họ chạy mau đi.”
“Đồ ngốc này, đối phương chính là cao thủ có thể hạ gục anh Viên trong chớp mắt đấy, còn không mau chạy đi báo cảnh sát đi.”
Lập tức, tất cả mọi người đều dùng ánh mắt hận không thể rèn sắt thành thép nhìn Dương Tiêu.
Khi người đàn ông nhìn thấy có người tới, vốn định ra tay giải quyết, nhưng khi ông ta nhìn rõ mặt Dương Tiêu, trong tích tắc, đôi mắt bỗng nheo lại.
Ngay sau đó, ông ta lại phá lên cười.
“Hình như đúng là cậu rồi, Dương Tiêu.”
Dương Tiêu nhẹ nhàng ngẩng đầu: “Ai cử ông đến?”
“Đông Lâm Tứ Sát, giết.”
“Có người đã ra cái giá rất cao để lấy được cái mạng chó của cậu đấy, có lời trăn trối gì thì nói mau đi còn kịp.”
Dương Tiêu lạnh giọng cười.
“Xem ra mạng lưới tình báo của Đông Lâm Tứ Sát vẫn cần được cải thiện hơn mới đúng, dám hành động tùy tiện hấp tấp mà không hề biết thân phận của đối tượng ám sát.”
“Hả?” Ánh mắt người đàn ông để râu hung ác vô cùng: “Vậy thử hỏi cậu có thân phận gì đáng để biết?”
“Hỏi Diêm Vương đi.”
Danh Sách Chương: