"Kể từ nay về sau, nhà họ Khương và giáo viên chủ nhiệm kia sẽ nằm trong danh sách đen của hệ thống An ninh Đông Hải."
"Tiếp theo, bọn họ không được vi phạm bất kỳ chuyện gì trong vòng ba năm, mới có thể hủy bỏ mệnh lệnh này."
Dứt lời, Dương Tiêu phớt lờ cậu Khương và giáo viên chủ nhiệm đã hoàn toàn kinh ngạc kia, dứt khoát dẫn Dương Hinh Nhi đi về phía Lâm Minh Tâm vẫn đang gọi cho gia tộc ở bên cạnh.
"Cô không cần phải gọi điện nữa đâu, mọi chuyện đều đã giải quyết ổn thỏa."
Dương Tiêu cười nói, tay quơ quơ hồ sơ chuyển trường đã được hoàn tất.
"Hả?"
Lâm Minh Tâm tràn đầy nghi hoặc, lại nhìn về phía bên kia, phát hiện sắc mặt của cậu Khương và giáo viên chủ nhiệm kia đều trở nên xám xịt.
Cô ấy thầm nghĩ, rốt cuộc mình đã bỏ lỡ chuyện gì trong lúc đi gọi điện thoại?
"Hì hì, cha thật lợi hại."
Dương Hinh Nhi cười nói.
Nếu mọi chuyện đã được giải quyết một cách êm đẹp, đúng lúc cô ấy cũng đỡ tốn sức.
Trên đường lái xe quay về, Dương Tiêu cười hỏi: "Chẳng phải gần đây công ty rất bận rộn à? Tại sao hôm nay cô lại rảnh rỗi tới đây thế?"
Đôi mắt xinh đẹp của Lâm Minh Tâm đảo một vòng: "Gần đây mọi người đều đang bận rộn việc chuyển đến tòa nhà văn phòng mới."
"Thật ra tôi cũng không hứng thú gì mấy về việc kinh doanh, mà tôi chỉ là cổ đông lớn, chỉ phụ trách việc đầu tư."
"So với kinh doanh, tôi càng có hứng thú với võ thuật hơn."
Dứt lời, cô ấy còn tung vài cú đấm ở trên xe.
Dương Tiêu gượng cười.
Cô ấy đột nhiên quay đầu lại, đôi mắt tràn ngập vẻ mong đợi: "Sư phụ."
Dương Tiêu cạn lời: "Cô đừng gọi tôi là sư phụ."
"Anh hãy thu nhận tôi đi mà, hoặc là anh hãy giới thiệu cho tôi một cao thủ."
Dương Tiêu phớt lờ cô ấy.
Cô ấy bĩu môi lườm Dương Tiêu: "Đồ keo kiệt."
Mấy ngày gần đây, vì quá bận rộn, nên cô ấy không còn đến tìm Dương Tiêu để xin chỉ bảo về võ công, nhưng kể từ trận chiến hôm đó, thỉnh thoảng cô ấy vẫn đến tìm Dương Tiêu để xin chỉ bảo, quả thật cô ấy đã cảm nhận được mình đang dần tiến bộ.
"Có lẽ ở bên Đông Hải cũng có rất nhiều cuộc thi đấu quyền anh với quy mô lớn, đợi tôi thật sự đặt chân ở đây rồi, phải đi tìm hiểu một lát mới được."
Nhìn thấy dáng vẻ vẫn si mê võ công này, Dương Tiêu khẽ mỉm cười, thầm hỏi, mình có nên giới thiệu Linh Ân, để chỉ bảo đôi chút cho cô ấy không?
...
Kể từ sau đại hội thương mại Đông Hải, các hội viên của thương hội Long Minh thường xuyên mở cuộc họp.
Bởi vì, Tranh Khải Thái đã nói, trong vòng ba tháng phải làm tan rã thương hội Thần Châu, để công ty của người phụ nữ kia phá sản.
"Cậu Tranh, gần đây nhân viên trong công ty của người phụ nữ kia đang chuyển đến tòa nhà văn phòng mới."
Cố Tử Hùng đọc tài liệu trong điện thoại nói.
"Đây chỉ là tạm thời. Tôi nghe nói rằng bọn họ còn đầu tư vào mảnh đất ở sát bên, đồng thời đang xây dựng tổng bộ của tập đoàn."
Đôi mắt của Lưu Đạt Thành lạnh lẽo.
"Ha ha, một công ty nhỏ bé nhưng lại hành động rất lớn."
Tranh Khải Thái ngồi bắt chéo chân nói.
"Nhưng tiếc rằng, bọn họ không thể chơi nổi ở Đông Hải chúng ta."
"Ngày mai có thể xuống tay được rồi."
Nghe thấy câu nói này của Tranh Khải Thái, Cố Tử Hùng và Lưu Đạt Thành đều nhếch miệng cười.
"Một khi đã đắc tội với thương hội Long Minh chúng tôi thì mấy người sẽ không còn đất đặt chân ở Đông Hải đâu."
...
Hôm sau, mấy người Lương Nhã Trân và Trương Gia Giai vừa đến tòa nhà văn phòng tạm thời, nhưng lại phát hiện cửa chính đã bị khóa.
"Hả, tại sao nó lại bị khóa?"
Trương Gia Giai bước lên lắc khóa sắt, đồng thời nhìn thấy rất nhiều nhân viên chỉ có thể ngồi ở hành lang, không có cách nào vào trong làm việc.
Lương Nhã Trân liền gọi điện dò hỏi, bây giờ mới biết hóa ra có người đã báo cáo công ty của bọn họ xâm nhập bất hợp pháp.
Đúng lúc này, quản lý của tòa nhà đi xuống từ trong thang máy, lạnh nhạt nói: “Mấy người ngồi ở đống ở đây làm gì?”
Lương Nhã Trân nghiến răng nói: "Tại sao các ông lại khóa cửa nơi làm việc của chúng tôi?"
"Rõ ràng chúng tôi đã làm xong thủ tục tạm trú rồi."
"À, cái đó."
Quản lý ồ lên, nói thẳng: "Cái đó đã bị hủy bỏ rồi, bởi vì nó không đạt tiêu chuẩn an toàn, mong cô hãy nộp đơn lại."
Danh Sách Chương: