Cuối cùng Đinh Vũ Bạc vẫn không ăn, mà cầm dây chuyền cắp đuôi chạy mất rồi.
Sau đó Dương Tiêu gọi điện thoại cho Trương Bắc Thần.
“Trương Bắc Thần, có phải tập đoàn Bắc Thần các anh có một tổng giám đốc tên là Đinh Vũ Bạc đúng không.”
Khó khăn lắm mới chờ được cuộc điện thoại của Đế tôn, Trương Bắc Thần vội vàng vui vẻ đáp: “Đúng, đúng thế, anh ta vừa mới nhậm chức, sao vậy?”
“Anh nói với anh ta, có vài thứ phải ăn mà anh ta vẫn chưa ăn, anh nói anh ta hoặc là ăn, hoặc là đừng làm tổng giám đốc nữa.”
Nói xong, Dương Tiêu cúp điện thoại.
Trương Bắc Thần nghe ra giọng điệu không vui của Dương Tiêu, liền lập tức gọi cho Đinh Vũ Bạc.
Đinh Vũ Bạc còn ngồi trên chiếc Mercedes của anh ta, càng nghĩ càng tức.
Anh ta đang nghĩ tiếp theo nên trả thù tên shipper kia như thế nào, kết quả chủ tịch đã gọi tới rồi.
“Chủ, chủ tịch Trương, ngài có chuyện gì sao?”
Trương Bắc Thần không vui đáp: “Giám đốc Đinh, anh biết anh đã đắc tội với ai rồi không?”
“Hả?” Đinh Vũ Bạc hoang mang.
“Người ta nói, anh có vài thứ phải ăn mà chưa ăn, tôi không quan tâm anh phải ăn cái gì, nói chung ngày mai không cần tới tập đoàn Bắc Thần nữa!”
“Hả!” Đinh Vũ Bạc còn chưa nói gì, kết quả Trương Bắc Thần đã cúp điện thoại.
Gọi lại lần nữa, đối phương đã chặn anh ta rồi.
Đinh Vũ Bạc ngây người ngồi trên xe Mercedes.
Có vài thứ phải ăn?
Anh ta nghĩ ngợi, đột nhiên run sợ!
Lẽ, lẽ nào là tên Dương Tiêu kia?
Anh ta, lại có thể khiến Trương Bắc Thần không nói một lời mà cách chức tổng giám đốc của mình sao?
Đinh Vũ Bạc há miệng mặt đầy kinh sợ.
Bây giờ anh ta mới nhận ra rằng lần này bản thân dẫm phải mìn rồi!
Chức tổng giám đốc này của anh ta không dễ có được, là do cha anh ta nhờ vả không biết bao nhiêu mới quan hệ mới giành được.
Kết quả nói mất liền mất luôn… Bỗng chốc anh ta còn nghĩ tới cái chết.
…
Ngày mai là tiệc mừng thọ của bà chủ nhà họ Lương, ngày trọng đại thế này, Lương Minh Trạch vẫn hy vọng Trương Nguyệt có thể quay về, thế là ông lại gọi điện cho bà ta.
“Tiểu Nguyệt, em giận lâu vậy rồi, ngày mai là sinh nhật của mẹ, em nên về đi thôi.”
Lại nghe thấy những lời như thế này, Trương Nguyệt tức giận lắm, mắng ầm lên!
“Về về về, về cái gì mà về?”
“Tôi nghe nói anh còn để một người sống chung nữa à?”
“Lương Minh Trạch, đầu anh chứa toàn phân hả!”
Mấy ngày này Trương Nguyệt cứ bực tức mãi, hôm nay vừa hay được trút giận.
“Cậu ta hại Thiên Phong đến bước đường này, đến cơ hội trở mình của nhà ta cũng không còn rồi!”
“Sao khi ấy tôi lại cưới đồ ngốc như anh chứ!”
Vừa nghĩ tới Dương Tiêu, Trương Nguyệt đã lửa giận bừng bừng, chỉ muốn xé người này thành trăm mảnh!
Trong mắt bà, Dương Tiêu đúng là một tên sao chổi, ôn dịch!
Lần thứ nhất, cha ruột của đứa nhỏ hại bà vuột mất con rùa vàng Trần Khải Hoàng.
Lần thứ hai, cha ruột của đứa nhỏ lại hại bà vuột mất con rùa vàng Hàn Thiên Phong.
Lần nào cũng vậy, khó khăn lắm mới câu được rùa vàng, đều gián tiếp bị cha ruột đứa nhỏ hại mất luôn.
Chỉ nghĩ thôi mà Trương Nguyệt cũng giận chết mất!
Lương Minh Trạch khó xử: “À, chuyện này cũng không thể trách Dương Tiêu được, khi đó là Hàn Thiên Phong vu khống Lý Sơn Phàm.”
“Hơn nữa Dương Tiêu cũng rất giỏi giang, em không biết mấy ngày nay Hàn Thiên Phong mất mặt trước Dương Tiêu thế nào đâu.”
Lời này vừa dứt, Trương Nguyệt tức giận đáp: “Cậu ta giỏi cái gì? Cũng chỉ là mèo mù vớ cá rán, may mắn thành công mà thôi.”
“Có giỏi cũng là Lý Sơn Phàm giỏi, liên quan gì cậu ta?”
“Lái Honda thì có thể có bản lĩnh gì? Cùng lắm chỉ đánh đấm, giỏi đánh đấm thì có tác dụng gì?”
“Cậu ta có tiền không? Thân thế của cậu ta thế nào? Xứng với Nhã Trân nhà chúng ta không?”
Trương Nguyệt là kiểu phụ nữ chua ngoa tiêu chuẩn, nói chuyện liên hồi như pháo nổ vậy, Lương Minh Trạch hoàn toàn không nói được bà.
