• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Trên đường đi, Dalton cứ huyên thuyên với Hattie đủ thứ chuyện, từ nhà bên cạnh có chuyện gì cho đến việc trời hôm nay sẽ mưa hay nắng, cậu ta đều ồn ào không ngớt. Khan nghe thôi cũng thấy phiền, cũng như hắn cảm thấy may là Dalton không hề để ý đến mình. Trong khi đó Hattie vô cùng kiên nhẫn lắng nghe, hoặc là cô ta đã quen, hoặc là cô ta đang cam chịu. Cái nào đi nữa thì đó cũng là phước cho Dalton.

"Làng này tồn tại từ khi nào vậy?"

Nhằm tìm sự yên bình trong tâm trí, Khan lên tiếng hỏi Dalton để cậu ngừng huyên thuyên vô bổ.

"Chú Jack sợ vợ lắm mà cứ sĩ diện bảo là không nên bị... Hả?" Dalton đang tía lia chuyện hàng xóm thì nghe Khan hỏi mình, câu chuyện khựng ngang, cậu ta nghệt mặt ra hỏi lại. "Ngài vừa nói gì ạ?"

Khan hơi khó chịu, nhưng không tỏ thái độ thẳng mặt. Hắn kiên nhẫn lặp lại câu hỏi của mình.

"Làng này có tuổi đời bao nhiêu?"

"Cái này..." Dalton gãi đầu. "Tôi không biết ạ."

Khan nhướng mày. "Ý cậu là sao?"

"Từ khi có ý thức, tôi đã ở làng này rồi. Ulkos tối cao ban cho tôi sự sống, mọi người dân trong làng cũng thế. Chúng tôi chưa từng thắc mắc về chuyện này. Có lẽ là do... không cần thiết lắm?" Dalton trả lời không chắc chắn.

Lạc quan vậy à. Khan nhớ lại dáng vẻ tò mò của dân làng, không hề e dè quan ngại với sự hiện diện của người lạ. Còn cả bà lão đã sấn tới gần hắn, rì rầm lời cảnh cáo đó như niệm chú. Có vẻ mọi thứ đều quái đản nhưng dưới góc nhìn của dân làng thì nó chẳng có gì là kỳ lạ.

Khan đã dùng đôi mắt sự thật của mình để kiểm tra, những lời họ nói đều không phải là nói dối. Thế nhưng, Khan vẫn thắc mắc...

Bọn họ liệu có thật không vậy?

Hiện tại, con mắt Lauriel đã cho hắn chẳng khác gì cái máy phát hiện nói dối. Nhưng có lẽ vì hắn còn hạn chế nên không thể phát huy được hết khả năng của nhãn thần. Nếu hắn có thể tận dụng hơn nữa khả năng vốn có của con mắt màu trắng này, biết đâu hắn có thể nhìn ra chân tướng đang bị ẩn giấu.

"Ta còn một chút thắc mắc, tại sao cô Hattie lại bị trừng phạt thế?" Khan tiếp

Hattie nghe tới tên mình được nhắc đến thì có vẻ ngạc nhiên, câu hỏi của hắn làm cô ngại ngùng xấu hổ cúi đầu. Dalton có vẻ khó chịu khi người mình thương bị tọc mạch, chẳng nề hà cái chức danh "sứ giả" mà Khan đang nắm giữ, Dalton cau có mặt mày.

"Cô ấy không cố ý! Tại ngủ quên nên cô ấy lỡ lời bênh vực cho tôi khi bác Ralph đến thăm cửa hàng thôi!"

"Cô tốt bụng thật." Khan nhìn Hattie ngại ngùng hơi tay ra dấu Dalton dừng lại.

Nhưng khi cậu ta nghe Khan mở lời khen, Dalton cười khì khì khoe khoang thêm cái tốt của Hattie.

"Cô ấy tốt lắm! Cô ấy thường hay đến thăm tôi còn mang bánh và trà tới nữa! Bánh ngon trà thơm, ăn uống xong là thấy thoải mái lắm!"

Nhìn cậu ta tíu tít, còn Hattie thì gấp gáp kéo tay cậu ta, rồi còn đâu tay đánh vào vai cậu ta nữa. Có vẻ như Hattie thật sự rất ngại ngùng khi được khen. Hoặc là không.

Khan mỉm cười hài lòng.

"Thật tốt cho cậu khi được cô Hattie quan tâm như thế. Chắc cậu thích cô ấy lắm nhỉ?"

Dalton đỏ bừng mặt, nhưng cậu ta không chối. Chỉ là cười bẽn lẽn nhìn Hattie. Khung cảnh trước mắt này trông có vẻ ngọt ngào thật đấy, song Khan chẳng có hứng thú gì với tình yêu đơn phương công khai của Dalton. Hắn chỉ cố đào sâu vào vấn đề để lấy thêm thông tin mình muốn thôi.

Trước khi bình minh lên.

"Đằng kia..." Khan vừa quay đầu để thôi không nhìn phải biểu cảm sến sẩm của Dalton nữa. Cũng nhờ vậy mà hắn trông thấy từ xa một bóng người trông quá quen mắt.

Và có lẽ người đó cũng nhìn thấy hắn, nên cái bóng người đó tăng tốc, di chuyển nhanh hơn, thu hẹp khoảng cách giữa hai bên.

Khi bóng người đó dần hiện rõ, và Khan hoàn toàn nhận ra người đó là ai thì cũng là lúc hắn nghe thấy tầng âm thanh cao vút, đang rú gọi tên mình.

"CHỦ NHÂN!! CHỦ NHÂN ĐÂU RỒI!!"

Âm thanh gọi rống tên hắn chắc chắn là Lai. Còn cái bóng đó kia là Saul, trên khuôn mặt cau có của nhân vật chính bây giờ là một mảng mây đen bao trùm, đôi mắt màu làm nhạt sáng quắc như mắt mèo trong đêm. Nhưng chẳng dễ thương được như mèo, trông cậu ta như muốn giết người đến nơi. Khan khựng lại. Cảm giác e ngại trước nhân vật chính cứ như trở thành bản năng, dù rằng Khan biết Saul không còn ý định thủ tiêu mình nữa nhưng cơ thể của hắn trong vô thức vẫn lùi lại.

"Gì vậy... Ai chọc cậu ta à..." Khan lầm bầm không hiểu.

"Sứ giả kỳ này đáng sợ ghê..." Đến Dalton vậy mà cũng lùi lại theo Khan, cậu ta còn hào hiệp kéo Hattie ra phía sau mình đứng. Thành ra cô ta như đang đứng giữa hai người đàn ông. Khan chẳng thấy vấn đề gì với tình huống này, nhưng sự việc rơi vào mắt Saul lại có vẻ khác.

"Anh..."

Saul sấn tới gần Khan ngay khi khoảng cách của cả hai được thu hẹp. Vì quá gần nên Khan có thể nhìn thấy ấn đường nhăn nhíu cực kì khó chịu của Saul.

"...Đang vui vẻ quá nhỉ?" Saul hơi liếc mắt nhìn sang Hattie. Cô ta giật mình trước dáng vẻ đáng sợ của Saul. Trông như thỏ con bị đe dọa bởi mãnh thú.

Dalton lập tức chen lên, chắn trước mặt người thương. Mặc dù cậu ta cũng không có vẻ là gan góc lắm.

"Vui vẻ cái gì chứ..." Khan tính phản bác thì một bóng đen khác bất ngờ bao phủ xuống tầm nhìn, cứ như trời sập.

"CHỦ NHÂNNNN!!!"

Sau đó Khan bị ôm cứng bởi kẻ không cần nhìn cũng biết là ai. Và trước khi Khan biết ngạt thở là gì, vòng tay vừa ôm ghì lấy mình lập tức buông ra. Kéo theo đó là một tiếng bịch nặng nề và âm thanh gào rú của Lai. Khan ngơ ra một chút, trông thấy Saul vẫn đang ở trong tư thế vung tay như vừa ném đi cái gì đó, Lai thì đã nằm ở một chỗ khác lăn qua lộn lại.

"Tên khốn kiếp! Thứ sâu bọ chết tiệt!!!"

Không cần đoán cũng biết Lai vừa bị Saul ném đi.

"Ta muốn nói chuyện riêng với họ, có thể cho ta một chút không gian riêng chứ?" Khan nghiêng đầu, lập tức nói với Dalton.

"À ừ... Vậy tôi với Hattie chờ ngài ở đằng kia." Nói rồi Dalton nhanh chóng dẫn Hattie đi ra xa, nói là cho bọn họ không gian nhưng trông cậu ta cứ như dẫn Hattie đi trốn khỏi phường du côn trộm cướp.

Ấn tượng đầu của Saul quá tệ.

"Tôi cứ nghĩ ngài sẽ mất cái tay, cái chân nào đó, cùng lắm là mất nốt con mắt còn lại mà xem ra... ngài vẫn lành lặn gớm nhỉ?"

Còn đây, chắc là Aloin rồi. Khan nhìn Aloin lững thững đi đến, anh ta còn đang săm soi hắn từ dưới lên trên, được một chút lại tặc lưỡi ra chiều không ổn. Thái độ hợm hĩnh như thế này chỉ có thể là Aloin chứ không ai khác.

"Sao mọi người vào được đây?" Khan lờ đi câu châm chích của Aloin mà hỏi thẳng vào vấn đề.

"Huyết thống của tôi là thuần chủng đấy. Không vào được mới lạ. Nhưng mà... Chỗ này có gì đó không đúng." Aloin ngoái đầu nhìn quanh, nhất là bầu trời đỏ máu khiến anh khó chịu vô cùng.

"Không đúng là phải. Các người có biết vị thần nào là Ulkos không?"

"Ulkos???" Aloin giật mình kêu lên. Phản ứng này của anh ta khiến Khan chú ý. Trông không đơn giản là ngạc nhiên vì không biết gì.

"Tà thần." Saul cũng lên tiếng, có nghĩa là cậu ta cũng biết Ulkos là ai.

"Tốt lắm. Là loại Tà thần gì vậy?" Khan hỏi ngay. May thay là hai người này còn có thông tin.

Chỉ biết Ulkos là Tà thần thôi chưa đủ. Hắn cần biết Ulkos là loại Tà thần gì. Chẳng hạn như Thần Hạn Hán ấy, vị đó cũng là một loại Tà thần vì chẳng kẻ nào mong muốn hạn hán kéo đến, ngoại trừ những thành phần có lòng dạ xấu xa muốn kéo hạn hán cho kẻ thù của mình. Một số loại Tà thần sinh ra cũng đều nhờ vào khát vọng hắc ám của sinh linh.

"Ulkos không hẳn là thần? Giống như ông kẹ trong cách gọi của loài người ấy. Là đối tượng mà các bậc cha mẹ trong tộc tôi thường đem ra để đe dọa trẻ hư, nhất là những đứa hay nói dối. Kiểu như "con mà dám nói dối là Ulkos sẽ tới bắt con ăn thịt đó nghe chưa!" vậy đấy. Ulkos chưa bao giờ được tôi xem là Tà thần..." Aloin chần chừ nói ra những gì mình biết, thật lạ khi Khan bảo Ulkos là Tà thần. Song, anh nghĩ đến cái gì đó. Vẻ mặt của anh lập tức thay đổi. "Cánh cửa! Tại sao cánh cửa khắc họa tám cánh Thiên thần? Thần Vinh Quang của bọn tôi cũng chỉ có sáu cánh. Thiên Không Đế Vương của bọn tôi cao nhất là bốn cánh, chỉ đứng dưới thần linh!"

"Chà..." Khan ngẩng đầu nhìn bầu trời đỏ rực, nhớ lại cảnh tượng mình đã nhìn thấy trong đền thờ. "Ulkos được miêu tả thế nào?"

"Cái này... Ulkos có cái miệng to tựa hố đen, không có tay không có chân, chỉ có cái miệng to đèn ngòm, lởm chởm răng nhọn bay khắp nơi tìm Thiên thần nào nói dối và hư hỏng để ăn thịt."

Aloin vừa miêu tả xong, Lai đã lần mò tới gần Khan. Gã không có ý định lấy thịt ép người, ý là trao đi cái ôm nồng cháy tình thương mến thương nữa. Gã cũng biết mình to lớn và chủ nhân bé nhỏ thế nào, nếu không cẩn thận thì chính gã cũng có thể làm chủ nhân mình bị thương.

Mà Lai thì không hề muốn viễn cảnh đó xảy ra chút nào. Thế là Lai ngoan ngoãn đứng bên cạnh Khan, im lặng để bọn họ nói chuyện. Gã nhìn thấy chủ nhân an toàn là đã đủ rồi.

Miêu tả về Ulkos trong miệng của Aloin bị bóp méo và biến dạng đi trông thấy, như thể đang tả một con quái vật đáng sợ, xấu xí. Hoàn toàn khác với những gì mà Khan đã thấy trong đền làng. Ở đây là Thánh tích, là lãnh địa của Ulkos, nên không có lý gì nó phải giấu giếm bộ dạng thật.

"Đây là Thánh tích của Ulkos sao?" Nghe Khan dò hỏi nãy giờ, Aloin cũng lờ mờ đoán được sự tình. Nhưng vẫn có vấn đề mà Aloin không hiểu được. "Nhưng tại sao tám cánh Thiên thần lại..."

"Bẫy." Saul ngắn gọn phun ra một chữ.

"Hả?" Aloin ngạc nhiên. "Bẫy á?"

Lai nghiến răng gầm gừ. Lập tức ghim cái tên Ulkos trong đầu. Khi nào gặp được nó và có cơ hội, gã muốn cắn nó mấy cái cho thỏa răng hàm.

"Ulkos thích ăn thịt Thiên thần, nếu nó có thể đi tìm Thiên thần hư hỏng để ăn thịt thì nó cũng có thể giăng bẫy để Thiên thần tự chui vào bụng mình. Đặt một cánh cửa có dấu hiệu của Thiên thần, thêm một chút đổi mới để gây tò mò. Thiên thần chưa có kinh nghiệm trải đời thể nào cũng bị lừa... À, tôi không có ý nói cậu chưa trải đời đâu." Khan nhận ra biểu cảm của Aloin ngày càng sa sầm, hắn lập tức sửa lời.

Aloin mím môi, mắt trừng trừng lửa giận, trong lòng trào dâng cơn tức vì bị lừa ngọt. Để giờ đây anh còn bị châm chọc. "Đây là Thánh tích mà! Sao lại làm ra cái bẫy ở Thánh tích chứ!"

Vì nó trẻ con chăng? Khan vẫn nhớ "nó" có nhắc đến tính tình của Tà thần Ulkos này có vẻ trẻ con.

"Thường thì phải làm thế nào để tìm ra Thánh tích vậy? Thật ra ban đầu ta phải phá khóa giả mã gì đó thì cửa Thánh tích mới xuất hiện cơ. Nếu nó muốn lập ra cái bẫy dụ Thiên thần đến chỗ mình chơi thì không nên tạo ra cái khóa phức tạp làm gì đúng không?"

"Còn tùy. Không phải Thánh tích nào cũng bị khóa lại. Có thể đó là quyết định của vị thần thuộc Thánh tích đó, ngăn chặn những kẻ ngoại giáo xâm nhập Thánh tích với ý đồ bất chính." Saul khựng lại, cậu ta nhận ra điều gì đó kỳ lạ. "Anh phá được khóa Thánh tích?"

"Tình cờ ăn may thôi." Khan đáp qua loa, chẳng quan tâm Saul có chấp nhận câu trả lời này không.

Aloin trợn mắt, không hề tin rằng Khan thật sự ăn may.

Thế nhưng Lai được dịp tôn vinh sự thông minh của chủ nhân mình, gã phấn khích reo lên. "Chủ nhân tuyệt vời!!!"

"Rồi rồi, im lặng chút nào!" Khan vỗ lưng Lai đang phấn khích.

Lai lập tức im lặng, nhưng mặt mày thì hớn hở bởi động tác của Khan. Đã vậy gã còn vênh váo nhìn Saul thách thức như kiểu, ngươi có được chủ nhân quan tâm như ta không? Thế nhưng Saul chỉ liếc mắt nhìn Lai xem thường rồi thôi. Còn Lai thì xem đó là biểu hiện của sự ghen tị.

"Tên đã bắt anh đang ở trong này phải không?"

Trong khi Khan đang quan tâm đến vấn đề của Thánh tích, muốn tìm rõ ngọn ngành bản chất của Thánh tích Ulkos để thoát ra khỏi đây thì Saul lại chú mục vào vấn đề khác. Khan khó hiểu trước bộ dạng đằng đằng sát khí của Saul, mới đây còn nói chuyện bình thường mà, sao bây giờ lại muốn giết người rồi!

Gã sói bên cạnh Khan cũng chẳng vừa, cổ họng gã gầm gừ đầy đe dọa. Nếu như đối tượng bị đe dọa có mặt ở đây chắc là Lai đã xông lên cắn rồi.

Khan lại vỗ lưng Lai, tạm thời xoa dịu con sói tăng động này lại.

"Ừ, nhưng mà cậu đừng đụng tới hắn vội. Ta nghĩ hắn còn xài được." Khan ngăn nhân vật chính lại trước khi chuyện tồi tệ nhất xảy ra.

"Khiếp thật... Tôi chưa từng thấy ai như ngài. Vậy mà còn có ý định dùng ngược lại kẻ đã hại mình." Aloin lắc đầu, ánh mắt nhìn Khan đổi khác. Có phần kính nể và e sợ. Một Thiên thần dè chừng con người, kể ra chắc thành chuyện hài hoang đường.

"Anh tính làm gì? Anh mà không nói rõ ràng thì dẹp đi." Saul có vẻ dễ nói chuyện hơn trước nhiều, nhưng thái độ thì vẫn cục cằn không đổi gì hết.

"Thánh tích này mở nhiệm vụ qua ải cho người tiến vào." Khan cũng không vòng vo. "Người dân đóng vai trò giao nhiệm vụ, cũng là đối tượng mà chúng ta cần phải hoàn thành nhiệm vụ. Chúng ta sẽ trong vai trò Sứ giả Sự Thật và tìm ra kẻ xảo trá trước bình minh. Thực ra, điều kiện này khá là tương tự với bản chất của Ulkos trong truyện cổ tích dọa con nít ở tộc Thiên thần."

"Tìm ra được kẻ đó thì kẻ đó sẽ bị Ulkos ăn thịt à? Còn không tìm được thì chúng ta bị ăn thịt?" Aloin nhướng mày, có vẻ như đã đoán ra được ý đồ của Ulkos.

Thần linh cũng bị ràng buộc bởi nhiều quy tắc. Một trong số đó là không được tùy tiện giết hại chúng sinh cõi phàm. Cho dù là Tà thần đi chăng nữa cũng không thoát khỏi quy tắc này. Nếu không phải trả cái giá đắt.

"Tôi sẽ ăn thịt nó!!!" Lai gằn giọng, khí thế tuôn trào. "Những kẻ dám động vào chủ nhân, tôi sẽ giết hết!"

Sung sức vậy? Con sói ngốc này có biết mình vừa rồi đang đòi ăn thịt thần linh không đấy?

Thôi...

"Được rồi, nhiệm vụ này không khó. Ta cũng có đáp án sơ bộ. Nhưng chúng ta vẫn còn thời gian nên cứ xem tiếp đã. Còn gã hắc Tinh linh nữa mà." Khan chỉ vào vòng cổ kim loại lấp ló trong cổ áo của mình mà chẳng ai để ý. "Phải khiến hắn tháo cái này ra cho ta đã."

Aloin than thở. "Ôi trời... Trực giác của mình không sai mà."

Lai lại gào lên bảo rằng sẽ ăn thịt hắc Tinh linh.

Saul u ám nhìn chiếc vòng kim loại trên cổ Khan.

Trong đầu đã nghĩ ra kết cục của gã hắc Tinh linh đó.

Chặt đầu cũng là một ý hay.

***

Tìm ra kẻ xáo trá trước bình minh.

Ai là kẻ xảo trá? Khan sẽ làm gì?

Gã hắc Tinh linh rồi sẽ ra sao?

-

Thông báo: Tạm dừng ra chương. Sau đó sẽ có bão chương.

Sau đó là khi nào thì khum có biết á.:D

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK