Cứ tiếp tục như vậy thì chẳng mấy ngày nữa công ty cô sẽ phá sản vì cạn vốn mất.
“Nhà họ Trần này sao có thể làm như vậy chứ, quá đáng lắm rồi!”
Lương Minh Trạch căm giận.
Dương Tiêu nghe xong, nói: “Yên tâm, nhà họ Trần cũng không chạy được mấy ngày.”
Lương Nhã Trân tức giận liếc Dương Tiêu một cái: “Hừ, anh thôi đi, anh nói vậy bao nhiêu lần rồi?”
“Anh còn từng nói khiến nhà họ Trần đến cửa cầu xin tôi ly hôn, tôi đang mong chờ lắm đây.”
Lương Nhã Trân cố ý cười nói, nhưng đột nhiên nhận ra cái gì đó, vội vàng đỏ mặt sửa lại: “Ý, ý của tôi không phải mong chờ gả cho anh đâu!”
“Tôi, tôi chỉ muốn nhanh chóng lấy lại tự do, vạch rõ giới hạn với tên cặn bã Trần Khải Hoàng đó thôi!”
Nghe thấy những lời thật lòng của cô sau khi uống rượu ở công viên tối hôm đó, lại nghe thấy những lời này, Dương Tiêu cười.
Xem lại ngày, Dương Tiêu thẳng thắn nói: “Yên tâm, nhanh thôi, mấy ngày nữa.”
Một tháng cũng coi như kết thúc rồi.
“Được được được, tôi tin thật rồi.”
Lương Nhã Trân lườm anh một cái.
“Phải rồi, chuyện vay mượn, giao cho tôi đi.”
“Gần đây cô cũng đủ bận rồi, tôi giúp cô xử lý chuyện này.”
Dương Tiêu nói thẳng.
Lương Nhã Trân nghĩ một hồi.
“Vậy được, thật ra trước đó tôi đã bàn bạc xong xuôi với họ rồi, anh giúp tôi hỏi thăm tiến độ với nguyên nhân là được.”
Dương Tiêu gật đầu không nói thêm gì.
Thật ra chuyện vốn này, một kẽ ngón tay của anh cũng đủ cho cái công ty nhỏ này của cô được no nê.
Nhưng anh biết rõ Lương Nhã Trân là một người phụ nữ vô cùng chú trọng sự nghiệp.
Anh không định dùng vốn của bản thân để giúp cô mà chỉ cố giúp đỡ trong phạm vi chức vụ một nhân viên.
Nếu không, Đế tôn anh chỉ cần một câu là có thể giúp Lương Nhã Trân làm việc ở nơi hàng đầu thế giới trong lĩnh vực thiết kế thời trang.
Nhưng như vậy đồng nghĩa với việc phủ định tất cả tài năng và cố gắng của cô.
Hôm sau, Dương Tiêu nhất quyết không đến công ty nữa.
Ở nhà sắp xếp hết những tài liệu vay của cô xong, anh lái chiếc Honda tới chi nhánh cấp một của ngân hàng Phong Kỳ ở Giang Thành.
Lọt vào mắt anh là một tòa kiến trúc hùng vỹ kiểu Âu, khắp bốn phía là những chiếc xe sang, trước cửa là những người thành công mặc đồ âu đi giày da.
Không hổ danh là một trong những ngân hàng có quy mô lớn nhất Giang Thành.
Thế là, xe Honda của Dương Tiêu và bộ dáng ăn mặc khá giản dị của anh trở thành khung cảnh khác biệt.
Đúng lúc anh đang chuẩn bị tìm nơi đỗ xe, không ngờ một người bảo vệ đã nhanh chóng chạy tới.
Bảo vệ nhìn chiếc Honda cũ kỹ một cái rồi lại nhìn người ăn mặc giản dị trên xe, trong mắt không giấu nổi vẻ chê bai.
Nhưng anh ta vẫn kiên nhẫn mở miệng nói: “Xin lỗi, đây là nơi để xe riêng của ngân hàng Phong kỳ.”
Nhìn người đàn ông giơ tay chắn trước đầu xe mình, Dương Tiêu nhíu mày ngó qua cửa sổ nói: “Làm sao?”
Bảo vệ bỗng có chút khó chịu, thế là lặp lại câu nói vừa rồi.
“Tôi biết đây là nơi đỗ xe riêng của ngân hàng Phong Kỳ, vậy rồi sao?” Dương Tiêu nói thẳng.
Lời này vừa dứt, cuối cùng bảo vệ cũng không chịu nổi, nói thẳng: “Không hiểu? Chỉ có người vào ngân hàng xử lý công chuyện mới có tư cách đỗ xe ở đây.”
Nhìn Dương Tiêu, bảo vệ chỉ thấy bực tức, thầm nghĩ người này đến để xấu mặt à? Còn định đỗ xe chùa?
“Tôi đến để xử lý công chuyện.”
“Anh?”
Bảo vệ lại nhìn bộ dáng kia của Dương Tiêu, cả chiếc Honda chưa tới mười ngàn tệ tan nát này, không nhịn được cười haha.
“Chắc không phải anh đến định làm thẻ chứ? Tôi nhắc nhở anh một chút, chỗ này của chúng tôi không phải ai cũng có thể làm thẻ được đâu.”
“Ngân hàng Phong Kỳ quy định, người có tài sản ít hơn năm triệu thì không cung cấp dịch vụ làm thẻ, hiểu chưa?”
Danh Sách Chương: