“Đế tôn, Lý Sơn Phàm hỏi thăm sức khỏe ngài.”
Lý Sơn Phàm cung kính nói.
Dương Tiêu giơ tay lên: “Không cần đa lễ.”
Nói xong, Dương Tiêu nhìn về phía Linh Ân, nghiêm túc nói: “Là chuyện tốt của cô đúng chứ?”
Linh Ân chống nạnh cười nói: “Đúng thế, là tôi gọi Sơn Phàm tới đấy. Đế tôn, hẳn là Sơn Phàm có thể thay ngài trấn áp nhỉ?”
Lý Sơn Phàm không nhịn được nói: “Linh Ân, với kiểu cục diện thế này, đế tôn còn cần tôi phải tới sao?”
“Thế nhưng bởi vì thân phận của đế tôn, có rất nhiều chỗ bất tiện, anh ra tay là thích hợp nhất rồi…”
Hai người bọn họ vẫn còn đang tranh cãi, Dương Tiêu ho khan hai tiếng, nói: “Đủ rồi đấy!”
Dương Tiêu vừa quát một tiếng, hai người bọn họ nhanh chóng ngừng cãi nhau.
“Tới cũng đã tới rồi, thế thì cứ như vậy đi. Lý Sơn Phàm, ở trước mặt người ngoài chúng ta gọi nhau là anh em là được.”
Lý Sơn Phàm không khỏi thất kinh, vội vàng nói: “Tôi… tôi có tư cách gì mà xưng anh em với đương kim chiến thần chí tôn như ngài chứ.”
“Bảo anh làm, anh cứ làm theo đi.”
Lý Sơn Phàm lau mồ hôi lạnh: “Thế… vậy cũng tốt, anh Dương.”
Dương Tiêu hài lòng gật đầu: “Ừ, người anh em Lý.”
“…”
Bởi vì Dương Tiêu vốn đang đứng dựa vào cửa bên này, tạo ra một khoảng cách với mấy người Sở Kình Hồng, thế nên với việc bọn họ nói khẽ, ở phía đối diện không thể nghe được.
Vừa không nghe được nội dung cuộc đối thoại, cũng không có gan dám đến làm phiền cuộc nói chuyện giữa Lý Sơn Phàm và người khác, trong lúc bất chợt, trong lòng mấy người Sở Kình Hồng nóng như lửa đốt.
Nhất là khi vừa mới tận mắt nhìn thấy Lý Sơn Phàm khom người hành lễ với Dương Tiêu, trong lòng ông ta hiện giờ cũng đang vô cùng kinh hoàng.
Trịnh Nhã Nam và Sở Kình Hồng nhớ lại mới vừa rồi mình còn nói về thân phận và địa vị gì đó với Dương Tiêu, bây giờ chỉ cảm thấy da mặt nóng rát.
Thân phận và địa vị của người tên Lý Sơn Phàm này còn cao hơn bọn họ, nhưng lại tỏ ra khom lưng khuỵu gối trước mặt Dương Tiêu như thế.
Có thể tưởng tượng được, Dương Tiêu đang che giấu một thân phận thật sự sâu không lường được!
Bọn họ có đủ tư cách để so sánh thân phận và địa vị với Dương Tiêu người ta sao?
Bọn họ không dám nghĩ nữa, bởi vì càng nghĩ càng thấy sợ.
Không lâu sau, bọn họ nhìn thấy Lý Sơn Phàm đi về phía bọn họ, trong lòng bọn họ cũng đều đang đánh trống.
Lý Sơn Phàm đi tới trước mặt bọn họ, quét mắt nhìn từng người một trong số bọn họ, hừ lạnh một tiếng.
“Căn cứ theo tin tức anh Dương cung cấp, các người có liên quan tới việc mua bán trẻ em ở nơi này.”
Lời nói này vừa được bật thốt ra, tất cả mọi người đều gần như nghẹt thở!
Một khi chuyện buôn bán trẻ em này bị phơi bày, thế thì bọn họ phải ngồi tù hoặc thậm chí có thể mất mạng!
Nhất là khi Lý Sơn Phàm tự tay điều tra, thế cũng không cần biết người đó là nhà họ Trịnh hay ông Hồng gì đó đều vô dụng!
Hơn nữa, bọn họ cũng đã nghe rõ ràng, Lý Sơn Phàm này lại còn gọi Dương Tiêu là anh Dương!
Đường đường là Lý Sơn Phàm, lại còn gọi Dương Tiêu là anh?
Trời ạ, hôm nay rốt cuộc Trần Khải Hoàng đã chọc phải rắc rối bao lớn chứ?
“Thật cũng không dám giấu diếm gì, thật ra chúng tôi và Trần Khải Hoàng cũng không tính là quá thân thiết…”
Trịnh Nhã Nam cúi thấp đầu lên tiếng, hôm nay cô ta chỉ có một suy nghĩ, mau chóng phủ sạch toàn bộ quan hệ với Trần Khải Hoàng!
“A, đúng thế, tôi, chúng tôi cũng không quá thân thiết với anh ta.”
“Đúng là thế, ban đầu Trần Khải Hoàng nói muốn bán cô bé kia, tôi còn khuyên anh ta nữa đó chứ, nói đây là phạm pháp, anh không nên làm như thế…”
“Đúng, đó đúng là lỗi của một mình Trần Khải Hoàng, cũng không có liên quan gì đến chúng tôi cả…”
Trần Khải Hoàng lập tức biến thành một con chuột nhắt qua đường vậy, người người bắt đầu phủi sạch quan hệ với anh ta.
Sắc mặt Trần Khải Hoàng trắng bệch, vẻ mặt đờ đẫn, anh ta sâu sắc nhận ra, bản thân mình thật sự tiêu đời rồi…
Dương Tiêu nhìn Trương Bắc Thần một cái, Trương Bắc Thần lập tức hiểu ra, ra dấu tay với Hồng Tử.
Hồng Tử vội vàng làm theo sự sắp xếp, hai tay dùng sức một chút.
Mọi người chỉ nghe tiếng răng rắc, sau đó chính là tiếng kêu thảm thiết của Trần Khải Hoàng vang vọng khắp đại sảnh.
Sau đó, còn có một tiếng vỗ vang dội vang vọng khắp trong đại sảnh, nhưng chính là không có người nào dám làm động tác gì, cũng không dám nói một câu nào.
Tất cả mọi người chỉ dám lẳng lặng nghe tiếng vả vào mặt và tiếng kêu la thảm thiết của Trần Khải Hoàng, trong lòng trông đợi cơn ác mộng này có thể mau chóng trôi qua.
Dương Tiêu chẳng thèm nhìn đến Trần Khải Hoàng một cái, anh chỉ biết, người đánh con gái anh phải trả một cái giá thê thảm!
Lại càng không nói người này còn dám bán con gái anh tới một nơi nào đó không rõ để chịu khổ!
Lúc này, Lý Sơn Phàm quay về, cung kính nói với Dương Tiêu: “Đế tôn, về cơ bản chuyện này đã được xác thực, đương nhiên phần đời còn lại của Trần Khải Hoàng chỉ có thể trải qua trong tù mà thôi.”
Dương Tiêu hài lòng gật đầu, sau đó đi về phía mấy người Trịnh Nhã Nam.
Lý Sơn Phàm, Linh Ân, Trương Bắc Thần theo sát phía sau, đi theo sau lưng Dương Tiêu giống như người hầu.
Nhìn thấy Dương Tiêu đi tới, cơ thể của mấy người Trịnh Nhã Nam, Sở Kình Hồng không nhịn được run lên, ngưng thở, kìm nén sự sợ hãi trong lòng.
“Mới vừa rồi, ông nói Dương Tiêu tôi đắc tội với Sở Kình Hồng ông, còn đắc tội với người nhà họ Trịnh, nhà họ Trần, nhà họ Vương các người, phải đối mặt với việc đuổi cùng giết tận.”
“Chỉ khi quỳ xuống xin lỗi các người mới có thể toàn mạng, là thế này đúng không?”
Lời nói của Dương Tiêu, từng câu từng chữ như đang gõ vào trong tâm hồn bọn họ!
Sở Kình Hồng dẫn đầu bịch một tiếng, quỳ xuống đất!
Ông ta run rẩy nói: “Dương, anh Dương, là Sở Kình Hồng tôi có mắt mà không biết thái sơn, tôi sai rồi, tôi sai rồi!”
Không ngờ, ông Hồng hô mưa gọi gió ở tỉnh Hồ lại quỳ xuống nói xin lỗi!
Vương Hải Phong đã bị dọa tới hai chân mềm nhũn, bây giờ vừa quỳ gối vừa khóc lóc nói: “Tôi, tôi cũng sai rồi, mong ngài lượng thứ bỏ qua cho tôi.”
Ngay lập tức, tất cả mọi người cũng lần lượt quỳ xuống nói xin lỗi, đến cuối cùng chỉ còn lại một mình Trịnh Nhã Nam vẫn đứng đó như cũ.
Cô ta cũng xem như tiểu thư nhà họ Trịnh, nữ tổng giám đốc đứng đầu ở thành phố Đông Hải, từ trước đến giờ luôn quen với việc mọi người cúi chào mình, kiêu ngạo hơn người!
Bây giờ muốn cô ta quỳ xuống xin lỗi, cô ta có hơi không chấp nhận nổi.
Nhưng cô ta vừa nghĩ tới việc ngay cả một người như Lý Sơn Phàm còn khom lưng cúi người gọi Dương Tiêu là anh, cảm giác sợ hãi nhanh chóng xuất hiện.
Nghĩ tới đây, cô ta vẫn kìm nén sự kiêu ngạo trong lòng, quỳ xuống trước mặt Dương Tiêu, thấp giọng nói một câu: “Tôi sai rồi.”
“Hừ.” Dương Tiêu hừ lạnh một tiếng.
“Nội trong hôm nay, mỗi một người phải mang một phần quà đến biệt thự nhà họ Lương, nhận lỗi vì đã làm con gái tôi hoảng sợ, không cần là đồ đắt tiền, chỉ cần là thứ con nít thích là được.”
“Kết quả sau này của các người như thế nào, thì phải xem tâm trạng của con bé khi nhận quà của các người.”
Nói xong, Dương Tiêu nhìn thẳng về phía trước, cũng không thèm nhìn mấy nhân vật lớn đang quỳ gối, xoay người đi tới trước mặt Trần Khải Hoàng.
Lúc này, Trần Khải Hoàng đã bị tát đến mức mặt mày sưng húp như heo, Dương Tiêu khoát tay bảo ngừng, Hồng Tử ngừng lại, cúi đầu lui xuống.
Trần Khải Hoàng chật vật ngẩng đầu lên, mồm miệng không rõ ràng cầu xin tha thứ: “Tha mạng, xin tha mạng!”
“Ngài cũng đã phế bỏ hai tay tôi rồi, mong ngài hãy tha cho tôi!”
Dương Tiêu lạnh lùng cười một tiếng: “Phế bỏ hai tay của mày chỉ vì mày đã động tay động chân đánh con gái tao.”
“Một con ngựa là một con ngựa, tao vẫn chưa tính sổ mày chuyện mày bán con gái tao nhỉ?”
“Sao?” Trần Khải Hoàng trợn tròn mắt.
“Cho mày trong vòng một tháng, bảo trên dưới nhà họ Trần quỳ xuống xin lỗi con gái tao! Nếu không...”
“Nhà họ Trần sẽ bị xoá tên ở Giang Thành!”
Khi mấy chữ “xoá tên ở Giang Thành” được thốt lên! Mấy nhân vật lớn đang quỳ xuống ở gần đó cũng không nhịn được run rẩy, nuốt nước bọt!
“Nhớ, chỉ có một tháng! Đương nhiên các người cũng có thể dùng tất cả mạng lưới giao thiệp để đối đầu với tôi!”
Dương Tiêu nói xong, xoay người sải bước rời khỏi đại sảnh.
Lý Sơn Phàm trợn mắt nhìn bọn họ, sau đó cũng rời khỏi đó.
Hồng Tử lại tiếp tục tát.
Cũng không biết trôi qua bao lâu.
Cho đến khi chắc chắn Dương Tiêu đã hoàn toàn rời khỏi đó, tất cả mọi người mới thở phào nhẹ nhõm, mới dám hít thở rồi từ từ đứng dậy.
Không một ai dám nói thêm một câu nào nữa, trong mắt tất cả mọi người vẫn còn mang theo vẻ sợ hãi.
Nếu không phải Trần Khải Hoàng đang kêu la thảm thiết và tiếng vả vào mặt kia, ở hiện trường sẽ vô cùng yên tĩnh.
Một hồi lâu sau, Vương Hải Phong mới dám nhìn Trần Khải Hoàng với khuôn mặt đã sưng thành đầu heo ở phía bên kia, run rẩy nói: “Nhã, chị Nhã Nam, anh ta…”
Sắc mặt Trịnh Nhã Nam tái mét: “Bây giờ cho dù có là ông trời cũng không thể cứu nổi anh ta… các người cũng nhớ kỹ cho tôi, không một ai được phép nói ra chuyện đã xảy ra ngày hôm nay!”
Lời này vừa được thốt ra, tất cả mọi người cũng gật đầu như gà mổ thóc vậy, sau đó ảo não nhanh chóng rời khỏi hiện trường.
Tát xong một ngàn bạt tai, Trần Khải Hoàng chật vật liên lạc với cha anh ta, chủ nhân của nhà họ Trần, Trần Hoàng Thiên.
Sau khi biết được toàn bộ chuyện này, Trần Hoàng Thiên tức giận không thôi!
“Càn rỡ!”
“Là tên nào không biết trời cao đất dày! Dám nói khoác mà không biết ngượng miệng như thế! Muốn trên dưới nhà họ Trần quỳ xuống xin lỗi?”
Lúc nghe Trần Khải Hoàng nói dường như có quan hệ thân thiết với Lý Sơn Phàm, Trần Hoàng Thiên câm nín tại chỗ.
Nhưng bên cạnh ông ta, anh trai của Trần Khải Hoàng, Trần Đắc Huy lại lên tiếng: “Chuyện này có hơi kỳ lạ!”
“Chỉ là một tên nhóc con không rõ lai lịch, sao lại có quan hệ thân thiết với một nhân vật lớn như Lý Sơn Phàm chứ?”
“Đây chẳng lẽ chính là may mắn tố cáo thành công, mèo mù gặp phải chuột chết sao?”
Lời này vừa được thốt ra, Trần Hoàng Thiên, Trần Khải Hoàng đều chấn động một cái!
Trần Hoàng Thiên căm tức nói: “Ý con là tên nhóc con kia chỉ là chó cậy thế người thôi?”
Nghe được lời này, Trần Khải Hoàng gần như khóc lên: “Cha, anh, hai người nhất định phải làm chủ cho con!”
Trần Đắc Huy hỏi: “Thế tên nhóc kia tên là gì?”
Danh Sách Chương: