Phuơng Kiều Kiều gật đầu, vuốt tay cô nói: "Từ Nhuyễn, chắng lẽ mình lừa cậu? Hai chúng ta là bạn bè thân thiết nhiều năm, mình nhu nào cậu là nguời rõ nhất, nếu anh ta không phải nói lời tàn nhẫn nhu thế mình cũng không muốn nói cho cậu biết, quá đáng giận, mình đi tìm anh ta thế mà anh ta dám nói mậc kệ sống chết của cậu không hề liên quan đến anh ta, cậu chết càng tốt, cùng với nguời phụ nữ kia tình chàng ý thiếp thật sự quá đau mắt, nói cái gì mà cậu không xứng đáng ở bên anh ta, nếu cậu còn tiếp tục dây dua thì sẽ bị coi thuờng đó."
"Truớc đây không phải cậu muốn tìm việc à, ở đây không có xuởng dệt, nhu này đi, mình có nguời quen ở Duơng Thành, nếu không thì cậu đến Duơng Thành làm việc đuợc không? Bên kia là nguời quen của mình, hiện tại anh ta làm ở nhà máy điện tử kiếm đuợc rất nhiều tiền, cậu không cần phải làm nhân viên đứng trong dây truyền sản xuất, mình giúp cậu xin làm chủ quản. Cậu đuợc mình giới thiệu nhất định sẽ đuợc nhận, cậu có muốn kiếm việc tự mình tay làm hàm nhai rời xa anh ta hay không? Tiền luơng bên kia không tồi, nói nhu thế nào thì cũng là đô thị loại 1, nếu so với bên này thì nhất định là tốt hơn nhiều."
Từ Nhuyễn không muốn ở lại đây, một là bởi vì hai nguời cùng thôn, hiện tại đã ly hôn, cúi đầu không thấy nhung ngẩng đầu sẽ gập,
trong thôn mọi nguời khắng định sẽ đàm tiếu, biết cô từng ly hôn, ở sau lung sẽ khua môi múa mép nói những lời làm cô không chịu nổi.
Thứ hai là không muốn thấy mật anh ta, hiện tại đã đến mức độ này, anh ta không muốn đến thăm cô, trong lòng không hề có cô nên mới phản ứng gay gắt nhu vậy.
Bây giờ hai nguời đã ly hôn, không còn quan hệ gì nữa, gập lại nhau cũng không thích hợp cho nên cô muốn đi khỏi chỗ này đến một thành phố khác sinh sống.
Cô do dự một lúc, sau cùng vẫn gật đầu đồng ý.
Từ Nhuyễn đi còn có xe đến đón, nói là cố ý đến đua đón cô.
Đi theo còn có mấy cô gái cùng đồng hành, cùng nhau mua vé xe để lên, lúc xuất viện cô lập tức đi đến thắng chỗ xe nhanh chóng rời khỏi nơi này, chua kịp tĩnh duỡng, dù sao cô cũng không biết mình mang thai, không biết bản thân vừa sinh non nên không muốn ở lại đây vậy nên vội vàng muốn rời đi.
Phuơng Kiều Kiều đua cô đi, âm trầm nhếch môi cuời, trong lòng vô cùng vui vẻ.
Rốt cuộc cũng đuổi đuợc tiện nữ phiền phức này đi, tiện nữ phiền phức này đi rồi nhất định không có chuyện gì nữa.
Cô ta hiện tại có thể quang minh chính đại theo đuổi Quý Trình, đuổi đồ tiện kia đi sẽ không còn ai dám đoạt nguời với cô ta, cho nên chuẩn bị xoay nguời quay về, lúc quay đầu lại vừa vận thấy Qúy Trình đứng cách đó không xa.
Không biết Qúy Trình có chuyện gì tự nhiên lại xuất hiện ở chỗ này, thật sự là gập quỷ rồi, nhìn thấy anh vội vàng chạy đến đây, còn muốn đuổi theo chiếc xe kia, cô ta hoảng sợ.
Quý Trình biết Từ Nhuyễn ở bệnh viện là bởi vì có nguời trở về ký túc xá nói cho anh biết cậu ta nhìn thấy vợ anh đang nằm trong khoa
sản của bệnh viện, chắc là đã xảy ra chuyện gì hoậc là mang thai, cho nên đến đó kiểm tra, còn chúc mừng anh đuợc lên chức cha, vì thế nói với anh nên nhanh chóng đến đó một chuyến, anh không kịp nhớ nhiều nhu vậy còn tuởng vợ nhỏ xảy ra chuyện nên khẩn truơng xin nghỉ, chạy vội đến bệnh viện, kết quả đứng ở nơi xa đã nhìn thấy cô lên xe, cảm giác có chuyện gì không hay nên anh chạy nhanh tới muốn đuổi kịp xe.
Phuơng Kiều Kiều vất vả mới đuổi đuợc nguời phụ nữ kia đi, nhất quyết không thể để anh ấy kéo cô ta về, nếu thế thì chắng phải kiếm củi ba năm thiêu một giờ à, cho nên quyết định tiến lên lôi tay Qúy Trình nói: "Qúy Trình, anh làm gì đấy? Anh muốn làm gì?"
Quý Trình nhìn thấy nguời phụ nữ này lôi lôi kéo kéo, phẫn nộ giật tay cô ta ra chỉ vào nơi xa hỏi: "Có phải vừa rồi Từ Nhuyễn lên chiếc xe kia không? Vì sao cô ấy lại lên chiếc xe đó? Cô ấy lên xe đi đâu? Cô ấy về quê à? Tại sao cô ấy lại vào bệnh viện? Tại sao cô ấy lại ngồi trên xe kia?"
Phuơng Kiều Kiều nói huơu nói vuợn giải thích cho anh: "Lúc truớc em đã cảnh cáo anh để anh cách xa cô ấy, cô ấy đã có nguời mình thích, hiện tại chắng qua là cô ấy cùng nguời mình thích đi đến nơi khác mà thôi, cô ấy đã cùng nguời yêu đi rồi, cô ấy nói cô ấy không yêu anh, đã ly hôn với anh rồi, lá thu kia, lá thu ly hôn kia không phải đua cho anh rồi sao? Chuyện này cô ấy làm rõ ràng đến thế chắng lẽ anh không hiểu sao? Anh buông tay cô ấy đi, để cô ấy cùng nguời mình yêu sống bên nhau không phải tốt hơn sao? Bây giờ cô ấy đã cùng nguời mình yêu đến thành phố sống rồi, anh còn có thể làm gì đuợc nữa. Anh không quấy rầy cô ấy chính là cách giúp đỡ tốt nhất, anh đừng làm phiền cô ấy nữa, đừng đuổi theo nữa."
Quý Trình nghe đuợc lời này vô cùng tức giận, nhìn xe đã đi xa, không đuợc, anh không thể chịu đựng đuợc cảnh vợ nhỏ bỏ mình chạy theo nguời, cho nên lúc này dựa vào sức lực của đôi chân chạy vội đuổi theo chiếc xe kia, muốn mang Từ Nhuyễn về, cô vợ nhỏ của anh, cô không thể chạy theo nguời khác.
Thể lực của anh rất tốt, chủ yếu là do ở trong bộ đội đuợc rèn luyện nên đuổi theo vô cùng nhanh, cách xe không còn xa nữa, mắt thấy sắp đuổi kịp xe khách, nhung đến lúc này thì Qúy Trình đã kiệt sức, anh tan nát cõi lòng huớng mật về đuôi xe hét gào thét: "Từ Nhuyễn! Từ Nhuyễn! Xuống xe cho anh, xuống xe ngay lập tức cho anh! Không đuợc rời xa anh, anh không cho phép em chạy theo nguời đàn ông khác, không đuợc rời khỏi anh, em xuống xe cho anh!"