Lý Mục một mình ở đó chờ họ.
Trong góc bàn có mấy cây nến dài, bị đốt cháy đến chỉ còn lại vài tấc, trên giá cắm nến chất đầy giọt nến, trên mặt bàn trải một cuộn bản đồ địa lý.
Trên mặt hắn đầy vẻ mệt mỏi, nhưng mà hai mắt lại sáng rực có thần. Người đến đông đủ rồi liền tuyên bố quyết định.
Lập tức phát binh lên phía Bắc, nghênh chiến với đại quân Tây Kim.
Tiếng nói vừa dứt, cả tiền đường yên tĩnh, nhất thời không có người trả lời.
Tất cả mọi người đều bị quyết định này của hắn làm cho kinh sợ.
Bọn họ đã sớm chuẩn bị sẵn sàng bất cứ lúc nào cho việc đại quân Tây Kim tấn công bất cứ lúc nào, cho nên lập tức phát binh cũng không phải là vấn đề lớn. Tưởng Thao tự tin trong vòng ba ngày là có thể chuẩn bị xong toàn bộ, đại quân có thể lập tức xuất phát. Điều làm y giật mình chính là phản ứng chiến lược của Lý Mục đối với tin tức này.
Đào kênh hào, lập rào chắn chướng ngại vật, gia cố phòng thủ thành, tích lương thảo, trước khi quân Tây Kim kéo đến thì tranh thủ thời gian quý báu cuối cùng, dùng mọi cách tiếp tục chuẩn bị chiến tranh, lại dùng dĩ dật đãi lao, liên hợp với Cừu Trì cùng nhau chống lại, thậm chí còn làm tốt tín toán một bước cuối cùng lợi dụng tường thành cao và kiên cố tiến thành thủ thành trường kỳ, phòng thủ phản kích bất cứ lúc nào, tận dụng và tranh thủ chiến quả có lợi nhất, đây mới là phản ứng chiến lược mà mọi người cho rằng là hợp tình hợp lý nhất.
Y không nghĩ tới, đối mặt với kẻ địch hùng hổ tiến tới, dưới tiền đề binh lực không thể bằng đối phương, chưa làm phòng thủ ổn thỏa nhất, ấy thế mà lại chủ động đón đánh kẻ địch.
Nghĩa Thành đã không có đường lui, có nghĩa là một khi quân đội lên phía Bắc chỉ có thể thắng không thể thất bại. Nếu không, toàn bộ cục diện trước đó đều dã tràng xe cát biển đông.
Tưởng Thao biết hắn từ trước đến nay thường mưu tính kỹ càng trước rồi mới hành động. Kinh ngạc ngắn ngủi qua đi, do dự một giây lập tức hỏi hắn về sách lược.
Ngón tay Lý Mục di chuyển đến một chỗ nào đó trên bản đồ rồi dừng lại.
Mọi người nhìn theo điểm mà hắn chỉ, ánh mắt tập trung vào bản đồ.
Quận Thuận Dương.
Quân Tây Kim từ Trường An xuất phát đến Nghĩa Thành, từ phía Bắc về phía Nam, dọc đường đi qua các quận Ngụy Hưng, Bình Hưng, Thượng Lạc. Quận Thuận Dương nằm ở giữa Bình Hưng cùng Thượng Lạc, cách Nghĩa Thành khoảng bảy tám trăm dặm. Một nhánh của Đại Hà mênh mông cuồn cuộn đi ngang qua phía Bắc của quận, từ tây sang đông rồi nhập vào Lạc Thủy. Chính vì con sông rộng này mà Thuận Dương đã trở thành một thành phố quân sự, hiện giờ bị Tây Kim khống chế, binh lính đóng trú tại đó ước chừng có một vạn.
– Dùng tốc độ nhanh nhất phát binh tiến lên phía Bắc thì cần phải trước khi đại quân Tây Kim đến Thuận Dương thì đánh hạ Thuận Dương, khống chế bến đò, ở Thuận Dương chờ quân Tây Kim đến.
Lý Mục giọng điệu vững vàng đều đều, không khác biệt gì so với thường ngày, ngay cả một chút thanh âm cao vút cũng không có thể nghe được. Nhưng mà hai ánh mắt sánh rực như ngọn đuốc lại lộ ra dã tâm sấm sét cùng quyết tâm không thể lay chuyển của hắn.
Tưởng Thao lập tức hiểu rõ ý đồ của hắn.
Nếu như tuân theo chiến lược bình thường cứ ở Nghĩa Thành chờ đại quân Tây Kim đến, rồi thì hai bên khai chiến. Người Tây Kim tuyệt đối không dễ dàng đánh hạ được Nghĩa Thành. Nhưng ngược lại, quân Nghĩa Thành muốn tốc chiến tốc thắng, đánh bại đối phương cũng là điều khó mà thực hiện được.
Khả năng lớn nhất đó là giằng co. Mà Nghĩa Thành cho dù cuối cùng có thể giành được chiến thắng và buộc đối phương phải lùi bước, thì đây nhất định là một trận chiến khó khăn và kéo dài.
Trận chiến kéo dài, bài kiểm tra chính là lương thảo và hậu phương của cả hai bên.
Một bên là quốc gia, chiếm toàn bộ vùng đất Lũng Tây, với hàng chục thành trì và nguồn binh lính vô tận.
Mà Nghĩa Thành, ngoài việc là một tòa cô thành căn cơ còn thấp ra, đồng minh duy nhất Cừu Trì ở trước mặt Tây Kim thì thực lực hoàn toàn không thể đánh đồng.
Cừu Trì là tiếp ứng chứ không phải dựa vào.
Nếu như cuối cùng cục diện trận chiến thực sự tiến triển đến mức giằng co, vậy thì toàn bộ áp lực không hề nghi ngờ sẽ đè lên đầu Nghĩa Thành.
Mà hiện tại là làm ngược lại.
Hoàn toàn từ bỏ chiến lược phòng thủ phản công bảo thủ mà chủ động ứng chiến, cướp lấy Thuận Dương, lại lấy Thuận Dương làm cơ sở mượn sông lớn nghênh đón cường địch.
Quân sự nắm quyền, là điều phù hợp.
Nhìn như là nước cờ hiểm, nhưng tại sao lại không thể đánh úp, hành động bất ngờ?
Đây là một kế sách chiến lược táo bạo, tràn ngập quyết đoán, nhưng có cơ sở vững chắc.
Hơn chục người ở tiền đường không người nào phát ra tiếng, toàn bộ nhìn chằm chằm vào nơi mà Lý Mục chỉ vào ở trong bản đồ, nín thở.
Sau một lúc lâu, Tôn Phóng Chi đột nhiên phá lên cười:
– Người Tiên Bi muốn tấn công Nghĩa Thành chúng ta, cho rằng chúng ta hiện giờ đang gia cố phòng thủ thành trì, hoàn toàn không thể dự đoán được chúng ta đang lên đường đi nghênh đón bọn chúng, muốn tặng cho bọn chúng một món quà lớn?
Mọi người cũng đồng loạt bật cười to theo, cao giọng:
– Chúng tôi sẽ làm theo mệnh lệnh! Mọi thứ đều theo lệnh của thứ sử!
Lý Mục gật đầu, cầm kiếm dựng lên, ánh mắt đảo qua từng gương mặt một, nói:
– Thông báo cho Hầu Định, ba ngày sau xuất binh.
……
Cường địch lại một lần nữa tấn công, nhưng lần này không hề giống với lần trước phản kích phòng thủ tại chỗ, thứ sử muốn dẫn quân đội tiến lên phía Bắc đón đánh địch, tin tức này nhanh chóng truyền khắp toàn thành.
Quân doanh chuẩn bị xuất phát, xe chở lương thảo quân nhu không ngừng lui tới ở bên ngoài cửa thành. Trong doanh lúc nào cũng truyền ra hiệu lệnh làm không khí cả thành đều trở nên nghiêm túc và khẩn trương.
Lạc Thần cùng với phụ nữ trong thành tranh thủ mấy ngày cuối cùng này cuối cùng đã làm xong lô quần áo với giày rồi phát xuống.
Ba vạn binh lính do Hầu Định phái tới cũng đã đến gia nhập vào quân doanh Nghĩa Thành.
Lý Mục để lại một vạn nhân mã thủ thành.
Sáng sớm ngày mai, hắn sẽ suất lĩnh bảy vạn nhân mã còn lại rời khỏi Nghĩa Thành lên phía Bắc đón đánh quân địch.
Trời tối, đằng trước phủ thứ sử đèn đuốc sáng trưng, trước cửa không ngừng có tiếng hí của ngựa truyền đến.
Mấy buổi tối nay, tiền đường vẫn luôn có người đến người đi. Lý Mục đều toàn nửa đêm mới về, nằm xuống là ngủ, trời chưa sáng đã thức dậy.
Huống chi sáng mai phải lên đường rồi, Lạc Thần đoán hắn tối nay nhất định càng bận rộn hơn.
Nàng chỉ kêu đầu bếp làm đủ cơm canh đưa đi tiền đường để hắn cùng với những thuộc cấp đang cùng hắn làm công việc chuẩn bị cuối cùng cho việc phát binh ăn một bữa cơm nóng hổi, nhưng lại không nghĩ đến mới đến giờ Tuất đã nghe thấy bên ngoài có tiếng chào hỏi của thị nữ đối với hắn rồi.
Nàng ngồi ở mép giường, may những mũi kim cuối cùng trên bộ quần áo thu đang làm cho hắn, khâu xong giũ ra, cầm trên tay kiểm tra lại xem có đường may hở nào nữa không, nghe được tiếng động thì quay đầu lại, thấy hắn đẩy cửa đi vào.
– Lang quân trở về lấy gì ạ?
Lạc Thần cho rằng hắn về để lấy thứ gì đó bèn buông y phục cùng với kim chỉ xuống, đứng lên đón hắn, lại thấy hắn mỉm cười bước nhanh về phía mình, nắm lấy cánh tay nàng đỡ nàng ngồi trở lại, nói:
– Đằng trước đã hết việc rồi nên ta về đây.
Lạc Thần đã hiểu.
Có lẽ hắn đã bắt đầu chuẩn bị cho trận chiến này từ lâu.
Định ra phương án tác chiến cụ thể, sắp xếp nhân sự quan trọng xong, những việc vặt còn lại dĩ nhiên không còn cần hắn phải tự mình giám sát toàn bộ quá trình nữa.
– Lang quân có mệt không ạ? Thiếp cho người mang nước tắm gội đến rồi đi nghỉ sớm một chút nhé.
Nàng muốn đứng lên, hai tay lại bị Lý Mục nắm lấy.
Hắn hơi cúi đầu, nhìn ngón tay nàng, thấy trên đầu ngón tay mảnh khảnh có mấy vết kim thì lắc đầu, ánh mắt nhìn nàng tràn đầy yêu thương.
– Ta không mệt, nàng mới là vất vả đó. Nàng cần gì phải tự tay làm, tay bị sưng hết lên rồi này.
Hắn nhẹ nhàng hôn lên ngón tay nàng.
Lạc Thần thấy ngọt cả tim, cảm thấy cho dù kim đâm nhiều thêm nữa cũng cam tâm tình nguyện, lắc đầu nói không vất vả, rút tay về, cầm lấy y phục nói:
– Thiếp vừa mới khâu xong thì chàng trở lại. Hai ngày trước đã muốn chàng thử rồi nhưng chàng lại quá bận. Chàng mau thử xem xem có vừa hay không.
Lý Mục cười đứng lên, mặc chiếc áo mà tự tay nàng khâu cho mình.
Hắn cúi nhìn người vợ yêu đang chỉnh lại vạt áo cho mình, thắt đai lưng, lại bảo hắn giang hai tay ra, kiểm tra chung quanh, bận rộn liên tục, dáng vẻ rất hiền huệ.
Chiếc áo rất vừa vặn. Lạc Thần kiểm tra một lượt, lại phát hiện trước và sau được nàng may có một chút không đối xứng, mảnh sau dài hơn mảnh trước một chút. Mặc dù là mặc bên trong, nếu không nhìn kỹ sẽ không phát hiện ra, nhưng chung quy vẫn cảm thấy không hoàn hảo.
Nàng có chút ảo não, kêu khẽ lên, bảo hắn cởi ra để sửa luôn tại chỗ.
Lý Mục cười cười cầm lấy tay nàng:
– Không cần sửa lại, ta thấy rất đẹp rất vừa rồi. Y phục mà A Di của ta làm là tốt nhất, người khác không thể bằng được. Y phục này ta muốn mặc nó đến già.
Lạc Thần bị hắn khen đến đỏ mặt xấu hổ, không thể làm gì khác hơn nhìn hắn cởi ra, cẩn thận gấp vào và cất đi.
– A Di, nàng có mệt không?
Hắn cất áo xong, hỏi nàng.
Lạc Thần lắc đầu:
– Thiếp không mệt.
– Vậy ta mang nàng ra ngoài thành cưỡi ngựa nhé. Ta dạy nàng làm thế nào để ngựa nghe lời nàng, có được không?
Nàng tới nơi này lâu rồi nhưng mà hắn luôn bận rộn nhiều việc, xem ra đây là lần đầu tiên hắn nói sẽ dẫn nàng ra ngoài thành cưỡi ngựa.
Lạc Thần liền ôm lấy cánh tay hắn, có vẻ không tin:
– Thật á? Chàng không gạt thiếp chứ?
– Chẳng phải trước kia nàng muốn ta dạy nàng cưỡi ngựa nhưng mà ta còn chưa dạy à? Sáng mai đi rồi, nhân tối nay rảnh rỗi, chúng ta ra ngoài thành cưỡi ngựa đi.
Lạc Thần hai mắt tỏa sáng, vâng một tiếng, gật đầu thật mạnh:
– Được ạ. Thiếp muốn đi ngay. Chàng chờ thiếp, để thiếp thay quần áo.
Lý Mục cười, nhìn nàng lục tung quần áo lên, cuối cùng như tìm được bộ màng nàng vừa lòng, khi muốn thay, quay đầu lại thấy hắn đang nhìn mình thì lại không cho hắn nhìn, đẩy hắn quay người lại.
Hắn đành phải quay người đi, nghe phía sau tiếng sột soạt của quần áo được thay ra, một lát sau, giọng nàng cất lên:
– Lang quân ơi, chàng xem thiếp mặc thế này ổn không ạ?
Lý Mục quay đầu lại, thấy nàng mặc áo váy màu vàng nhạt, vạt dài đến đầu gối, ống tay áo được thắt lại, bên dưới là quần Hồ tiện để cưỡi ngựa, ống quần được nhét vào một đôi ủng da màu đen, bộ ng ực nhỏ nhắn đẩy lên cao, eo thon nắm chặt, đứng thẳng tắp ở đó, vừa đẹp đẽ lại có tinh thần.
Lý Mục bước lên cầm lấy một bàn tay của nàng, mang nàng đi ra ngoài.
…..
Đầu mùa xuân, một vầng trăng giống như lưỡi hái treo ở trên đỉnh núi nơi xa. Những vì sao sáng lấp lánh, lờ mờ hiện ra những mái đầu trắng xóa trên đỉnh núi tuyết còn chưa tan, nhưng cánh đồng gần đó thì đâu đâu cũng mọc đầy những mầm cỏ xuân mới.
Đây là một ban đêm sáng sủa, không khí tươi mát, có chút se lạnh khiến người ta sảng khoái. Ô truy buông bốn vó chở nam nữ chủ nhân của nó chạy băng băng trên vùng quê rộng mênh mông ở ngoài thành Nghĩa Thành, cuối cùng dừng lại ở trên một bãi đất bằng.
Lý Mục dạy thê tử kỹ xảo điều khiển kiểm soát ngựa.
Lạc Thần rất thông minh, ghi nhớ rất nhanh. Thử vài lần, con ô truy cao lớn khỏe mạnh quả nhiên ngoan ngoãn nghe lời, khi muốn nó dừng nó liền dừng, muốn nó đi nó liền đi. Vừa mới lạ vừa phấn khích, nàng kêu Lý Mục cho bàn đạp cao lên một chút để nàng có thể giẫm lên.
Sau khi vững vàng và thử vài vòng, nàng không cần hắn đi theo nữa, tự mình cưỡi ngựa chạy tới chạy lui quanh bãi cỏ, rất vui vẻ.
Lý Mục bị đuổi khỏi lưng ngựa, ban đầu còn có chút lo lắng, sợ nàng ngồi không vững sẽ bị ngã, đi theo một lát, thấy nàng nắm vững cân bằng rất tốt, ô truy cũng rất ngoan ngoãn, phục tùng vị chủ nhân mới đáng yêu ngồi trên lưng mình thì cũng rất yên tâm.
Trong gió đêm, tiếng cười lanh lảnh của nàng không ngừng truyền đến, tiếng cười kia như suối trong núi chảy, nghe rất vui tai. Hắn nửa ngồi nửa nằm trên một tảng đá, bên môi mỉm cười, nhìn bóng dáng cưỡi ngựa của nàng, một lát sau, thấy nàng càng lúc càng lớn gan chạy càng lúc càng nhanh, cách mình càng lúc càng xa liền cho tay lên miệng huýt sáo lên.
Ô truy nghe tiếng gọi của hắn liền tự quay đầu lại chở nàng chạy về.
Lạc Thần vẫn còn chưa đã thèm, còn muốn cưỡi ngựa tiếp, nhưng bất kể nàng điều khiển thế nào con ô truy cũng không nghe lời nàng, nó dừng ở trước mắt hắn, vẫn không nhúc nhích. Nàng rất không vui, trách móc hắn.
Lý Mục cười lên, từ trên tảng đá đứng lên, thả người nhảy lên lưng ngựa, ngồi vào phía sau lưng nàng, cầm lấy dây cương từ tay nàng, ghé sát tai nàng nói:
– Ngồi cho vững, ta đưa nàng đi.
Hắn không cần đặt lại bàn đạp vừa nâng lên cho nàng, hai chân kẹp chặt bụng ngựa, khẽ huýt một tiếng, ô truy dường như cảm giác được tâm tình sung sướng của chủ nhân, nhanh chóng phi nước đại về phía trước.
Hắn cưỡi ngựa chạy vòng quanh tường thành do chính tay mình xây dựng, phi nước đại trong thôn quê, cuối cùng dừng lại trước một ngọn đồi nhỏ, xuống ngựa, đỡ nàng xuống ngựa, dẫn nàng leo l3n đỉnh ngọn đồi.
Ngày mai phải dẫn quân đi lên phía Bắc, đánh một trận có ý nghĩa trọng đại đối với hắn.
Kiếp trước, trước khi mọi chuyện kết thúc trong ly rượu độc đêm tân hôn, hắn là Đại Tư Mã, một trận đại chiến chỉ cần huy động một chút chính là trăm vạn binh mã, muôn vàn tính mạng đều trói buộc trên tay hắn, sống hay chết đều nằm ở một ý niệm của hắn. Nhưng mà chưa từng có một trận đại chiến nào có thể khiến cho hắn coi trọng giống như trận chiến lần này.
Hắn cần phải thắng, tuyệt đối không thể thua.
Tối nay vốn dĩ phải căng thẳng và bận rộn. Nhưng không biết vì sao, hắn chỉ muốn ở một mình với nàng, cho nên sau khi bàn giao mọi việc xong, hắn bỏ lại thuộc cấp của mình, cứ thế mà mang theo nàng đi l3n đỉnh sườn đồi này.
– A Di ơi, nàng xem, đây là những binh lính ngày mai sẽ theo ta lên phương Bắc, thề chiếm lại Trường An từ tay người Hồ.
Hắn chỉ vào phía trước, nói với nàng.
Lạc Thần lúc này mới kinh ngạc phát hiện, ở ngay dưới chân sườn đồi trên bãi đất bằng ở bên ngoài không xa kia đó là doanh địa đại quân sáng sớm ngày mai sẽ phải tuyên thệ trước khi suất quân lên phía Bắc.
Bầu trời đêm trên đầu có màu lam sẫm, đầy sao, màu sắc của nó như sóng ngân hà.
Dưới chân là những đống lửa trại nho nhỏ, trải dài dọc con đường, nhìn thoáng qua là thấy không có điểm dừng.
Người đứng giữa bầu trời và lửa trại giống như chỉ cần duỗi tay ra là có thể ôm lấy được ngân hà đầy trời này.
Lạc Thần ngắm nhìn.
Đột nhiên, một trận tiếng tù và hùng hồn cùng với tiếng gió mơ hồ lọt vào tai.
Hắn nói hắn từng hứa hẹn với phụ thân của nàng muốn lấy Trường An làm sính lễ cưới nàng, hiện giờ là lúc hắn thực hiện lời hứa. Nhưng mà nàng biết, trận chiến này cực kỳ gian nan và đầy rẫy nguy hiểm.
Nàng thấy mắt mình nóng lên, lại không muốn hắn chú ý nên ôm lấy eo hắn, vùi mặt vào trước ngực hắn, nhân cơ hội lau đi giọt nước mắt lo lắng và bất đắc dĩ nơi khóe mắt, rồi mới ngửa mặt nhìn lên và nói với giọng vui mừng:
– Lang quân ơi, ngày này năm trước, thiếp còn nhớ chàng dẫn thiếp đi xem thủy triều đêm sông, sau khi trở về thiếp vẫn luôn muốn một ngày nào đó lại được đi lần nữa thì tốt quá. Chờ chàng lấy được Trường An rồi, khi nào rảnh thiếp muốn chàng lại dẫn thiếp đi xem, có được không ạ?
Lý Mục lặng thinh một lát, đáp:
– Được. Ta nhớ rồi.
……
Sáng sớm ngày hôm sau, canh năm, khi trời còn tối đen, trên con đường thông từ phủ thứ sử đến cửa thành Nghĩa Thành dấy lên từng chùm lửa.
Bất chấp giá lạnh, cư dân trong thành lần lượt đi ra khỏi nhà, đổ xô ra con đường thông đến cửa thành tiễn đại quân xuất phát lên phía Bắc.
Nắng sớm mờ mờ.
Lạc Thần khoác một chiếc áo choàng có mũ, dưới sự hộ vệ của một đội binh lính đứng ở trên đầu tường thành nhìn về vùng đồng bằng cách đó không xa. Trên đồng bằng, đại quân đều đã tập kết, dày đặc, nhìn không thấy điểm cuối.
Sau khi tiếp nhận sự kiểm duyệt của thứ sử Lý Mục, tuyên thệ trước khi xuất phát rồi thì sẽ lập tức xuất phát.
Lý Mục trong bộ khôi giáp, lưng đeo trường kiếm, đứng trên đài điểm tướng.
– Tất cả binh lính, toàn bộ nghe rõ đây. Trận chiến này là để đuổi đi hổ lang giành lại Trường An, là trận chiến hợp với trời.
– Từ hôm nay trở đi, các ngươi chỉ có một cái tên, chính là Ứng Thiên Quân! Những đứa con của trời, chiến đấu hợp với ý trời, thần tất theo ta!
Tiếng nói của hắn hùng hồn vững vàng, sức mạnh tràn ngập, theo làn gió được quan truyền lệnh bên cạnh truyền đi xuống, ngay sau đó, từ hai người đến bốn người, bốn người đến tám người, tám người đến mười sáu người, trăm người, ngàn người…cũng hô theo, cuối cùng, toàn bộ mấy vạn đại quân, đồng thời hô to:
– Chiến đấu hợp với ý trời, thần tất theo ta!
Tiếng hô như sấm dậy, khí phách hiên ngang, quanh quẩn trên cánh đồng bát ngát bên ngoài tường thành Nghĩa Thành.
Dân chúng cũng theo đó hô to, vui vẻ tiễn đại quân bắt đầu xuất phát dần dần.
Lạc Thần tâm tình kích động, hai mắt không chớp chăm chú nhìn người đàn ông trẻ tuổi đứng trên đài cao nơi xa kia đang được bộ hạ nghênh đón chuẩn bị bước lên một hành trình gian nan.
Nàng thấy hắn xoay người lại, lúc sắp sửa đi xuống bỗng nhiên quay đầu lại, ánh mắt nhìn về phương hướng của mình.
Nàng nở nụ cười thật tươi với hắn.
Hắn nhìn nàng chăm chú rất lâu, quay đầu đi, bước nhanh xuống đài điểm tướng, sải bước lên lưng ngựa, rất nhanh, bóng dáng của đoàn người biến mất bên trong nắng sớm bên ngoài cửa thành.
Hết chương 92