Trong núi có chùa, đỉnh núi có tháp Phật, sau chùa là đài ngắm thủy triều, có tên là Long Du Đài.
Nước sông thủy triều như rồng, hàng đêm từ chân núi lao về phía đông, từ xưa đến nay chưa bao giờ ngừng. Đứng trên đài từ phía Bắc ngắm nhìn sông núi một cách trọn vẹn, từ xưa đến nay đó là nơi danh lam thắng cảnh mà các văn nhân thi sĩ rất yêu thích. Tới hôm nay, y quan nam độ, một nửa Giang Bắc trầm luân, nơi này đã trở thành nơi người phương Nam hoài niệm và tưởng nhớ quá khứ, trên vách núi phụ cận có khắc rất nhiều danh nhân trong thiên hạ, hấp dẫn người đến chiêm ngưỡng, cũng trở thành mọt loại phong cảnh rất khác biệt.
Bên dưới Kim Sơn còn có một khu rừng đào. Năm nay mùa xuân đến sớm, đúng như A Đình đã nói, hoa đào mới bắt đầu nở, hôm nay lại là mùa xuân cảnh đẹp, nước sông trong như gương, lúc mấy người đến đã có rất nhiều thuyền qua lại, du khách đi du xuân rất đông.
Lý Mục thuê một con thuyền, đỡ Lạc Thần lên thuyền. A Đình cũng không cần hắn hỗ trợ, đã sốt sắng phấn khích mà nhảy lên rồi. Đồng hành là mấy người Quỳnh Thụ Anh Đào cũng vui vẻ lên thuyền với những giỏ thức ăn và túi chứa ô, lều, khăn tắm, khăn tay và những đồ dùng du lịch khác.
Mọi người ngồi vững vàng vững vàng rồi. Thuyền phu hét to một tiếng, miệng hát một bài ngư ca, con thuyền đón gió đi về hướng Kim Sơn. Tới chân núi rồi, đoàn người lên bờ, đi dạo bên trong rừng đào, đi thuyền nửa ngày, đến chạng vạng, bởi vì nghe nói món ăn chay của Kim Sơn Tự rất nổi danh, thế là lại lên núi vào chùa.
Phương trượng nơi đây biết Lý Mục, nghe tăng tiếp khách báo lại, nói hắn hôm nay dẫn theo gia quyến đi vào chùa dùng món chay đã đích thân ra nghênh đón, thấy đi bên cạnh hắn là một cô gái trên mặt có mang khăn che mặt, tuy rằng không nhìn được rõ gương mặt nhưng nhìn hình thức và cách ăn mặc, cộng thêm đi theo còn có một thiếu nữ mười mấy tuổi và một nhóm thị nữ vú giá phía sau, biết là gia quyến của Lý Mục, còn người này chính con gái Cao thị vợ của Lý Mục, nên không dám nhìn nhiều hơn, chào hỏi với Lý Mục xong liền dẫn người vào trong thượng phòng, sai người đi chuẩn bị dâng trà.
Chẳng mấy chốc, cơm chay đã được đưa lên, có các món như đậu phụ nấm măng trúc, đậu giá giả gà, tuy chỉ là những món chay bình thường nhưng được nấu rất công phu, bát đ ĩa lại sạch sẽ, cộng thêm mọi người đi du thuyền nửa ngày đã rất đói rồi, vừa cho vào miệng đã thấy rất ngon, ngay cả Lạc Thần bình thường ăn rất ít cũng phải tấm tắc ăn nhiều hơn mọi ngày.
Khi dùng bữa xong và uống trà, tăng đạo tiếp khách kia nói rằng khoảng giờ Tuất đêm nay sẽ có thuỷ triều chảy qua chân núi Kim Sơn. Thuỷ triều tối nay dựa trên kinh nghiệm trướcc đây chắc hẳn sẽ là thủy triều cao nhất kể từ đầu của mùa xuân, người đã đến chùa rồi, nếu không xem thuỷ triều thì đúng là đáng tiếc.
Đừng nói A Đình cũng rất nóng lòng muốn xem cứ ở bên cạnh xoắn xuýt liên tục mà ngay cả Lạc Thần nghe nói thế cũng dao động. Nàng từ nhỏ lớn lên Kiến Khang, bên bờ Bạch Lộ Châu thường hay có thuỷ triều, cho nên cũng không mấy xa đối với thuỷ triều ban đêm này. Nhưng hôm nay có lẽ là bên cạnh có thêm nhiều người đồng hành, cho nên cảm thấy mọi thứ thật mới mẻ và vui vẻ.
Thành thực mà nói đêm qua bị lăn lộn gần như cả đêm, hôm nay lại du thuyền nửa ngày, chân tay nàng đã nhũn hết cả ra rồi, nhưng trong lòng lại không đành lòng cứ như vậy quay về, không cần A Đình thúc giục nàng cũng đã nhìn Lý Mục rồi.
Cũng không cần nàng nói gì, Lý Mục chỉ nhìn một cái là đã bắt được ý chờ mong trong đôi mắt của nàng. Nếu nàng còn muốn xem thủy triều ban đêm của sông, lẽ nào hắn có thể cự tuyệt được, bèn mỉm cười gật đầu. Vì thế đoàn người tiếp tục nán lại ở trong chùa, chờ thuỷ triều đêm đến.
Nói đến cũng buồn cười. Vốn A Đình là người mong chờ nó nhất, trời vừa mới tối xuống, ánh trăng vừa mới rọi xuống mặt sông thì cô bé đã sốt sắng không chờ nổi mà đi lên Du Long Đài, nói muốn ở đó chờ sẵn thuỷ triều. Nhưng nào có ngờ bởi vì ban ngày chạy tới chạy lui rất là vất vả, cơm chiều lại ăn quá nhiều, dần dần mệt rã rời, cứ ngáp liên tục, nói hay là mình về trước ngủ một chút, khi nào thuỷ triều tới thì nhờ a huynh a tẩu gọi mình dậy.
Lạc Thần đồng ý, A Đình yên tâm đi ngủ.
Đến đêm thuỷ triều còn chưa tới, Lạc Thần đi theo Lý Mục đi dạo trong chùa. Lúc hai người từ Quan Âm các đi ra, nghe tăng tiếp khách nói thuỷ triều sắp đến rồi, nàng nhớ lời dặn dò tha thiết của A Đình bèn vội vàng đi về gọi, không ngờ rằng cô bé lại ngủ rất say, gọi mấy tiếng cũng chỉ trở mình lật người, ngủ say không biết trời trăng gì.
Lạc Thần vừa buồn cười vừa bực, đang muốn lay cho cô bé tỉnh thì có một bàn tay đưa tới, lén lút nắm lấy tay nàng.
– Để em ấy ngủ đi, chúng ta tự đi xem cũng được.
Lý Mục dán bên tai nàng thì thầm khe khẽ, sau đó nắm tay nàng đi ra ngoài.
Trong núi ánh trăng sáng tỏ, bên đường bóng cây trùng trùng.
Lạc Thần được người đàn ông của mình nắm tay thong thả đi trên bậc thang núi đã được ánh trăng tẩy thành màu trắng đi về phía đài quan sát thủy triều. Trong không khí thoang thoảng hương hoa cỏ đặc trưng của đầu xuân, bên tai yên tĩnh, chỉ nghe thấy vài con chim đêm trốn trong bóng tối sợ hãi đập cánh.
Đêm trăng bên bờ sông đầu xuân này thật nhàn nhã và yên bình.
Lạc Thần dừng lại, đứng ở trên đài quan sát thuỷ triều.
Trăng sáng trên sông xuân, từ từ nhô lên phía đông.
Xa xa, cuối tầm mắt, một thủy triều giống như một đường màu trắng đang ập vào núi Kim Sơn, dần dần đến gần, bởi vì lòng sông đột nhiên thu hẹp lại, thủy triều cuộn trào nhanh chóng, đập vào đá bên bờ sông, cuốn đi ra những mảng sóng tuyết.
Thủy triều mùa xuân đang ào ạt dâng cao, mặt sông dựng đứng, lấp lánh như nối trời với biển, trải dài ngút tầm mắt.
Đêm nay, sông nước chảy, ánh trăng mờ ảo, sương mờ mênh mông.
Hoa đào bên sông, dưới bóng trăng đêm xuân mà như ảo ảnh hoa bay trong mộng.
Lạc Thần dựa vào vai người đàn ông trẻ tuổi bên cạnh, cả người đắm chìm trong ánh trăng như mộng ảo này.
Bỗng nhiên, có tiếng chuông thiền của ngôi chùa trên núi vang vọng. Tiếng chuông còn chưa tan, xa xa không biết ở nơi nào trong sông, có tiếng trống da cá nổi lên xen lẫn tiếng ca thê lương như hoà cùng với tiếng chuông theo gió hỗn loạn bay đến.
Lắng nghe kỹ, là một bài cổ khúc về nỗi nhớ nhà.
“Ai nói Hoàng Hà rộng mênh mông, một chiếc bè sậy có thể chèo thuyền qua.”
“Ai nói nước Tống xa xôi, kiễng chân cũng có thể nhìn thấy thấy.”
“Ai nói Hoàng Hà rộng thênh thang? Khó mà chứa được thuyền gỗ nhỏ.”
“Ai nói nước Tống xa xôi? Một buổi sáng sớm là có thể đến.”
Tiếng ca lay động theo chiều gió, khúc không thành điệu, nhưng mơ hồ có thể nhận ra khẩu âm còn sót lại của cố đô Lạc Dương. Chỉ sau một vài âm thanh, nó trầm xuống và dần tan biến.
Chỉ còn tiếng chuông thiền là vẫn còn dư âm vang vọng quanh quẩn rồi hoà tan vào mảnh sóng sông cùng bóng trăng.
Lạc Thần phỏng đoán, đó hẳn là người quê hương Đông Đô cũ thời trẻ từng vượt qua sông từ phương Nam đến, đêm nay họ chèo thuyền trên sông, cảm nhận phong cảnh, tức cảnh sinh tình, rồi hát bài ca dao cổ nhớ nhà của người Tống xưa này.
Nàng sinh ra ở Nam Triều, lớn lên ở Kiến Khang, từ lúc có trí nhớ đến nay, Giang Bắc Trung Nguyên nơi nơi đã là đất của người Hồ. Dù cho tên của mình cũng bắt nguồn từ Lạc Hà, mà đối với mảnh Trung Nguyên chưa bao giờ đặt chân đến kia, thành thực mà nói cũng không có chấp niệm bao nhiêu. Thế nhưng trong một đêm trăng hoa xuân như vậy, có lẽ là bị một bài ca dao cổ thê lương bày tỏ nỗi nhớ nhà vừa rồi lây nhiễm, nghĩ tới Trung Nguyên đến nay vẫn là tiếng vó ngựa vẫn hí vang, nghĩ đến cha năm xưa đi Bắc phạt, trong lòng thoáng thấy xúc động khó tả.
Nàng ngẩng lên nhìn Lý Mục, thấy hắn đang chăm chú nhìn về phía trước.
Nàng cũng học theo hắn nhìn về nơi bên kia con sông lớn. Lọt vào trong tầm mắt là ánh trăng mênh mang, hư không, chỉ có nước sông thủy triều vô tận, lăn qua dưới chân.
Hắn vẫn luôn nhìn, cứ luôn im lặng, ánh mắt như xuyên qua con sông lớn lạch trời trong đêm, nhìn về phía bờ bên kia mà tầm mắt nàng không thể chạm tới.
– Huynh đang nghĩ gì đó?
Nàng không khỏi hoang mang, nhìn theo hắn một lúc, cuối cùng không kìm được mà khẽ hỏi.
Nàng thấy hắn bị nàng gọi giật mình quay sang nhìn mình chăm chú, rất lâu vẫn không đáp lại nàng.
Dưới ánh trăng, khuôn mặt hắn nghiêm trang, ánh mắt nặng trĩu ngưng trọng.
Một hắn như vậy là điều nàng chưa từng thấy trước đây. Thậm chí, dù tối qua đã cùng hắn tiếp xúc da thịt thân mật nhất nhưng vẫn cảm thấy rất xa lạ. Trong lòng nàng bộc phát hoang mang, lại mang theo một tia lo sợ không yên không xác định.
– Huynh sao thế? Sao lại nhìn muội như thế?
Nàng ngập ngừng, lại hỏi.
Hắn giang tay ra, ôm nàng vào lòng, siết chặt lấy.
Cảm giác quen thuộc này khiến cho trái tim nàng trở nên an tâm đ ến lạ.
– A Di ơi, ta sẽ phải đi làm một chuyện. Có lẽ tới một ngày nào đó, người trong thiên hạ sẽ coi ta là địch.
Nàng nghe được hắn chậm rãi nói bên tai mình.
– Nhưng xin nàng hãy nhớ kỹ, dù cho thiên hạ có coi ta là kẻ địch, thì ta cũng sẽ không bao giờ lại tổn thương đến nàng, đến cha mẹ nàng.
Lạc Thần sửng sốt.
Nàng không hiểu hắn đang nói cái gì.
Nàng từ trong ngực hắn ngẩng lên:
– Huynh phải đi làm chuyện gì? Vì sao người trong thiên hạ lại coi huynh là kẻ địch?
Lý Mục cúi đầu, nhìn khuôn mặt này dưới ánh trăng, hắn khẽ mỉm cười.
– Sau này nàng sẽ biết. Ta chỉ cần nàng nhớ kỹ lời ta nói là được.
Nụ cười của hắn và ánh mắt của hắn đối với nàng dịu dàng đến như thế. Nhưng nàng lại cảm nhận được sự cô độc ở trong nụ cười của hắn. Giống như một kẻ lẻ loi độc hành trong đêm tối, thứ duy nhất làm bạn với hắn chính là cái bóng cô độc phía sau hắn.
Nàng ngơ ngẩn nhìn hắn, trong lòng chợt trào lên sự yêu thương và chua xót vô hạn.
Mặc kệ sau này hắn muốn làm gì, cũng không quan tâm người trong thiên hạ có đối địch với hắn hay không, trước kia thế nào, nàng không cần hiểu, nhưng từ nay về sau, nàng nghĩ, nàng sẽ không bao giờ để hắn một mình độc hành, một mình cô độc như thế nữa.
– Lang quân ơi, thiếp nhớ rồi ạ.
Lồ ng ngực nàng nóng lên, bật thốt lên, lần đầu tiên gọi hắn là lang quân.
Nói xong rồi, nàng dịch sát vào lòng hắn, hai tay vòng lấy eo hắn, chôn mặt vào ngực hắn.
Lý Mục hơi khựng người giây lát, rồi đột ngột cũng đưa tay ra ôm chặt lấy nàng, cúi xuống hôn nàng.
….
Lạc Thần là được Lý Mục bế xuống dưới.
Vẫn luôn bé cho tới cửa chùa mới thả nàng xuống.
A Đình bĩu môi trách móc họ không gọi mình đi xem thuỷ triều, trên mặt Lạc Thần vẫn còn vệt đỏ ngượng ngùng còn chưa biến mất.
Nàng lén lút nhìn Lý Mục.
Hắn mỉm cười dỗ dành A Đình, nói lần sau sẽ tặng cô bé con diều tốt nhất, cho cô bé được quyền đi cửa hàng chợ đông chọn thoả thích. Còn nói cũng muộn rồi, thúc giục mau trở về sớm. Lúc nói chuyện, ánh mắt hắn vẫn luôn nhìn mình, trong mắt lóe lên một tia kỳ dị.
Lạc Thần biết rõ hắn đang suy nghĩ gì.
Nhớ tới đêm qua, trái tim nàng lại đập như hươu chạy, mặt lại nóng lên, quay mặt đi không dám nhìn hắn nữa.
A Đình vừa nghe được tặng con diều thì hết luôn cả giận dỗi, gật đầu như trống bỏi. Cả đoàn thu dọn đồ đạc, được phương trượng tiễn xuống Kim Sơn, tăng nhân đích thân đưa đò đưa đoàn người trở lại bờ bên kia.
Lúc trở lại Lý gia thì trời đã tối mịt, trên bệ đá buộc ngựa bên cửa hông có buộc vài con ngựa cao to khỏe mạnh.
Trong nhà hình như đã có khách tới chờ rất lâu rồi.
Ở ngoài cửa lớn, một vú già đang nhìn ngó chung quanh, thấy đoàn người Lý Mục trở về thì đi lên đón, nói:
– Lý lang quân, may mà ngài trở về rồi. Cao tướng công tới! Lão phu nhân đang tiếp ạ.
Ánh mắt Lý Mục khẽ động, nhưng nét mặt lại không có mấy dao động, chỉ xuống ngựa, đi đỡ Lạc Thầnh xuống xe.
Lạc Thần còn đang trong xe thoáng nghe được những lời vú già nói.
Cha tới Kinh Khẩu á?
Nàng vội vàng chui ra khỏi thùng xe, hỏi Lý Mục:
– Vừa rồi nói cha thiếp tới ạ?
Lý Mục duỗi tay ôm nàng xuống, cười nói:
– Đúng vậy.
Lạc Thần mừng vui khôn xiết bỏ mặc lại hắn nhấc váy chạy lên bậc thang, lao vào bên trong nhà.
Lý Mục nhìn theo bóng dáng vụt đi như con bướm của nàng, nụ cười trên mặt dần biến mất, cùng đi vào.
Hết chương 58