Trong cung Di Thái, kèm theo tiếng khóc thút thít của trẻ con là tiếng đồ vật bị đập xuống đất không ngừng.
Tông Chính phụng mệnh đi mời Ngô Hưng vương rời cung đi đến đất phong không dám đi vào, thị nữ người hầu quỳ gối ngoài điện, nơm nớp lo sợ như cha mẹ chết.
– Đi mời Cao gia phụ tới cho ta! Ta còn chưa chết đâu, không cho phép cô ta ở trước mặt ta làm càn như thế!
Tiếng quát giận giữ từ bên trong điện truyền ra.
Mùa xuân se lạnh nhưng Tông Chính túa mồ hôi trán.
Đã là lần thứ ba hắn phụng mệnh muốn đưa tiền Thái tử đã đổi phong thành Ngô Hưng Vương rời khỏi hoàng cung đi đến đất phong nhưng mà lại bị Hứa Thái hậu cản trở.
Hai lần trước, bà ta đóng cửa cung không thèm để ý tới những lời thỉnh cầu. Lần này, bởi vì ngày hạn định đã tới, hắn lại lần nữa tới thúc giục, Hứa thái hậu còn làm ầm ĩ hơn trước.
Nếu như chỉ có một mình Thái hậu thì cũng không cần phải kiêng kị gì nhiều, cái hắn kiêng kị là Hứa Tiết đứng sau Thái hậu. Thái hậu không thả người, mình biết làm thế nào? Hắn đành phải phái người đi thông báo cho Hoàng hậu biết, lúc thấp thỏm chờ đợi lại thấy một cái cốc nạm vàng từ cử điện bị ném ra đập thẳng về hướng mặt mình thì cuống quýt nghiêng đầu né tránh, cái cốc bay sượt qua bên tai hắn, choang một tiếng rơi vào bậc thềm phía sau điện, lăn xuống, cuối cùng lăn đến một bên chiếc váy dài chấm đất thì dừng lại.
Tông Chính quay đầu lại, thấy Cao hoàng hậu tới rồi, đang đứng ở đó thì thở phào nhẹ nhõm, vội tới bái kiến.
Cao Ung Dung đưa mắt nhìn chiếc cốc nạm vàng bị vỡ nằm ở bên chân, nhìn vào Tông Chính, lạnh lùng nói:
– Đây là chuyện gì? Chỉ dời một người thôi mà ngươi cũng làm không xong bắt ta phải tới?
Tông Chính lật đật quỳ xuống:
– Vi thần không dám quấy nhiễu đến Hoàng hậu, là do Thái hậu cản trở, luôn nói muốn gặp hoàng hậu, lại thấy kỳ hạn đến rồi, thần cũng không còn cách nào khác.
Cao Ung Dung nhăn mày lại, mặt lạnh lùng đi qua Tông Chính đi lên bậc thềm, đã có cung nhân gấp gáp chạy vào cao giọng lên:
– Hoàng hậu điện hạ giá lâm….
Tiếng đập vỡ bên trong điện ngừng lại, tiếng khóc the thé của đứa trẻ thì vẫn không ngừng.
Cao Ung Dung đi qua đống hỗn độn lổm nhổm dưới đất, đôi guốc cao viền ngọc dưới chân phát ra âm thanh đều đặn.
Chị ta đi vào trong điện, nhìn thấy Hứa thái hậu ngồi dựa nghiêng trên sập, ôm Ngô Hưng vương đang khóc lóc trong lòng, sắc mặt xanh mét, nhìn chòng chọc vào mình, đi đến trước mặt bà ta, nở nụ cười tươi chào hỏi bà ta, nói:
– Mấy ngày qua ta bị việc vặt trong cung quấn thân, tuy vẫn luôn muốn thăm hỏi thái hậu nhưng mà lại không được rảnh. Vừa rồi nghe bẩm báo nơi này ầm ĩ, ta sợ có người bất kính với thái hậu nên đành phải gác lại mọi việc mà tới đây.
Chị ta đưa mắt nhìn quanh:
– Đây là sao thế? Nếu có kẻ nào dám bất kính với thái hậu, làm cho thái hậu tức giận, thái hậu cứ việc mở miệng, ta sẽ làm chủ cho thái hậu.
Hứa thị hiện giờ được tôn xưng làm Tuyên Di Thái hậu dời tới nơi này ở, lạnh lùng nói:
– Không dám để ngươi làm chủ đâu. Chỉ cần ngươi giơ cao đánh khẽ, buông tha cho hai mẹ con ta là ta đã cảm kích lắm rồi. Ngô Hưng vương tuổi nhỏ, lại thêm bệnh tật ốm yếu, ta tuyệt đối sẽ không cho nó đi. Trừ phi ngươi bức tử ta, bằng không chỉ cần ta còn một hơi thở, ngươi đừng mơ đuổi nó rời khỏi ta.
Bà ta vừa dứt lời, Ngô Hưng vương ở trong lòng lại bắt đầu khóc lóc.
Cao Ung Dung tỏ vẻ hoảng sợ:
– Thái hậu đã lên tiếng như thế, lẽ nào không phải đang chỉ trích ta hay sao? Cũng chẳng phải ta nhẫn tâm bức tử mẹ con ngươi chia lìa, mà đây là quy củ của tổ tiên đã là như vậy, ta chỉ là tuân theo mà làm thôi.
Chị ta dừng một chút.
– Ngô Hưng là một nơi giàu có đông đúc, được phong đến Ngô Hưng là việc trọng đại, một người phụ nữ như ta làm sao nhúng tay vào được? Là bệ hạ nghe theo lời khuyên của Cao tướng, ai ngờ phía dưới làm việc lại không biết nặng nhẹ, khiến cho thái hậu hiểu lầm ta như thế. Thật là oan cho ta quá.
Hứa thị chỉ cười lạnh không nói gì.
Cao Ung Dung trầm ngâm, nhìn Ngô Hưng vương vẫn còn đang khóc, cười nói:
– Thôi vậy, nếu như thái hậu đã lên tiếng, vậy thì dù ta có phá vỡ quy củ của tổ tiên thì cũng không đành lòng để mẹ con các ngươi phải chia lìa. Ta sẽ đi cầu xin Cao tướng thử xem, nếu như Cao tướng đồng ý thì ta sẽ làm theo.
Chị ta cung kính hành lễ với Hứa thị mặt vẫn sầm sì như cũ, sau đó xoay người rời đi, trở lại Cung Thái Sơ nơi ngự thư phòng của hoàng đế.
Ngày hôm nay triều đình nghỉ tắm gội, hoàng đế không ở đây, cung nhân nói y đã mang theo quý phi đi Hoa Lâm viên rồi.
Hoàng đế đêm qua nghỉ ở trong cung quý phi, ngày hôm nay lại mang quý phi cùng du ngoạn Hoa Lâm viên, Cao Ung Dung lại không hề tỏ vẻ không vui chút nào, chỉ hơi híp mắt lại, đi đến trước ngự án có đặt tấu chương của các đại thần, chậm rãi lật lật, chợt nghe cung nhân truyền lời nói Cao tướng đến thì vội đặt tấu chương trở lại ngay ngắn rồi đi ra nghênh đón.
Ngày hôm nay triều đình nghỉ tắm gội, Cao Kiệu lại không hề được nghỉ ngơi mà vẫn bận rộn tại Nha thự Đài Thành như thường lệ. Mới vừa rồi biết được tin Hứa hoàng hậu không chịu rời xa Ngô Hưng Vương thì vào cung muốn gặp hoàng đế, không nghĩ hoàng đế lại không ở đây.
Cao Ung Dung ra nghênh đón Cao Kiệu đi vào, nhíu mày:
– Bệ hạ luôn thể nhược, tuy rằng đến Kiến Khang đã được một thời gian rồi nhưng vẫn không quen khí hậu nơi đây, chịu một trận rét tháng Ba, cộng thêm hai ngày trước thức đêm phê duyệt tấu chương làm cho cả người bị mệt. Ngày hôm nay bệ hạ đã đi Hoa Lâm viên dưỡng tâm tán tính rồi. Nếu bá phụ có việc gấp, cháu sẽ phái người đi gọi bệ hạ về ạ.
Cao Kiệu cũng biết hoàng đế lúc còn làm Đông Dương Vương đã mang tính chây lười, xua xua tay:
– Thôi, sức khỏe bệ hạ là quan trọng nhất. Ta nghe nói thái hậu vẫn không chịu rời xa Ngô Hưng Vương đến đất phong, cháu có biết không?
Cao Ung Dung nói:
– Cháu đang muốn báo việc này với bá phụ để nghe lời khuyên của bác đây ạ. Vừa rồi thái hậu có gây ầm ĩ một trận, còn suýt nữa làm Tông Chính bị thương. Tông Chính gọi cháu đến, cháu đành phải qua đó. Thái hậu chửi rủa cháu một hồi, còn lấy cái chết để ép cháu, ngay cả điện hạ cũng nhất định không chịu rời khỏi thái hậu. Cháu sợ bà ấy có hành vi quá kích nên đành phải trấn an trước, kêu Ngô Hưng vương tạm thời ở lại. Cháu đang muốn hỏi bá phụ làm như thế có được không?
Hưng Bình đế với Cao Kiệu tuy rằng quân thần xa cách, nhưng mà ông ta dẫu sao cũng là em trai ruột của Tiêu Vĩnh Gia, người đã mất, chỉ để lại một huyết mạch duy nhất. Tiêu Vĩnh Gia không thích đứa cháu trai này, cũng không muốn cậu bé tiếp tục bị thao túng bởi dòng dõi mẫu hệ. Cao Kiệu muốn tuân theo tổ chế mà sắp xếp cậu ta làm phiên Ngô Hưng, thứ nhất đó là nơi giàu có và đông đúc làm một vị vương an nhàn, thứ hai thái thú Ngô Hưng là môn sinh của Cao thị, rất tiện cho Cao Kiệu đôn đốc, để phòng ngừa Hứa Tiết ngày sau lại mượn danh Ngô Hưng Vương để gây loạn. Lại không ngờ Hứa thái hậu lại nhất quyết dùng cái chết để uy hiếp, hẳn là bà ta đã làm theo chỉ thị của Hứa Tiết.
Trầm ngâm một chút, nói:
– Ta biết rồi. Việc này tạm thời cứ thế đã, qua mấy ngày nữa ta sẽ tìm bệ hạ thương nghị sau.
Cao Ung Dung cung kính vâng dạ, kiên quyết tự mình tiễn Cao Kiệu ra cung, nói:
– Bệ hạ tối hôm qua vừa nói với cháu, bây giờ mọi chuyện đều phải làm phiền bá phụ, làm cho bá phụ phải vất vả thật nhiều, bệ hạ rất áy náy, nói dù thân thể không khỏe cũng nhất định không chậm trễ việc tấu chương. Cháu gái cũng rất cảm kích và cũng hổ thẹn, nghĩ đã nhiều ngày rồi chưa đi thăm hỏi bá mẫu, trong lòng rất muốn, chỉ là trong cung nhiều việc vặt, không thể nào thoát thân ra được. Thỉnh cầu bá phụ trở về chuyển lời thăm hỏi của cháu đến bá mẫu ạ.
Cao Kiệu gật đầu, rời đi.
Cao Ung Dung mỉm cười nhìn theo bóng dáng Cao Kiệu rời đi rồi lộn trở lại cung Thái Sơ, đi vào trắc điện.
Theo thói quen việc làm lúc trước, chuyển dời những tấu chương đằng trước đó đến.
Cao Ung Dung cầm bút, lật tấu chương một lát, sai người đi truyền Tân An Vương đến.
Sau thời gian một nén nhang, có tiếng bước chân gấp gáp đi vào, một người đàn ông khí vũ hiên ngang ăn mặc hoa phục đi vào, đó chính là Tân An vương Tiêu Đạo Thừa, hành lễ với chị ta:
– Nghe nói bệ hạ truyền triệu. Bệ hạ đâu?
Cao Ung Dung vẫn không đứng lên, cũng không hề che giấu tấu chương, nói:
– Bệ hạ không khỏe, đã đi Hoa Lâm viên rồi. Mới rồi là ta thay mặt bệ hạ truyền ngài vào cung có việc muốn thương nghị với ngài.
Tiêu Đạo Thừa nhìn khuôn mặt xinh đẹp của người phụ nữ đối diện, nói:
– Thần xin chăm chú lắng nghe.
Cao Ung Dung đặt bút xuống, nhìn thân tín bên cạnh.
Mấy người lui ra ngoài, trắc điện chỉ còn lại chị ta cùng với Tiêu Đạo Thừa. Trên mặt Tiêu Đạo Thành vẻ cung kính vừa rồi đã biến mất, y tiến lại gần nhìn tấu chương trước mặt Cao Ung Dung, cười cười:
– Hoàng hậu điện hạ thật đúng là nữ trung hào kiệt, thì ra trong khoảng thời gian này những phúc đáp của bệ hạ đối với chúng thần đều xuất phát từ tay điện hạ cả.
Giọng điệu mang vẻ ngả ngớn.
Cao Ung Dung cũng không hề tỏ vẻ khó chịu, chỉ liếc nhìn y, cười:
– Phải chăng trong lòng ngài không phục, vị trí này vốn là của ngài, ngài lại không muốn làm. Ngày đó bá phụ hết lòng đề cử ngài làm thái tử mà, tự ngài từ chối đó, giờ lại trách ta à?
Tiêu Đạo Thừa không nói gì, đi đến bên cạnh chị ta, cầm lấy một bàn tay của chị ta vừa mới xoa vài cái liền bị Cao Ung Dung rút về.
Chị ta biến đổi sắc mặt, tỏ vẻ giận giữ, đè thấp giọng quát lên:
– Ngài thật to gan. Ngài cho rằng ta vẫn như trước không biết gì nghe lời ngon tiếng ngọt của ngài lừa gạt hay sao, ngài còn dám vô lễ với ta, ta sẽ không khách sáo với ngài đâu.
Tiêu Đạo Thừa lộ vẻ sửng sốt, lui về sau một bước, nét mặt lộ vẻ chút sợ hãi, chỉ nói:
– Năm xưa ta thật lòng với nàng, hôn ước là do bệ hạ quyết định, sao lại thành ta lừa gạt nàng? Nhưng mà mấy năm nay nàng ở Đông Dương, ta được tiên đế trọng dụng có thể ở tại Kiến Khang, nhưng có phải ta không gửi thư từ cho nàng đâu? Thái tử…
Y quay đầu lại nhìn phía sau, đè thấp giọng.
– Nếu không phải trời xui đất khiến, Thái tử lần này bị vợ chồng Cao Kiệu tiễn đi như thế, thì việc trong cung ta cũng đã sắp xếp xong hết rồi, chỉ chờ thời cơ thích hơp là sẽ loại trừ cho nàng, để cho nàng được như ý nguyện.
– Ta đối xử với nàng như thế, nàng còn gì oán hận ta? Nàng thay bệ hạ dốc lòng tận tâm, hắn lại lạnh nhạt với nàng, ta chỉ là thấy không đáng cho nàng mà thôi. Thôi thôi, nàng coi thường ta, ta làm sao mà dám cưỡng ép nàng?
Cao Ung Dung cười lạnh:
– Nói cứ như ta nợ ngài nhiều lắm ấy. Lúc trước kêu ngài trừ khử Lý Mục, ngài làm không sạch sẽ không nói, còn làm hỏng việc của ta, khiến cho ta suýt nữa thì bị bá phụ nghi kỵ.
Tiêu Đạo Thừa mặt đỏ lên:
– Lần đó là ta quá coi nhẹ hắn, không cẩn thận mà thôi. Lần tới nàng cứ yên tâm.
Cao Ung Dung lườm y một cái, sắc mặt chuyển sang ôn hòa hơn, nở nụ cười nói:
– Được rồi, chỉ đùa chút thôi, thế mà chàng lại giận như thế. Trong cung nhiều tai mắt, chàng phải cận thận vào đấy.
Tiêu Đạo Thừa cũng chuyển sang sắc mặt vui vẻ, thấp giọng nói:
– Ta biết rồi.
Cũng không còn cười cợt với Cao Ung Dung nữa, chuyển sang hỏi chuyện Ngô Hưng Vương.
Cao Ung Dung kể lại một lượt.
Trong mắt Tiêu Đạo Thừa lộ vẻ âm u:
– Hứa Tiết vẫn chưa từ bỏ ý định, sợ là phế thái tử kia vẫn còn sơ suất, còn muốn dùng phế thái tử kia để tạo thế sau này.
Anh ta nhìn Cao Ung Dung.
– Trong cung bên kia có người của ta. Nếu như nàng lên tiếng, ta lập tức loại bỏ nó ngay, mọi chuyện sẽ không phải lo nữa.
Cao Ung Dung lắc đầu:
– Không vội. Hứa gia hiện còn không thể động vào Cao thị ta được. Người của Hứa thị ở trong triều đình gần đây vì chuyện dời Ngô Hưng vương mà nghị luận không dứt, giờ nếu ra tay, chỉ sợ sẽ bị người khác ngờ vực, phiền phức rất lớn.
– Huống hồ, nếu như đúng vào thời điểm này Thái tử xảy ra chuyện, bá phụ ta sẽ nghi ngờ vào ta. Rất không đáng. Chúng ta không cần ra tay, việc này cứ kêu bá phụ ta xử lý là được. Ông ta cũng không yên tâm về Hứa gia, sẽ không để Ngô Hưng vương ở trong tay Hứa thị lâu dài đâu
Tiêu Đạo Thừa gật đầu nói:
– Cao tướng công rất ủng hộ bệ hạ với nàng, dù sao cũng là người một nhà. Cũng may là trong triều còn có ông ta mới không để âm mưu của Hứa Tiết thực hiện được. Nghe nói hiện giờ ông ta với trưởng công chúa làm hòa rồi hả? Sau đại tang của tiên đế, trưởng công chúa không đi Bạch Lộ Châu nữa, nghe nói vẫn luôn ở trong thành.
Cao Ung Dung nhớ tới lúc Hưng Bình đế lâm chung vợ chồng Cao Kiệu đã bỏ qua trượng phu của mình mà cực lực đề cử Tiêu Đạo Thừa thượng vị, thất thần một lát, lạnh lùng nói:
– Bọn họ đâu có ủng hộ? Chẳng qua là người nào cũng có tính toán riêng mà thôi. Đặc biệt là bá mẫu ta, ta hiểu bà ấy, ngay từ nhỏ bà ta đã không thân thiết gì với ta rồi. Bây giờ trong lòng nghĩ như thế nào cũng không biết, sợ là trước mặt bá phụ cũng chẳng nói lời hay gì cả. Cứ như thế, bá phụ dù là có lòng hướng về ta với bệ hạ chỉ sợ cũng không qua được những lời bên gối của bà ấy.
Nói xong, thấy Tiêu Đạo Thừa nhìn mình như suy tư gì đó, xua tay nói:
– Thôi, không nói cái này nữa. Ta triệu chàng vào cung là vì chuyện Hứa Tiết Lục Quang Bắc phạt. Hai nhà họ liên hợp với nhau xuất binh, mang danh là vì triều đình mà Bắc phạt, ai chẳng biết hai người này nhân lúc Bắc Yết đang ứng phó nhau, bệ hạ vừa mới đăng cơ, muốn lập công phủ đầu trước mặt bệ hạ, nhằm phân cao thấp với Cao gia. Thế mà họ vẫn còn mặt mũi mở miệng xin lương thảo với triều đình cơ đấy. Họ dám phát binh, bản thân lẽ nào không có? Chẳng qua có lòng tham mượn cơ hội để kiếm một khoản thêm nữa từ triều đình mà thôi. Chàng nay là Độ Chi Thượng thư, việc này chàng phải làm cho tốt. Lơng thảo cũng không thể không phát, tránh cho người khác mươn cớ nói triều đình với bệ hạ không có lòng Bắc phạt, nhưng mà cũng không thể nào phát đúng số lượng mà họ yêu cầu được.
Tiêu Đạo Thừa nói:
– Nàng yên tâm. Cao tướng công đang làm việc này rồi, ông ta đang kiếm lương thảo cho trưởng tử Lục gia. Chỉ là năm ngoái thiên tai không ngừng, ông ta muốn phát lương thảo, nhưng mà lấy ở đâu ra?
Bấy giờ Cao Ung Dung mới tỏ vẻ hài lòng.
Tiêu Đạo Thừa dừng một chút, không kìm được nói:
– Cao tướng công cũng là kỳ nhân. Hứa Tiết Lục Quang lần này Bắc phạt rõ ràng là nhằm vào ông ta, thế mà ông ta chẳng những muốn chuẩn bị lương thảo. Ta còn nghe nói hoàng đế Bắc Hạ điều động trú quân ở Thanh Châu muốn bao vây liên quân Hứa Lục, ông ta đã ra lệnh cho quân đội Quảng Lăng đánh úp, ngăn cản quân đội Thanh Châu. Cũng thật là…
Anh ta lắc đầu, lộ vẻ rất khó hiểu.
Cao Ung Dung nói:
– Những việc bá phụ ta làm chàng đương nhiên không hiểu rồi. Nhưng không ai hiểu ông ấy hơn ta. Đã không có lương thực thì thôi, chàng cứ làm việc theo ý tứ của ông ta là được, đừng để ông ta nghi ngờ gì.
Tiêu Đạo Thừa gật đầu:
– Ta biết rồi.
Cao Ung Dung hừ một tiếng:
– Hai nhà Hứa Lục này lần này mà thật sự đánh hạ được Lạc Dương, nhất định không đồng tâm hợp lực nữa. Sau này cùng lắm lại là ba nhà giằng co, xem bọn họ còn tranh giành gì nữa.
Tiêu Đạo Thừa nói:
– Có một vị hoàng hậu không thua kém nam tử như nàng, là trời cao muốn phục hưng Tiêu thất ta. Có thời gian, còn sợ gì không đối phó được những tộc nhân này hay sao? Trước tiên cứ để bọn họ đấu đá nhau, đấu càng tàn nhẫn càng tốt. Đấu đá thất bại, thì đến lượt chúng ta ra tay thu thập.
– À đúng rồi. – Anh ta đột nhớ ra một chuyện nhìn Cao Ung Dung, – Dạo gần đây triều thần đang nghị luận về Lý Mục. Thế mà hắn cũng phát binh với Tây Kim thì phải? Nghe nói lúc trước hắn cũng còn gửi thư đến triều đình xin chiến? Thật không thể tin được. Tây Kim mới cướp được Trường An từ trong tay Bắc Hạ, khí thế đang hừng hực, vùng đất Lũng Tây ngàn dặm đã bị người Tiên Bi chiếm được, hắn lại có lòng tin đi khiêu chiến ư?
– Trước khác nay khác, lúc trước nàng không muốn người Cao thị bị hắn làm nhục, về tình cảm có thể tha thứ, hiện giờ tình huống đã khác. Nếu như lần này thật sự để hắn lập thêm công lao, nhân tài như thế, chúng ta cần phải chiêu mộ và lợi dụng hắn. Cần biết rằng lúc tiên đế còn sống đã đề bạt hắn, vốn dĩ muốn sau này trọng dụng hắn, mượn hắn đối phó những người đó. Hiện giờ hắn là muội phu của nàng, ta nghe nói hai người tỷ muội tình thâm, nàng cần có thủ đoạn để hắn nghe theo làm việc cho nàng.
Cao Ung Dung nói:
– Không cần chàng nói ta cũng biết. Trước tiên xem hắn có thể thắng được không đã.
Lại trò chuyện thêm một lúc, Cao Ung Dung thúc giục anh ta ra cung. Tiêu Đạo Thừa cũng biết mình không thể ở lâu, lúc lui ra ngoài lại bị Cao Ung Dung gọi lại.
– Ta triệu chàng tới, ngoài những chuyện vừa rồi thì còn có một chuyện khác nữa. Ta rất không yên tâm về bá mẫu của ta. Chàng với bá phụ ta rất thân thiết. Chàng nhớ lưu ý cho ta, nếu phát hiện ông ta có dị tâm, chàng phải lập tức báo cho ta biết.
Tiêu Đạo Thừa đáp ứng, chần chừ một chút lại quay trở lại, ghé sát vào tai thì thầm nói mấy câu.
Cao Ung Dung ngẩn người:
– Thật sự có chuyện này?
– Nếu nàng không tin, ngày nào rảnh rỗi ta sẽ sắp xếp để nàng thấy. Là thật hay giả chắc sẽ không gạt được nàng đâu.