Bà ta nhớ lại buổi tiệc nhà họ Lương, ngoại trừ Dương Tiêu may mắn thành công, khá giỏi đánh nhau, hạ gục Hàn Thiên Phong và hạ thủ ra thì có vẻ chẳng còn khả năng gì khác.
“Nói chung, trong nhà có cậu ta thì không có tôi, có tôi thì không có cậu ta!”
Nói xong, Trương Nguyệt tức giận cúp máy, ném điện thoại lên bàn!
“Bác gái, bác đừng tức giận nữa.”
Một thanh niên ngồi cạnh Trương Nguyệt lên tiếng an ủi.
Mấy hôm nay, Trương Nguyệt nói dối Lương Minh Trạch là về bên ngoại, nhưng thực ra không phải, bà vẫn luôn ở đại viện của nhà họ Lương.
Ngồi bên cạnh bà, chính là cháu trai của bà ta Lương Tuấn Kiệt, còn có cháu gái Lương Phương Phi.
“Bác gái nói đúng, chỉ là may mắn thành công thôi, khen anh ta mà còn tưởng bản thân giỏi thật, còn dám dựa dẫm vào nhà họ Lương.”
Lương Phương Phi cũng không nhịn được mà nói một câu, khịt mũi khinh thường tên Dương Tiêu này.
“Qua lại với loại người này đúng là hạ thấp đẳng cấp của nhà họ Lương chúng ta!”
Vốn dĩ, từ khi nhà họ Lương và nhà họ Trần kết gia, mọi chuyện đều thuận buồm xuôi gió.
Cho tới khi người tên Dương Tiêu này xuất hiện, làm rối tung tất cả.
“Một tên ỷ thế Lý Sơn Phàm, loại cáo mượn oai hùm, chó cậy gần nhà.”
“Chỉ vì anh ta, không chỉ bác gái mất đi anh con rể tốt mà quan hệ của nhà họ Lương và nhà họ Hàn cũng gián tiếp bị ảnh hưởng.”
“Lương Tuấn Kiệt cháu chắc chắn phải khiến cái tên không biết trời cao đất dày này phải trả giá!”
Cháu trai Lương Tuấn Kiệt tức giận không thôi!
Do ngày hôm đó, Hàn Thiên Phong xảy ra chuyện ở nhà họ Lương nên người nhà họ Hàn đã lên tiếng muốn truy cứu đến cùng.
Bỗng chốc khiến quan hệ giữa nhà họ Hàn và nhà họ Lương xấu đi rất nhiều.
“Nhưng mà, món quà ngày hôm đó, rốt cuộc?” Lương Phương Phi đột nhiên nhớ lại chuyện này.
Lời này vừa dứt, Trương Nguyệt lập tức đáp: “Bác nghĩ những thứ đó là do anh ta thuê đến.”
“Bác nghe Lương Minh Trạch nói, đến ngày hôm sau, đống đồ trong nhà đã không thấy đâu nữa rồi.”
Lương Tuấn Kiệt không nhìn được cười nhạt: “Chắc chắn là đem đi trả rồi.”
Lương Phương Phi cũng lập tức nhận ra.
“Cháu cũng nghe nói bây giờ trên mạng có loại dịch vụ cho thuê mấy đồ xa xỉ này.”
“Là đặc biệt phục vụ nhóm người thích thể hiện, ha ha, thì ra người này giả vờ thôi.”
Lương Tuấn Kiệt giễu cợt cười: “Một tên huênh hoang khoác lác mà thôi.”
Lương Phương Phi cười nhạt: “Ngày mai là sinh nhật của bà nội rồi, da mặt anh ta dày như vậy chắc là cũng đến.”
“Đến khi đó, cháu có ý này, sẽ khiến cho anh ta mất hết mặt mũi trong bữa tiệc, một chiêu đuổi anh ta ra khỏi nhà họ Lương!”
“Nhưng mà, cái này có lẽ cần đến sự hợp tác của bác gái.”
Nói tới đây, Lương Phương Phi nhìn Trương Nguyệt một cái.
Trương Nguyệt lập tức đáp: “Chỉ cần các cháu có thể đuổi cậu ta đi, tránh xa con gái bác, bác chắc chắn sẽ giúp!”
Đối với Trương Nguyệt mà nói, người này tốt nhất nên biến mất luôn! Có cậu ta ngáng đường, con gái mình có bao nhiêu người theo đuổi cũng vô ích!
Lương Tuấn Kiệt nhàn nhạt cười: “Không chỉ khiến anh ta cút khỏi nhà họ Lương, cháu còn muốn dạy dỗ anh ta một trận ra trò, khiến anh ta biết trời cao đất dày là như thế nào!”
…
Tối hôm đó, có một người quay trở về biệt thự của Lương Minh Trạch.
Không phải ai khác mà chính là Trương Nguyệt.
“Mẹ, mẹ về rồi!”
Lương Nhã Trân nhìn thấy Trương Nguyệt về nhà, bỗng chốc cười tươi vui vẻ.
Lương Minh Trạch cũng kinh ngạc không thôi, đi ra đón bà hỏi.
Trương Nguyệt thở dài, nói: “Được rồi, đừng nói nữa.”
“Dù sao ngày mai cũng là sinh nhật mẹ anh, em cũng không thể ương bướng như vậy đúng không.”
“Tiệc mừng thọ ngày mai, đi cùng mọi người đi.”
Nghe Trương Nguyệt nói như vậy, Lương Minh Trạch còn tưởng vợ mình cuối cùng cũng nghĩ thông rồi, vui mừng khôn xiết.
Danh Sách Chương: