Bầu trời đêm phía trên Đài Thành bị bao phủ bởi những đám mây đen dày thấp, bầu trời biến thành một con quái vật đen tối kỳ dị, trợn mắt giận giữ, như thể muốn cắn nuốt vạn vận sinh linh thiên hạ.
Một tia chớp loé lên đột nhiên xé toang màn đen, từ trong mây giáng xuống, đáp xuống một góc mái hiên của tòa tháp vàng cao nhất trong cung điện hoàng cung.
Ngói xanh lưu ly ầm ầm sập xuống.
Tiêu Vĩnh Gia bước nhanh đi qua từng cây cột lớn màu son trước hành lang cung điện, bên tai nghe tiếng bước chân của mình phát ra, bước vào gian cung thất của hoàng đế.
Hoàng đế sau mấy ngày kéo dài hơi tàn, cuối cùng điểm cuối cùng của sinh mệnh ông ta cũng đã đến.
Ngày hôm đó sau buổi triều kiến ở Đông các, thượng mệnh sửa lập trữ quân đã thuận lợi đổi sang thành một đạo thánh chí chí tôn tối thượng, và được gửi đưa ra khỏi Kiến Khang
Vợ chồng Đông Dương vương nhận được thánh chỉ đang trên đường đi Kiến Khang.
Mà Tiêu Vĩnh Gia từ sau ngày kia đã ra khỏi cung. Mãi cho đến tối nay cung nhân tới truyền lời, nói bệ hạ nôn nóng bất an. Cung nhân đã suy đoán rất nhiều lần, cuối cùng đã đoán được suy nghĩ của hoàng đế.
Hoàng đế muốn gặp trưởng công chúa.
Thái y, cung nhân, cận thần, đều lui hết ra ngoài.
Cung thất trống trải và u ám, Tiêu Vĩnh Gia đứng ở trước long sàng nhìn người đang nằm trên đó mắt đang khép hờ dường như cũng đang nhìn mình, bỗng nhiên đưa tay lên, “bốp” một tiếng, cho ông ta một cái tát.
Gương mặt bị bà đánh nghiêng sang một bên, cổ duy trì một tư thứ cứng đờ với góc độ kỳ quái, vẫn không nhúc nhích.
– A Hồ!
Bà gọi nhũ danh của hoàng đế.
– Đệ có biết vì sao a tỷ đánh đệ không?
– Còn chẳng phải do đệ ngày hôm đó ở Đông các đã lừa a tỷ à. Muốn trách thì nên trách a tỷ sơ suất. A tỷ vốn đã biết con người đệ là như thế nào rồi.
– Sở dĩ a tỷ đánh đệ, là bởi hận đệ vô dụng, tự hại tính mạng bản thân thì thôi đi, sắp chết rồi còn không chịu buông tha cho trượng phu tỷ đã thay đệ bao nhiêu năm nay duy trì triều đình này.
– A tỷ biết đệ ghét huynh ấy. Ghét huynh ấy năm xưa đệ muốn đoạt lại quyền lực, lúc bị hai nhà Hứa Lục chèn ép, huynh ấy không ra mặt hộ giá cho đệ. Đệ thậm chí còn nghi ngờ huynh ấy muốn cướp vị trí của đệ. Tỷ phu của đệ đúng là có làm mà không được. Nhưng sao đệ không nghĩ, cái triều đình này cùng với vị trí phụ hoàng, tổ hoàng, toàn bộ tôn quý của Tiêu gia chúng ta vốn là nhờ sĩ tộc bọn họ nâng đỡ lên. Đệ muốn huynh ấy phải làm gì cho đệ nào, là muốn đoạn tuyệt với toàn bộ sĩ tộc à? Huống chi, không phải a tỷ xem thường đệ, một hoàng đế như đệ, có đáng để huynh ấy phải trả bằng tất cả mọi giá không?
– Đệ muốn làm nên việc lớn, a tỷ lại không hề nhìn thấy đệ xứng với dã tâm năng lực của đệ. Năm đó tỷ biết ý đồ của đệ, từng cực lực khuyên can, bảo đệ giấu tài đi tránh hại mình hại người. Người của Tiêu gia không đấu lại họ. Đệ lại không chịu nghe theo tỷ. Sau khi thất bại, đệ ngoại trừ ôm đầy bụng tức giận, đắm chìm hưởng lạc, mấy năm nay có làm được chuyện gì không? Triều đình năm lần bảy lướt náo động, mấy năm nay liên tục gặp thiên tai nhân hoạ, có khi nào chân chính thái bình? Mà có một lần nào không phải tỷ phu đệ xử lý giúp đệ không?
– A tỷ biết đệ uất ức, đệ có nỗi khổ, đệ cũng hận, nhưng đây là vận mệnh của hoàng tộc ta xuôi Nam, trời sinh đã như vậy, cũng không phải là tỷ phu đệ hại đệ đến nông nỗi này. Lần này, đệ không nghe lời khuyên của huynh ấy, đến cuối cùng tự hại đến tính mạng của mình. Đệ thấy mình sắp đi rồi, không thể nào buông tha huynh ấy được hay sao, vì sao còn muốn huynh ấy bị vây hãm ở trong vũng bùn lầy triều đình này?
– A Hồ, lương tâm của đệ đâu mất rồi?
Tiêu Vĩnh Gia gần như là nghiến răng nói câu cuối cùng.
Bên ngoài cung điện, một tia chớp màu lam lại lần nữa xé toạc bầu trời đêm trên đỉnh Đài Thành.
Khuôn mặt vô hồn chứa đầy tử khí của hoàng đế đột nhiên được chiếu sáng bởi tia chớp.
Ông ta không muốn chết, nhưng ông ta biết, ông ta sắp chết rồi.
Sợ hãi, hối hận, căm hận…tất cả đều đã muộn rồi.
Trước khi chết, những sắp xếp mà a tỷ đã chuẩn bị sau đó, làm ông ta ngửi được mùi vị Cao Kiệu muốn bứt ra.
Bản năng trong xương cốt của đế vương làm cho ông ta vào ngày đó ở Đông các đã trình diễn một màn như vậy.
Tân An vương là dòng bên, nhưng mà dựa vào chính mình mà tồn tại. Chỉ có lập Đông Dương Vương, mới có thể trói chặt Cao Kiệu, buộc ông phải tiếp tục ủng hộ và duy trì thiên hạ của Tiêu gia này.
Như thế dù có chết, ông ta cũng không bị thẹn với liệt tổ liệt tông Tiêu gia.
Ông ta hận Cao Kiệu, kiêng kị Cao Kiệu, sắp chết thì lại không thể không tiếp tục cậy nhờ vào vị tỷ phu này của mình.
Cuối cùng, người mà ông ta tin tưởng dường như cũng chỉ có mình người này.
Làm hoàng đế gần hai mươi năm, ông ta luôn bị vị tỷ phu này áp chế.
Trước khi chết, cuối cùng cũng thắng được một lần.
Ở Đông các, trước khi ông ta quyết định đổi ý, khi mà ông ta cùng Cao Kiệu chạm mắt nhau, trong mắt Cao Kiệu toát lên sự thất bại và bất đắc dĩ, thế nhưng lại làm cho ông ta sinh ra cảm giác thành tựu trước nay chưa từng có.
Ông ta là hoàng đế, mà Cao Kiệu chỉ có thể là thần tử của mình.
Ông ta cảm thấy sức sống trong cơ thể mình cùng với hơi thở dường như chỉ ra mà không vào không ngừng rời xa mình.
Hai mắt nửa mở nửa khép dần dần giống như ánh mắt của cá chết từ từ chảy ra hai dòng nước mắt.
– A Hồ!
Tiêu Vĩnh Gia nước mắt giàn giụa, nâng đầu ông ta lên, ôm chặt ông ta vào lòng giống như hồi còn nhỏ, lại cao giọng gọi thái y.
Tiếng khóc của a tỷ cùng với tiếng bước chân hỗn loạn của thái y và cung nhân và cả tiếng sấm sét xé toạc không trung trên đỉnh Đài Thành… dần dần đều cách xa ông ta.
Vào giây phút cuối cùng trước khi hoàng đế qua đời, tên của một người đột nhiên hiện lên trong đầu ông ta.
Lý Mục.
Đó là con diều mà ông ta thả ra ngoài, từng mang đến cho ông ta cảm giác thành tựu cực lớn.
Trước đây, hoàng đế luôn cầm lòng không được mà âm thầm kết hợp mình với người thanh niên kia hai làm một. Ở trong tưởng tượng của ông ta, ông ta chính là Lý Mục, Lý Mục chính là ông ta. Hắn chỉ thay măt mình hoàn thành giấc mộng mà ông ta không thể hoàn thành ở trong hiện thực.
Con diều kia ngày sau có lẽ sẽ càng bay càng cao.
Mà ông ta, cuối cùng đã không thể khống chế dây diều được nữa.
…
Thư là do mẫu thân phái người đưa tới, tám trăm dặm khẩn cấp.
– Mẫu thân nói gì vậy ạ?
Bởi nét mặt của hắn cực kỳ nghiêm trọng, Lạc Thần liền lo lắng, suy đoán có phải cha lại bắt ép mình trở về không?
Nàng bứt rứt nhìn hắn.
Lý Mục nhìn nàng, bế nàng lên, đặt nàng ngồi lên giường tre ở bên cửa sổ.
– Bệ hạ băng hà rồi! – Nói cho nàng biết.
Lạc Thần giật này mình kinh hãi.
Giật lá thư trong tay hắn, đọc thật nhanh.
Đọc thư xong, sau một lúc lâu cả người vẫn không thể nào bình tĩnh nổi.
Thư của mẹ là gửi đi từ nửa tháng trước.
Trong thư nói, hoàng a cữu của nàng bị đột quỵ, phế Thái tử, sửa lập Đông Dương Vương làm trữ quân, sau đó băng hà, cử hành quốc tang.
Mẹ nói, biết nàng với hoàng a cữu rất thân thiết, nhưng suy xét đường xá xa xôi, lại bởi vì sự việc xảy ra đột ngột, dù là nàng có nhận được tin rồi lập tức lên đường thì cũng không thể đến kịp ngày tổ chức đại tang, cho nên kêu nàng không cần phải gấp về kinh chịu tang, cứ ở lại Nghĩa Thành là được.
Từ nhỏ đến lớn, hoàng a cữu luôn rất tốt với nàng, ngoại trừ về sau bất chấp mong muốn của nàng ép gả nàng cho Lý Mục. Nhưng mà chuyện này bây giờ nghĩ đến cũng là trời xui đất khiến, duyên số trời định. Nàng không hề trách ông ta.
Bàng hoàng trước tin dữ, cầm lá thư trên tay, nàng thẫn thờ hai mắt đỏ hoe. Nàng nhào vào ngực Lý Mục, chôn mặt trước ngực hắn.
Lý Mục ôm nàng, vỗ nhè nhẹ sau lưng an ủi nàng.
Chờ cảm xúc của nàng đã ổn định rồi thì phân phó mấy người A Cúc ở lại với nàng, mình thì đi thông báo tin tức này cho Tưởng Thao. Đầu tường thành treo trướng viếng, toàn thành để tang ba ngày, khóc tang cho hoàng đế. Lại thông báo cho Hầu Định. Hầu Định cử sứ giả đến đưa tang, Lý Mục cũng lấy thân phận thứ sử bên ngoài triều đình viết thư tưởng niệm, cắt cử người gửi cùng tang lễ của Cừu Trì quốc gửi đến Kiến Khang, làm đầy đủ nghi thức lễ tiết.
Vị trí của Nghĩa Thành đã vượt xa phạm vi địa lý kiểm soát hiệu quả của triều đình Đại Ngu.
Nghiêm chỉnh mà nói, trước khi Lý Mục đến, nơi này cũng không được coi là quốc thổ của Đại Ngu.
Hành động này của Lý Mục đối với hoàng a cữu làm cho Lạc Thần rất nhẹ nhõm yên tâm. Nỗi lòng sau khi bình ổn lại, nàng viết một lá thư hồi âm cho mẹ, nói mình với Cao Hoàn mọi thứ đều tốt đẹp, khuyên mẹ nén bi thương, đừng quá đau khổ. Còn nhờ mẹ chuyển lời hỏi thăm sức khoẻ của mình đến cha, bảo ông cần phải bảo trọng sức khoẻ, đừng mải lo bận việc quốc sự quá mà làm ảnh hưởng đến sức khoẻ bản thân.
Trong thư mẹ nói, Đông Dương vương đã được lập làm trữ quân.
Tuy rằng nàng không biết rõ trong khoảng thời gian nàng ở Nghãi Thành bên Kiến Khang rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì mà đến mức ở trong cung lại xảy ra biến hoá lớn đến như thế, nhưng nếu mẹ đã nói vậy, thế thì sự việc chắc là đã định rồi.
Đông Dương Vương nhỏ hơn đường tỷ một tuổi.
Sau khi mẫu thân anh ta chết, Đông Dương Vương tục cưới, tiện đà yêu ai yêu cả đường đi. Làm thế tử, địa vị của anh ta đã hơn một lần bị đệ đệ uy hiếp. May mà thời trẻ mẫu thân của anh ta từng định hôn nhân của anh ta cùng với đường tỷ. Mà nhà mẹ đẻ của anh ta có quan hệ rất thân thiết với Cao gia. Về sau anh ta cưới đường tỷ, uy hiếp về địa vị cuối cùng có thể hoàn toàn được tiêu trừ.
Đông Dương Vương chết đi, anh ta kế thừa vương vị, mọi việc vương phủ đều được a tỷ xử lý thoả đáng. Người thân này Lạc Thần đã từng gặp mấy lần. Ấn tượng anh ta để lại cho nàng chính là rất nghe lời đường tỷ, ngoài ra thì cũng không còn ấn tượng nào khác cả.
Hiện giờ anh ta kế vị, làm hoàng đế Nam Triều, về sau cục diện triều đình thế nào không thể biết được, nhưng hiện tại, mọi việc nhất định phải nhờ cậy vào phụ thân của mình.
Lạc Thần bắt đầu thấy lo lắng cho sức khoẻ của cha.
Giao thư đã viết xong của mình gửi cùng sổ con của Lý Mục cho người mang tin tức đưa về Kiến Khang.
Sau tang lễ ba ngày, Nghĩa Thành trở lại dáng vẻ ban đầu.
Binh lính nửa ngày thao luyện, nửa ngày cùng dân trong thành khai hoang trồng trọt. Mỗi ngày, số lưu dân nghe tin tức tứ phía mà đến, tụ tập xếp hành ở ngoài thành đợi được vào thành nối liền không dứt.
Lạc Thần cũng dần dần buông bỏ nỗi buồn do tin tức về cái chết của hoàng đế cữu cữu mang lại.
Số lượng cư dân trong thành đang tăng lên từng ngày, nàng đã không còn dành nửa ngày để đọc sách và nửa ngày để đánh đàn giống như lúc ở Kiến Khang nữa mà dành hết cả một ngày để qua đó.
Kỳ thật gần đây, mỗi ngày đều có chuyện chờ đợi nàng.
Lý Mục vẫn luôn bề bộn nhiều việc. Các công việc dân sự trong thành đều do Tưởng Thao xử lý. Lúc ban đầu, Lạc Thần muốn phân chia một số việc để hỗ trợ một tay nhưng cũng không được – Lý Mục đã dặn dò Tưởng Thao, kêu y đừng có lấy những việc vặt vảnh để làm phiền đến nàng.
Xét thấy lần trước anh ta giấu Lý Mục mang Lạc Thần đi Cừu Trì, trải qua một đêm kinh hồn, Tưởng Thao lúc này dĩ nhiên không dám tự chủ trương nữa. Mãi cho đến gần đây, anh ta đụng phải chuyện đến bản thân mình cũng không thể xử lý được, lại được Lạc Thần giải quyết nhanh chóng, sự việc mới có chuyển biến.
Vào một ngày có một người phụ nữ vào thành, còn chưa kịp sắp xếp chỗ ở ổn định thì đột ngột bị động thai sắp sinh. Trượng phu của chị ta đã bị người Hồ bắt đi, người thân duy nhất trong nhà thì đã chết trên đường đi. Người phụ nữ này đi cùng với những người đi cùng cô ấy, chặng đường gian nan đến được nơi đây. Thai nhi trong bụng còn chưa đủ tháng sinh, nhưng khi đến nơi thì người mẹ ngồi thụp bên đường không đi được, được người tốt bụng bế vào căn nhà trống để chờ sinh, không ngờ người phụ nữ này sức yếu, không sinh được nên ngất đi.
Trong thành có quân y, thường chữa bệnh đau đầu và sốt cho cư dân, nhưng lại không tìm được bà đỡ. Tưởng Thao biết được tin sợ gây ra mạng người, đang trong tình thế bó tay hết cách, nghĩ đến nhóm người hầu đi theo phu nhân có không ít vú già, những việc như này biết đâu chừng có thể giúp được, vì thế kêu cô bé Đồng A Ngư chạy đi tìm phu nhân.
Lúc ấy anh ta chỉ là hết cách cho nên cái gì cũng thử, lại không ngờ thử bừa mà lại tìm đúng người.
Trước khi Tiêu Vĩnh Gia cho con gái đi Nghĩa Thành cũng đã tính toán làm tốt hai việc. Một là lựa chọn vú già đi cùng, ngoài việc có đầu bếp nữ cơm nước giặt giũ, thợ thêu có thể may quần áo, có sức khoẻ làm việc tạp vụ, cẩn thận hơn còn bổ sung một phụ nữ trước đây từng làm bà đỡ.
Lạc Thần không biết, A Cúc lại quá biết. Nghe được tin một cái lập tức cho người qua đó, đun nước, đánh thức sản phụ bị ngất kia dậy, bón nước đường và thức ăn, để chị ta hồi phục sức để sinh con.
Người phụ nữ tỉnh dậy, thấy chung quanh mình đột nhiên có thêm bảy tám người khác, trong đó còn có một cô gái trẻ xinh đẹp với khuôn mặt vẫn còn mang vài phần thiếu nữ lại chính là thứ sử phu nhân bởi vì không yên lòng cho mình mà cũng đã tự mình tới, xúc động đến rơi nước mắt, trái tim vốn đã tuyệt vọng lại dần dần có ý niệm cầu sinh, lại có bà đỡ trợ giúp, dùng hết sức lực, cuối cùng đã thuận lợi sinh con.
Đó là một bé trai.
Đó cũng là sinh mệnh mới đầu tiên được sinh nở ở trong thành kể từ khi Nghĩa Thành khai hoang tới nay.
Nhiều người gần đó đến nghe tin tới thăm hỏi.
Cũng từ sau khi đến Nghĩa Thành, Lạc Thần mới biết được, những nơi bị chiến tranh tàn phá ở phía bắc, ngay cả khi trẻ sơ sinh có thể được sinh ra, thì hầu hết chúng cũng sẽ không thoát khỏi số phận chết yểu.
Đói khát, bệnh tật, giết chóc, thậm chí bị ăn thịt, số lượng trẻ em ngày càng ít đi.
Dưới loạn thế như thế, sự ra đời của bất kỳ sinh mệnh mới nào đều vô cùng quý giá.
Khi nhìn thấy người phụ nữ ôm đứa bé trong tay và cho con bú, Lạc Thần cũng rất xúc động, mắt hơi đỏ lên.
Sau vự việc đó, nàng bắt đầu làm việc theo ý mình, Tưởng Thao chưa từng lên tiếng can ngăn.
Hiện giờ trong thành đã có khoảng mấy chục đứa trẻ, bởi vì còn nhỏ tuổi, ban ngày người lớn đi khai hoang trồng trọt, lũ trẻ không có việc gì làm, không có ai quản thúc và giám sát nên chúng chạy nhảy khắp thành. Có một ngày có một đứa bé nghịch ngợm chui vào một gian phòng hoang không có ai ở, đột ngột bị đoạn đường sập xuống đè trúng, may mà không bị thương nặng.
Để tránh lần sau lại xảy ra sự việc tương tự, lại nghĩ đến Cao thị từ trước đến nay có truyền thống thiết lập học đường, thu nhận con cháu nhà bần hàn vào học, từ trong đó lựa chọn và tiến cử những người ưu tú nhập sĩ làm quan. Để những đứa trẻ ở Nghĩa Thành cũng có thể biết chữ, Lạc Thần đã đã dọn dẹp một khoảng sân trống rộng lớn ở hậu viện phủ thứ sử, mở một học đường, phái người đến nhà có những đứa trẻ đó, đi từng nhà khuyên nhủ, bảo họ đưa trẻ con đến phủ thứ sử đọc sách.
Có cơ hội như vậy, là thứ sử phu nhân an bài, cộng thêm có lời đồn rằng thứ sử phu nhân là con gái của Cao tướng công đại danh đỉnh đỉnh của Nam Triều, nàng sẵn sàng hạ mình dạy đọc và viết cho con cái của họ, ai sẽ không chịu?
Không đến mấy ngày, hậu viện phủ thứ sử ban ngày vẫn luôn vắng vẻ im ắng bắt đầu truyền ra tiếng đọc sách lanh lảnh.
Cô bé Đồng Tiểu Ngư là học sinh đầu tiên của Lạc Thần.
Cô bé tới học, lúc nào cũng mang theo bó hoa dại được buộc gọn gàng, đặt ở một góc giáo án trên bàn.
Thân phận mới của thứ sử phu nhân cùng với cuộc sống mà trước đây nàng chưa bao giờ nghĩ đến làm cho Lạc Thần có cảm giác như cá gặp nước. Mặc dù mỗi ngày bận rộn hơn nhiều so với trước đây, nhưng nó rất viên mãn. Nàng sẽ không còn như ngày trước, mỗi ngày nhàn rỗi loanh quanh, luôn thấp thỏm chờ đợi Lý Mục trở về.
Mọi chuyện dạy học dần dần ổn định, ngoài nàng ra, Quỳnh Thụ cũng có thể dạy đám trẻ đọc sách, Lạc Thần lại nảy ra một ý tưởng kế hoạch khác.
Nhân số binh lính của Lý Mục dần dần tăng lên và mở rộng. Ngày đó nghe Cao Hoàn nhắc tới thì hình như đã tăng lên gấp đôi so với lúc hắn mới đến, hơn nữa còn đang mỗi ngày một tăng lên. Theo việc đó thì sẽ là vấn đề về cung cấp quân nhu.
Lương thực, ngoại trừ quân lương được phát cho nhóm người đầu tiên khi xuất phát, kế tiếp theo là không thể trông cậy vào triều đình. Năm nay gieo trồng vụ lương thực đầu tiên còn cần một thời gian nữa mới có thể thu hoạch. Nhưng cũng may có Hầu Định cho mượn lương thực, có thể đủ cung cấp cho quân dân trong thành cho đến khi thu hoạch, vấn đề hẳn là không lớn.
Ngoài lương thực ra, một yêu cầu không thể thiếu khác của quân đội là quần áo.
Lạc Thần đã không chỉ một lần nhìn thấy những người lính đi bộ trên đường phố quần áo tả tơi, giày rách và thậm chí đi chân không.
Bây giờ thời tiết nóng nực, vấn đề thật ra không lớn. Nhưng nghe nói mùa đông ở nơi này lạnh hơn nhiều so với Kiến Khang. Đợi khi thời tiết chuyển lạnh rồi, chỉ sợ mới là vấn đề lớn.
Tuy rằng tới lúc đó, nàng tin tưởng Lý Mục có lẽ cũng sẽ giải quyết được vấn đề này. Nhưng nếu có thể huy động phụ nữ trong thành cùng nhau kéo sợi dệt vải, sớm chuẩn bị một chút, dù sức lực có hạn cũng có thể giúp được một chút, vậy cũng tốt.
Có điều là nơi này thiếu máy xe sợi và máy dệt vải.
Trước đây, trong đống đổ nát của phủ thứ sử có tìm được máy dệt cũ do thợ dệt trước kia để lại, đã được sửa chữa xong, cũng có thể dùng, nhưng lại chỉ có một chiếc duy nhất, còn xa mới đủ. Dù là huy động được nhiều người nhưng không có máy dệt máy xe sợi thì cũng không làm nên trò chống gì.
Lạc Thần muốn đi tìm Tưởng Thao bàn bạc, kêu anh ta giúp mình nghĩ biện pháp, xem có thể lấy một số từ đâu đó hay không hoặc nhờ người chế tạo ra cũng có thể được.
Nơi làm việc mà Tưởng Thao thường giải quyết các vấn đề dân sự nằm ở ngay trước phủ thứ sử.
Lạc Thần lập tức qua đó.
Anh ta vừa lúc ở đó, đang bận rộn viết công văn, rất bận, thấy Lạc Thần tới thì buông bút đứng lên đón.
Lạc Thần nói ra suy nghĩ của mình.
Tưởng Thao rất phấn khởi, nói:
– Nếu các tướng sĩ biết được phu nhân quan tâm họ như thế sẽ rất cảm kích cho mà xem. Phu nhân yên tâm, tôi sẽ nghĩ biện pháp.
Lạc Thần nói cảm ơn anh ta, đang chuẩn bị đi chợt thấy binh lính canh giữ cổng lớn gấp gáp chạy vào, thấy Lạc Thần thì quỳ xuống, bẩm báo:
– Vừa rồi có một người từ Kiến Khang tới, nói là do hoàng hậu phái tới, mang theo một lá thư cho phu nhân, còn mang theo rất nhiều vật ban thưởng.
Nói xong hai tay trình thư lên cao đỉnh đầu.
Lạc Thần sửng sốt.
Sau một lúc, cuối cùng mới nhớ ra, vị gọi là hoàng hậu kia chắc là Cao Ung Dung đường tỷ của mình. Tính toán thời gian, đường tỷ phu Đông Dương Vương kế vị làm hoàng đế hẳn là cũng chưa bao lâu, mới cũ thay đổi, vào thời điểm này, đối với người chị mới trở thành hoàng hậu, mọi thứ hẳn là không thể thiếu được.
Nàng ở Giang Bắc xa xôi, còn không kịp viết thư chúc mừng chị ta với anh rể, lại không ngờ chị ta lại nhớ đến mình trước, nhanh như vậy mà đã viết thư cho mình.
Lạc Thần nhận lấy mở ra đọc.
Thư là do a tỷ tự tay viết.
Trong thư a tỷ nói, hai chị em đã lâu rồi không gặp nhau, thời gian trước chị ta có đến Kiến Khang, rất muốn gặp em gái, hỏi mới biết nàng hiện giờ đi theo phu lang ở Nghĩa Thành xa xôi ngàn dặm. Chị ta rất nhớ em gái, cũng may biết muội phu là nhân trung long phượng, xứng đôi vừa lứa với em gái, lúc trước phụng mệnh tiên đế đến Nghĩa Thành khai hoang lập nghiệp thực sự là trung can nghĩa đảm, rất đáng khen ngợi. Hiện giờ lại có em gái cùng nhau ở lại Nghĩa Thành, hai người cùng nhau mở ra lãnh thổ Giang Bắc cho triều đình Đại Ngu, chị ta rất vu mừng. Lần này chị ta không phải lấy danh hoàng hậu mà là danh nghĩa người nhà, phái người ban thưởng chút quà mọn, để bù đắp cho sự bất tiện lúc đầu không thể gửi quà mừng lúc hai người tân hôn.
Ở cuối bức thư là một danh sách dài các món quà được đính kèm.
Lạc Thần nhìn sơ qua.
Một xe tơ lụa Lăng La, một xe sơn trân hải vị, một xe lương thực hảo hạng, ngoài ra còn có một rương vàng bạc châu báu, mã não ngọc khí, tất cả đều là vật quý.
Cuối thư, chị ta nhờ Lạc Thần cố gắng chuyển lời đến Lý Mục, nói tân đế cũng rất thưởng thức hắn, mong hắn ở nơi Giang Bắc này có thể thiết lập một nền tảng vững chắc, có căn cơ, dành một chỗ đứng cho Đại Ngu, chính là công lao to lớn cho ngày sau Bắc phạt.
Chị em tình cảm sâu sắc, từ nhỏ đến lớn, Lạc Thần rất kính phục người chị này. Lạc Thần sẽ không bao giờ quên lúc nhỏ khi mình bị ong rừng đuổi đốt, chính chị ta đã xả thân cứu nàng, nàng thì tránh khỏi bị ong độc đốt, còn chị ta thì lại suýt nữa bị nguy hiểm tới tính mạng.
Bây giờ chị ta đã trở thành hoàng hậu, chẳng những không khách khí chút nào, ngược lại còn nhớ nàng, trong thư giọng điệu cũng khen ngợi Lý Mục rất nhiều.
Nhận được thư của a tỷ, tâm tình Lạc Thần rất tốt.
Nàng gọi người tới cửa, dọn đồ xuống xe, an bài mọi người nghỉ ngơi, sự tình đến đây kết thúc, nàng cũng không có tâm tư đi làm chuyện khác, bắt đầu mong chờ Lý Mục trở về.
Trong thâm tâm, nàng chưa bao giờ quên câu hứa hẹn của Lý Mục đối với cha: “Nếu triều đình không ép bức, cũng không làm trở ngại chuyện Bắc phạt, con sẽ mãi là thần tử Đại Ngu”. Nói ngược lại, câu này thực ra được hiểu là nếu triều đình gây bức ép, cản trở hắn Bắc phạt, hắn vẫn sẽ phản lại triều đình.
Trong lòng nàng vẫn luôn lo lắng âm thầm.
Cho nên lúc này, khi nhìn thấy bức thư này của a tỷ, Lạc Thần cuối cùng cũng cảm thấy nhẹ nhõm.
Hoàng a cữu băng hà, mặc dù khiến mọi người cảm thấy đau lòng khi nghĩ về nó, nhưng từ một góc độ khác, Đông Dương Vương cùng a tỷ hiểu lý lẽ kế nhiệm thượng vị, làm một tân nhất đại đế hậu của Đại Ngu, hơn nữa còn có phụ thân ở đó, cục diện vốn đáng buồn này, triều đình từng khiến người ta tuyệt vọng này, biết đâu chừng từ đây khí tượng sẽ có thay đổi.
Nàng sốt ruột muốn chuyển đoạn cuối bức thư của tỷ tỷ cho Lý Mục, để hắn cũng yên lòng.
Hết chương 82