Hắn đưa mắt nhìn quanh, không gian của căn nhà không lớn, có thể thấy cửa chính ra vào và một cửa phụ dẫn đến gian khác. Nội thất không cầu kỳ, trông cũng đơn giản và giống với cách trưng bày của đại đa số nhà dân. Trong lúc quan sát, Khan để ý tới chiếc tủ kính lớn đặt ở góc bên trong, bên mé phải chiếc giường. Không phải đựng bát dĩa mà là đầy rẫy chai lọ lớn nhỏ, có cả hộp gỗ đủ loại kích cỡ. Thấy vậy, Khan cũng lờ mờ đoán ra được gì đó.
Khan kéo tấm chăn mỏng ra khỏi người, xoay hông chuyển cơ thể bước xuống. Giày của hắn được đặt ngay ngắn gần bên chân giường, Khan cúi mình xuống tự mang giày vào.
Trên cổ còn chiếc vòng, Khan gọi tên Kahan trong đầu nhưng vẫn không nghe thấy lời đáp. Chắc là Kahan đang lo lắm, hoặc là giận điên lên. Bị cản bởi thứ này khiến nó không thể ra khỏi cơ thể hắn hiện hình luôn sao? Kahan là một Linh Hồn Sơ Khai mang lại nguồn ma lực vô hạn cho chủ nhân của nó, có vài lần Khan cũng thấy Kahan hăng hái chiến đấu chứ không hề bị động mang lại lợi ích, nên hắn cũng chủ quan rằng Kahan rất mạnh, sẽ không bị hạn chế bởi một tên pháp sư hay phù thủy nào đó.
Bịch bịch.
Có tiếng bước chân.
Khan vừa mang xong giày, hắn đứng lên cũng chủ động đi ra ngoài.
Trước hết, phải biết hiện tại là tình huống gì.
Vừa ra khỏi cửa, Khan đã chạm mặt một người. Đó là một cô gái có dung mạo tầm trung, không quá nổi bật, trên mũi và má lấm tấm tàn nhang cùng đôi mắt hơi cụp nhìn như đang buồn ngủ. Cô ta ăn bận đơn giản với chiếc váy áo thô và đôi ủng nâu sờn cũ. Hoàn toàn khác biệt với bộ trang phục chỉ huy sang trọng và giàu có mà Khan đang ăn vận trên người.
Cô ta kinh ngạc khi thấy Khan, mắt mở to lên rồi đột ngột quay người chạy đi mất.
"Gì vậy?" Khan khó hiểu, hắn còn đang định hỏi han vài câu mà người ta đã chạy đi mất thì phải làm sao?
Đứng hoài một chỗ cũng không phải là ý của Khan, hắn nhìn xung quanh rồi bước ra ngoài sân, ngoài sân nhỏ có một cái hàng rào và cửa được dựng đơn giản. Khan đi tới, ra khỏi cửa.
Chỗ này giống một ngôi làng bình thường, nhìn quanh thì không có vẻ nhiều người lắm. Nhưng có ai mà nhìn thấy Khan là đều gật đầu chào như thể không xem hắn là người lạ. Trong đó, có một bà lão đang chống gậy đi tới gần Khan.
Bà ta nói:
"Đừng tuôn lời xảo trá, làm trái sẽ bị Ulkos trừng phạt."
Ngữ điệu như ngâm thơ, ánh mắt trống rỗng nhìn xuyên thấu qua người Khan. Chẳng đợi hắn trả lời, bà ta đã chống gậy đi tiếp.
Trên môi vẫn lẩm bẩm câu nói đó.
"Đừng ngu ngốc tuôn lời xảo trá, làm trái sẽ bị Ulkos tối cao trừng phạt."
Ulkos là tên của vị thần trong Thánh tích này sao? Theo như lời của nó nói thì Ulkos là một Tà thần, nhưng nó không nói vị Tà thần này là chính xác là loại thần gì.
"Ôi trời, sao quý ngài lại ra đây!"
Một người đàn ông trung niên để râu quai nón được cắt tỉa gọn gàng chạy đến với dáng vẻ vội vàng, trên mặt là biểu cảm vô cùng quan tâm săn sóc không hề giả tạo. Người đàn ông ăn bận trang phục đơn giản nhưng tươm tất, cả ủng mang trên chân cũng vô cùng sạch sẽ. Theo sau ông là cô gái vừa rồi mới thấy hắn đã bỏ chạy.
"Tôi nghĩ mình cần hít khí trời ấy mà." Khan mỉm cười đối đáp lại vô cùng tự nhiên, không hề có dáng vẻ đề phòng người lạ.
"À ra vậy, ngài thấy trong người thế nào rồi? Có chỗ nào thấy đau hoặc kỳ lạ thì hãy báo tôi nhé." Người đàn ông chu đáo nói. "Tôi sẽ cố gắng hết sức giúp ngài thấy thoải mái."
"Ngươi thật tốt bụng. Ta chân thành cảm ơn sự nhân từ và rộng lượng của ngươi. Thế nhưng không biết ngươi có thể giải đáp thắc mắc này cho ta chứ nhỉ? Ý ta là... tại sao ta lại ở đây vậy?" Khan không thể không hỏi như thế. Tình hình bây giờ rất bất thường. Hắn nhớ mình đang ở trong Thánh tích. Tại sao khi tỉnh dậy, bản thân lại ở một ngôi làng đơn sơ rồi?
"Ngài là Sứ giả Sự Thật được Ulkos tối cao ủy thác đến nơi mạt hạng này giúp chúng tôi tìm ra kẻ xảo trá." Người đàn ông khom lưng vô cùng cung kính.
Sứ giả Sự Thật? Một hình ảnh không mấy vui vẻ lóe lên. Con mắt trái của Khan bỗng chốc thấy hơi nhói đau. Hoặc đó chỉ là ảo giác của hắn. Hắn không thể không nhớ đến Thần của Sự Thật - Lauriel. Nhưng mà Lauriel đã chết, và con mắt nhìn thấy sự thật của thần linh hiện đang nằm trong hốc mắt phải của hắn.
Chẳng lẽ, Lauriel có liên quan gì đến vị thần cổ đại này sao? Tuy có thắc mắc nhưng Khan cũng không suy tính sẽ hỏi người đàn ông này.
"Đồng bạn của ngài hiện đang ở chỗ trưởng làng, ngài có muốn đến không ạ?"
Khan gật đầu, rồi để người đàn ông đó dẫn đường. Khỏi cần hỏi cũng biết "đồng bạn" trong miệng của ông ta nói đến là ai. Tên hắc Tinh linh đó hẳn là cũng vào đây rồi.
"Nói sơ tình hình cho ta nghe, ta cần thông tin để tìm ra kẻ xảo trá đó." Trước hết thì hắn cần nắm một số thông tin cần thiết đã.
"Vâng, thưa ngài. Tôi sẽ cố hết sức. Nhưng mà ngài cần thông tin gì ạ?" Người đàn ông đó hỏi lại với vẻ mơ hồ.
"Những gì ngươi biết về kẻ đó. Tất nhiên, ta không hỏi về danh tính, mà là hành vi gian trá nào, hay là nguyên nhân của sự việc khiến ta phải đến đây."
"À... Cái đó sao tôi biết ạ?" Người đàn ông lắc đầu. "Đây là việc của sứ giả mà." Rồi gã cúi đầu, nói. "Trăm sự nhờ ngài ạ."
Khan nhất thời câm nín, không biết nói gì. Gã này bị ngu hay là đang cố tình chơi hắn vậy?.
========== Truyện vừa hoàn thành ==========
1. Không Được Ngấp Nghé Hệ Thống Xinh Đẹp
2. Tinh Cầu Cô Độc
3. Đại Boss Phản Diện, Đừng Tới Đây
4. Một Đường Siêu Sao
=====================================
"Được rồi... Ngươi là ai? Cả quý cô này nữa." Khan xốc lại tinh thần, tự mình dò hỏi những điều cơ bản trước.
"Tôi là y sĩ ở trong làng tên là Gargio, đây là con gái của tôi, Hattie ạ."
Cô gái được nhắc tới cúi đầu, hơi khom người chào hắn. Khan gật đầu đáp lễ.
"Cô ấy có vẻ kiệm lời."
"Không phải đâu. Con gái tôi đang trong thời gian bị Ulkos tối cao trừng phạt." Nói tới đây, Gargio cau mày rồi thở hắt ra một hơi phiền não. "Cũng tại con bé hiền lành đa cảm quá, thật may mắn khi Ulkos tối cao và nhân từ thấu hiểu cho cái tâm thánh thiện của con bé, nên nó cũng chỉ nhận mức phạt nhẹ."
"Là bị câm sao?" Mắt liếc nhìn Hattie trầm lặng ở phía sau, hoặc là không. Khan chợt tới cái lần mình muốn dò hỏi về Đấng Sáng Thế rồi đột ngột bị mất giọng. Tuy rằng tình trạng oái oăm đó chỉ diễn ra trong thời gian ngắn nhưng trải nghiệm tuyệt nhiên không thoải mái chút nào. Suýt chút nữa còn gây ra náo loạn khó mà hồi vãn.
Chẳng biết bây giờ Saul thế nào rồi? Hẳn là cậu ta sẽ tìm được mình, nhưng cậu ta có vào được trong này không? Chắc chắc là được. Nhân vật chính cơ mà.
"Vài ngày nữa thì con bé sẽ hoạt bát trở lại thôi." Gargio tươi tỉnh nói, không hề có vẻ gì là sầu não hay lo lắng với tình trạng bấy giờ của con gái. Thái độ lạc quan quá mức khiến Khan nhướng mày.
Người dân trong làng gần như ở trong nhà, rất ít người ở bên ngoài, Họ từ trong nhà mà trông ra cửa sổ, quan sát Khan với ánh mắt tò mò. Khan không cảm nhận được ác ý nào trên người họ, nhưng cũng không thấy được thiện ý và vẻ hồ hởi như người đàn ông đang dẫn đường cho hắn.
Quãng đường không quá dài, song Khan cũng dò hỏi được một số thông tin mình muốn, và những quy tắc mà hắn nên biết trong thân phận sứ giả của hiện tại. Chỉ là không thể nói đây là tin vui được. Tựu trung mà nói, Khan đã khẳng định được mình hoàn toàn ở trong Thánh tích chứ không bị di dời đến không gian nào khác.
Ngôi làng này sống biệt lập, cả làng đều tôn thờ thần Ulkos tối cao. Họ sống vì thần Ulkos và cũng nguyện chết vì thần Ulkos. Người đàn ông có nói, làng Ula này là nơi sinh ra của thần Ulkos tối cao và họ là tín đồ trung thành coi sóc nơi này. Ở trung tâm của ngôi làng dựng một ngôi đền không quá lớn, nhưng nhìn vào kiến trúc và bức tượng thần Ulkos được điêu khắc đặt ở bên trong có thể thấy sự kính trọng vô vàn của những đứa con chiên này.
Đền thờ được xây bằng gạch đỏ, nhìn vào khá là gắt mắt. Dãy ghế ngồi dáng dài tương tự với những chiếc ghế trong nhà nguyện. Ở chính giữa bức tường khi ta hướng mắt nhìn lên, có thể trông thấy những mảnh vỡ lấp lánh như tấm gương thủy tinh bị vỡ, nhưng những mảnh vỡ trên kia không mang lại cảm giác bị chia cắt. Chúng lấp lánh thứ màu rực rỡ tựa pha lê, được bao bọc trong làn khói đen kịt. Nhìn từ xa trông giống một vũ trụ ngàn sao được thu nhỏ lại.
Và cái vũ trụ thu nhỏ đó đang tung cánh, tám chiếc cánh tựa thiên thần không khác gì phần được điêu khắc ngoài cánh cửa thánh tích. Có điều, tám cánh mà Khan đang ngắm nghía có vẻ khác.
Tà thần.
Đây là Tà thần, Ulkos.
Tuy rằng vị thần này không có hình dáng rõ ràng, nhưng Khan có thể chắc chắn hình dạng phi nhân loại này của y chính là hàng thật. Không giống với những vị thần mà hắn biết hiện tại, tuy rằng hình dạng của của những vị thần đó không hoàn toàn giống con người nhưng chưa có ai là mang hình dạng phi nhân loại như thế này.
"Ngươi!!!"
Khan di dời sự chú ý của mình khỏi vị Tà thần Ulkos, quay đầu về phía âm thanh lớn vừa phát ra. Không ngoài sự liệu ban đầu của Khan, tên hắc Tinh linh thật sự đang ở đây.
"Sao ngươi có thể vào được đây? Ngươi cũng có huyết thống Thiên thần? Không thể! Làm sao có thể?!"
Tên hắc Tinh linh hùng hổ di chuyển, sấn lại gần Khan. Bỏ mặc một chàng trai chắc hẳn là người trong làng đang ở phía sau hắn ta. Vừa áp sát, hắc Tinh linh đã giơ tay ra như muốn tóm lấy mặt Khan. Hành động mang tính bạo lực của hắn ta được thể hiện rõ ràng qua từng cử chỉ và hơi thở.
Khan không hề né tránh, tựa hồ cơ thể đã bị đông cứng vị sợ hãi.
Ngay khoảnh khắc gã hắc Tinh linh gần như chạm vào Khan, làn sương đen không biết từ đâu xuất hiện quấn lấy tay hắn ta. Dưới cái nhìn trợn trừng của gã hắc Tinh linh, cái tay của hắn ta đang nhăm nhe túm lấy mặt Khan mà dộng xuống hàng ghế gần đó đột ngột chuyển hướng,
Bốp!
Gã hắc Tinh linh bị làn sương đen ngòm đó điều khiển tự tát mình một bạt tai.
Hắn ta ngẩn ra, hoàn toàn sốc trước hành vi tự ngược không có chủ ý của bản thân.
"Ôi trời, không được đánh nhau trong đền thờ của Ulkos tối cao đâu ạ! Tôi biết các sứ giả đang cạnh tranh với nhau xem xem ai tìm ra kẻ xảo trá trước bình minh, nhưng không được phép dùng bạo lực ở đây đâu nhé!" Gargio đi cùng Khan thốt lên ngay sau đó, gã nói với giọng điệu trách cứ. "Thật là, Dalton, cậu không nói cho sứ giả biết quy tắc sao?"
Đứng chếch ở phía sau người đàn ông, Khan kín đáo quan sát gã hắc Tinh linh, trên môi nở nụ cười của kẻ chiến thắng.
Khan không hề sợ hãi.
Khan chỉ cố ý để hắc Tinh linh thấy mình sợ hãi.
Và giờ hắn vẫn bình yên đứng đây, nhìn tên hắc Tinh linh cáu tiết vẫn còn bị làn sương đen kiểm soát.
Dường như tên hắc Tinh linh càng dùng dằng bao nhiêu, làn sương đen càng trở nên to lớn hơn, từ cánh tay, nó đang mở rộng dần phạm vi lên cổ và thậm chí là đi xuống thắt lưng. Trông gã như bị ăn mất một nửa thân thể.
Gã hắc Tinh linh dần nhận ra vấn đề, hắn ta thôi giãy giụa, cả người mềm oặt quỳ xuống, bất động. Chỉ có đôi môi mím chặt và đôi mắt trừng trừng nhìn Khan là bận rộn.
"C-con quên mất... Xin lỗi chú. Con cứ tưởng không sử dụng bạo lực ở đền thờ là thường thức cơ bản ai cũng biết, chỉ có thằng ngốc mới không biết chứ..." Không biết là vô tình hay cố ý, nhưng chàng trai được Gagior gọi là Dalton đã gián tiếp chửi gã hắc Tinh linh là thằng ngốc.
Gã hắc Tinh linh lập tức ngẩng phắt đầu hằm hè nhìn Dalton.
Dalton rụt cổ lại, hướng về phía Khan le lưỡi. À không, là Hattie mới đúng. Vì hắn đang đứng gần Hattie. Có vẻ như hai người này thân nhau. Hattie đã đáp lại cậu ta bằng một nụ cười.
"Thôi được rồi. Con..."
Rầm rầm!
Đột nhiên trời gầm một tiếng, sấm đánh ầm ầm ba bốn đợt. Khan nhìn ra cửa sổ kính đang phản chiếu ánh sáng trong veo, không có vẻ gì là trời sẽ mưa.
"Lại có thêm sứ giả tới đấy. Dalton, Hattie, hai đứa ra đón các sứ giả đi. Ta sẽ giúp đỡ vị sứ giả này." Gargio lập tức giao nhiệm vụ cho cả hai.
Dalton hô lên "Vâng" đầy rõ to và Hattie thì gật đầu nhẹ nhàng. Dalton cố gắng kiềm chế cử chủ của bản thân, cũng phải thôi, trông cậu ta như muốn sáp lại gần Hattie ngay lập tức. Nhưng vì ngại sự có mặt của cha cô nên mới không dám làm gì quá phận.
"Tôi sẽ đi cùng với họ."
Khan ôn tồn nói, giọng điệu và hành vi đều mang sự chuẩn mực khiến người khác tin tưởng hắn là một quý ngài lịch thiệp, trang nhã. Sẽ không như tên hắc Tinh linh vô lễ không không biết phép tắc nào đó.
Có lẽ cũng vì thế nên Gargio rất thoải mái chấp thuận. Còn dặn dò Dalton và Hattie đừng làm gì mất mặt với sứ giả.
Tên hắc Tinh linh thấy sự đối đãi khác biệt giữa bản thân và Khan, hắn ta nghiến răng ken két ra chiều khó chịu, miệng lầm bầm gì đó mang sự ác ý và nguyền rủa rõ ràng, dù rằng Khan không hề nghe thấy.
Làn sương đen dần mờ đi đột nhiên dày lên, trở về màu đen kịt và hăng hái siết chặt lấy từng thớ cơ bắp trên người gã hắc Tinh linh, khiến cổ và trán hắn đều nổi gân xanh.
"Ấy ấy, không được chửi thề ở đền thờ đâu ạ!"
Gargio kêu lên, nhắc nhở tên hắc Tinh linh với vẻ bất lực.
Khan, Hattie và Dalton đã quay lưng rời khỏi đền.
Khan không quan tâm đến hắc Tinh linh, tên đó không phải là mối bận tâm được ưu tiên. Hắn ngoảnh đầu lại, nhìn vị Tà thần Ulkos được tôn thờ trong đền. Những mảnh vỡ sáng lấp lánh tựa pha lê được bao bọc bởi màn sương đen co cụm lại dưới dạng khuôn tròn, tựa như một vũ trụ thu nhỏ có thể nâng niu trên bàn tay. Hai bên trái phải là tám cánh thiên thần nhẹ nhàng vỗ phấp phới.
Con mắt trắng của Khan như thể được thắp sáng, nhưng vì là ban ngày nên không trông thấy rõ điều đó. Song, Khan có thể thấy mồn một cái mình đang thấy. Sự khác biệt vừa rồi mà hắn đã để ý và chỉ có mình hắn để ý. Tên hắc Tinh linh chắc chắn không nhìn ra đâu.
Tám cánh tựa thiên thần ấy, hoàn toàn là màu đỏ. Đỏ như máu.
* * *
Qua khỏi cửa Thánh tích, bọn họ đã đưa tới một không gian khác. Hoang tàn và tiêu điều. Cây cối đều chết, đất cằn khô nẻ. Trên bầu trời là một màu đỏ máu ngột ngạt. Không có vẻ gì là giống với đất thánh ở đảo Thiên Không, hay là đem lại cảm giác như rằng nơi đây là chốn ở của Thiên thần.
"Chỗ quái nào thế này..." Aloin vẫn ở trong hình dạng Thiên thần của mình, cả người anh đều nổi da gà từ khi bước vào đây. "Thánh tích này thật sự có liên quan đến Cổ thần bảo hộ cho tộc ta sao? Không thể nào!" Aloin tự hỏi rồi tự đưa ra đáp án, đôi mắt vẫn nhìn xung quanh bằng cảm xúc hoang mang.
Chỉ có ba người vào trong.
Flossie đã không thể đi theo họ Thánh tích vì Aloin đã yêu cầu cô ta ở bên ngoài chăm sóc cho Tinh linh nhỏ kia. Không phải vì lòng tốt của Thiên thần đâu. Chỉ là Aloin chưa thể tin tưởng Flossie, dẫu rằng anh có ngủ suốt trong một quãng thời gian dài nhưng một chút tình hình cơ bản anh vẫn nắm được khi Kelcey thuật lại mọi sự theo cách kể giản lược.
Saul không để ý đến bọn họ, chỉ liếc nhìn xung quanh nắm rõ địa hình rồi cất gót tiếp tục đi. Thanh kiếm đen tuyền không rời khỏi tay. Sát khí trên người cậu ta bừng lên như lửa cháy. Chẳng biết là đi tìm anh trai hay là tìm kẻ thù để giết nữa.
"CHỦ NHÂN ỚI!!!"
Sau khi bước vào trong, Lai không quan tâm gì khác ngoài chủ nhân mình. Gã lập tức hít sâu một hơi, gầm rống lên hòng nghe được tiếng đáp trả từ Khan. Tất nhiên, đó chỉ là vọng tưởng của Lai.
Aloin nhìn theo bóng lưng của hai người, bỗng dưng anh có cảm giác là tình hình của Khan sẽ lành ít dữ nhiều.
- --
Vì sắp xếp lại plot của arc này nên ra chap hơi lâu, sorry mọi người!