Cao Ung Dung thất thần một lát, gật đầu:
– Cũng được. Đến lúc đó chàng lặng lẽ mang người đến để ta gặp.
……
Từ sau khi Tiêu Vĩnh Gia cùng trượng phu làm hòa với nhau, Cao Kiệu giống như nhà cũ bị cháy, cứ dính lấy thê tử suốt không rời. Mỗi ngày từ Đài Thành trở về, xong việc trong tay là sẽ đi tìm vợ ngay.
Một thời gian trước, Tiêu Vĩnh Gia nghĩ tòa Lâu vũ trên đảo đã lâu năm cần phải sửa chữa lại cho nên đã tiến hành tu sửa, mà đã muốn tu sửa lại thì cẩn phải cẩn thận một chút, chờ sau này con gái với con rể trở về thì có chỗ đàng hoàng cho hai đứa nó ở, cho nên tự mình đã giám sát chặt chẽ. Trong khoảng thời gian này, những lúc muộn rồi, bà lười đi đường xa trở về thành thì đều ở lại trên đảo. Không nghĩ rằng trượng phu từ Đài Thành trở về dù có muộn đến mấy, nếu như bà không ở trong thành thì ông cũng sẽ lên đảo ở lại với bà, sáng sớm ngày hôm sau lại gấp gáp về thành lên triều, một ngày chỉ được ngủ có mấy canh giờ mà thôi. Tiêu Vĩnh gia rất xót cho Cao Kiệu vất vả, không đợi sửa chữa xong đã trở lại Cao gia, không đi lên đảo ở nữa.
Trong tháng này, triều đình lại xảy ra chuyện lớn.
Lý Mục lấy lực bản thân đơn thương độc mã đối kháng với Tiên Bi Tây Kim hùng mạnh, khiến bà rất lo lắng. Chuyện này chưa xong chuyện khác lại đến. Hứa Tiết với Lục Quang liên hợp Bắc phạt, rõ ràng là nhằm vào Cao Kiệu, thế mà ông chồng không bớt lo của mình lại đi kiếm lương thảo cho người ta, lại phái Cao Dận dẫn quân đi đánh lén quân Thanh Châu của Bắc Hạ. Tiêu Vĩnh Gia rất buồn bực, muốn nói với trượng phu, nhưng biết rằng ông sẽ không nghe, vốn dĩ mỗi đêm đều sẽ đi thư phòng bầu bạn bên chồng, mấy buổi tối này thứ nhất là giận ông, thứ hai là trong người luôn thấy mệt mỏi, ban ngày cũng thấy mệt, uể oải cả người, cho nên cũng không đi thư phòng nữa mà lên giường nghỉ ngơi sớm.
Hôm nay vốn là nghỉ tắm gội, sáng sớm, Cao Kiệu thấy thê tử tinh thần không được tốt, vỗ về một hồi, kêu bà đi ngủ tiếp, nói mình sẽ về sớm với bà, sau đó vội vã đi Đài Thành.
Gần hai mươi năm, ông luôn nói với bà như thế. Tiêu Vĩnh Gia từ lâu đã không tin rồi. Trượng phu đi rồi, bà nằm một mình chốc lát, nghĩ dến con gái, cũng không biết hiện giờ tình hình của con gái thế nào, trong lòng rất lo lắng, sau khi rời giường, lúc ăn điểm tâm sáng, đột nhiên thấy buồn nôn ghê gớm.
Vú già hầu bên cạnh cho rằng bà đêm qua bị lạnh, muốn đi gọi thái y đến khám, lúc này bà mới bừng tỉnh ngộ, nghĩ nguyệt sự tháng này của mình hình như đã chậm mấy ngày rồi. Bà chợt giật mình nghĩ, phải chăng là mình lại có thai, lập tức cho người đi mời thái y am hiểu thiên kim phụ khoa đến, cho người lui ra ngoài hết, bảo thái y bắt mạch cho mình.
Thái y kia vừa bắt mạch xong là lập tức chúc mừng, nói bà đã có thai. Sau khi khám lại cẩn thận, lại nói bà đã hơi có tuổi, không thể so với lúc còn trẻ được, thai nhi hình như có chút không ổn định, bảo bà cứ yên tâm, đừng suy nghĩ nhiều, cẩn thận dưỡng thai, còn dặn dò nếu như có bất cứ biểu hiện khó chịu nào thì lập tức gọi mình. Ông ta lại kê đơn thuốc an thai xong mới đi.
Đến tuổi này rồi, con gái cũng đã xuất giá, thế mà mình lại có thai.
Tiêu Vĩnh Gia bị thông tin này làm cho rối loạn, không biết là vui hay buồn nữa, càng không dám để lộ ra, ngay cả người hầu thân cận cũng không nói, tiễn thái y đi rồi, tâm tình bà phức tạp, đứng ngồi không yên, đang lúc bồi hồi giày vò thì lại nhận được thư của con gái yêu mà mình vẫn luôn mong nhớ từ Nghĩa Thành gửi về.
Con gái đi Nghĩa Thành cũng đã được nửa năm rồi. Trong nửa năm này, hai mẹ con vẫn thường thư từ qua lại.
Tiêu Vĩnh Gia vốn lo lắng con gái yêu ở nơi đó phải chịu khổ, nghĩ chỉ cần con gái nói khổ, bà sẽ lập tức phái người tới đón con gái về nhà. Nhưng về sau, thấy trong thư con gái miêu tả cuộc sống ở nơi đó chẳng những không hề kêu khổ nửa câu, mà trong những hàng chữ còn lộ niềm hạnh phúc, liền đoán được con rể đối xử rất tốt với con gái, làm con gái có cuộc sống vui vẻ hạnh phúc, cho nên bà cũng dần dần yên tâm.
Lần trước nhận thư con gái là đầu tháng. Hơn một tháng qua, tình thế đã có biến hóa lớn. Từ lúc biết được tin tức Lý Mục đi đánh Tây Kim, bà vẫn luôn rất lo lắng, lúc này nhận được thư con gái, vội vàng mở ra đọc.
Bức thư do con gái bà viết vào ngày nàng tiễn Lý Mục đi. Nói Lý Mục đã thống lĩnh quân đội lên phía Bắc, nàng rất có lòng tin với lang quân, biết hắn nhất định có thể chiến thắng. Hậu phương Nghĩa Thành mọi thứ rất ổn định, bảo mẫu thân yên tâm, không cần phải lo lắng cho nàng.
Sự lạc quan của con gái cuối cùng đã khiến cho trái tim căng thẳng nhiều ngày của Tiêu Vĩnh Gia thoáng được thả lỏng một chút.
Ngày hôm nay Cao Kiệu về rất muộn. Tiêu Vĩnh Gia đã lên giường ngủ, thấy ông cuối cùng đã trở về thì ngồi dậy.
Cao Kiệu bước nhanh đến bên giường đỡ lấy vợ, mình thì ngồi xuống bên cạnh, hỏi han sức khỏe của bà. Nói ông vừa nghe hạ nhân nói lại, ban ngày thái y có tới, hỏi bà có thấy chỗ nào không khỏe không.
Tiêu Vĩnh Gia thấy trượng phu đầy quan tâm mình, nhớ tới thái y có nói thai mình không mấy ổn định, sợ không giữ được thai, rất muốn nói cho ông biết sớm nhưng lại sợ làm cho ông bị mừng hụt, liền nhịn xuống, chỉ nói dạ dày không khỏe, đã đỡ lên nhiều rồi.
Cao Kiệu thở phào, đỡ bà nằm xuống, dịu dàng nói:
– Nàng đi ngủ trước đi. Ta còn có chút việc đi thư phòng một chút, xong là ta trở lại với nàng ngay.
Tiêu Vĩnh Gia nhìn trượng phu ra khỏi phòng, làm sao mà ngủ được, trằn trọc một lát, nghĩ ông mấy ngày nay ngủ muộn dậy sớm, tuy rằng trong lòng giận chồng nhưng vẫn thấy xót nhiều hơn, cũng đứng lên bưng canh hạt sen hầm đương quy đi vào thư phòng.
Cao Kiệu biết Tiêu Vĩnh Gia vì chuyện ông phối hợp với Hứa Lục Bắc phạt mà giận ông, mấy buổi tối nay đều không tới thư phòng với mình, đột nhiên thấy vợ lại đến, còn mang đồ ăn cho mình thì không khỏi vừa mừng vừa sợ, vội nhận lấy, uống canh xong thì gác lại hết mọi việc đang còn chưa xong, chuẩn bị tắt đèn, nói đưa vợ về phòng đi ngủ.
Tiêu Vĩnh Gia ngồi xuống và sắp xếp các thư từ và tài liệu lộn xộn trong vụ án cho ông, nói:
– Được rồi. Em còn không hiểu mình à, dù là tôi ngủ rồi mình nửa đêm cũng sẽ lén đến đây để làm việc. Em cũng không muốn mình ngủ không ngon. Mình bận thì cứ làm việc di, không cần lo cho em. Chờ mình xong việc thì đi ngủ.
Cao Kiệu chu đáo quấn chiếc chăn mà ông dùng để tránh lạnh vào mùa đông quanh chân vợ, chèn cái gối mềm vào lưng bà, cười thở phào:
– Cũng chỉ có nàng hiểu ta. Trước kia ta đã luôn biết nàng tốt rồi.
Trượng phu chỉ nói một câu vô tình nhưng lại khiến cho trong lòng Tiêu Vĩnh Gia có vô vàn cảm xúc khó tả, âm thầm xoa xoa bụng nhỏ bằng phẳng, nghĩ bất kể thế nào cũng phải bồi bổ sức khỏe mình cho tốt, sinh thêm một đứa con cho chồng.
Trong thư phòng yên tĩnh xuống.
Ngọn nến đã cháy, hai vợ chồng ngồi bên nhau, như thường lệ, một người bận rộn, một người sắp xếp và chép lại cho ông, tìm cho ông những thứ ông muốn, sau khi xong việc, hai người cùng trở về phòng, lên giường. Cao Kiệu nghĩ mấy ngày qua mình bận rộn, vợ mình cũng giận hờn không để ý tới mình, đã mấy ngày không được ân ái thân mật với vợ rồi, lúc này thấy thê tử đang nằm trong vòng tay mình, mềm mại thơm ngát, tức thì tình ý xao động, đưa tay chạm vào người vợ thì lại bị vợ đẩy ra.
Tiêu Vĩnh Gia bắt ông nằm sấp xuống gối, mình thì ngồi lên đùi ông, hai tay xoa bóp lưng vai cho ông.
Cao Kiệu đang đau nhức vai gáy, lẳng lặng hưởng thụ sự ân cần của thê tử, một lát sau, ông nhằm mắt thấp giọng nói:
– A Lệnh à, ta biết nàng đang giận ta. Chỉ là ta không thể không quan tâm được. Mặc kệ họ có ý định thế nào, nếu như họ có thể đánh hạ được Lạc Dương, thay triều đình giành lại được một nửa giang sơn đã mất đi nhiều năm, hoàn thành được chuyện mà năm xưa ta không làm được, ta có gì phải tiếc nuối?
Ông cảm thấy đôi tay đang ấn trên vai lưng mình không dừng lại, tiếp tục xoa bóp.
– Mình cam tâm hỗ trợ để mặc những người đó muốn hại mình, em có thể mặc kệ mình, nhưng sao mình không nghĩ đến con gái và con rể? Hôm nay em nhận được thư của con gái, nó hỏi thăm sức khỏe của mình đấy.
Ông nghe thê tử nói chuyện, mở mắt ra, lật người lại.
– Mau cho ta đọc đi.
Tiêu Vĩnh Gia thấy vẻ mặt ông vui mừng thì lườm một cái, lấy thư của Lạc Thần để dưới gối ra, đưa cho ông.
Cao Kiệu xem xong gấp thư lại, yên lặng rất lâu mới nói:
– So với Hứa Lục liên hợp Bắc phạt, ta lại lo lắng cho bên phiá Trường An hơn cả Tuy là nó đã giao ước một năm với ta, nhưng ta không hề bức ép nó phải thực hiện lời hứa mà xuất binh qua loa. Không lấy được Trường An, lẽ nào ta thật sự dùng vũ lực đưa A Di về nhà hay sao? Ta cũng đã trù tính lương thảo cho nó rồi. Lần trước nó gửi thư xin chiến với triều đình, cũng không hề gửi thư riêng cho ta, càng chưa từng mở miệng xin lương thảo với triều đình.
– Lý Mục nó một thân…
Thần sắc ông phức tạp, dừng lại, sau một lúc lâu vẫn không nói gì nữa.
Tiêu Vĩnh Gia từ phía sau ôm lấy trượng phu, kêu ông nằm trở lại, nói:
– Yên tâm đi. Em thấy nó là người rất chín chắn có suy nghĩ rõ ràng, làm việc đâu vào đấy. Lúc trước từ chuyện nó cưới con gái chúng ta, rồi cho đến hôm nay, có từng thấy nó hành động lỗ m ãng bao giờ chưa? Nó đã quyết đánh với Tây Kim, nói vậy chắc là có phần thắng rồi. Chúng ta cứ yên tâm chờ tin tốt của con nó đi.
Cao Kiệu đè nén lo lắng trong lòng xuống, ậm ừ một tiếng.
– Cảnh Thâm à, mình có từng nghĩ đến hai chúng ta sinh thêm đứa con nữa không?
Ông nhắm mắt minh tưởng một lát sau đột nhiên nghe thê tử hỏi như thế, vô cùng đột ngột thì sửng sốt, mở mắt ra, thấy thê tử hai mắt sáng trong nhìn mình, không nhịn được cười lên, đưa tay vuốt v e mái tóc dài trên gối của bà, thở dài:
– Ta già rồi, sợ là không được nữa.
– Nhỡ đâu thì sao, mình có vui không?
Cao Kiệu lại cười, ôm thê tử vào lòng:
– Đương nhiên rồi. Ta chỉ sợ nàng vất vả thôi, cho nên thôi, ta có A Di là đủ rồi.
Tiêu Vĩnh Gia không nói gì nữa, dịch lát lại gần ngực trượng phu hơn, nhắm mắt lại.
Vợ thuận miệng nói như vậy, cũng không khiến cho Cao Kiệu nghĩ nhiều. Ông nhắm mắt lại, nhưng lại khó đi vào giấc ngủ.
Tính thời gian cùng lộ trình, quân đội của Lý Mục lúc này hẳn là đã gần vùng Thuận Dương rồi.
Chắc là sắp đụng phải đại quân Tây Kim xuôi nam được nửa đường rồi.
Ông lo lắng vô cùng, thời thời khắc khắc đều nôn nóng chờ đợi tin tức chiến thắng truyền đến.
Hết chương 93