Hắn mơ thấy mẹ ruột, không có mặt, và người cha ruột, chỉ có mỗi cái bóng đen kịt. Cả hai đứng trước mặt hắn và đưa ra những lời lạnh lùng cay nghiệt, đáng lẽ ra không nên nói với một đứa trẻ cần được bao bọc và yêu thương.
"Mày không phải con tao. Ả đàn bà đó ngủ với bao nhiêu người, sao dính mỗi tao được!"
"Mày là thứ sao chổi! Sao cả mày cũng không thể giữ anh ấy lại cho tao???"
"Con trai gì chứ, tôi không cần!"
"Là con của tôi thật sao? Nó không cười. Nó không khóc. Mặt nó cứ đờ ra như bị ngu! Có khi nào nó bị gì rồi không?"
"Tôi sẽ gửi tiền, đừng liên quan tới nhau nữa. Làm ơn!"
"Anh ấy bỏ tao rồi... anh ấy bỏ cả mày... Vậy tao cần gì mày nữa?"
Hắn lạnh lùng nhìn cái bóng của cha mình méo mó rồi biến mất, rồi nhìn sang người mẹ không có mặt của mình cũng đang chậm rãi nứt ra từng chút, như tấm gương đang gặp áp lực lớn mà rạn nứt dần.
"Là con Chi, tất cả là tại con Chi! Nếu nó không giành anh ấy với tao thì tao với anh ấy đã hạnh phúc!"
Bà ta đưa gương mặt không có mắt mũi miệng áp sát lại chỗ hắn, trong không gian chẳng rõ hình dạng như thế nào vẫn vang vọng rõ ràng tiếng gào thét chói tai của bà ta.
"Tại con khốn đó nên tao mới phải sinh mày ra! Tại nó! Tại mày! Tại nó! Tại mày!"
Âm thanh cao vút chẳng khác gì lưỡi ngọn giáo, đâm thẳng vào đầu của hắn. Khan chau mày vì cơn đau ập tới khi bà ta đột ngột với tay ra, ngón tay thon và móng tay dài bóp lấy cổ hắn. Tiếng gào chất chứa căm thù. Gương mặt không mắt mũi miệng xuất hiện vết nứt lan rộng, rồi nó dần đổ xuống để lộ bóng tối vằn vện ở bên trong.
Khan nắm lấy cái tay đang siết cổ mình, chỉ thấy bàn tay đó cứng như đá. Hắn bình tĩnh nhìn vào bà mẹ ruột của mình với gương mặt dị dạng chỉ toàn vết nứt, hé môi thốt lên:
"Chà, chỉ như thế này chưa đủ để giày vò ta đâu."
Tiếng gào của bà ta chợt tắt ngấm.
Không gian xung quanh im bặt, tĩnh lặng và đóng băng. Kể cả bà ta, hay là những đường nứt đang có ý lan rộng để khiến bóng tối lộ rõ hơn, đều ngừng di chuyển.
Đồng tử màu trắng bạc của Khan lóe lên, tựa như có sao sa. Và rồi mọi thứ xung quanh đột ngột bị bẻ cong, sau đó là một mảng trắng xóa lóa cả tầm nhìn khiến Khan phải nhắm mắt lại.
Cảm giác cổ bị thít chặt vẫn chưa biến mất, nhưng khi Khan mở mắt ra, hắn đã không còn ở trong giấc mơ nữa.
Ác mộng đã kết thúc, và thực tại sự bắt đầu.
"Khụ..."
Tay của Khan vẫn túm chặt lấy thứ đang siết cổ mình, nếu ở trong mơ đây là tay của người mẹ đã bỏ rơi hắn thì bây giờ là một sợi dây leo bản to như có sự sống, đang cố gắng thít chặt lấy từng hơi thở của hắn.
"Chết... tiệt..." Khan khó khăn thốt ra câu chửi thề, hắn đưa tay cào cấu, cố gắng gỡ lấy sợi dây leo đang thắt chặt cổ mình ra nhưng vô dụng.
Hắn khó khăn liếc nhìn quanh, chẳng thấy một ai trong căn phòng. Vậy sợi dây leo này từ đâu ra chứ? Khi Khan tiếp tục quan sát khắp cùng để tìm nguồn cơn, thì hắn chợt phát hiện chiếc đồng hồ quả quýt làm từ vàng rơi vỡ ở trên sàn, đá quý sapphire hoàn toàn biến mất.
"B-bồ câu...?" Khan khó khăn cất giọng.
Hắn không nghĩ tới đồng hồ quả quýt này sẽ giấu thứ gì nguy hiểm. Rõ ràng là hắn đã đưa Ibrahim kiểm tra qua sau khi nhận và nó đã được chắc chắn là không có vấn đề. Vì nghĩ đến việc mình có đồng minh là Bồ Câu Mỏ Xanh nên hắn vẫn mang đồng hồ quả quýt bên mình, để có khi dùng đến sẽ lấy nó ra, nhưng không ngờ...
"Bồ câu? Không quý phái chút nào. Từ chối."
Một giọng nói khác cất lên, có vẻ là vang lên trực tiếp ở trong đầu hắn. Ngôn ngữ quen thuộc nhưng khi cắt nghĩa ra thì chẳng hiểu gì.
Ấy vậy mà, Khan vẫn có cảm giác quen thuộc một cách khó hiểu.
"Ngươi là chủ nhân của Linh Hồn Sơ Khai đầu tiên?"
Giọng nói đó tiếp tục cùng sự thả lỏng của sợi dây leo đang siết cổ hắn. Khan thấy dễ thở hơn phần nào. Đối phương hẳn là muốn đe dọa cho hắn sợ hãi, chứ không có ý định giết chết hắn. Sợ hãi có thể khiến con người trở nên thành thật hơn.
"Khụ khụ... phải." Tiếng ho khan khạc ra khi sợi dây leo chừa lại đường hít thở cho phổi, Khan uể oải đáp, không có điệu bộ run rẩy trong tình huống mình bị mớ dây leo trói chặt lấy cơ thể và mạng sống đang bị đe dọa.
"Ngươi rất bình tĩnh. Rất quý phái. Nhưng tại sao?" Giọng nói không rõ nam nữ thốt lên đều đều, chỉ là câu hỏi của nó lộ ra chút ngây thơ.
"Tại vì ta là một Bá tước quý phái." Khan thờ ơ đáp, cả người thả lỏng, vậy mà không thèm chống cự, cứ coi như mớ dây leo đang trói cơ thể mình lại là một cái võng.
Mà nghĩ lại, lúc hắn nhớ lại ký ức tiền kiếp không bao lâu, hắn cũng bị trói lại bằng ma thuật hắc ám của Ibrahim.
"Ngươi đang trêu ta? Thật chẳng quý phái gì cả!" Giọng nói đó lộ vẻ tức giận đùng đùng, nhưng ngữ điệu vẫn kìm nén ở mức độ nhất định.
Khan nhướng mày, trong tâm trí sượt qua một suy đoán.
"Ngươi cũng là Linh Hồn Sơ Khai?"
"Sao ngươi biết?" Nhưng chẳng đợi Khan trả lời, sợi dây leo trên cổ hắn bỗng siết lại mạnh hơn. "Thế nào? Ngươi muốn trở thành chủ nhân của ta?"
"Không...!" Khan nheo mắt trả lời dứt khoát.
Sợi dây leo có phần khựng lại như đang sống, bầu không khí chợt rơi vào trạng thái tĩnh. Khan không nói gì, cũng chẳng cựa quậy. Đợi xem dây leo sẽ có phản ứng gì.
Được một lúc, sợi dây leo trên cổ hắn rút đi, cùng với những sợi khác đang trói chặt tay chân hắn cũng buông lỏng dần. Khan ngã phịch xuống ghế sô pha, hắn được nâng lên không cao lắm nên cú ngã này không có gì đau đớn, chỉ là cả người bị trói chặt được một lúc nên máu không kịp lưu thông thành ra có chút mất sức. Khan khó chịu cử động, chống tay ngồi dậy rồi nhìn lên bàn.
Từng sợi dây leo tụ lại như đàn rắn, sợi này chồng chéo lên sợi kia rồi bện lại thành hình dạng rõ ràng. Trông nó giống một con hươu nhờ vào hình dạng tai và sừng, một con hươu có một nửa là hình người. Còn một điểm khác nữa là toàn bộ cơ thể nó là thân cây, trên lưng phủ cỏ xanh đang nở rộ li ti những đóa hoa. Cả trên cặp sừng cũng nở hoa và cỏ trải dài dưới mái tóc suôn mượt màu lá cây phủ sau lưng, cả trước ngực. Nó không có miệng, và đôi mắt xếch màu trắng như gắn bảo thạch của nó thì đang nhìn hắn chằm chằm. Hắn cũng nhìn nó, chính xác là nhìn vào viên đá nhỏ hình tròn ở giữa trán của nó, màu xanh lục hơi sẫm.
"Ngươi vẫn không ngạc nhiên. Nhìn ta không đủ quý phái sao?"
Sao nó ám ảnh với sự quý phái vậy? Khan chẳng thể hiểu được.
Đúng lúc này, cửa phòng đột nhiên bật mở mạnh, nghe cả tiếng ván gỗ dày va mạnh vào tường. Hắn nghe tiếng bước chân náo động của nhiều người, sau đó là tiếng rít dài của Kahan.
"Eihan!!!"
Trượt qua tầm nhìn Khan là cái bóng rắn biến lớn của Kahan, cái đuôi của nó cuộn lấy hắn rồi nâng lên cao. Tuy hơi bất ngờ nhưng Khan không sợ hãi, hắn ổn định lại tinh thần của mình nhanh chóng, cúi đầu nhìn xuống thì thấy mặt chau mày ụ của nhân vật chính, nét bất mãn khó lòng bỏ qua của Ibrahim, bộ dạng gầm gừ của Lai đang nhìn sinh vật cây cỏ mang hình dạng nửa người nửa hươu mà Kahan gọi là Eihan.
Sau đó, Elijah cũng xuất hiện, có phần chật vật hơn vì phải chạy xộc tới đây. Cậu ta thở hồng hộc, bất ngờ khi thấy Kahan biến lớn và Khan đang bị Kahan cuốn lấy.
"Ngài... ngài Bá tước!"
Phía Kahan đã hành động trước, không ai kịp trở tay, trừng mắt mà nhìn miệng Kahan há ra, từ miệng nó đột nhiên bay ra một đàn côn trùng nhìn giống châu chấu, nhưng chúng không có hình dạng nhất định mà chỉ là từ bóng tối mô phỏng thành. Đàn châu chấu bay ra từ miệng Kahan bay thẳng tới chỗ của Eihan như mũi tên.
Có lẽ vì cơ thể được làm từ cây nên Eihan không thể hiện được cảm xúc gì nhiều được. Nhưng tiếng thét của nó đã tố cáo sự chán ghét của mình khi thấy điều mà Kahan đã làm.
"Kahan thiểu năng! Không quý phái chút nào! Eihan ghét châu chấu!"
Eihan nhảy lùi lại, tay vung ra tạo một bức tường bằng dây leo đan vào nhau chằng chịt. Nhưng lũ châu chấu hắc ám dễ dàng cắn nát, phá hoại phòng ngự rồi bay xuyên qua tiếp tục đuổi theo bóng dáng của Eihan.
Kahan cũng không hoàn toàn đứng im mà trườn mình, đưa đầu tới cản đường chạy của Eihan, miệng có nó há rộng, phá ra tiếng rít chói tai.
"Eihan ăn hiếp chủ nhân ngốc, Eihan xấu tính!!!"
"Ta đang giúp ngươi đấy! Kahan ngốc! Sao ngươi dám nhận con người làm chủ nhân hả? Ngươi chẳng quý phái chút nào!"
Eihan lại vung tay lên, tạo ra một bức tường từ dây leo khác nhưng lần này từ bức tường dây leo còn nở cả hoa có miệng và hàm răng nhọn hoắc, nó há ra và đớp lấy từng con châu chấu. Cho đến khi đàn châu châu chỉ còn lại một nửa, tường dây leo nở hoa ăn thịt lại sụp xuống. Eihan lại né tránh và bỏ chạy, nhất quyết không muốn con châu chấu hắc ám nào chạm vào người mình.
"Eihan xấu tính, Eihan mới không quý phái!" Kahan gào lên cự cãi, không thèm nghe Eihan nói. "Kahan thích chủ nhân ngốc!"
Eihan đột nhiên dừng lại, đàn châu chấu hắc ám nhanh chóng đuổi kịp nó rồi bám lên người nó như muốn ăn mòn Eihan như những gì chúng nó vừa làm với hai bức tường dây leo. Nhưng chúng chỉ khiến cơ thể Eihan nhiễm màu đen xấu xí như vết cháy sém trên thân gỗ chứ không hề ảnh hưởng gì tới Eihan.
Eihan không sợ mấy con châu chấu đó làm hại gì mình, nó chỉ sợ mình bị xấu đi một chút khiến sự quý phái của mình tụt giảm.
"Eihan không quý phái?" Eihan lặp lại. Mặt nó không có biểu hiện gì. Đôi mắt bảo thạch trắng chợt nhuộm màu đỏ, như lửa cháy.
Hoa trên người Eihan úa tàn nhanh chóng, thay vào đó là mọc ra những cái gai nhọn như xương rồng, cả mái tóc màu xanh lục cũng lơ lửng trong hình dạng dây leo thân gai.
"Kahan dám nói Eihan. Không. Quý. Phái?"
Có vẻ nó đang rất giận dữ. Ngay cả Kahan vừa sửng cồ lên cũng giật mình, đột nhiên lùi lại một chút.
Khan cảm thấy tình hình có vẻ bất ổn rồi, hắn không thể im lặng nữa. Dù sao thì hắn cũng phải lên tiếng thôi, nếu không muốn căn phòng làm việc của mình bị phá hoại hoàn toàn. Vì kích cỡ của Kahan mà nội thất bên trong cũng bị hất đổ, lộn xộn cả lên rồi.
"Ngươi rất quý phái!" Khan hét lên, hắn sợ Eihan không nghe thấy.
Rất may là, cái tai hươu của Eihan nhúc nhích, rồi nó ngoảnh đầu lại nhìn hắn. Đôi mắt tựa bảo thạch đã nhuộm màu đỏ dường như có phần nhạt sắc hơn.
Khan vỗ vào thân rắn của Kahan đang cuốn lấy người mình, ra hiệu cho nó ở trong đầu thả mình xuống. Ngoài miệng, Khan tiếp tục nói.
"Ta chưa từng thấy ai quý phái được như ngươi. Thật lòng đấy. Giới quý tộc theo đuổi trào lưu, phong cách và khí chất. Nhưng để có được một khí chất tao nhã, thanh lịch và quý phái thì ta chưa thấy một ai có được. Cho đến khi gặp ngươi."
Cũng không phải là nói dối. Mấy kiểu quý tộc đó, trước giờ hắn có cam nguyện chơi chung bao giờ đâu mà gặp.
"Thật sao?"
"Ta nói dối thì được gì?" Khan được Kahan thả xuống.
Cũng vừa lúc đó, Saul cùng đồng bọn chạy tới bên cạnh hắn. Saul định nói gì đó thì Eihan lên tiếng.
"Được Eihan chấp nhận?" Nó hỏi ngược lại, giọng bình thản, đôi mắt tựa bảo thạch trắng không còn nhuốm sắc đỏ, quay về trạng thái cũ. "Ngươi nịnh Eihan, dụ Eihan chấp nhận ngươi làm chủ nhân. Giống như Kahan ngu ngốc!"
Nghe thấy Eihan chửi mình, Kahan dựng cả người lên.
"Eihan xấu tính!"
"Kahan thiểu năng!!"
"Eihan đáng ghét!"
"Kahan đồ khờ!!"
Hai đứa này... Khan thấy nhức cả đầu khi cả hai lại quay ra cãi nhau. Khan thầm thì ra hiệu với Saul là sẽ nói chuyện sau.
"Ai cũng được, ra ngoài canh chừng. Không cho phép ai bước vào đây."
Khan vừa dứt lời là không để ý nữa, hắn muốn giải quyết hai đứa con nít mang danh Linh Hồn Sơ Khai trước mặt này cho xong đã. Thế nên Khan không hề biết sau đó, cả Saul, Lai và Elijah đều quay sang nhìn chằm chằm Ibrahim như thể đang nói, "Sao ông còn không nhanh nhanh cái chân lên?"
Ibrahim bị nhìn chằm chằm đến mức thấy khó chịu, nhưng còn khó chịu hơn là ông cũng nhận thức được ngoài mình ra thì chẳng ai làm được việc đó cả. Giao cho Saul là sẽ xảy ra án mạng đẫm máu, giao cho Lai thì sẽ dẫn đến hậu quả chó cắn người, giao cho Elijah... thôi bỏ qua cậu ta đi.
"Mình muốn có một kỳ nghỉ dưỡng..." Ibrahim nhận mệnh quay gót ra ngoài cửa, tấm lưng hơi còng xuống như thể ông đã già đi chục tuổi. "Không có lương bổng thì cũng phải có kỳ nghỉ dưỡng chứ..."
Chẳng ai nghe thấu lòng ông ta trong khoảnh khắc này.
Quay trở lại với Khan, hắn đã lên tiếng cắt ngang cuộc đối chiến chí chóe của hai Linh Hồn Sơ Khai người người thèm muốn, "Ta không có ý định trở thành chủ nhân của ngươi." đây có thể xem là khoảnh khắc lịch sử không nhỉ? Khan không hề thấy vui vì mình là người chứng kiến khoảnh khắc lịch sử này.
Eihan nghiêng đầu, đôi gạc mọc lởm chởm gai thu vào, và hoa bắt đầu nở rung rinh. "Lạt mềm buộc chặt?"
"Không phải." Khan nhún vai nói. "Ta có Kahan là đủ rồi."
Kahan biến trở lại về kích cỡ cũ, nhanh chóng trườn mình lên người Khan rồi quấn quanh cổ hắn. Nửa thân trên của nó rướn về phía trước để cho Eihan nhìn rõ vẻ đắc ý của mình. "Chủ nhân ngốc chỉ thích Kahan."
Và phải công nhận là, Eihan thấy cực kỳ gai mắt khi trông thấy dáng vẻ ra oai của Kahan. Nó có cảm giác thua cuộc khó hiểu.
"Ta là Cội Nguồn Eihan, gốc rễ của tự nhiên. Một trong năm Linh Hồn Sơ Khai quý phái nhất từ thuở hồng hoang. Nếu ngươi có được ta, ngươi sẽ không sợ hãi thương tật hay nguyền rủa và trở thành con người quý phái nhất. Đã nói đến thế rồi, ngươi vẫn bảo với ta là không muốn sao?" Eihan nói với tông giọng cao hơn, trong đôi mắt màu trắng thấp thoáng ánh cam.
Khan nghi ngờ, đôi mắt không chớp của Eihan đang thể hiện cảm xúc của nó. Thay cho sự khiếm khuyết ở khuôn mặt cứng đơ, không cách nào bày tỏ được biểu cảm của mình.
"Không cần." Khan lắc đầu từ chối.
Đôi mắt màu trắng tựa đá quý chợt đổi màu, lần này là xanh dương, sắc độ nhạt.
"Không cho!" Kahan bỗng dưng cáu bẳn, gắt lên với Eihan. Nó có khè một tiếng đe dọa.
"Ta còn chưa nói gì!" Mái tóc màu lục của Eihan dựng lên đầy sinh động, như màu ở đôi mắt, tóc và hoa cỏ trên thân thể sinh ra từ cây đều có dấu hiệu thể hiện cảm xúc của nó. "Kahan không quý phái gì cả, cứ chen lời của Eihan!"
"Eihan tò mò, hứng thú! Eihan thích chủ nhân ngốc rồi. Không cho!"
"Ta không có thích chủ nhân ngốc của ngươi! Hắn không đạt tiêu chuẩn quý phái của ta, Kahan khờ!"
Điên cái đầu thật chứ... Khan đưa tay bóp trán. Trầm mặc nghĩ. Linh Hồn Sơ Khai thứ hai cái quái gì?
Hắn thật sự không cần!
*
Chương này hết buồn, tui nói có sai khum?
-
Eihan ban đầu có hình dạng của con gấu, nhưng trong lúc build lại thì có nhiều thay đổi nên mới thành hươu cây. Tương tự, các linh hồn sơ hai đều mang hình dạng gần với tự nhiên nhất nên là sẽ thiên về hình dạng của thú, côn trùng, v...v... Trước mắt thì thiết lập của tui là vậy đó...