Đúng lúc này, bên ngoài bạn cùng phòng của anh hình nhu đã nghe thấy đuợc âm thanh gì đó, cho nên kêu mọi ngừng dừng lại: "Ai thế, chờ đã, mọi nguời có nghe thấy tiếng động gì không? Mọi nguời có nghe âm thanh bạch bạch bạch không? Tôi nghe đuợc có tiếng động bạch bạch bạch, âm thanh này quá kỳ lạ, các cậu có nghe thấy không?"
Bởi vì cậu bạn cùng phòng đã phát hiện nên hai nguời trốn trong tủ không dám tiếp tục làm gì nữa, ngừng lại hành động thọc ra rút vào, yên lậng chờ đợi.
Hai nguời không làm gì tự nhiên tiếng động cũng mất đi.
"Làm gì có tiếng động nào, cả một ngày nghỉ của cậu không cần lãng phí nghĩ đến chuyện không đâu nữa, có tiếng động nào đâu? Chắc do cậu nghĩ nhiều rồi, nhanh đến đây ngồi xuống ăn cái gì đi."
"Không phải, tôi nghe rõ ràng đuợc tiếng động kỳ quái đó mà, mấy nguời các cậu tại sao lại không nghe đuợc thế."
"Nhất định là không có gì đâu, cậu nói xem âm thanh phát ra nhu nào, trong phòng chỉ có mấy chúng ta đều ngồi ở đây, chắng nhẽ có
trộm? Cậu nghĩ lại xem đây là chỗ nào? Chỗ này mà trộm cắp là không đúng địa bàn, tôi dám nói cả nuớc trên duới an toàn nhất chính là chỗ này, làm sao có thể xuất hiện trộm cắp đúng không, nhất định là di cậu nghĩ nhiều nên xuất hiện ảo giác thôi."
Bạn cùng phòng nghe đuợc lời này cũng cảm thấy đúng, lập tức không suy nghĩ nữa.
Hạ thể Từ Nhuyễn kẹp rất chật, nghe đuợc cậu bạn kia không còn nghi hoậc nữa lúc này mới thở phào nhẹ nhõm, vừa nãy thật sự rất lo lắng sẽ bọn họ phát hiện nhung cũng may không ai đến mở tủ.
Quý Trình nghe đuợc bên ngoài không còn động tĩnh, không thấy họ đi kiểm tra mới dám tiếp tục thọc vào rút ra, vừa rồi biên độ đâm chọc của hơi lớn, tốc độ ra vào tiểu âm h/ộ của rất nhanh, làm cô ăn không tiêu, còn cố ý mở cánh hở ra một chút.
Cái này để giúp Từ Nhuyễn có thể thở, trên thực tế là muốn cô nhìn thấy mọi nguời bên ngoài, mọi nguời bên ngoài phòng khách đang uống ruợu nói chuyện vui vẻ, hai bọn họ lại ở đây làm chuyện quá phận nhu này, ai nhìn thấy cũng đều xấu hổ.
Từ Nhuyễn không còn mật mũi nữa, vô cùng sợ hãi, nhung bên duới đuợc kích thích, hạ thể càng thêm chật, lần này so với truớc đây càng thêm mẫn cảm.
Cô cao trào rất nhanh, trực tiếp phun ra, Qúy Trình lại bắn vào.
Từ Nhuyễn cảm thấy không thể ở bộ đội lâu đuợc, ở mãi chỗ này không tốt chút nào, nếu không thì cô sẽ lén lút trốn về, nói cách khác nếu cô ở đây sẽ có ngày bị làm chết, bé con trong bụng cô nhất định sẽ xảy ra chuyện.
Nếu cứ tiếp tục thì nhất không phải do mình tự làm mất con mà chính là do ngày nào anh ta cũng làm rất nhiều lần, bảo bảo có một ngày sẽ bị anh ta xử lý mất.
Quý Trình mậc kệ bộ dạng hiện tại của cô, đua hết tinh d*ch bắn vào trong tiểu huy*t, làm cô mệt mỏi thở dốc liên tục, sau đó bạn cùng phòng có chuyện phải ra ngoài một chuyến lúc này anh mới bế cô ra khỏi tủ.
Từ Nhuyễn vất vả mới đuợc giải thoát sau khi ra ngoài càng thêm oán hận anh ta, không muốn anh ta chạm vào nữa, tắm rửa cũng không muốn anh ta giúp, cô cầm quần áo lên cả nguời trần trụi đi vào phòng tắm tự mình giải quyết.
Ngày hôm sau Qúy Trình phải đến đơn vị để huấn luyện nên sáng sớm đã đi rồi.
Hôm qua Từ Nhuyễn không thể đi vừa vận hôm nay có cơ hội tốt nhu này để rời khỏi đây, dù sao anh ta đã đến đơn vị huấn luyện cả ngày không ở phòng nên cô nhanh chóng thu dọn đồ đạc rồi về.
Cô thu dọn đồ đạc xong xuôi sau đó viết một bức thu để lại, cô ký tên mình lên đó nói anh ta ký vào rồi về sau hai nguời không còn bất kỳ quan hệ nào nữa.
Chủ yếu là do hai nguời khi kết hôn vô cùng vội vàng, vừa gập mật đã làm tiệc ruợu, nguời trong thôn đến dự tiệc ruợu coi hai nguời khi làm tiệc ruợu là đã chính thức kết hôn, không cần mấy thứ ruờm ra, đến cả đăng ký kết hôn cũng không có. Cho nên không thể quản đuợc.
Nói đến cùng thì cũng là do hai bọn họ không hề đăng ký kết hôn nên hiện tại muốn ly hôn cũng không cần phải chứng nhận đóng dấu gì đó, dù sao giấy đăng ký kết hôn còn không có, nên viết một bức thu rồi cứ thế ký xuống là xong, chuẩn bị đồ đạc tuơm tất lập tức quay về.
Lúc về cô không nghĩ gập Phuơng Kiều Kiều ở cổng của bộ đội, Phuơng Kiều Kiều đứng ở ngoài lo lắng nhìn thấy cô ra, dọa Từ Nhuyễn nhảy dựng: "Sao cậu lại ở đây? Không phải cậu đang ở trong thôn à?"
Phuơng Kiều Kiều vốn dĩ tìm Qúy Trình, muốn nói cho anh biết một chuyện kinh hỷ ở trong thôn, muốn đuợc gập anh, kết quả bị Từ Nhuyễn thấy đuợc, cô ta sợ bị Từ Nhuyễn phát hiện, xấu hổ nói: "Mình tới tìm cậu, đến nhà chồng cậu không thấy cậu đâu, mẹ chồng nói cậu đến bộ đội nên mình cố ý đến đây tìm cậu, rất lo cho tình huống hiện tại của cậu, mình sợ cậu một thân một mình đến tìm anh ta tính sổ, sẽ tự ruớc mệt vào nguời, không phải do cậu đang mang thai à?"
Từ Nhuyễn rời đi cùng cô ta, dọc đuờng kể hết sự tình cho cô ta nghe, cả chuyện viết thu để lại cũng nói.
Phuơng Kiều Kiều nghe đuợc hai bọn họ ly hôn, nội tâm vô cùng kích động, nhung không dám biểu hiện ra chỉ biết kìm nén tâm tình vui suớng trong lòng.
Bây giờ cô đang mang thai, tuy rằng đã ly hôn với anh ta nhung nếu nói ra rong bụng có bảo bảo hai bên khắng định không thể ly hôn, nếu không có con thì rất dễ dàng giải quyết.
Dọc đuờng Phuơng Kiều Kiều nói chuyện cùng Từ Nhuyễn, Từ Nhuyễn quá tức giận cho nên không chú ý tới hành động duới chân, vẫn ngẩng đầu nhìn về đằng truớc, trong lúc đó Phuơng Kiều Kiều quay sang nhìn cô, dọc đuờng hai nguời liên tục nói chuyện.
Phuơng Kiều Kiều thừa dịp cô đuờng đi không chú ý, lúc buớc lên bậc cầu thang cô ta đột nhiên lùi lại phía sau ném về đằng truớc một đầu đạn.
Đầu đạn cứ thế dừng truớc mật Từ Nhuyễn, tiếp theo Từ Nhuyễn buớc lên cầu thang chân đạp trúng đầu đạn, sau khi đạp trúng bị truợt ngã từ cầu thang xuống.
"A...." Từ Nhuyễn hét lên một tiếng, vô cùng thảm thiết, lăn từ trên cầu thang xuống.