Trong kế hoạch, Connor yêu cầu Khan phải sống để phá khóa Thánh tích và chắc hẳn còn là lý do khác nữa. Chẳng liên quan đến hắn. Tuy rằng Nars có thái độ khinh khỉnh không để tâm, nhưng hắn cũng không có ý định giết chết Khan.
Vì Khan là một đối tượng thí nghiệm quý giá. Ai biết tên nhân loại đó đã dùng thứ gì cho bản thân để biến kẻ vô năng cũng có thể dùng ma thuật? Đến cả vẻ ngoài cũng thay đổi tột bậc.
Nếu như sự biến đổi của Khan thực sự là nhờ vào cô nàng Kelley trong vở kịch đó, vậy hắn cũng muốn biết nàng ta đã làm gì.
"Quay về rồi à!" Tên nhân loại trên Gargio đứng dậy, quay người lại khi thấy tiếng cửa đền thờ mở.
Nars không quỳ xuống cầu nguyện, mà đứng dựa vào thân cột ở gần đó. Hắn ta cũng nghiêng mặt nhìn qua, không hề có ý định sẽ chào đón như Gargio hay là tỏ vẻ muốn tiếp cận họ.
Không chỉ Khan và hai tên nhân loại ở trong Thánh tích quay về, mà còn có thêm ba người nữa. Theo như báo cáo điều tra mà hắn nhớ. Một kẻ là Thú nhân tộc Sói rất trung thành với Khan; một kẻ là Kelcey, thường dân, có vẻ là bạn đồng hành của Saul ở bên ngoài. Người còn lại không ai khác là Saul, đứa con hoang luôn bị quây trong hoàn cảnh bị xem thường và ức hiếp, giờ đây trở mình, là kẻ không ai dám xem thường.
Không ngờ bọn chúng xông vào đây được. Nars không quá ngạc nhiên nữa, sau khi thấy Khan cũng đã ở trong Thánh tích.
Bấy giờ, Khan không hề biết rằng mình đã chiếm hào quang của nhân vật chính, vẫn đang thong dong tiếp chuyện với Gargio.
Bằng kỹ năng xã giao tuyệt vời của bản thân, Khan rất nhanh làm thân với vị y sĩ này, còn lôi kéo được hảo cảm của ông ta. Cơ mặt của ông ta giãn ra, cứ cười hô hố trước vẻ mặt gian xảo tinh ranh của Khan.
Mặt mày hắc Tinh Linh âm u, hắn ta không thích tình huống hiện tại. Vốn dĩ hắn ta đang là kẻ ở trên cơ. Nhưng cảm giác của hắn ta bây giờ là kẻ bị ghì ở dưới chân một con kiến mà mình chẳng để tâm.
"Thế thì để tôi sắp xếp nơi ở tạm cho các Sứ giả nhé? Nhà tôi sợ không có thừa chỗ nghỉ rồi. Mà mọi người cứ yên tâm, tôi sẽ không để các Sứ giả chịu thiệt đâu ạ." Gargio cười ngoác mồm sau khi nghe Khan "khéo léo" khen ngợi y thuật của mình mát tay khó gặp. Ông ta hồ hởi đứng ra sắp xếp chỗ nghỉ cho các vị khách ở bên cạnh Khan.
"Hả? Tôi từ chối!" Lai vội la lên khi nghe việc sắp xếp nơi ở là không được ở cạnh chủ nhân, gã cau mày khó chịu. "Tôi sẽ ở cạnh chủ nhân! Không cần chỗ nghỉ nào cả! Tôi ngủ dưới gầm giường của chủ nhân cũng được!"
"Tôi không cần chỗ nghỉ nào khác." Saul cũng lạnh lùng từ chối, nhưng cậu ta không có vẻ muốn tranh giành gầm giường với Lai.
"Tôi thích ngủ ở giường êm, không gian yên tĩnh một chút." Aloin vẫn còn bình thường, không hề có suy nghĩ bám theo Khan mọi lúc mọi người như tên em trai hay con sói ngáo nào đó.
"Lai, đừng có quậy nữa!" Khan nhíu mày cảnh cáo Lai khiến mặt gã chảy dài, trông có vẻ buồn tủi hết sức.
Nhất là khi chủ nhân chỉ trách cứ mỗi mình gã, còn tên sâu trùng đáng ghét kia thì không bị gì cả!
Sau một hồi dây dưa, chỗ nghỉ cũng tạm thời được sắp xếp ổn thỏa. Nói là tạm thời là vì Saul vẫn không có ý định để mình được sắp xếp chỗ nghỉ, và cậu ta tự tin nói rằng mình sẽ tự biết mà làm. Trong khi đó Lai và Aloin được ở chung nhà với một bà lão hiện đang sống một mình. Bà lão đó Khan cũng biết, chính là người đã đưa ra cảnh cáo đầu tiên cho hắn.
Aloin sau khi biết mình sẽ ở chung chỗ với Lai thì khó chịu ra mặt. Mà Lai thì chẳng để ý bản thân bị tên Thiên thần nào đó ghét bỏ, chỉ lo tủi thân khi chủ nhân không quan tâm mình.
"Nhất thiết phải có chỗ nghỉ sao?" Nars theo dõi tình hình một lúc lâu, không có kiên nhẫn mà tiến lại gần chen lời vào. "Trước bình minh phải tìm cho ra kẻ xảo trá, vậy mà các ngươi ở đây còn lằng nhằng chỗ nghỉ ở đâu?"
"Cũng phải ha..." Khan à lên một tiếng, ra vẻ giật mình hiểu ra chân lý.
Nars lập tức có tinh thần. Cuối cùng gã cũng lấy lại được cảm giác của kẻ nắm quyền chủ động trong tay.
"Ra ngoài gặp ta." Nars lạnh lùng nói rồi nhấc chân đi trước, không lo ngại Khan sẽ bất tuân lời mình. Lai gầm gừ, cả người chực lao đi xông về phía gã hắc Tinh Linh khốn kiếp nhưng Aloin đã nhanh tay đè gã lại.
Chịu thôi, bây giờ ngoài anh ta ra chẳng có ai chịu kiềm con sói hung hăng này.
Saul cũng nhìn theo bóng lưng của gã hắc Tinh Linh bằng ánh mắt u ám rợn gáy, nhưng cậu ta rất biết kiềm chế chính mình, chẳng đến phiên anh lo.
Trong khi đó, Khan vô cùng thong thả đi theo hắc Tinh Linh, thể hiện rõ ràng dáng vẻ rất ngoan ngoãn nghe lời.
Rời khỏi đền được một khoảng xa, không còn thấy ba người ở trong làng đâu nữa. Gã hắc Tinh Linh lập tức búng tay. Tách.
Khan đứng trước mặt hắc Tinh Linh, chớp mắt đứng đợi.
Mặt mày Nars sa sầm, gã lại búng tay lần nữa.
Saul đứng ở phía sau Khan, vẻ mặt ngày càng sa sầm.
Còn Aloin đang ở đằng sau Saul, sắp sửa không giữ nổi được Lai.
"Gừ gừ!!..."
"Chó ngoan, chó ngoan! Thôi mà!! Đừng có cắn bậy!!! Sao không ai phụ tôi cản con chó này lại đi???"
"Tôi đã nói là mìn không phải chó mà!!!"
Bầu không khí căng thẳng mà Nars cố gắng tạo ra hoàn toàn vỡ nát.
Khan bật cười. Tiếng cười không quá sỗ sàng, âm vang thanh nhã như thể hắn đang nghe cuộc pha trò trong một buổi xã giao bình dị.
"Không tác dụng nhỉ? Ma thuật đều bị giới hạn ở đây."
Trên đường quay trở về, Saul có nói cho hắn biết chuyện này. Ma thuật hoàn toàn bị vô hiệu hóa. Đó không phải là tin tốt khi hắn còn chưa gỡ được cái vòng kim loại đang gông vào cổ mình.
"Khốn kiếp..." Nars bật ra câu chửi thề, hắn ta trông bất mãn vô cùng với tình cảnh hiện tại.
Ưu thế đã mất, gã hắc Tinh Linh nhận ra mình không thể nắm dây cương trong tình hình hiện tại.
Song, điều không ngờ đến là Khan bất ngờ đặt câu hỏi. "Ngươi có biết gì về Ulkos không?" Khan rất tự nhiên đưa ra nghi vấn với Nars như thể cả hai không phải là kẻ thù.
Nars lạnh lùng nói. "Tại sao ta phải cho ngươi biết."
"Vậy là ngươi không biết." Khan thở hắt ra. "Cứ tưởng ngươi sẽ hữu dụng hơn một chút."
Tên hắc Tinh linh á khẩu, không nói nên lời trước thái độ xấc xược của Khan. Nếu bây giờ ma lực của Nars không bị giới hạn, hắn ta ngay lập tức khiến Khan quỳ gối dưới chân mình từ lâu.
Song, không thể phủ nhận là Khan đã đoán đúng. Hắn ta thật sự không biết gì về Ulkos. Thậm chí đây là lần đầu tiên Nars nghe đến tên của vị thần này.
Hắn còn tưởng mình đã tìm ra Thánh Tích của một vị Cổ Thần bảo hộ cho tộc Thiên Thần. Hắn còn chẳng ngại lao đầu vào Thánh Tích trước tiên mà chẳng hề nán lại như đã hứa hẹn với Connor, chỉ vì hắn cứ tưởng đây là Thánh Tích của mổ Cổ Thần và chắc chắn mình sẽ kiếm được lợi từ đây.
Cuối cùng thì sao chứ? Kết quả là hắn bị kẹt trong thử thách của thần linh, ngay cả ma lực cũng bị giới hạn. Làm hắn không xử lý được tên nhân loại tầm thường này!
"Nhưng mà ta sẽ cho ngươi một gợi ý."
Khan thốt lên một câu không tưởng. Nars không đáp, chỉ nhìn lại hắn bằng ánh mắt nghi ngờ sâu thẳm. Khan cũng không quan tâm Nars có tin hay không. Hắn tiếp tục nói, giọng đều đều mặc nhiên.
"Dalton rất đáng ngờ."
Dứt lời, Khan đã chủ động xoay người bỏ đi. Có lẽ không định giải thích vì sao mình lại làm vậy.
Khan vừa quay lại, khí thế muốn giết người của lũ con hoang kia cũng dần thu về chút ít, nhưng bọn chúng vẫn không có ya giấu đi cảm xúc bất thiện của mình đối với Nars.
Bọn họ rời đi theo sự chỉ dẫn tận tình của Gargio.
Lúc đó Dalton vô cùng tiếc nuối khi phải tạm biệt Hattie, trông cậu ta có vẻ rất miễn cưỡng quay lại với Nars để hoàn thành chức trách hướng dẫn hắn về nơi nghỉ ngơi.
Dalton hồn nhiên không hề biết rằng, mình đã bị nhắm đến và đang trong vòng theo dõi của gã hắc Tinh Linh.
Nars không tin tưởng Khan.
Thế nhưng mối nghi ngờ đã được gieo xuống, nảy mầm và cắm rễ trong thâm tâm Nars.
Hắn ta vô thức dõi theo Dalton sát sao.
Và hắn tự bao biện cho bản thân mình rằng, cứ quan sát tên ngu xuẩn này cẩn thận cũng chẳng mất gì.
*
Sau khi được sắp xếp chỗ tá túc, Khan không hề có ý định nghỉ ngơi ngay lúc đó mà đã ra ngoài ngay. Hắn tùy ý tiếp cận một dân làng gần đó và hỏi chuyện, đi bên cạnh hắn còn có Saul. Trong khi Lai và Kelcey đã biến mất ở chỗ nào chẳng ai hay.
"Sứ giả cần gì sao?"
"Ta chỉ muốn trò chuyện cùng với mọi người thôi, Ulkos tối cao luôn thương yêu và quan tâm đến các tín đồ của mình mà." Khan mỉm cười
Dân làng đưa mắt nhìn nhau, biểu cảm cứng ngắn và nghi ngại. Trông họ khá lạ lẫm với trường hợp này nên không biết phản ứng như thế nào cho đúng.
Khan vờ như chẳng nhìn thấy gì, hắn gợi chủ đề trò chuyện như thường. Từ chuyện cơ bản như nếp sống sinh hoạt và các mối quan hệ xung quanh họ, Khan đều dẫn dắt cuộc trò chuyện một cách khéo léo như thể chỉ đang tán gẫu thân thiện chứ không phải dò hỏi gì.
Saul đứng bên cạnh Khan chẳng khác gì làm nền, dẫu rằng phông nền này có chút nổi bật với vẻ ngoài khó gần và cao lớn.
"À, Hattie đấy à. Nó là một đứa trẻ ngoan và lễ phép, nhưng cũng có những lúc khó gần. Mấy hôm tôi có hỏi thăm nó này nọ thì nó ra vẻ không muốn nói chuyện với tôi, đã vậy còn ngắt lời giữa chừng rồi bỏ đi nữa." Người phụ nữ trung niên lên tiếng trả lời khi nghe Khan hỏi đến Hattie.
Là vậy sao? Khan không tỏ thái độ rõ ràng nào, trực tiếp hỏi tiếp sang câu khác. "Ta thấy cô ấy có vẻ thân thiết với Dalton, mà trông hai người họ cũng đẹp đôi nữa."
Một người phụ nữ khác đáp lại, có vẻ hứng khởi hơn bình thường. "Đúng là gần đây có thấy Dalton mê con bé Hattie thật ấy nhỉ? Đúng là tuổi trẻ. Hồi còn nhỏ, Dalton là đưa chuyên gây rối, cũng chẳng tài cán gì. Mà bây giờ cũng chẳng khá khẩm hơn. Không biết bao lần làm ông nội của mình thở dài thườn thượt vì tính đãng trí, khờ khạo của cậu ta rồi. Ngay cả mấy đứa con gái nhìn thấy nó cũng phải mếu máo mặt mày. Thế mà bây giờ đã biết lẽo đẽo theo con gái nhà người ta lấy lòng rồi."
"Mà có qua được ải của Gargio không thì chẳng biết nhé. Ông ta trông chừng con gái ghê lắm. Đâu phải Hattie không có ai hỏi cưới đâu? Do ông ta lắc đầu tiễn ra khỏi cửa ấy chứ!"
"Phải đó! Dalton còn chưa bị đuổi là do cậu ta có cái mác cháu trai của Dược sĩ thôi! Có quan hệ tốt với cậu ta thì những lúc Gargio cần mua dược liệu này kia cũng được hời với giá phải chăng mà?"
"Ồ, cơ mà chắc Hattie cũng có ý với cậu Dalton mà nhỉ? Ông Gargio có nói ta nghe về việc Hattie đã chịu sự trừng phạt của thần linh cho cậu ấy."
Gargio không hề nói thế, nhưng Khan không ngại bẻ cong sự thật chỉ để tìm ra sự thật khác.
"Gargio đã nói thế với ngài sao?"
Bọn họ ngạc nhiên rồi đưa mắt nhìn nhau. Sau một lúc chần chừ, một trong số họ lên tiếng. Có vẻ đã không còn quá đề cao cảnh giác nữa.
"Đúng là Hattie đã gánh chịu vụ đó giùm Dalton nhỉ? Nghĩ lại thì nếu không phải con bé cũng để ý tới Dalton thì chắc cũng không làm quá đến vậy..."
Người phụ nữ khác cũng lên tiếng khi có người đi trước đón đầu. "Khi ấy Gargio cũng giận dữ ghê lắm! Bây giờ nghĩ lại tôi còn thấy hoảng đây này."
"Vụ đó là vụ gì vậy? Ta tò mò thế này có được không nhỉ?" Khan thở hắt ra. "Chỉ là ta thấy hơi bứt rứt khi không hiểu rõ câu chuyện thôi. Ông Gargio cũng không giải thích rõ ta nghe được vì..."
"Vì...?" Ba bốn người phụ nữ trung niên dỏng tai giương mắt chờ Khan nói hết câu.
"Dalton đã làm gì mà Gargio giận dữ vậy?" Khan không đưa ra câu trả lời ngay mà gặng hỏi tiếp.
"Cái đó... Nghe nói là do cậu ta ngủ gật trong lúc trông chừng tiệm dược, thất trách trong lúc làm việc mà không chịu thừa nhận nên suýt nữa bị ông Greg, chính là ông nội của cậu ta, phạt cho một trận. Hầy, may thay, khi đó Hattie có đứng ra bao che cho cậu ấy, bảo rằng cậu ấy chỉ chợp mắt chút thôi chứ không hề ngủ gật hay lười biếng gì. Nhưng đó là một lời nói dối nên đã bị Ulkos tối cao trừng phạt."
Sau khi nghe được câu trả lời mình muốn, Khan cũng không ngại ngần nói ra vụ việc ở đền thờ để thỏa mãn tính hóng hớt của các bà thím.
"À thì, có việc ở đền thờ là vì... có kẻ phá đám." Khan than thở vẻ phiền não. Khan tránh né ánh mắt hóng chuyện của các bà cô như thể mình đang xấu hổ khi phải phơi bày chuyện không đáng kể này ra. "Ôi, chắc mọi người chưa biết. Hôm nay ở đền thờ, một Sứ giả khác không thân thiện với tôi lắm đã đe dọa bạo lực với ta. Làm ta có một phen hoảng hồn cơ. May phước là lúc đó Gargio đã can ngăn kịp thời."
"Gargio can ngăn ư?" Một người phụ nữ lên tiếng ngạc nhiên rồi không nói gì nữa.
"Bạo lực ở đền thờ là không nên."
"Chúng ta có thể hành xử vô lại ở bất kỳ đâu nhưng không phải là ở đền thờ."
"Chúng ta có thể tán nhảm như thế này mọi lúc, nhưng không được phép nói dối."
Thế rồi, tất cả bọn họ đột nhiên đồng thanh cất tiếng.
"Đừng tuôn lời xảo trá, làm trái sẽ bị Ulkos tối cao trừng phạt."
Như thể đang ngâm chú, như thể đang buông lời nguyền rủa. Họ đưa ánh mắt trống rỗng nhìn chằm chằm vào Khan, trông chẳng khác gì những con rối vô hồn bị giật dây.
Khan còn chưa phản ứng gì, Saul đã lập tức kéo hắn lùi ra sau mình, bờ vai của cậu ta căng cứng. Trên tay đã cầm sẵn kiếm cùng khí thế bùng nổ đến ngạt thở.
"Trời, cậu đừng làm họ sợ chứ."
Khan tự nhiên đánh cái bốp vào vai Saul, khí thế hùng hổ của Saul bỗng chốc như bóng xì hơi. Biến mất không còn tung tích.
Saul cứng ngắc ngoảnh đầu lại, trừng mắt nhìn Khan. "Tôi làm họ sợ hay họ làm anh sợ?"
Ta thấy cậu mới là người bị dọa sợ đó... Bằng trực giác có vẻ khá linh nghiệm của mình mỗi khi đối diện với nhân vật chính, Khan quyết định không nói suy nghĩ của mình ra.
Nhưng chẳng đợi Saul lùi lại một bước như lời Khan bảo, mấy bà cô đó đã nhanh chóng tản đi. Ai nấy vội vàng trở về nhà. Chẳng thèm tạm biệt Khan.
"May cho cậu là ta kiếm đủ thông tin rồi đấy."
"Anh biết được gì rồi?" Saul xoay bàn tay, thanh kiếm đen tuyền ẩn vào hư không chẳng thấy đâu. Saul khi không cầm kiếm bớt đáng sợ hơn hẳn.
"Là Dalton. Theo như ta thấy, cậu ta mới là kẻ lừa dối thần linh thật sự."
"Vậy tại sao anh lại cho gã hắc Tinh linh đó biết câu trả lời?"
"Hắn ta biết thì sao? Phải tin thì đó mới là câu trả lời chứ. Hẳn là hắn ta sẽ theo dõi Dalton sau khi nghe thấy lời nhắc nhở của ta. Sau đó hắn lại nảy ra nghi ngờ, như cái cách cậu đang khó hiểu về hành vi của ta làm ra. Và hắn sẽ lầm tưởng đây là một cái bẫy. Hắn ta vẫn nghi ngờ Dalton, như một lẽ đương nhiên không muốn bị bỏ sót đáp án khả thi nào, nhưng hắn ta cũng sẽ loại trừ Dalton vì hắn ta biết mình sẽ không ngu ngốc dính bẫy."
"Anh nghĩ hắn ta sẽ chọn ra ai không?"
"Chà, hắn ta sẽ đau đầu một đêm đấy. Và đó không phải việc của chúng ta." Khan nhún vai rồi bỏ đi.
Khi ấy, Saul như có như không liếc mắt về một hướng, ở đó chỉ có một ngôi nhà. Không có ai.
Nhưng khi đưa mắt nhìn xuống một chút, sẽ thấy trên đất có một cái bóng đen kịt đổ dài trên đất.
Saul nhếch môi cười rồi quay người đi theo Khan.
"Đúng. Không phải việc của chúng ta."