Từ khi nghe thấy điều kiện của thử thách và hắc Tinh Linh, trong đầu Khan đã vạch sẵn đường lối để hắn ta dần dần sa bẫy. Mọi chuyện ổn thỏa và rút gọn được nhiều thời gian hơn khi Saul và bọn họ xuất hiện. Ngoại trừ Aloin không được thông minh và nhạy bén cho lắm, nhưng mà cũng nhờ sự ngờ nghệch đó của anh ta mà khiến gã hắc Tinh linh đập tan mọi nghi ngờ.
"Ngươi... ngươi nói cái gì vậy?" Nars vẫn chưa thông suốt tình hình hiện tại, hắn ta lên giọng với sự bàng hoàng đáng thương.
Khan không nhìn lấy Nars một lần nào, mắt chỉ chăm chăm hướng lên đài cao, chờ đợi phán quyết của thần linh.
"Chết tiên, sao ngươi dám..."
Nars nhào đến, định túm lấy Khan hỏi cho rõ, hoặc là cứ giết quách tên nhân loại láo xược này cho rồi. Nhưng mà Saul đã kịp thời tiến lên chặn ngang, khiến Nars không tài nào chạm đến được một cọng tóc của Khan. Lai cũng nhảy vọt tới, hiện nguyên hình con sói lớn, tru lên một tiếng dài đầy phẫn nộ. Chỉ có mỗi Aloin là thong thả đứng ở phía sau, tùy thời điểm mà can thiệp. Vì anh ta biết, có khi việc chẳng cần đến mình ra tay là đã xong xuôi đâu vào đấy cả rồi.
"Đứng yên đó, nếu ngươi không muốn đầu rời khỏi cổ." Saul lạnh lùng thốt ra lời đe dọa.
Song, lời nói ấy không hẳn là đe dọa nữa, vì Saul có thể nói là làm.
Nars không quan tâm đến Saul, chỉ một mực nhìn Khan và lớn tiếng hỏi cho ra lẽ. "Không thể nào! Sao lại là ta? Ta đã..." Hắn ta dừng lại đột ngột, câu chữ mắc kẹt trong cổ họng mãi không nhả ra được.
"Tên khốn nhà ngươi nghe lén bọn ta nói chuyện!!!"
"Ối chà, ta không hiểu ngươi đang nói gì hết. Ta không hề làm chuyện mất phẩm giá như thế. Đừng kiếm cớ đổ vạ cho sự ngu ngốc của các ngươi. Đáp án đã quá rõ ràng mà..."
Đúng vậy hắn đã nói dối.
Hắn đã mắc phải cái bẫy ngu ngốc...
Nhưng mà...
"Ta, ta không phải bọn chúng..." Nars quay sang nhìn dân làng bên dưới, tay run rẩy chỉ vào bọn họ đang nhìn hắn bằng ánh mắt lạnh lùng. Nars chưa phát giác ra có sự gì lạ lùng ở đây. "Ta là người nhận được thử thách của thần linh, ta không phải là bọn chúng!"
"Thử thách đã đề ra là, hãy tìm ra kẻ xảo trá trước bình minh." Khan nhún vai. "Chà, ta không biết là có phần loại trừ như ngươi nói đấy."
"Không thể nào!" Nars khoát tay, to tiếng phản bác. Hắn ta chưa chấp nhận sự thật.
"Có thể hay không thể. Phải xem Ulkos tối cao phán xét." Khan cau mày không quá hài lòng khi vị thần đang thử thách họ cứ im lặng. Đoạn hắn quay người ra đằng sau. "Thần linh của các người có muốn kết thúc chuyện này hay không vậy?" Khan cao giọng hỏi cả dân làng.
Bên dưới, dân làng mới đây còn xì xầm xào xáo phán xét Gargio và Hattie, Dalton mới đây còn thất vọng khi bị lừa dối, thì bấy giờ, tất cả bọn họ đều im lặng, miệng không hé, mắt nhìn lên với một dáng vẻ giống hệ nhau. Trống rỗng. Vô hồn. Như con rối bị điều khiển.
Hết thả bọn họ đột nhiên đồng thanh cất lời.
"Kẻ nói dối sẽ bị trừng phạt!"
Vừa dứt lời, dân làng đột nhiên tiến về phía bục cao. Trên đài nơi Ulkos hiển linh, tám cánh sắc đỏ trong mắt Khan đột nhiên đổ máu. Bên ngoài đền thờ tối sầm, khiến ánh sáng ở bên trong trở nên yếu ớt dần. Bầu không khí trở nên ngột ngạt bất ngờ, như thể trong không gian có sợi dây vô hình thít chặt cổ họng của bọn họ.
Khan khó chịu đưa tay lên sờ bên cổ, hắn ngạc nhiên nhận ra vòng cổ có vẻ đang lỏng đi.
"Coi hắn ta kìa..."
Aloin cau có lên tiếng, mặt mày nhăn nhó nhìn Nars đột nhiên quỳ sụp xuống, cả người trong trạng thái co cứng với tư thế kỳ lạ, hai tay như bị ai đó bẻ ngoặt lại, quặp ra sau lưng. Trong khi đầu của hắn bị gí thẳng xuống sàn gạch. Biểu cảm trên khuôn mặt hắn ta vặn vẹo và méo mó không kiểm soát.
"C-cứu ta... Ta k-không, không... điều khiển được..."
Cơ miệng không khép lại được, và phần lưỡi trông như đang đơ cứng lại. Giọng điệu của hắn trở nên quái gở và không che lấp được cơn sợ hãi tột cùng trong câu từ run rẩy.
Khan nheo mắt nhìn những sợi máu như dây cước đang trói chặt lấy Nars, từng sợi siết chặt lấy hắn không cho hắn cử động.
Cảnh tượng ấy tưởng rằng đã đủ rợn người, cho đến khi một người dân trong làng đột nhiên bò đến vươn tay chạm vào mặt Nars. Móng tay của người đó bấu chặt vào mặt của Nars. Sau đó ghì xuống rồi kéo mạnh. Phần mí mắt bị kéo căng ra, rồi bật ra máu một cách dễ dàng. Những sợi cước trên người hắn lại nhân đôi, luồn đến chỗ vết thương rỉ máu của hắn rồi đâm vào.
"Cứu, cứu ta... A a a–!!!!"
Nars đau đớn kêu lên, nhưng ngay sau đó, tiếng kêu của hắn cũng im bặt khi một bàn tay khác lại luồn vào miệng của hắn.
Một bàn tay khác lại vươn tới nắm lấy chân hắn, dân làng đổ xô đến chỗ hắn nhiều hơn. Coi hắn như miếng thịt duy nhất của buổi thời nạn đói, thô bạo cào cấu, xâu xé. Người này đè lên người kia, người này lấp luôn bóng dáng của người nọ. Đến mức Nars hoàn toàn bị mất dạng, bị đè dưới núi người được xây bởi dân làng.
Chỉ còn mỗi Dalton đang ở bên dưới, không mảy may kinh ngạc đến tình cảnh hiện tại, cậu ta nhẹ nhàng bước lên bục cao, rồi đứng đối mặt với Khan.
"Ngươi đúng là điều mà ta không ngờ đến."
Saul xoay bàn tay, thanh kiếm đen tuyền hiện ra. Cậu không nhúc nhích, vẫn một mực đứng ở bên cạnh Khan như pho tượng. Song, từng tế bào trong người cậu đều căng thẳng, bất cứ lúc nào cũng có thể hành động khi cảm thấy anh trai mình gặp phải nguy hiểm.
Lai gầm gừ đầy khó chịu, cả người của gã run lên. Đấy là bản năng sợ hãi của kẻ ở vị trí hèn kém khi phải đối diện với sự tồn tại cao quý, to lớn hơn cả mình. Ngay cả Aloin cũng chẳng thoát khỏi viễn cảnh đó.
"Ngươi là Ulkos." Khan nhướng mày, hoàn toàn khẳng định.
Khan không hề có dáng vẻ sợ hãi và rụt rè nào, dẫu cho hắn đã biết kẻ đứng trước mặt mình đây là thần linh hàng thật giá thật. Là một Tà thần.
"Phải mà cũng không phải." Dalton nhún vai, cậu ta cười khúc khích đưa ra câu trả lời mơ hồ. "Ngươi đoán thử xem."
Khan luôn là người đi lệch với kịch bản và ý muốn của kẻ khác. Hắn hờ hững hỏi Dalton. "Thử thách đã được hoàn thành. Chúng tôi có thể ra ngoài chưa?"
"Đừng vội vàng như vậy. Ngươi không muốn có quà sao? Kẻ chiến thắng luôn nhận được vinh danh và phần thưởng thắng lợi mà." Dalton không quá hài lòng lắm với phản ứng của Khan.
Thật nhạt nhẽo. Thật... bình thản.
Kể cả khi hắn đang đứng đối mặt với một vị thần, vậy mà cảm xúc của hắn ta cũng không quá dao động. Cứ như thể y không phải thần linh gì cả.
"Chà, vậy à?" Nghe đến phần thưởng, Khan mới có vẻ hứng thú một chút, song nó cũng không thể hiện quá đà. "Không có cái bẫy nào chứ?"
Khan vừa nói vừa nhìn qua sau lưng Dalton, hay nên gọi là Ulkos cho đúng nhỉ? Ở phía sau y, dân làng lổm ngổm bò lên, từ đống cơ thể đang di chuyển chen chúc tụ lại, và một tòa núi nhỏ được tạo nên. Gã hắc Tinh Linh đã không còn thấy đâu nữa, tiếng thét cũng cắt tắt ngúm trong mớ hỗn độn của cơ thể người và người chồng chất lên nhau.
Sau đó, tòa núi nhỏ được xây bằng những người và người bỗng dưng chảy ra như sáp nến. Da thịt tóc tai và màu quần áo quyện vào nhau, đến khi nó biến thành màu đỏ dù trước đó tổ hợp màu kết hợp lại rất sai.
Sắc đỏ sền sệt ấy gần như đông cứng lại, tự nó nặn thành hình, biến thành một đôi cánh lớn, chia thành tám chiếc cánh tưởng như là thiên thần. Nhưng trong mắt Khan chỉ thấy một màu đỏ tựa như được tắm rửa trong bể máu.
Tám cánh tựa hồ có linh tính, chắp cánh vỗ nhè nhẹ, rồi bay đến chỗ Ulkos đang ở trong lốt Dalton, yên vị sau lưng y. Ngay lập tức, gương mặt của Dalton hoàn toàn bị che phủ bởi làn sương đen. Bên trong khuôn mặt đen và sâu hun hút là những mảnh pha lê tựa mảnh kính vỡ.
Gần như trùng khớp với hình tượng của Tà thần Ulkos mà trước đó họ đã trông thấy.
"Ngươi có biết ta là ai không?"
Sự biến đổi kết thúc, Ulkos mới cất tiếng hỏi. Nhưng bây giờ không còn thấy biểu cảm, thậm chí là nơi mở miệng để nói chuyện của y. Chất giọng đều đều vang lên cũng khiến người khác khó đọc vị như ngoại hình của y hiện tại.
"Thần Ulkos? Tà thần?" Khan cảm thấy phần nào thích thú. Vì hắn không đoán được chi tiết này. Phải rồi, dân làng có thể là do Ulkos biến hóa mà thành.
"Chà cũng đúng. Nhưng ta là loại thần thánh nào? Ngươi không biết à? Chẳng lẽ ta đã rơi vào lãng quên nhanh như thế? Đã bao lâu trôi qua rồi kể từ ngày... Phải, kể từ ngày ta chết..." Ulkos đưa tay lên tự đếm, nhưng được nửa chừng lại buông thõng vẻ mặc kệ. "Ta cũng không oán trách gì đâu. Vốn dĩ ta hiện hữu cũng đủ lâu rồi. Ta bây giờ chỉ còn là tàn tích. Là ta nhưng cũng không phải là ta."
Sau khi xác định Ulkos có vẻ không nổi giận hay có gì bất thường, Khan mới đáp:
"Ý của ngươi là Ngày Mưa Tro? Quá lâu rồi, ta không nhớ chính xác. Gần một ngàn năm gì đó?"
"Ngày Mưa Tro à? Tên gọi hay đấy. Cái ngày mà cả biển trời rực cháy đến khi chỉ còn lại tro tàn rớt xuống trần gian. Ngươi biết thứ gì đã cháy không?" Ulkos lầm bầm, những mảnh pha lê rung rinh trong làn sương đen hiện đang ngự trên toàn bộ khuôn mặt của y.
Không đợi Khan đáp, Ulkos đã trả lời. Một đáp án khiến bọn họ chấn động.
"Là các vị thần. Họ đã cháy, chỉ còn lại tàn tro. Rớt xuống trần gian. Biến mất hoặc lưu lại tàn tích nơi Thánh địa. Giống như ta."
Điều này hoàn toàn không có trong cốt truyện. Khan cũng chưa từng nghe An kể qua. Hoặc là hắn không nhớ đến chi tiết này. Song, đây có phải là chi tiết quan trọng với cốt truyện không? Có thể là có. Cũng có thể đây chỉ là phông nền đao to búa lớn của câu chuyện phiêu lưu dành cho nhân vật chính.
Nhưng "nó" đã muốn lấy thứ gì đó từ Ulkos.
"Là ai đã khiến các vị thần cổ xưa như ngươi phải rơi xuống?"
Câu hỏi của Khan kéo Ulkos thoát khỏi khắc trầm tư. Y nghiêng đầu, những mảnh pha lê bên trong làn sương đen lay động mạnh. Là sự xúc động mãnh liệt sao? Nó đang đại diện cho cảm xúc nào của y?
"Tất nhiên là kẻ ở vị trí tối cao nh..."
Ầm ầm! Tiếng động lớn bất ngờ dội đến, cắt ngang lời của Ulkos. Đền thờ đột nhiên đổ sập không báo trước, mái vòm nứt từng mảng lớn rồi gạch đá cứ thế rơi tự do.
Aloin nhanh chóng tạo ra một khiên chắn bảo vệ để tránh đống đổ nát đè chết bọn họ. Khiên chắn không quá to, chỉ vừa đủ bảo vệ Saul, Khan và chính anh ta. Chỉ còn Lai là phải tự lực cánh sinh mà nhảy tránh khỏi đống đổ nát.
Khi đền thờ hoàn toàn sụp đổ, bên ngoài cũng dần lộ diện cảnh sắc điêu tàn chỉ còn lại bãi đất hoang đang rơi vào tình trạng sụt lún. Như thể từng tấc đất bên dưới dần biến thành con quái vật nuốt chửng mọi thứ.
Aloin không còn cách nào khác đành phải nâng cấp khiên chắn thành một vòng tròn bảo hộ có thể nâng họ bay lên không trung. Lai tru lên một tiếng dài đầy ấm ức, nhìn theo bóng dáng họ bay khỏi mặt đất.
"Lai..." Khan nhíu mày nhìn Lai bị bỏ rơi. Không lẽ không có ai giúp đỡ được gã sao?
"Cứ để tên đó hy sinh oanh liệt đi." Saul lạnh nhạt nói, tay giữ chặt lấy Khan. Cậu không có vẻ định rời khỏi vòng khiên chắn. Hàng lông này của cậu zô vào nhau khó chịu, mắt nhìn xuống dưới. "Có vẻ ma thuật của tôi vẫn bị giới hạn, tôi không thể bay được."
Chỉ còn Aloin có đủ sức lực để khai triển thuật phép của mình. Dù rằng anh có vẻ rất cố gắng. Anh ta cũng để ý đến Lai, môi hơi nhếch. Aloin cố tình nói oang oang:
"Tôi sẽ ghi nhớ tên ngu... ý tôi là, tên khốn có ích đó suốt đời!"
"Ta có thể giúp ngươi cứu con sói đó."
Khan còn đang tính mắng cả Saul với Aloin vì thái độ cù nhây cố ý không hợp tác của họ thì Ulkos vừa rồi tưởng chừng đã bị đống đổ nát ở đền thờ đè bẹp lại xuất hiện ở trước mặt Khan. Nhưng là ở một hình dạng khác. Chỉ còn lại làn khói đen và những mảnh pha lê lấp như sao trời đang lơ lửng quay tròn ở trong tâm.
"Cứu nó. Và giúp nó mạnh mẽ hơn. Hơn nữa."
Lai nhảy nhót từ đống đổ nát này qua đống đổ nát khác chưa bị mặt đất nuốt chửng, tiếng tru của gã đầy giận dữ hướng lên trời cao. Nơi mà cả bọn đang lơ lửng trong vòng ma thuật bảo hộ của Aloin.
Cả khuôn mặt Aloin đổ mồ hôi, trông khá chật vật như thể anh đang nâng phần tạ nặng ký quá sức với mình.
"Được rồi, nghiêm túc đây. Tôi không thể tạo vòng tròn ma thuật lớn hơn nữa vì khả năng hữu hạn. Mà tôi cũng không thể nâng một con sói to bự như gã bay lên được. Một là chúng ta chết chung. Hai là con sói đó chết thôi. Chính xác! Còn phân vân gì nữa?" Aloin tặc lưỡi một cái. "Chọn vế sau. Tôi hứa sẽ tưởng niệm con sói đó suốt đời bằng tất cả lòng thành kính của mình."
Sau khi nghe Aloin nhanh chóng giải thích rõ tình hình bằng giọng điệu châm biếm như mọi khi, Khan biết ngay điều mình cần phải làm.
"Điều kiện là gì?" Khan liếc mắt nhìn Lai đang cố chạy trốn vòng quanh bằng mọi cách có thể. Không còn nhiều thời gian nữa, hắn không chần chừ mà hỏi Ulkos ngay sau đó.
Saul chỉ im lặng nhìn Khan. Bàn tay cầm thanh kiếm đen siết chặt lại. Ánh mắt không hướng tới Ulkos nhưng vị thần ấy cảm nhận rõ ràng sát khí của tên phàm nhân kia hoàn toàn nhắm vào mình. Ulkos chẳng quan tâm, thờ ơ lờ đi.
"Ngươi rất thông minh. Thật tiếc khi không gặp ngươi sớm hơn một ngàn năm. Lúc đó chắc chắn ta sẽ thu nhận ngươi làm tín đồ. Ta ít khi tận tay mình chọn tín đồ lắm nhé."
"Đừng dài dòng." Khan lạnh lùng cắt ngang sự trêu đùa của Ulkos khi Lai suýt nữa là bị mặt đất sụt lún nuốt chửng cái đuôi.
Mặt đất bên dưới như có sự sống, không cho bất kì sinh vật có ý thức nào thoát khỏi cái chết. Chẳng lẽ đây là viễn cảnh Thánh tích sụp đổ khi thử thách hoàn thành? Vậy tại sao không có cửa ra? Là chiêu trò của Ulkos sao?
"Và cũng rất hỗn xược." Ulkos cười khàn, có vẻ rất hài lòng. "Ta cũng không làm khó ngươi. Ta sẽ trao ngươi phần thưởng ngươi đáng được nhận. Ta sẽ cứu con sói của ngươi. Ta sẽ để các ngươi ra ngoài lành lặn. Chỉ cần ngươi..."
Nhưng rõ ràng là khi nãy Ulkos cũng rất kinh ngạc khi động đất bất ngờ kéo đến khiến đền thờ sụp đổ.
"Hoặc là ngươi cứu Lai trước, hoặc là không còn thỏa thuận gì cả." Khan cắt ngang sự dông dài của Ulkos. Thần linh nào cũng phiền phức như tên này sao? Thế thì hắn chẳng muốn diện kiến thêm lần nào nữa. Khan không nể mặt thần thánh mà tiếp tục. "Ngươi đang cần ta. Nhưng ta không nhất thiết phải cần ngươi."
"Cẩn thận chút đi. Ngươi sẽ mất một con thú cưng, nếu ngươi không cẩn thận mồm mép của mình."
"Vậy ngươi sẽ mất tất cả, nếu ngươi cứ lải nhải vô ích như thế."
Biểu cảm của Khan lạnh đến cùng cực, đôi mắt sắc bén như hóa thành dao găm đâm thẳng vào kẻ ở đối diện.
"Cứ thử xem."
Ulkos im bặt. Vì không có diện mạo nên khó mà xét đoán được tâm trạng của y bây giờ như thế nào. Và bên dưới kia, Lai đã bị mặt đất đớp được cái chân sau, Lai tru lên nức nở, không giống với cảm xúc sợ hãi mà là gần như tiếc thương, như thể mình phải tạm biệt ai đó mà mình không nỡ rời xa.
Ấy vậy mà, Khan vẫn không thay đổi sắc mặt, hắn ta thậm chí còn chẳng nhìn xuống lấy một lần. Không. Biểu cảm chỉ thể hiện một phần nào đó nội tâm của con người, ta không thể biết rõ kẻ đó đang nghĩ gì và thật tâm có cảm nhận gì bằng nét mặt được. Thế nhưng Ulkos có thể biết được sâu thẳm trong thâm tâm của con người đó đang có hình dạng gì và dáng vẻ nào.
Và ở Khan, y có thể thấy... hắn không nói dối.
Hắn không dễ bị uy hiếp.
"Phải... Ta sẽ mất tất cả." Ulkos thẫn thờ trong thoáng chốc, và rồi y dang hai tay ra.
Một tia sáng đỏ thẫm phát ra trên người y, sau đó chậm rãi khuếch đại, bao bọc cả cơ thể y.
"Nhìn kìa." Saul hất cằm ra hiệu cho Khan.
Khan lúc này mới cúi đầu, hướng mắt xuống dưới. Và rồi hắn trông thấy trên cơ thể dạng sói của Lai cũng xuất hiện ánh sáng đỏ thẫm. Thứ ánh sáng ma mị đó đậm lên, và rồi tụ lại hai bên cơ vai của Lai tạo thành hình thù của một đôi cánh.
Nhưng khi đôi cánh cấu thành từ dải ánh sáng đỏ thẫm dần dần hóa thành thực thể. Sắc đỏ bỗng chốc tan biến đi, chỉ để lại đôi cánh màu xám dần chuyển đen ở phần rìa cánh. Khi quá trình biến hóa hoàn thành, Lai gầm lên một tiếng dữ tợn, đôi cánh lập tức sải rộng và vỗ mạnh.
Tiếng cánh vỗ đầy uy nghiêm cùng tiếng sói tru hoang dã, Lai dễ dàng thoát khỏi con quái vật ẩn mình trong đất. Mạnh mẽ bay lượn trên không trung một vòng như thể gã sinh ra là để trở thành chúa tể bầu trời.
"Con sói của ngươi không bình thường đâu. Nó đẩy lùi sự tà ác của ta." Ulkos khá ngạc nhiên khi thấy đôi cánh của Lai không nhiễm sắc đỏ giống như y.
Khan ngoảnh đầu lại bởi lời nói của Ulkos, song, hắn cũng nhận ra ở sau lưng Ulkos đã mất đi một đôi cánh. Tám chiếc cánh đỏ thẫm chỉ còn lại sáu.
Vừa lúc nay Lai cũng bay lại gần Khan với sự phấn khích tột độ.
"Chủ nhân!!!"
"Má ơi! Hắn nói tiếng người kìa!" Aloin hết hồn, suýt nữa là run tay không giữ được vòng khiên chắn.
Lai nói tiếng người không phải chuyện hiếm lạ, nhưng khi Lai ở dạng sói mà nói được tiếng người thì... chắc chắn không phải chuyện bình thường rồi!
Điên đầu thật chứ... Bỗng dưng Khan cảm thấy mình thật bộp chộp, khi không lại khiêu khích thần linh làm gì để giờ đây hắn phải chịu đựng điều này.
"Ta đã giữ lời." Ulkos lên tiếng, chất giọng nghe ra có vẻ đã yếu đi nhiều. "Ngươi cũng phải làm chuyện nên làm."
"Được, nhưng phải là chuyện trong khả năng." Khan không từ chối. Song, hắn vẫn để lại đường lui cho mình. Hứa hẹn với thánh thần có phải chuyện đùa đâu. Lại còn là Tà thần.
"Cái gì? Thỏa thuận ban đầu rõ ràng là chỉ cần ta cứu con sói của ngươi, ngươi sẽ..."
"Ta nói hoặc là ngươi cứu Lai trước, hoặc là không có thỏa thuận nào cả. Phải không? Ta không từ chối thỏa thuận giữa đôi bên, nhưng không có nghĩa ta sẽ đồng ý với ngươi tất cả, vô điều kiện." Khan nói rành mạch từng chữ, khuôn mặt giữ biểu cảm đoan chính như thể hắn chẳng làm gì sai.
Những mảnh pha lê trong làn sương đen rung lên dữ dội. Làn sương đen như dày hơn, tưởng chừng có ngọn lửa lớn làm khói bốc lên mịt mù.
Một lúc lâu sau khi mặt đất hoàn toàn mất hút chủ còn lại mảng tối đen như hố sâu của vũ trụ. Và rồi bầu trời bắt đầu nứt vỡ, như tấm gương bị đầu búp gõ mạnh vào. Ulkos nghiến răng, kìm nén lại cơn tức giận của mình. Thời gian của y đã hết, bây giờ có bổi điên cũng chẳng được gì. Y không còn cách nào khác.
"Nếu ngươi là Thiên thần. Hẳn là vị của ngươi sẽ ngon lắm."
"Vậy à, thế thì ta mong rằng ta sẽ không làm ngươi bị táo bón." Khan nhún vai đáp trả lại một cách xéo xắt.
Ulkos lờ đi, xem như không nghe thấy gì.
"Chúng ta sẽ sớm gặp nhau thôi."
Ulkos biến mất, chỉ còn lại vệt khói màu đen bất ngờ lao tới con mắt trái màu đen như tên bắn.
Saul đã giơ tay ra muốn nắm lại vệt khói đen đó, nhưng cậu chỉ túm được không khí. Khan nhắm mắt lại ngay lập tức, song đến chính hắn cũng nghĩ điều mình đang làm là vô dụng.
"Khốn kiếp, anh quay qua đây..." Saul cau mày, tức tối rủa thành tiếng. Cậu sáp lại gần Khan muốn nhìn thẳng vào con mắt trái màu đen của Khan để kiểm tra. Thì đúng lúc này...
Rầm rầm!!! Bầu trời hoàn toàn sụp xuống, như mái nhà rộng thênh cuối cùng cũng không chịu được sự mục nát. Saul không chần chừ kéo Khan lại, ôm hắn vào lòng còn bản thân thì đưa lưng hướng về bầu trời sụp đổ. Nguyện ý làm khiên chống đỡ cho anh trai mình.
Cũng cùng lúc đó, Aloin kiệt sức lả người rơi tự do, nhưng may mắn được Lai nhanh chóng quắp lấy. Lai mắng Aloin là con chim nửa mùa vô dụng mặc dù anh ta chẳng thể nghe thấy được điều đó.
Trước khi cả bầu trời vỡ vụn và đè chết bọn họ, Lai đã sải rộng đôi cánh màu xám, đôi cánh khuếch đại kích cỡ lớn hơn nữa, đủ để co lại như chụm hai bàn tay lại với nhau, ôm khít bọn họ trong vòng bảo hộ của mình giống như một cái kén.
Trời sập, và bóng tối nuốt chửng tất cả.
- ------
Chân dung thật của nàng Thánh Nữ đây này!