Chiến bào đã được cởi ra để bên cạnh.
Ngọn nến nhảy nhót, bao phủ đống quần áo sắt lạnh lẽo bằng một tầng ánh sáng ấm áp ướt át, bên dưới là một chiếc váy màu tím khói nhàu nhĩ, một góc mây trên váy là một mảnh áo giáp sắt móc vào, còn quần áo váy sắt xộc xệch vướng víu.
Hồi lâu sau, tiếng thở hổn hển của người đàn ông xen lẫn với tiếng kêu r3n rỉ kiều mị của cô gái cuối cùng cũng dần lắng xuống.
Lý Mục lau khô người nàng rồi bế nàng trở lại giường, đang định đi lấy quần áo của mình, Lạc Thần bảo hắn ngồi xuống, tự đứng dậy lấy một bộ quần áo sạch đã sớm chuẩn bị cho hắn, trở lại quỳ xuống ngồi cạnh hắn, mặc vào người cho hắn.
Ban ngày, trong mắt người đời, hắn là Đại Tư Mã, là người đàn ông quyền thế nhất trong đất nước này.
Hắn còn là vinh quang của Nam Triều, độc nhất vô nhị. Danh vọng của hắn giống như quyền thế của hắn, đều được người đời tôn thờ kính ngưỡng.
Nhưng giờ phút này, khi mà hắn cởi bỏ lớp chiến giáp kia, lộ ra một mặt khác của hắn mà không ai biết, cũng chỉ có nàng biết được, đằng sau danh vọng và quyền lực chói lọi, trên người hắn chính là những vết sẹo ngang dọc chằng chịt.
Những vết sẹo lớn nhỏ lưu lại trên người hắn từ khi hắn còn là một cậu bé giống như chứng tích, chứng kiến hắn đã vượt qua núi thây và biển máu như thế nào, cuối cùng đi đến được như ngày hôm nay.
Vừa rồi nàng không nhìn thấy, đến bây giờ khi mặc quần áo cho hắn, nàng mới phát hiện trên lưng hắn có một vết thương mới.
Ánh mắt của nàng lập tức trở nên xót xa vô ngần.
Một vết thương rất dài gần như là kéo từ đầu vai cho đến tận eo, giống như một con rết dữ tợn lẳng lặng nằm vắt ngang ở trên lưng hắn.
Vết thương này kh ủng bố ghê rợn tới mức bất cứ ai nhìn thấy cũng đều không thể nào quên được.
Khoảnh khắc lọt vào mắt nàng, trong một khoảnh khắc ngắn ngủi như vậy, nàng lại sinh ra một cảm giác vô cùng quen thuộc dường như mình đã nhìn thấy ở đâu đó rồi và ở nơi nào đó rồi.
Nhưng mà còn chưa kịp nghĩ ra thì nàng lại bị những gì mình nhìn thấy trước mắt đã thu hút sự chú ý của nàng.
Nàng dừng động tác hầu hạ hắn mặc quần áo, quỳ xuống bên cạnh hắn, ánh mắt dán chặt vào vết sẹo gớm ghiếc trên lưng mà vết khâu còn chưa hoàn toàn mờ hẳn của hắn, đã không còn ngây ngốc như trước đây hỏi hắn có đau không nữa.
Làm sao có thể không đau được cơ chứ?
Không có tấm áo giáp cứng rắn kia, hắn chỉ là một phàm nhân bằng xương bằng thịt mà thôi.
Lý Mục dường như cảm nhận được, quay đầu lại, thấy ánh mắt của nàng dừng ở trên lưng mình thì hiểu ra ngay.
Ánh mắt nàng nhìn hắn vô cùng quen thuộc như thế, khiến cho trước mắt hắn bỗng nhiên lại hiện lên hồi ức đêm tân hôn tràn ngập màu máu giữa hắn và nàng ở kiếp trước kia.
Hắn không lộ ra loại cảm giác khiến hắn hơi chút khó chịu vào lúc này ở trước mặt nàng, chỉ hơi mỉm cười giải thích với nàng:
– Đã không còn đau nữa rồi. Là vết thương lúc mà mới tách ra với nàng không lâu thì đụng phải người Tiên Bi ở Lũng Tây đó. Tại ta hơi sơ ý, cứ nghĩ kẻ đó đã chết rồi, thực ra còn chưa chết hẳn, gã bò ra từ đống xác chết chém vào lưng ta một đao. May mà ta có áo giáp bảo vệ, vết thương cũng không mấy sâu, chỉ hơi dài chút thôi, nhìn hơi ghê chút thôi, nó lành rất nhanh, nàng đừng sợ…
Giọng của hắn dần dần thấp xuống rồi cuối cùng dừng lại, nhìn bàn tay mềm mại của nàng đang nhẹ nhàng chậm rãi duỗi về phía mình, dùng đầu ngón tay chạm vào vết sẹo trên lưng hắn, đầu ngón tay vuốt lên nhè nhẹ, rồi sau đó cả người nhích sát lại gần hắn, cúi xuống đặt đôi môi nhẹ nhàng dán lên đó, hôn hắn, dọc theo vết sẹo xấu xí kia từ bờ vai hắn giống như tôn thờ một đường hôn xuống dưới.
Đôi môi và nụ hôn của nàng tràn đầy tình yêu và lòng trắc ẩn, như thể nàng sợ rằng nếu nàng hơi dùng sức chút thôi thì sẽ làm đau hắn.
Lý Mục cúi đầu nhìn nàng, ánh mắt kiên định.
Kiếp này, hắn vẫn như cũ không cưỡng lại được ý nghĩ muốn nàng, cưới nàng sớm hơn rồi rời xa triều đình, muốn dùng một phương thức khác để thực hiện tâm nguyện chưa thành của mình.
Thoạt nhìn, ban đầu tất cả mọi thứ dường như cũng không khác gì so với kiếp trước. Nhưng mà toàn bộ ở trước mắt này lại khiến cho Lý Mục có một cảm giác càng lúc càng vô cùng quen thuộc. Hắn cảm thấy mình vẫn đang lặp lại con đường mà kiếp trước hắn từng trải qua.
Chẳng qua là hiện giờ đã thay đổi bằng một phương thức khác, và trăm sông lại đổ về một biển.
Dương Tuyên cuối cùng vẫn chết.
Hắn cuối cùng vẫn trở thành Đại Tư Mã.
Ngay cả vết sẹo do đao chém ở sau lưng cũng bất ngờ đến mức người ta không kịp trở tay – khi mà hắn ý thức được điểm này, nó đã từng ở trên người hắn, cả đời cũng không thể nào xóa được, làm bạn với hắn đi theo hắn cho đến khi chết.
Hắn không sợ bất kể kẻ địch nào ở trên đời này.
Dù là kẻ địch có mạnh đến đâu, hắn cũng có thể đánh bại nó.
Nhưng số phận, loại cảm giác bất lực rõ ràng là hắn đã biết tất cả và cố gắng trốn tránh nó, nhưng số mệnh lại dường như chính là điểm kết thúc, đứng chờ ở phía trước, không ai có thể tránh thoát được, chỉ biết trơ mắt bị đẩy chạy về hướng nó, mới là kẻ địch gặm nhấm nhân tâm đáng sợ nhất.
Trong khoảng thời gian ngày, không thể phủ nhận, cái chết của Dương Tuyên đã khiến cho tâm tình của hắn chán nản tột độ, không thể nào tiêu tan được.
Hắn đau lòng vì mất đi người bạn cũ này, cũng rơi vào một cảm giác hoảng hốt nghi ngờ, rằng có lẽ vận mệnh thật sự không thể nghịch chuyển được. Dẫu cho hắn có được nàng, nhưng cuối cùng vẫn sẽ mất đi nàng.
Đâu chỉ mỗi một Dương Tuyên. Con người trên đời này, khi hoàn toàn cuốn vào dòng nước xoáy của vận mệnh, nào có thể khẳng định mình nhất định sẽ thoát ra được?
Những ngày này, trên đường về, hắn háo hức và mong mỏi được nhìn thấy mặt nàng. Có lẽ, chỉ có ở bên nàng và được ôm chặt nàng vào trong vòng tay, hoàn toàn chiếm hữu nàng, cảm nhận được sự ấm áp và chân thật của chính nàng, trái tim không có nơi dựa vào của hắn mới có thể bình ổn trở lại.
Nàng hãy còn đang tỉ mỉ hôn lên vết sẹo trên lưng hắn, vết sẹo mà hắn ghét cay ghét đắng kia, nó dường như là minh chứng rõ ràng cho hắn thấy kiếp trước nối với kiếp này.
Nàng càng thương xót cho nó, nỗi lòng của hắn càng bị áp lực và chán nản.
Tuy nhiên, cơ thể hắn lại rất thành thật như thế, tình yêu xuất phát từ chính tình yêu và sự trân trọng của nàng dành cho hắn. Trên từng tấc da thịt bị thương được đôi môi và đầu ngón tay nhẹ nhàng của nàng tôn thờ và vuốt v e dịu dàng, lỗ chân lông đột nhiên dựng đứng lên.
Lý Mục theo đó bị khuất phục.
Một luồng kh0ái cảm không thể diễn tả trào ra, như thể đến từ nơi sâu nhất trong cơ thể mang theo cảm giác kh0ái cảm mãnh liệt, ôm lấy toàn thân hắn thật sâu. Trong mắt hắn hiện lên tia sáng kỳ dị, hô hấp lại trở nên gấp gáp, khí huyết dưới thân nhanh chóng nóng lên, giống như lò lửa, thiêu đốt từng tấc da thịt, kinh mạch trong cơ thể hắn.
Hắn vừa mới muốn nàng một lần rồi. Tuy nhiên như thế còn xa mới đủ, vĩnh viễn không đủ.
Trong đầu hắn đột nhiên trống rỗng, không muốn nghĩ gì nữa. Hắn chỉ muốn ở bên nàng, không bao giờ xa nhau nữa.
– Lang quân ơi, chàng sao…
Lạc Thần cuối cùng cũng cảm nhận được sự khác thường của hắn mà dừng lại, ngước mặt lên nhỏ nhẹ hỏi hắn. Đôi mắt sáng trong nhìn hắn chăm chú, trong mắt mang theo sự lo lắng và không hiểu. Nàng vẫn ngồi quỳ bên cạnh hắn, áo khoác hờ hững trên vai không che được làn da trắng như ngọc dưới lớp áo.
Lý Mục xoay người, gần như là xông về phía nàng.
……
Khi cuộc yêu này cuối cùng cũng dừng lại. Lạc Thần cả người đẫm mồ hôi, bị đè dưới cơ thể nặng nề của hắn, ép tới mức khó thở. Nhưng tứ chi và xương cốt dường như được nước suối nóng gột rửa, nàng chìm trong đó, bồng bềnh trên đó, thong thả đung đưa, thoải mái vô cùng.
Một lúc lâu sau, nàng khẽ nhúc nhích, mở mắt ra, duỗi cánh tay nhưng không đẩy người đàn ông vẫn đang đè lên người mình ra mà nhẹ nhàng ôm lấy cổ hắn, áp môi vào tai hắn, nhẹ nhàng nói:
– Lang quân ơi, chàng có tâm sự phải không?
Lý Mục chậm rãi ngẩng mặt lên khỏi mái tóc dày như mây của nàng, nhìn nàng ở phía dưới cơ thể mình một lúc, hôn lên đôi môi đỏ mọng ẩm ướt của nàng rồi mới lật người rời khỏi người nàng, nhắm mắt lại nói:
– A Di, ta muốn từ chức Đại Tư Mã, nàng có bằng lòng không?
Lạc Thần vô cùng bất ngờ.
Vị trí Đại Tư Mã đã bị triều đình bỏ trống hàng chục năm nay, hiện tại hắn ghi công mà ngồi lên vị trí đó, là danh xứng với thực.
Theo nàng được biết, trong buổi triều kiến ngày mai, triều đình sẽ chính thức phong kim ấn tím thụ cho hắn. Như vậy thì, hắn danh xứng với thực là đại thần địa vị cao đầu tiên kể từ khi Đại Ngu vượt qua phía Nam đến nay có được.
Từ cấp bậc quan mà nói, Đại Tư mã thậm chí còn cao hơn cả chức vị Thượng Thư lệnh của phụ thân.
Nàng không hiểu ngày mai thụ phong rồi mà hắn lại có suy nghĩ như thế.
Nàng bò dậy nằm lên trên ngực hắn, hai tay chống cằm, hỏi:
– Lang quân ơi, vì sao chàng không muốn làm Đại Tư Mã vậy ạ?
Lý Mục không trả lời nàng ngay.
Hai người bốn mắt nhìn nhau, Lạc Thần nhìn vào mắt hắn, đột nhiên như đã hiểu ra.
Hắn từng nói với nàng, hắn không thích tòa kinh thành này.
Thái độ của hắn đối với triều đình này hiển nhiên là khác biệt hoàn toàn với quan viên khác trong triều đình cũng bao gồm cả phụ thân nàng nữa.
Từ lúc bắt đầu đến bây giờ, đối với triều đình này, dường như hắn chưa bao giờ có cảm giác thuộc về, mặc dù điều này không ngăn cản hắn sẵn sàng vượt ngàn dặm mang quân từ Trường An trở về giải vây cho triều đình khi gặp khó khăn lâm vào khủng hoảng.
Ở trong mắt người khác, chức vị Đại Tư mã kia chí cao vô thượng, thậm chí cầu còn không được. Nhưng Lạc Thần biết, trượng phu của mình khác với những người khác.
Về điểm này, ngay từ lúc ban đầu hắn cự tuyệt sự dìu dắt của phụ thân mình mang theo hai ngàn binh lính đi Nghĩa Thành khai hoang, Lạc Thần nhìn là hiểu.
– Thiếp biết rồi ạ!
Nàng gật đầu ngay tắp lự.
– Nếu như chàng không muốn, chúng ta không làm Đại Tư Mã nữa. Một chức vị Đại Tư mã thôi mà, có gì hay ho đâu.
Nàng còn bổ sung một câu nhấn mạnh thêm.
Lý Mục nhìn nàng chăm chú, trong mắt dần dần hiện lên ý cười.
Hắn vuốt tóc nàng, nói:
– Ta thật sự không muốn có nhiều ràng buộc với triều đình. Làm một ngoại thần với ta mà nói thế là đủ rồi.
Lạc Thần gật đầu:
– Thiếp nghe theo chàng hết ạ.
Nàng suy nghĩ một chút.
– Nhưng ngày mai triều đình phong hàm cho chàng rồi. Hay là chúng ta đi tìm cha đi, nói cho cha biết suy nghĩ của chàng, chỉ cần cha gật đầu là được.
Lý Mục mỉm cười gật đầu.
Nếu như Lạc Thần đã biết rõ những suy nghĩ trong lòng Lý Mục, nàng còn sốt ruột hơn cả hắn.
Buổi tối Lý Mục trở về sớm, lúc này vẫn chưa phải là quá muộn, nàng nghĩ mấy ngày này phụ thân luôn ngủ muộn, mình có khuyên nhưng cha cũng không nghe, liền đứng dậy cho người đi xem cha đã ngủ hay chưa.
Một lát sau được bẩm báo cho biết, nói thư phòng của đại gia vẫn còn sáng đèn.
Lạc Thần và Lý Mục mặc quần áo tươm tất, sửa sang lại đang hoàng rồi ra khỏi phòng, cùng đi đến thư phòng của Cao Kiệu.
Hết chương 130