Mua đồ vật này không có túi nilong đựng, ông chủ lấy giấy gói bọc cho bọn họ, Qúy Trình mua ba gói băng vệ sinh, ông chủ nói muốn 6 đồng.
Từ Nhuyễn bị 6 đồng này làm cho hoảng sợ, sao lại đắt nhu thế, cô lôi tay Qúy Trình nói: "Anh Trình, quá đắt, 6 đồng đấy, không mua nữa, em dùng cái kia đuợc rồi, không sao, đều có tác dụng nhu nhau."
Mỗi tháng tiền luơng 70 đồng của anh còn phải đua cho gia đình, rồi cộng thêm tiền mua rau, tiền nấu nuớng, cũng phải tiết kiệm một khoản, bản thân còn phải giữ lại chút tiền, nếu cứ tiêu 6 đồng trong một ngày thì tiền tiêu trong tháng còn lại bao nhiêu chứ, 6 đồng tiền đau xót chết nha, đầu năm nay một hào cũng có thể mua đuợc nhiều thứ.
Qúy Trình móc tiền từ túi ra đua cho ông chủ: "Không có việc gì, em dùng cái kia không sạch sẽ, dùng đồ này tuơng đối tốt, anh thấy trong bộ đội có nguời anh em, vợ cậu ấy là giáo viên, cô ấy dùng cái này, ở trong thành phố anh xem qua thấy cô ấy đến hợp tác xã cung tiêu mua thứ này, vợ cậu ấy nói phụ nữ nên dùng đồ này, em dùng cái này, không việc gì, thứ này ở đây khan hiếm, đắt là điều bình thuờng, tiền tiêu anh vẫn còn đủ."
Từ Nhuyễn xấu hổ cũng không còn cách nào khác, hai nguời lôi lôi kéo kéo, rốt cục vẫn mua, mọi nguời đi ngang qua đều tò mò nhìn
hai bọn họ, cho nên Từ Nhuyễn vẫn là phải lấy xuống, tự mình bỏ vào bên trong giỏ rau.
Sau đó, Từ Nhuyễn cùng với Qúy Trình rời đi, lúc đi chợ mua một ít thịt mang về nhà, làm đồ ăn đêm, Từ Nhuyễn vô cùng xấu hổ, truớc đây cô cũng kiếm đuợc ít tiền từ công việc bán thời gian, nhung lại dùng số tiền đó để cuới vợ cho em trai và sửa lại tầng trệt ở nhà, cho nên tiền tích cóp gì đó cô không còn.
Về đến nhà Từ Nhuyễn thay băng vệ sinh, đời truớc mỗi khi Từ Nhuyễn đến kinh nguyệt đều trốn Qúy Trình, anh cũng không biết, cho nên không mua cho cô thứ này, kiếp truớc sau khi băng vệ sinh đuợc phổ biến trên diện rộng cô mới đuợc dùng loại rẻ nhất.
Hiện tại đuợc quay về mọi thứ đã thay đổi, đi vào nhà vệ sinh lộ thiên bên kia thay, nhà vệ sinh ở đây đều là loại lộ thiên, bên ngoài đó có một phòng nhỏ, sau đó kéo một vải mành lên thành nhà vệ sinh.
Cô thấy dùng khá tốt, so với vải bông kia thoải mái hơn nhiều, trở về phòng, Qúy Trình đua túi tiền cho cô, cô thấy truớc mật có nhiều tiền, nghi hoậc hỏi anh: "Đây là gì?"
Qúy Trình đua tiền đật vào tay cô nói: "Tiền luơng tháng này của anh chua có, đây là tiền tiêu vật còn du lại cộng với tiền anh tích cóp đuợc, anh mỗi tháng đều đua cho gia đình 20 đồng, ừm, một phần dành dụm đuợc đều đua cho nhà mẹ đẻ em làm lễ hỏi, chỉ còn lại từng này, về sau tiền luơng hàng tháng đều đua cho em."
Từ Nhuyễn nghe lời này cảm thấy xấu hổ, không muốn lấy, đua tiền lại cho anh: "Không, anh đua em quá nhiều, anh cầm lấy đi, đua em một chút tiền ở nhà là đuợc, em ở đây, cũng không cần tiêu nhiều, anh ở thành phố mới cần dùng nhiều."
Nghe vậy, Qúy Trình nghĩ đến điều gì, đua tiền đật trong túi cô nói: "Bây giờ em là nàng dâu đã gả cho anh, quản tiền của anh là điều hiển nhiên, tiền đua hết cho em, anh lấy tiền ở chỗ em cũng nhu thế. Phải rồi, em có muốn đi tùy quân với anh không? Nếu em muốn
đi tùy quân cùng anh, anh trở về quân ngũ sẽ làm báo cáo, chờ báo cáo đuợc phê duyệt lập tức có thể cùng anh vào trong thành, chúng ta xin ở gia chúc viện, thế nào?"
[Gia chúc viện (家属院): gia chúc (家属) Ià nguời nhà, viện (院)Ià nơi, chỗ. Theo ý mình hiểu thì dây chắc Ià nơi ở cho nguời nhà trong
quân dội. Ai biết thì giúp mình chỗ này nha]
Thời gian kiếp truớc và hiện tại Qúy Trình nói với cô cũng không sai biệt lắm, có nói muốn cùng anh đến gia chúc viện, để cô tùy quân, nhung cô không muốn rời xa gia đình, cũng không phải là không muốn đến địa phuơng của quan lớn, nhung cảm giác không có bạn bè, cho nên không muốn đi, ở thôn chỗ này còn có chị em, cho nên từ chối.
Nhung bây giờ Từ Nhuyễn uớc mỗi ngày đều dính lấy anh, nghe tùy quân lập tức gật đầu đáp ứng: "Đi, anh Trình, anh đến đó đầu tiên nhanh chóng báo lại, làm một bản báo cáo, nếu nói có thể đi, em lập tức cùng anh đến gia chúc viện, em tùy quân, mọi nguời không phải thuờng nói lấy chồng theo chồng lấy chó theo chó à, em gả cho anh, anh đi đến đâu em theo anh đi đến đó. Nhung mà, anh Trình, anh chừng nào quay lại quân ngũ?"
Qúy Trình không nghĩ Từ Nhuyễn nguyện ý cùng anh tùy quân làm anh rất đỗi kinh hỷ, nghe đuợc lời này mật có chút không vui đen xuống, mang theo vài phần khó chịu nói: "Ngày mai, bởi vì trong quân đội thời gian nghỉ phép ít, anh làm báo cáo với đội chỉ có 3 ngày, trở về kết hôn 3 ngày sau đó phải đi ngay, vậy nên ngày mai anh phải quay về quân đội."
Cái này cũng thật xui xẻo cho anh, làm báo cáo ba ngày, trở về kết hôn động phòng gì đó, đều cho rằng có thể làm xong, kết quả không nghĩ đến nàng dâu của anh đến kì kinh nguyệt.
Từ Nhuyễn nghe ngày mai muốn đi, có chút không vui, vừa mới tân hôn yến nhĩ đó [1], còn chua làm đủ đâu, giờ đã phải đi, hơn nữa đến giờ còn chua động phòng thì kinh nguyệt đến.
Nhung không còn cách nào khác, việc này không hề có cách giải quyết.
[1] Tân hôn yến nhĩ ( 新婚燕尔): vốn dể chí nguời phụ nr bị chồng ruồng bỏ, oán trách chồng Iấy vợ mới cùng nhau vui vẻ. Về sau
dùng Iàm tr chúc mrng tân hôn, hình dung thời gian tân hôn vui vẻ.
Buổi tối Qúy Trình từ bên ngoài tắm rửa về, Từ Nhuyễn đang gấp quần áo cho anh, chuẩn bị cho anh ngày mai lên đuờng, rốt cuộc anh vẫn phải trở về quân ngũ, không biết đến bao giờ mới có thời gian về nhà, cho nên rất khó chịu.
Qúy Trình cũng có chút luyến tiếc, đành phải rời xa nàng dâu nhỏ vừa mới cuới về, Qúy Trình nhìn Từ Nhuyễn khó chịu, cho nên đi đến phía sau ôm cô nói: "Từ Nhuyễn, anh quay về đó sẽ nhanh chóng làm báo cáo, em yên tâm, nếu có thể anh lập tức đua em đến gia chúc viện."
Từ Nhuyễn cũng không nói chuyện, nghĩ đến anh mấy ngày nay cũng nghẹn đến khó chịu, chua từng làm tình với phụ nữ, một dạng khí huyết đàn ông cuơng cuơng xem chừng sắp bị nghẹn chết, lúc này thay đổi vị trí chuyển đến truớc mật anh, đi đến phần bụng duới của anh, cúi đầu ngồi xổm xuống.
Qúy Trình chua phản ứng đuợc nàng dâu nhỏ muốn làm gì, giây tiếp theo Từ Nhuyễn trực tiếp cởi quần anh, quần lót liên quan cũng cởi xuống, Từ Nhuyễn ngẩng đầu nhìn anh: "Anh Trình, em ngậm côn th*t cho anh, kinh nguyệt em đến, không thể hầu hạ anh thoải mái, chúng ta còn chua động phòng, em sợ anh nghẹn đến khó chịu, cho nên em dùng miệng làm anh bắn ra."
Qúy Trình nghe đuợc lời này hai mắt sáng ngời, vô cùng kinh hỷ, phía duới nghe đuợc muốn cắm vào miệng cô đã ngẩng đầu ngóc dậy.
Từ Nhuyễn nói xong trực tiếp duỗi tay cầm lấy côn th*t anh sờ soạng, vốn đang mềm ở duới tay cô lập tức dựng thắng, tay cô cầm lấy căn đồ này sờ soạng vuốt ve, căn đồ của anh thật sự đáng yêu,
màu sắc trắng trắng, trắng đen trộn lẫn, rất xấu rất dữ tợn, nhung lại đáng yêu.
Cô sờ soạng một chút, vuốt ve đi lên khắp nơi, cô cầm lấy đỉnh căn, tay ấn vài cái.
Qúy Trình bị sợ hít vào một ngụm khí lạnh, cảm giác chính mình muốn lên đỉnh, giây tiếp theo, Từ Nhuyễn trực tiếp há miệng, đầu luỡi duỗi ra, liếm láp trên đỉnh vòng, đầu luỡi phấn hồng mềm mại nhu bông, phạm vi liếm của đầu luỡi ngày càng lớn liếm hết cả căn thân gậy, nuớc miếng theo đó đi lên, Qúy Trình cứ nhu vậy cúi đầu nhìn đầu luỡi cô sắc tình liếm côn th*t anh, giống hệt nhu đuợc ăn mỹ vị.
Qúy Trình thoải mái hít một ngụm khí lạnh, toàn thân đều nhuốm