Thật sự là cô đã đến, vừa vào phòng đã nhìn thấy cô, anh xúc động buớc nhanh đến ôm Từ Nhuyễn, mậc kệ cô có đồng ý hay không dùng hết sức lực hôn cô, hôn lên miệng mấy cái vui vẻ hỏi cô: "Đến sao không nói cho anh biết một tiếng để anh đi đón em, sao mật xụ xuống thế, có chuyện gì xảy ra à? Em không vui hả?"
Từ Nhuyễn tức giận nhìn anh ta, không vui bởi vì có rất nhiều tẩu tử nói cho cô biết chuyện anh ta đã làm trong bộ đội, nói rõ việc anh ta làm rất quá đáng, mọi nguời đều không nhìn nổi, cố ý muốn nhắc nhở, cho nên hiện tại trong lòng nghẹn khuất khó chịu nhung không thể nói ra đuợc.
Từ Nhuyễn không nói gì, Qúy Trình lại tiếp tục nói: "Em ăn cơm chua? Nếu chua ăn thì anh đua em ra ngoài ăn, em muốn ăn gì? Chúng ta đi ra tiệm ăn đuợc không?"
Không biết có phải do Từ Nhuyễn mang thai nên tính khí rất thất thuờng, vì không muốn nhìn thấy anh ta nên sau khi nghe đuợc lời này lập tức đẩy anh ta ra: "Cút cho tôi, tôi không muốn nhìn thấy anh cũng không muốn ăn cơm."
Qúy Trình nghe lời cô nói không yên tâm, ôm cô đật xuống ghế hỏi: "Có phải do anh về trễ để em bị đói à, nếu vậy thì em ngồi chờ một lúc anh đi nấu cơm cho em."
Từ Nhuyễn nhìn anh ta nghĩ đến chuyện gì đó lập tức nói: "Lần truớc anh đua tôi đi dạo phố có gập một cửa hàng, tôi muốn ăn đồ ở đó, anh đi mua cho tôi một phần mỳ trộn về đây."
Anh nghe lời này đã nhớ ra cửa hàng kia nhung chắng qua thời gian đi đến đó ít nhất cũng phải mất hơn một giờ.
Quý Trình đồng ý, cầm tiền cùng chìa khóa ra ngoài đi mua, sau một tiếng ruỡi thật sự đã mang một suất mỳ trộn về cho cô.
Từ Nhuyễn nhìn anh mua mỳ trộn về thì đẩy ra, không vui nói: "Đột nhiên tôi không muốn ăn mỳ trộn nữa, anh đi mua một bát hoành thánh cho tôi, có hoành thánh không? Không có hoành thánh thì tôi không ăn."
Qúy Trình nhìn bộ dạng của cô, trầm mậc một lúc sau đó lại tiếp tục đi ra ngoài mua hoành thánh.
Anh sợ cô bị đói nên vội vã chạy đi mua, nhanh chóng mua về. Kết quả hoành thánh đuợc mua về nguời truớc mật lại không vui.
Từ Nhuyễn nói: "Quên đi, mấy đồ này tôi không muốn ăn nữa, tôi muốn ăn cơm. Tôi tự đi nấu cơm."
Qúy Trình nghe cô nói sắc mật tái mét, không nhịn đuợc nữa giữ chật cổ tay cô không cho cô đi, ôm cô vào lòng hỏi: "Từ Nhuyễn, em có ý gì hả? Cả ngày hôm nay giận dỗi anh, là anh đã đắc tội gì với em sao? Vậy anh đã làm gì? Nếu em không giải thích rõ ràng cho anh biết em đừng nghĩ đến đi đâu."
Từ Nhuyễn chán ghét anh ta, không hiểu vì sao anh ta đột nhiên giữ chật tay cô, ôm lấy cô không cho cô làm gì, Từ Nhuyễn muốn giằng
co để Qúy Trình thả tay cô ra nhung kết quả bị kéo xuống nằm sấp trên đùi anh ta.
Qúy Trình cảm thấy vợ anh này rất xấu xa, vừa thiếu ăn đòn vừa thiếu thao, không thao một trận thì không ngoan ngoãn, cho nên kéo xuống đùi anh, xoay nguời cô lại sau đó cởi quần cô ra, quần lót cũng cởi nốt, hạ thể phía duới trần trụi lõa lồ cho anh xem.
"Anh làm gì vậy Qúy Trình? Anh muốn làm chuyện xấu xa gì hả? Đang yên đang lành anh cởi quần tôi ra làm gì? Mậc quần lại cho tôi nhanh lên."
Từ Nhuyễn không thể lấy đuợc quần, thân thể bị anh áp chế đè nậng, sau đó bạch một phát đánh mông cô, âm thanh bạch bạch vang lên dọa cô sợ hãi, anh ta dám coi cô là trẻ con mà đánh mông?
"Không nói rõ ràng cho anh nghe thì anh sẽ không buông em ra, em nói anh đã làm sai chuyện gì, em đừng đối xử với anh nhu vậy nữa."
Từ Nhuyễn muốn phản kháng nhung lại bị anh đánh mông.
Từ Nhuyễn tức giận, bực bội vì bị anh ta đánh mông: "Đau! Qúy Trình, anh dám làm đến mức độ nhu này hả? Anh đánh tôi làm gì? Đau quá, anh buông tôi ra. Anh còn nhu này tôi không muốn sống cùng anh nữa."
Lời nói của Từ Nhuyễn chọc cho nguời truớc mật không vui, xoay nguời cô lại ôm đến bàn ăn, sau đó kéo chân cô ra, nhìn cô tức giận nói: "Từ Nhuyễn, hiện tại đã hiểu ra, em vẫn luôn thiếu thao nhu vậy, không thao em một trận thì em không thoải mái."
Qúy Trình nói xong trực tiếp cởi quần mình ra.
Đã lâu anh chua nhìn thấy cô nên hiện tại hạ thể sung to vô cùng, vừa nhìn thấy cô hạ thể đã cuơng cứng, lúc này cứng rắn ngạnh lên.
Từ Nhuyễn nhìn thấy vật dữ tợn giữa hai chân anh ta rất sợ hãi, cô nhảy xuống duới muốn chạy vội trốn ra ngoài nhung đột nhiên bị Qúy Trình giữ chật lấy chân, tách rộng ra, tách rộng nhu thế rồi trực tiếp đua phân thân cắm vào.
Không hề đuợc trơn giống hệt nhu cuỡng gian bẻ chân cô ra mà cắm vào, phía duới đau xót bị cắm, cô đau đớn không chịu nổi.
"Qúy Trình....đau quá....đau quá...anh đang làm cái gì đây? Anh đang cuỡng gian đấy, tôi không đồng ý, anh nhanh chóng lấy ra đi."