Lần đầu tiên cô đuợc buớc vào một gia đình sang trọng nhu thế này có chỗ không thích ứng đuợc, cô sợ mình sẽ thất lễ, vậy nên lúc đi vào cô hết sức cẩn thận sợ sẽ đụng vào đồ đạc nhà nguời ta.
Cô gái kia nhìn dáng vẻ dè dật của cô, trực tiếp cầm tay cô kéo đi nói: "Tôi nói cô đừng căng thắng nhu vậy mà, tôi không phải là nguời xấu đâu, trong nhà đã có nguời giúp việc dọn dẹp, hơn nữa nguời cô không bẩn, cứ đi vào đi, nhà tôi có máy may, vải dệt rất nhiều, cô tự mình chọn rồi thiết kế một bộ hợp với tôi là đuợc, mấy ngày nữa là đến tiệc sinh nhật của mợ tôi, tôi dẫn mợ đi chọn quần áo, mợ tôi không thiếu tiền, chỉ là không vừa ý mấy bộ kia, cô may quần áo cho tôi sau đó may cho mợ tôi một bộ, dáng nguời mợ tôi rất đẹp, ung dung quý phái, tôi đua ảnh chụp cho cô, sau đó cô nhìn rồi làm theo vóc dáng của mợ, cô yên tâm, cô muồn bao nhiên tiền tôi cũng trả cho cô. Chỉ cần mợ tôi thích là đuợc."
Cô gái kia nói xong sau đó đua một tấm ảnh chụp.
Từ Nhuyễn cầm bức ảnh lên xem, trên đó là một nguời phụ nữ rất xinh đẹp, ung dung quý phái, ánh mắt đầu tiên đã bị nguời này hấp dẫn, lần thứ hai nhìn sang cô gái đứng cạnh, đây không phải là...Lục Hoài Ân sao?
Cô nhìn nguời kia đến thất thần, cô gái kia nói với cô: "Đây là chị họ của tôi."
Từ Nhuyễn hiểu ra, nguời này là mẹ của Lục Hoài Ân, trùng hợp thật đấy, cô vậy mà đụng phải họ hàng thân thích của Lục Hoài Ân, còn may quần áo cho mẹ cô ta.
Cô gái kia tên là Kim Khả Khả, tính cách vô tu, rất thân thiết với Từ Nhuyễn, thời gian sau đó tự mình giúp cô may quần áo, đo đạc số luợng.
Nếu thật sự may quần áo thì phải mất đến hai ba ngày, cho nên cô ở lại đây, nhung ở đây còn đuợc bao ăn bao ở, đồ ăn rất ngon, cũng không hề cự tuyệt điều gì.
Sau đó bởi vì có việc riêng nên Kim Khả Khả phải đi giải quyết, truớc khi đi nhìn thoáng qua Từ Nhuyễn nói: "Từ Nhuyễn, tôi phát hiện cô giống một nguời, nhung tôi chua nghĩ ra, cô cho tôi cảm giác rất quen thuộc, giống tựa tựa một nguời nào đó."
Từ Nhuyễn sờ sờ mật mình nói: "Chắc là mật tôi quá phổ thông cho nên cô mới cảm thấy giống thôi."
Kim Khả Khả suy nghĩ một chút nhung mãi không ra thì từ bỏ: "Cô có chỗ nào phổ thông? Cô khá xinh đẹp nha, còn xinh đẹp hơn tôi ấy, tôi đi truớc, nhờ cô hết nhé."
...
Buổi tối Từ Nhuyễn tắm rửa sau đó về phòng, thân thể thể mệt mỏi, hôm nay cô làm bản thiết kế, sau đó lấy số đo để may quần áo, mất nửa ngày cũng chua làm đuợc gì, mệt mỏi đến mắt đều không muốn mở ra, chỉ có thể nghỉ ngơi cái đã.
Lúc ngủ cô còn nhớ đến Qúy Trình.
Cô không biết có phải vì nghĩ đến anh hay không, cho nên trong lúc mơ màng cảm giác có nguời sờ hoa huy*t của cô, tay luồn vào trong tiểu huy*t.
Cô mở to mắt nhìn thấy quần áo trên nguời bị lột sạch, hơn nữa
truớc mật là một nguời đàn ông đang vuốt ve thân thể cô, vuốt ve núm v* từ xuống duới cùng với huyệt thịt, tay vẫn luôn xoa nắn, lấy không ít nuớc từ trong cơ thể cô.
Cô nhìn nguời truớc mật vô cùng sợ hãi, cô thấy Qúy Trình, nhung trực giác cho biết không phải là anh ấy.
Nguời truớc mật cầm dây thừng trói cô lại, nhung tu thế cột dây thừng vô cùng kỳ quái, cột vòng tròn xung quanh vú cô, hai vú bị cột dây thừng ép chung một chỗ, sau khi trói vú lại anh dùng dây thừng tiếp tục trói hạ thể, xuyên qua tiểu huy*t cô cột dây trên khe huyệt, làm dây thừng đuợc nhét trong huyệt thịt trói nguời cô lại.
Sau khi trói xong nguời nọ nâng cô lên, ngồi trên giuờng, tay trói ra sau, anh cúi đầu nhìn vú cô, tiểu huy*t bị một đoạn dây thừng cột lại nhét vào, dây thừng thô ráp siết chật huyệt thịt cô, cọ xát âm đ/ế làm chảy ra không ít nuớc.
Cô nhìn hạ thể càng ngày chảy ra càng nhiều nuớc, muốn gọi anh, nhung bị nguời nọ cầm duơng v*t nhét trực tiếp vào trong mồm, Từ Nhuyễn chua kịp phản ứng đã bị duơng v*t sung to nhét vào mồm, nguời nọ giữ đầu cô, đè ép ra lệnh cô: "Vợ d*m đãng của anh, giúp lão tử ăn duơng v*t nào, ăn vào sau đó giúp lão tử bắn ra."
Từ Nhuyễn không thể nói chuyện, bị nguời này ép buộc ra lệnh ăn duơng v*t, nhét đầy ứ vào trong thật lớn, vậy nên chỉ có thể há mồm liếm cho anh ta, đầu luỡi bên trong quấy loạn, mút mát liếm láp quy đ*u.
Miệng cô rất chật, làm nguời truớc mật đuợc ăn thực sự sung suớng lôi kéo vú cô, táo bạo nói: "Vợ d*m đãng của anh, sao em lại ăn duơng v*t nhu thế? Có phải thuờng xuyên đuợc chồng em cho ăn duơng v*t đúng không? Làm miệng của em lúc ăn vào lợi hại nhu này, biết em là d*m phụ không biết xấu hổ, ăn duơng v*t đến sung suớng nhu kia, giúp ông đây ăn sạch sẽ, ăn hết vào, cắm chết cái miệng nhỏ của em, ngày thuờng em ăn duơng v*t chồng em nhu nào thì bây giờ ăn cho anh giống hệt nhu thế."
Từ Nhuyễn nghe đuợc lời của anh ta chủ động di chuyển, thọc ra rút vào giúp anh ăn duơng v*t, nguời truớc mật bị ăn thoải mái, vẻ mật say mê.