Hắn đột ngột quay đầu lại, lạnh lùng nói:
– Phu nhân không hề để lại lời nhắn gì à?
Tùy tùng nhớ lại mới vừa rồi phu nhân tới bến đò, lên thuyền rồi thì sai người khiêng mấy cái rương ra, kêu mình trông, còn nói gì đó như bảo mình quay người lại, sau đó là dong thuyền mà đi, giờ phút này vẫn chẳng hiểu ra sao cả, như rơi vào trong sương mù, thấy Lý Mục sắc mặt rất khó coi, rụt cổ lại, lý nhí nói:
– Không để lại lời nhắn gì cả ạ. Phu nhân nói xong rồi cứ thế mà đi….
Lý Mục nhớ tới sáng nay lúc nàng đi ra cửa không hề để ý tới mình, lại nghĩ tới một màn đối thoại giữa hai người tối qua, trong lòng chợt thấy trồi lên trồi xuống.
Hắn loáng thoáng có một cảm giác, nàng đang rất giận mình.
Nhưng mà hắn thật sự không nghĩ ra vì sao nàng lại cực kỳ giận mình?
Hắn thấy mình đã nghĩ thông suốt rồi, không để ý đến chuyện cầm phổ nữa, dĩ nhiên là, cũng rất tin tưởng lời nàng nói.
Lý Mục thật sự không biết, mình rốt cuộc còn sai ở đâu để khiến cho nàng bất mãn, dẫn đến có hành động bỏ mặc lại hắn rồi bỏ đi như thế này?
Hắn thấy buồn bực, khẽ nhíu mày, chợt nhớ vừa rồi khi nói chuyện với Kinh Khẩu lệnh, đối phương từng đề cập một câu, nói là sáng sớm nay có người đến báo là hắn ra khỏi nhà từ sớm, cho nên mới vội vàng tới đây, may mắn không bị lỡ buổi đưa tiễn.
Khi đó mình vẫn không mấy để tâm tới lời nói của Kinh Khẩu Lệnh, giờ đây tỉ mỉ nghĩ lại, đột nhiên, hắn đã hiểu ra.
Lạc Thần bỏ hắn lại và rời đi một mình, chắc chắn không phải là tới bến đò mới nảy ra ý định đột ngột.
Có khả năng lớn hơn là, sáng nay Kinh Khẩu lệnh chính là do nàng gọi tới. Đã nhiều ngày ở trong nhà, nàng có vẻ như không có chuyện gì, thân thiết hòa hợp với mẫu thân và A Đình, ở trước mặt mình cũng trước sau như một, nhưng có lẽ ở trong lòng nàng đã có quyết định này từ lâu rồi.
Hắn đã bị thê tử nhỏ của mình lừa, cho nên mãi đến tận lúc này mới hiểu ra được.
Sắc mặt Lý Mục càng thêm khó coi. Thấy tùy tùng kia còn đang ngơ ngác nhìn mình, hắn sầm mặt xuống, ra lệnh cho gã tạm thời dọn đồ đến dịch quán, chờ ở đó, không cần về nhà kinh động đến Lư thị, mình thì lập tức đuổi theo.
Hắn đi dọc theo bờ sông đi thẳng về phía tây, đuổi theo suốt một ngày, cho đến chạng vạng thì đuổi tới một bến đò nơi thuyền có thể đậu qua đêm, tìm kiếm các con thuyền đậu ở đó cũng không thấy dấu hiệu con thuyền mà Lạc Thần đang ở.
Bởi vì đoạn đường thủy này gần Kiến Khang, đường thủy tấp nập, trên sông có hàng nghìn chiếc thuyền, từ sớm đến tối qua lại không ngừng. Con thuyền kia bề ngoài thoạt nhìn cũng rất bình thường, cũng không có gì nổi bật, hơn nữa mặt sông rộng lớn, nếu như đã rời bến đò mà đi xa rồi, mình chưa chắc đã có thể nhìn thấy bóng dáng của nó.
Lý Mục đứng bên bờ sông, nhìn mặt sông đen kịt sau hoàng hôn, trầm tư trong chốc lát, làm ra một quyết định mới.
Hắn quyết định chấm dứt hành động vô ích và ngu ngốc này.
Hắn đi đường bộ. Nếu như dùng tốc độ cao nhất, chắc chắn sẽ nhanh hơn nàng đi đường thủy.
So với việc đi lang thang tìm kiếm không có mục tiêu như mò kim đáy biển, e sợ bỏ lỡ, còn không bằng đi nhanh hơn nàng một bước, đuổi tới Giang Áp Khẩu cách đường thủy phía đông thành Kiến Khang trăm dặm, đợi ở đó, chờ thuyền của nàng tới thì chặn nàng lại.
Lý Mục đã quyết định xong, cảm xúc hỗn loạn cả một ngày cuối cùng dần dần bình tĩnh lại. Vì vậy hắn tìm tạm một quán cơm gần đó để ăn cơm, lấp no bụng rồi, nghỉ ngơi một lúc rồi tiếp tục lên đường, chưa đến ngày hôm sau đã đến Giang Áp Khẩu.
Giang Áp Khẩu cách Kiến Khang chưa đến trăm dặm đường, toàn bộ con thuyền đều phải đi qua đạo quan khẩu này mới có thể tiến vào thủy đạo hoàng thành.
Vừa mấy ngày trước, Lý Mục và Lạc Thần ngồi thuyền đi qua Giang Áp Khẩu ra khỏi Kiến Khang đi Kinh Khẩu, vị áp quan kia dĩ nhiên là nhận ra hắn. Đột nhiên thấy hắn đi rồi mà quay lại, nói là muốn ở đây chờ một con thuyền tới, trong lòng khó hiểu nhưng cũng không dám hỏi nhiều, ân cần tiếp đãi, chỉ chờ hắn tìm được con thuyền kia.
Lý Mục đã ở Giang Áp Khẩu đợi ba ngày.
Ba ngày này, có không dưới một nghìn chiếc thuyền đến Kiến Khang đi qua cửa ải này.
Suốt ba ngày, từ sớm đến tối, từ mở áp đến đóng áp, Lý Mục tự mình nhìn chằm chằm, không bỏ qua bất luận một chiếc thuyền nào.
Nhưng mà nhiều thuyền như vậy lại không hề thấy bóng dáng của nàng đâu.
Mà tính toán, dù nàng có đi chậm đến mấy thì muộn nhất hôm nay con thuyền kia lẽ ra đã phải tới rồi.
Lý Mục không thể nào khẳng định được nữa. Tâm tình từ ban đầu là hoang mang và buồn bực đã biến thành lo lắng và bất an.
Đoạn đường thủy này bởi vì gần Kiến Khang, nhiều năm vẫn luôn bình an, hơn nữa đám người Phàn Thành lại cùng đồng hành với nàng, Lý Mục lẽ ra cũng không lo lắng cho an toàn của nàng, chỉ nghĩ sớm một chút chặn nàng lại mà thôi.
Hắn có thể khẳng định nàng không thể nào đi nhanh vượt qua cả mình mà về Kiến Khang trước. Nhưng mà không biết vì sao, vẫn không thấy nàng đến.
Lý Mục ôm tâm tình lo âu bất an, lại đợi thêm một ngày nữa, vẫn không thấy bóng dáng thuyền đâu.
Rốt cuộc hắn không chờ nổi nữa, kêu áp quan tiếp tục canh chừng nơi này cho mình, hắn mượn vài người lấy danh nghĩa mình chia ra đi mấy nha môn dọc đường hỏi xem mấy ngày này trên đường thủy có báo cáo bất thường gì không, mình thì lại quay ngược dòng sông, dò hỏi và tìm kiếm suốt chặng đường.
Lại một ngày nữa qua đi, vẫn không hỏi được một tin tức gì cả.
Một con thuyền lớn như thế, tính cả người trên thuyền lại giống như một giọt nước biến mất ngay giữa ban ngày ban mặt, không thấy bóng dáng đâu.
Người mà Kinh Khẩu lệnh phái đi cuối cùng cũng truyền tin tức về, nói Kinh Khẩu lệnh đã tự mình đi phụ cận Lý gia lặng lẽ hỏi thăm, đã nhiều ngày rồi, Lý phu nhân cũng chưa trở về.
Hy vọng lại lần nữa thất bại.
Lý Mục đã mấy buổi tối không được chợp mắt, cả người sốt ruột đến độ sắp phát điên lên rồi.
Ban đầu hắn không muốn để Cao Kiệu cùng trưởng công chúa biết chuyện này, nghĩ trước khi nàng giận về nhà trước thì mình chặn nàng lại rồi mang đi, sự việc cũng sẽ qua. Giờ phút này nhớ lại thấy suy nghĩ đó của mình đúng là nực cười.
Hắn ôm tia hy vọng may mắn cuối cùng, mong được trời cao xót thương mà kỳ tích có thể xuất hiện.Có lẽ, nàng thật sự đi nhanh hơn hắn. Trước khi hắn tới Giang Áp khẩu thì nàng đã về đến Kiến Khang, hiện giờ đang yên bình ở nhà rồi.
Ngày hôm nay, trời còn tờ mờ sáng, hắn vào Kiến Khang, băng qua con đường không một bóng người, đi tới trước cánh cửa lớn phủ đệ Cao gia.
Nắng sớm mờ ảo, hai cánh cửa lớn sơn đen đóng chặt ở trước mặt hắn. Trước cửa trống khống, chỉ có hai ngọn đèn lồ ng còn chưa tắt lửa treo trên cửa lớn vẫn còn đang nhẹ nhàng đong đưa trong gió, nghênh đón bước chân quay lại của hắn.
Hắn bước từng bước nặng nhọc lên bậc thang, đứng ở trước bậu cửa, lấy đủ dũng khí đưa tay lên cầm vòng cửa trên cánh cửa.
Qua hồi lâu, bên trong cuối cùng cũng có tiếng bước chân lẹp xẹp truyền ra.
“Kẹt” một tiếng, cánh cửa mở ra một khe nhỏ.
– Ai đó? Mới sáng sớm đã gõ cửa…
Bên trong cánh cửa, người gác cổng của Cao gia thò đầu ra.
Gã còn buồn ngủ, ngáp một cái, nhìn người đứng ở bên ngoài.
Người nọ một thân phong trần, trên mặt phủ kín sự mệt mỏi tiều tuỵ, hốc mắt hõm sâu, đáy mắt phủ kín sợi tơ máu, trợn tròn mắt lên:
– Lý lang quân?
Phản ứng kịp vội mở cửa ra.
Lý Mục cố nén tim đập thình thịch, nhìn chằm chằm người gác cổng, khàn giọng hỏi:
– Phu nhân có trở về không?
Người gác cổng lắc đầu:
– Tiểu nương tử không về nhà…
Lúc nghe được người gác cổng nói, tất cả may mắn và hy vọng đã chống đỡ Lý Mục trên đường đi đã hoàn toàn tan thành mây khói. Trên trán, lòng bàn tay và phía sau lưng của hắn toát ra mồ hôi lạnh, trái tim hắn như chìm xuống đáy vực thẳm lạnh lẽo, cổ họng giống như bị một bàn tay vô hình bóp chặt, gần như là không thể hít thở được, lại thấy người gác cổng chợt cười lên như hối lỗi, kêu hắn chờ một lát, sau đó quay người đi vào trong và đi ra rất nhanh, hai tay cầm phong thư cung kính đưa cho hắn, cười nói:
– Lý lang quân, thế mà bị tiểu nương tử nhà chúng tôi đoán trúng thế? Tiểu nương tử lúc đi theo Lý lang quân có đưa thư này cho tôi, dặn tôi nếu như Lý lang quân có trở về tìm thì kêu tôi chuyển thư này cho ngài.
Lý Mục vốn dĩ cảm thấy mình đã sắp chết rồi đột nhiên lại sống trở về, giật lấy thư, roẹt một cái xé chỗ dán, lôi thư bên trong ra.
Mới đọc thoáng qua, cả người hắn từ đầu đến chân như bị đóng đinh tại chỗ.
Người gác cổng thấy hắn hai mắt nhìn chằm chằm vào lá thư, mắt không chớp, khuôn mặt vặn vẹo, biểu cảm như cười lại như là khóc, lại xem lần nữa, rồi lại giống như nghiến răng nghiến lợi, cực kỳ kỳ lạ, tức thì nhìn đến ngây người.
– Lý lang quân? Ngài sao thế? Trong người không khoẻ ạ? Tiểu nương tử sao rồi ạ? Cô ấy không về cùng ngài hay sao? – Người gác cổng hỏi hắn.
– Ta không sao. Tiểu nương tử cũng rất tốt. Ngươi đừng nói với nhạc phụ nhạc mẫu là ta đã tới nhé.
Lý Mục khàn giọng dặn dò, sải bước xuống bậc thềm, leo lên lưng ngựa, một người một ngựa phóng đi rất nhanh, chớp mắt đã biến mất trong tia nắng ban mai.
……
Đến đêm khuya, Lý Mục đã chạy về Kinh Khẩu.
Hắn không đi vào trấn mà đi thẳng hướng ngoại ô phía Nam.
Với sức chân như vậy, cuối cùng khi đuổi tới trước cánh cửa lớn của toà trang viên nằm ở ngoại ô phía Nam Kinh Khẩu thì con ô truy cũng đã kiệt sức, cả người mồ hôi nhỏ giọt như là mới được vớt từ trong nước ra. Cảm thấy chủ nhân buông cương ngựa ra, trên lưng nhẹ đi, hai móng trước của ô truy khép lại với nhau, yếu ớt quỳ xuống đất, lè lưỡi và thở hổn hển.
Đã khuya như vậy, cửa trang viên đã đóng từ lâu, trong cửa tối đen như mực.
Lý Mục vội vàng chạy tới đập cửa ầm ầm, tiếng đập cửa vang vọng trong đêm.
Phàn Thành tay cầm cây đuốc canh gác bước nhanh ra ngoài, nhìn thấy Lý Mục liền vui mừng hô lên, sau đó như sực nhớ ra gì đó, ánh mắt lộ vẻ áy náy hành lễ với hắn, thấp giọng nói:
– Mong thứ sử thứ lỗi ạ. Ngày đó sự việc xảy ra quá đột ngột. Tôi vừa mới đưa tiểu nương tử lên thuyền thì cô ấy lại đột ngột nói phải đi ngay, không cho phép chần chừ, tôi thật sự là…
Không đợi anh ta nói xong, Lý Mục đã lướt qua anh ta đi thẳng vào bên trong.
– Tiểu nương tử ở toà lầu Thanh Huy phía sau! Đi qua hành lang rẽ trái, qua hồ nước là tới.
Phàn Thành nói với theo bóng dáng của hắn.
Lý Mục đi nhanh qua hành lang, rẽ trái, chạy thẳng đến toà lầu nhỏ ngay bên cạnh hồ nước kia.
Người bên trong lầu đã ngủ, cửa sổ đen nhánh, cánh cửa dưới lầu đóng chặt.
Lý Mục sải bước lớn đến trước cửa, đưa tay đẩy cửa nhưng không mở được.
Cửa được cài then bên trong.
Hắn gõ cửa.
– Ai đó?
Bên trong có tiếng động và tiếng hỏi của vú già.
– Là ta!
Giọng của hắn rất khàn, nhưng vú già vẫn nhận ra, kêu ối một tiếng vội vàng thức dậy đốt đèn sáng lên.
– Lý lang quân chờ một lát, để tôi đi bẩm báo với tiểu nương tử trước đã ạ.
Có tiếng đi lên cầu thang.
Lý Mục đứng ở trước cửa chờ đợi, cả người vẫn còn đang th ở dốc, mang theo mồ hôi cơ thể và nhiệt độ nóng rực của hắn, từng giọt mồ hôi từ trên trán hắn lăn xuống.
Một lát sau, một ngọn đèn được thắp sáng ở cửa sổ trên lầu, lộ ra ánh sáng vàng ấm áp.
Lý Mục ngừng thở, nghiêng tai nghe tiếng bước chân đi xuống của vú già kia.
Vú già đáp lại, trong giọng nói mang theo sự lo sợ và nghi hoặc, cách cánh cửa nói:
– Lý lang quân tôi xin lỗi, không phải tôi không mở cửa cho ngài mà là tiểu nương tử nói, biết ngài đi đường vất vả, kêu ngài cứ tự nhiên đi nghỉ ngơi đi. Có chuyện gì thì sáng mai nói sau.
Lý Mục ánh mắt âm trầm, lại đưa tay lên muốn gõ cửa nhưng lại dừng lại.
Hắn lui ra ngoài, đứng bên dưới ngước lên nhìn cánh cửa sổ trên toà lầu kia.
Sau cửa sổ im ắng, không có bóng người, chỉ có một màu ánh sáng.
Hắn nhìn một lát rồi thu ánh mắt về, nhìn bốn phía, ánh mắt rơi vào một cây long não già gần đó, đi tới đó bám vào thân cây trèo lên trên, đứng trên một cụm cành cây, tung người nhảy một phát về phía toà lầu nhỏ cách tầm mười trượng, bóng dáng giống như một con linh vượn, nhảy tới, vươn hai tay nắm lấy xà nhà dưới mái hiên, mượn lực bật lên trên, cả người vững vàng đáp xuống mái hiên.
Hắn bước trên mái hiên, không một tiếng động đi về phía cửa sổ, khi đến cửa sổ rồi thì dùng khuỷu tay đẩy một cái, cạch một tiếng, cửa sổ mở ra.
Hắn xoay người tiến vào, hai chân đứng trên mặt đất.
Đây là phòng ngủ của nữ giới, rèm màn đã buông, hương thơm thoang thoảng, cách một bức màn, Lý Mục nhìn thấy một cô gái trên người mặc váy dài đến sàn, quay lưng về phía hắn, ngồi trước bàn trang điểm.
Nàng dường như không chú ý đến phía sau có người xâm nhập, lặng lẽ nhìn vào gương, như bị khuôn mặt thanh tú của người trong gương mê hoặc, tay cầm chiếc lược ngọc thong thả chải mái tóc xõa trên vai.
Tóc như mực, áo như mây, cổ tay như tuyết, người như ngọc.
Cuối cùng hắn cũng tìm được nàng, người vợ nhỏ mấy ngày trước không hiểu đã rời bỏ hắn, khiến hắn trải qua cơn ác mộng tìm vợ!
Trên đường đi tới đây, Lý Mục không chỉ một lần nghiến răng nghiến lợi, nghĩ đến khi bắt được nàng, hắn sẽ làm mọi cách để cho nàng biết được hành vi tùy hứng của nàng đã mang đến cho hắn toàn bộ những lo lắng cùng tức giận như thế nào.
Nhưng mà thật sự đến giờ phút này, khi hắn ngày đêm rong ruổi, chạy khắp nơi gần như làm cho ô truy nằm liệt, đi một vòng lớn cuối cùng trở lại nơi này, khi nhìn thấy bóng dáng của nàng lần nữa xuất hiện ở trước mắt, tất cả những lo lắng, tức giận, sự bất mãn và mệt mỏi trước đó lúc này đã tan thành mây khói.
Trong lòng hắn chỉ còn lại sự kích động và mừng như điên, chỉ muốn ôm chặt nàng vào lòng, không cho phép nàng rời khỏi tầm mắt của mình lần nào nữa.
– A Di ơi!
Hắn gọi nàng một tiếng, vén rèm lên, đi nhanh về phía nàng.
Lạc Thần gom lại mái tóc dài được chải mượt và bóng như sa tanh, quay đầu lại, liếc nhìn dáng vẻ phong trần mệt mỏi của hắn, thờ ơ nói:
– Cuối cùng chàng cũng không đến mức ngu ngốc về nhà mà tìm đến nơi này.
– Không phải đã bảo chàng cứ đi nghỉ rồi à? Sao chàng lại giống như kẻ trộm trèo lên cửa sổ của thiếp, chàng muốn làm gì?
Cùng với giọng nói trong trẻo của nàng, bức rèm hạt châu chuyển động xào xạc.
Hết chương 105