Dương Tiêu mỉm cười và nói: "Dựa trên tiến độ hồi phục của ông, việc ngồi xe lăn tham dự sẽ không có vấn đề gì cả."
Sau khi nghe điều này, ông cụ đã rất vui mừng!
Tiếp theo, ông cụ suy đoán về nguồn gốc căn bệnh của mình.
"Bệnh của tôi không bình thường, tôi hoài nghi có thể là do thế lực nào đó ở thủ đô gây ra..."
"Sức mạnh của bọn họ không thể tưởng tượng được, nhất định phải đề phòng."
Dương Tiêu lắng tai nghe, trầm ngâm gật đầu.
Sau khi trò chuyện một lúc, Dương Tiêu rời đi để không làm phiền sự nghỉ ngơi của ông cụ.
Khi Dương Tiêu đi ra khỏi phòng bệnh, Tô Tiểu Hạnh đang đợi ở ngoài cửa chớp đôi mắt to tò mò và hỏi ông nội đã nói gì với anh?
Dương Tiêu mỉm cười với cô ta, bảo cô ta đi vào hỏi ông nội, sau đó tạm biệt cô ta và rời đi.
Nhìn bóng lưng Dương Tiêu dần dần đi xa, Tô Tiểu Hạnh nắm chặt nắm đấm nhỏ, trong lòng có chút bất đắc dĩ.
Bây giờ ông nội đã khỏi bệnh, sau này cô ta không có lý do gì để gặp lại Dương Tiêu nữa ưu?
"Anh Dương, không biết khi nào mới có thể gặp lại anh...?"
...
Khi anh về tới nhà thì cũng không còn sớm nữa, Lâm Minh Tâm đang ở trong biệt thự nhàn rỗi buồn chán.
Thấy Dương Tiêu quay về, cô ấy lập tức quấy rầy, nhờ Dương Tiêu dạy võ cho mình.
Mấy hôm nay bận đủ chuyện nên cũng không dạy cho cô ấy, cho nên Dương Tiêu đã chỉ dạy thêm mấy chiêu.
Nhìn thấy cô ấy mặc quần ngắn cũn cỡn, buộc tóc đuôi ngựa cao, nghiêm túc vẫy tay chân, thực hiện từng động tác theo thứ tự, Dương Tiêu vui vẻ gật đầu.
Cô ấy tiến bộ rất nhanh, chắc chắn sẽ nhanh chóng trở thành cao thủ.
Vào ban đêm, trong phòng, tâm trạng của Lương Nhã Trân rất tốt, trên mặt mang theo nụ cười.
Cô cũng thỉnh thoảng nói với Dương Tiêu trong sự ngạc nhiên rằng tất cả các bạn học cũ trong buổi họp mặt trước đó đột nhiên thay đổi thái độ.
Bây giờ mọi người đối xử với cô rất nhiệt tình và tôn trọng, cư xử cũng lễ phép, điều này hoàn toàn khác với lúc ở KTV ngày đó.
Cô tò mò tự hỏi liệu có chuyện gì xảy ra sau khi cô say hay không.
Dương Tiêu mỉm cười và lắc đầu.
Anh nói chắc là do anh uống thắng bọn họ, bọn họ đã thua tâm phục khẩu phục nên sự kiêu ngạo ngày hôm đó cũng biến mất luôn.
Lương Nhã Trân luôn cảm thấy người đàn ông này đang lừa cô, nhưng cô không có bằng chứng.
Tuy nhiên, dù sao thì cũng kệ đi, mọi như như bây giờ rất tốt.
Ngoại trừ Lương Nhã Trân, những ngày này tâm trạng của Hinh Nhi cũng rất tốt, mỗi tối đều chia sẻ với Dương Tiêu và Lương Nhã Trân về những người bạn mới mà mình đã kết giao ở trường mới.
Cả ngôi nhà tràn ngập sự ấm áp và hạnh phúc.
Dương Tiêu nhìn lịch, thời gian anh cho nhà họ Trần điều tra người bảo lãnh chỉ còn một ngày rưỡi nữa.
Chỉ khi bắt được Trần Khải Hoàng và hoàn thành việc ly hôn và kết hôn, vấn đề này mới được coi là hoàn hảo và mong muốn của cô gái nhỏ sẽ được thực hiện.
Bây giờ có vẻ như, có lẽ, mọi thứ không còn xa nữa!
Nhưng vào giữa đêm.
Điện thoại di động của Lương Nhã Trân đột nhiên vang lên, sau khi trả lời điện thoại, cô không thể không hét lên một tiếng "A!"!
Dương Tiêu mở mắt và nhìn sang.
"Trời ơi, năm, năm trăm triệu?"
"Làm sao vậy....."
"Tôi sẽ đến đó ngay lập tức!"
Sắc mặt Lương Nhã Trân tái nhợt, cô vội vàng đứng dậy thay quần áo, thậm chí không thèm để ý đến ánh mắt của Dương Tiêu, cô cởi bộ đồ ngủ ra và bắt đầu thay.
Dương Tiêu kiểm tra thời gian, đã 3:30 sáng.
Sau khi cô thay đồ xong, Dương Tiêu giả vờ như bị đánh thức và hỏi: "Chuyện gì vậy?"
Lương Nhã Trân cau mày và vội vàng nói.
"Vừa rồi mẹ tôi gọi điện cho tôi, nói với tôi rằng hôm nay bà ấy đã mua một chiếc vòng cổ trong buổi đấu giá với giá rất cao!"
"Hóa ra lúc đó không đủ tiền mặt trả, vì vậy bà ấy đã thế chấp cổ phần của tập đoàn nhà họ Trương để vay nặng lãi dưới sự xúi giục của người khác!"
"Đã thống nhất là trả ngay trong ngày, lãi suất cũng không nhiều lắm. Bà ấy nghĩ chỉ cần quay lại công ty tìm cậu chi một ít tiền mặt là được."
Danh Sách Chương: