Chợt, cặp sinh đôi tiếp cận gã, đứng ngay bên chân gã và nhìn lên. Hai đứa nó cười tủm tỉm, lên tiếng:
“Cháu là May Evangeline.”
“Cháu là Sao Evangeline.”
Dion giật nảy mình, ú ớ vài tiếng vô nghĩa. Gã không hiểu tại sao cặp sinh đôi lại tỏ ra thân thiện với mình như vậy.
“Là chú phải không?” Đứa bé tự giới thiệu mình là May chỉ vào gã.
“Chú làm cha cháu đau!” Đứa bé tự giới thiệu mình là Sao nheo mắt lại, tỏ vẻ nghiêm khắc.
Chỉ là hai đứa nhỏ với gương mặt kháu khỉnh dễ thương, nhưng Dion lại có cảm giác ở trước mặt mình là một con quái vật. Cảm giác chân thực này khiến lông tơ của gã dựng lên.
“Đúng vậy đó, chính là tên khốn này này! Khiến chủ nhân bị thương!” Lai cũng hằm hè lại gần, mặt mày tỏ rõ sự tức giận trông không khác gì một tên côn đồ đang đòi phí bảo kê ngoài phiên chợ. “Nếu chủ nhân không dặn ta đừng động tới ngươi thì ta vặn đầu ngươi ra từ lâu rồi!”
Dion càng run hơn, đầu rụt lại như muốn thụt xuống cổ. Trông gã thê thảm hết sức. Có ai ngờ được gã vậy mà là Ác ma đâu. Mà nhìn bộ dạng Ác ma của gã, cánh gãy, sừng cũng gãy, đúng là thảm hại hơn cả thảm hại.
Dion chẳng hề lên tiếng để biện minh cho mình, dù chỉ là chống chế một cách yếu ớt. Gã chỉ im lặng mà trốn tránh.
Cặp sinh đôi và Lai cùng nhau tra tấn tinh thần Dion bằng cách vòng qua vòng lại trước mặt gã, buông vài lời mỉa mai rồi giả vờ hừ giọng thị uy. Lắm trò dọa nạt. Còn Walsh vẫn ở trong hình dạng sư tử, nằm im quan sát.
Trong khi đó, Ibrahim tò mò hơn về thứ Eros cầm trong tay. Cậu ta toan đưa cái này cho Khan thì bất ngờ bị mời ra khỏi phòng và buộc phải đợi cho đến khi Khan xong việc của mình. Trông Eros không có vẻ gì là bất mãn, hoặc chăng là cậu ta che giấu cảm xúc quá tốt nên chẳng ai nhìn ra được phản ứng thực sự của cậu ta lúc này.
“Cậu muốn đưa cậu chủ cái gì?” Ibrahim đặt tay lên ngực, cất lời bằng giọng điệu khiêm tốn. “Với tư cách là kẻ hầu thân tín, tôi thiết nghĩ mình có thể kiểm tra qua thứ đó trước khi nó tới tay cậu chủ.”
Eros liếc ông ta. “Nó không hề nguy hại gì cả, chỉ là một chiếc đồng hồ quả lắc bình thường thôi.”
“Nếu thật sự là một chiếc đồng hồ quả lắc bình thường thì tôi xem qua cũng không hề gì mà, đúng chứ?” Ibrahim cười tủm tỉm, thân thiện hỏi lại với khí thế không cho phép Eros tiếp tục cự tuyệt mình.
Eros im lặng không hồi đáp. Đối diện với đôi mắt màu hoàng hôn đang nheo lại nhìn mình đầy dò xét, Eros hiểu rằng nếu như cậu vẫn cứng đầu không đưa cho ông ta đồng hồ quả lắc để kiểm tra, thì chắc chắn ông ta sẽ không để yên cho cậu trao vật này cho Khan.
Thế là Eros có chút miễn cưỡng đưa Ibrahim đồng hồ quả lắc.
Đúng lúc này, Khan mở cửa và thò đầu ra.
Eros rụt tay lại, Ibrahim bắt hụt. Mặt mày chẳng mấy chốc đen thui.
“Dion, vào đây.” Khan gọi.
“V-vâng!!!”
Dion hét lớn, giữa cái nhìn uy hiếm của con sói và cặp sinh đôi. Dion chẳng khác gì con chuột nhắt bị vờn trong tay mèo, gã muốn bỏ chạy lắm rồi mà lại không có gan, người cứ run rẩy như bị động kinh mà tới chỗ Khan.
“Eros, cậu có phải là pháp sư không?” Bất ngờ, Khan nghiêng đầu qua nhìn Eros rồi hỏi.
“Vâng, tôi là pháp sư trung cấp.” Eros trả lời đúng mực.
“Vòng tròn ma thuật cơ bản mà nhỉ… Vậy cậu vào đây giúp tôi cái này. Nhưng chuyện ở bên trong phải được giữ bí mật tuyệt đối, kể cả là Chủ hội của cậu cũng không thể nào cạy miệng cậu ra dù muốn hay không. Cậu làm được chứ?”
Eros vô thức nhìn chiếc đồng hồ quả lắc trong tay mình. “Vâng.”
Khan gật đầu an tâm rồi hắn nghiêng mình để cửa mở cho Dion và Eros vào trong.
Ibrahim cũng chậm chạp đi tới, trên môi nở nụ cười niềm nở với câu từ cạnh khóe sắc bén. “Cậu chủ đang nghi ngờ ông già này là gián điệp hai mang sẽ tiết lộ bí mật động trời nào đó của cậu chủ đằng sau cánh cửa này ư? Ôi trời, cậu chủ cẩn trọng đến mức để một tay ngoại lai giữ bí mật thay cho ông già trung thành này đây của cậu cơ đấy. Tôi thật cảm động mà, thật đấy! Cậu chủ đã lớn khôn như thế này rồi!”
Ibrahim còn rút từ trong ngực áo ghi lê ra một chiếc khăn trắng, chấm vào khóe mắt để lau đi giọt lệ vô hình.
Ông già này… Khan không biết nói gì với phản ứng thái quá của Ibrahim. Sao ông ta càng ngày càng phiền phức thế nhỉ? Nhìn bộ dạng bây giờ xem, có khác gì bà mẹ chồng ích kỷ đang giận dỗi con trai cưng của mình khi nhìn thấy nó u mê con dâu quên mất lối về không chứ?
“Kelcey cảm thấy không thoải mái về ông.” Khan vừa giải thích lý do càng thấy tình cảnh này chẳng khác gì với suy nghĩ vừa rồi của mình. “Ý ta là… Ông là Vong linh cấp cao mà, ta sợ rằng ông sẽ bị thanh tẩy thôi…” Khan gãi má. “Thôi được rồi, tùy ông nghĩ.”
Khan cảm thấy càng giải thích càng thấy sai nên hắn quyết định mặc kệ. Lúc hắn định đóng cửa lại thì cặp sinh đôi đứng dưới chân hắn từ khi nào, giương đôi mắt tròn xoe như biết nói nhìn hắn đăm đăm.
“Ra ngoài chờ.” Khan không hề động lòng, dứt khoát chỉ tay ra ngoài cửa. “Lát nữa xong việc thì cha sẽ chơi với hai đứa.”
Cặp sinh đôi mới đầu còn tiu nghỉu mặt mày khi thấy mình bị đuổi, nhưng ngay sau đó mặt mày tụi nó sáng bừng lên vì tận tai nghe được Khan tự xưng “cha”.
“Ra ngoài chờ!” Bé Sao nhảy cẫng lên hoan hô.
“Chờ cha chơi với tụi con!” Bé May lắc lư cả người, cười khúc khích.
Rồi cả hai lập tức chạy ra ngoài nhảy lên lưng Walsh còn đang trong hình dạng sư tử, làm Walsh một phen hú hồn vì sức nặng bất ngờ đổ lên người mình.
Khan bật cười trước dáng vẻ trẻ con của hai đứa trẻ, nhưng chợt nhận ra có ai đó đang phóng tới mình cái nhìn u ám của. Khan vờ như không biết sự bất mãn của ông già nào đó, hắn rụt đầu lại, lạnh lùng đóng rầm cửa.
Quay trở lại phòng, Saul đã di chuyển một số bàn ghế bày ở giữa phòng ra chỗ khác. Cậu ta cũng cuộn lại tấm thảm lớn lót sàn rồi để gọn sang một bên, chừa lại một khoảng trống hoang hoác trên sàn lát đá hoa cương.
“Vòng tròn ma thuật cơ bản tôi biết vẽ mà.” Saul khoanh tay trước ngực, vẻ mặt hiện lên nét khó chịu trước sự hiện diện của Eros.
“Nhưng cậu cũng phải tốn sức đúng không? Dù sao thì cậu chưa quen thuộc với ma thuật mà.” Khan đi tới, vỗ vai Eros. “Cậu ta đã hứa là sẽ không tiết lộ những chuyện sắp xảy ra trong đây rồi.”
“Có những lúc đầu óc anh xài rất được việc mà nhỉ? Sao bây giờ nói chuyện như mấy tên não phẳng vậy?”
Khan phát hiện Saul và Ibrahim ấy thế mà có một điểm chung rất lớn. Đó là cứ thích móc mỉa hắn không thèm nể nang gì cả.
“Phải đó, sao ngài lại tin tưởng hắn đến vậy chứ?” Aloin ngồi trên ghế sô pha, mặt mày vẫn không khá hơn trước đó bao nhiêu nhưng cái miệng thì vẫn hoạt động nhiệt tình. “Đám bồ câu cũng biết cắn người đó.”
Khan thở dài. Hắn không tiếp tục cự cãi với ai trong hai người mà quay sang nói với Eros. “Cậu mau thề đi kìa, không là có người cắn cậu trước đấy.”
“Này tôi không phải Lai nhé!” Aloin gào lên bất mãn ngay lập tức.
Lai cũng đâu phải chó. Khan đảo mắt, không nói ra.
Dưới cái nhìn lạnh lẽo của Saul, Eros nhắm mắt lại, giơ tay phải lên với ngón cái gập lại. Giọng thốt lên rõ ràng từng chữ. “Tôi, Eros. Xin thề trên cái tên và danh dự của gia đình mình, tôi sẽ không tiết lộ những gì đã chứng kiến ở trong căn phòng này cho bất kỳ ai, kể cả khi lưỡi dao có kề trên cổ mình.”
Khác với cách tuyên thệ của Sheena vì cô ta tôn thờ Thần Báo Thù Deimos, Eros thề trên cái tên và danh dự của gia đình mình, tức là cậu ta không có tín ngưỡng, không theo một giáo phái nào. Điều này cũng không có gì bất ổn cả, vấn đề tôn giáo ở thế giới này tuy được đặt nặng nhưng không có kiểu thúc ép gắt gao. Không kể chủng tộc, nếu có ai không theo tín ngưỡng và tôn thờ thần linh nào đó thì chẳng phải vấn đề hiếm hoi. Kể cả gia tộc Evangeline cũng không theo đạo, mà đa số người dân ở lãnh thổ của hắn cũng thế.
Hắn còn nhớ khi ông cha kiếp này của hắn còn sống, bên phía thần điện mấy lần muốn mở rộng giáo phái của mình ở đây nhưng đều bị cha hắn từ chối. Mà lãnh thổ của Evangeline nằm ở vị trí không thuận lợi cho lắm về mảng quân sự vì địa hình phức tạp, rừng rậm rộng lớn và đầy hiểm nguy với sự tồn tại của dã thú, ma thú ẩn nấp. Song, cũng không thể phát triển theo hướng du lịch do không có khu vực nào mang giá trị lịch sử văn hóa, không có địa danh nổi tiếng cũng như các địa điểm khu giải trí thu hút.
Không chỉ thế, hắn còn từng nghe đám bạn hữu thối nát của mình từng tức giận khi biết rằng lũ quý tộc bên Hội Thượng Lưu Sapphire Của Đô Thành gọi vùng Berkley một cách châm biếm là “nhà tù Evangeline”.
Và lời thề không có tín ngưỡng thường ít được xem trọng hơn với những kẻ tôn thờ thần linh. Song, may mắn là hắn và Saul đều chẳng có tín ngưỡng nên không quan trọng vấn đề này.
Saul tạm chấp nhận khi nghe Eros thề thốt, tuy rằng cậu ta vẫn bày ra vẻ mặt khó đăm đăm ấy.
Khan cảm thấy thời gian không còn nhiều để dây dưa thêm nữa, hắn vỗ tay ra hiệu cho mọi người chú ý rồi lên tiếng.
“Mau bắt đầu giải quyết mớ hỗn độn này thôi.”
Sau đó, hắn kiên nhẫn giải thích lại tình hình một lần nữa. Cho Eros và Dion xem qua tờ giấy đã được dịch từ mã morse ra. Kể cả phần giới thiệu lại về Aloin, cũng là Kelcey trong mắt Eros với Dion, rằng anh ta có thể là Thánh nữ.
Eros nhướng mày khi nghe Aloin ấp úng nói rằng. “Do… do tôi… lỡ ăn… bậy, nên là… là…” Aloin không tài nào nói hết, như việc tự nhận mình là nữ quá đỗi khó khăn với anh ta.
Song, phản ứng này rơi vào mắt Dion lại có vẻ như anh ta đang bối rối khi phải thừa nhận tình cảnh oái oăm của mình. Dion bày ra bộ mặt rưng rưng tội nghiệp cho anh ta.
“Là phụ nữ… mà phải biến thành đàn ông sao? Thật đáng thương…”
Aloin cúi gằm mặt, bờ vai run rẩy. Trong khi đó Eros lại nghiêng đầu, ánh mắt tinh anh sượt qua tia tìm tòi ngâm cứu.
Khan cũng để ý để tình hình chung nên hắn nhanh chóng chen vào hối thúc, để không ai kịp xem xét lại tình hình. Dù sao thì chuyện Aloin là phụ nữ thực tế rất hoang đường, nếu càng cố gắng giải thích thì chỉ khiến người ta nhanh chóng nhìn ra cái sai mà thôi.
“Hẳn là mỗi người đã rõ vị trí và vai trò của mình phải đảm nhiệm rồi, vậy ta xin cậy nhờ vào mọi người. Sau chuyện này, ta sẽ hồi đáp chu toàn.”
“Ngài không cần phải để tâm đâu ạ.” Eros lịch sự nói.
“Phiền phức.” Saul khịt mũi xem thường.
“Sao cũng được…” Trông Aloin không còn chút sức sống nào.
“Kh-không cần đâu ạ!” Chỉ có Dion đột ngột hét lớn đầy vội vã, đoạn hắn ta rụt người lại khi mọi ánh mắt đổ dồn về phía mình. Rồi gã ngập ngừng nói tiếp. “Nhưng, nhưng mà tôi bây giờ là một Ác ma thứ cấp, không trọn vẹn rồi… Liệu tôi có thể làm được không?”
Ánh mắt của Khan dời lên chiếc sừng gãy của Dion, sau đó đồng tử lại di chuyển, như đang nhìn kỹ từng phân từng li trên cơ thể của Dion. Quần áo sờn cũ, phong phanh. Không che lấp hết cánh tay đầy sẹo, ngực và cổ cũng chi chít sẹo lồi, mặt mũi lưu lại đầy vết tích hãi hùng. Một Ác ma vô cùng xấu xí, đã vậy còn yếu ớt và bạc nhược.
Khan mỉm cười với Dion, một nụ cười sâu xa mà Dion không thể cắt nghĩa được khi nhìn vào.
“Là ngươi, hoặc không ai. Chuyện này có lẽ đã được quyết định từ khi ta bước chân vào vùng đất này.”
Dion không hiểu Khan nói gì, đưa ra nét mặt ngơ ngác ngu ngốc.
“Từ đầu tới cuối, chúng ta chỉ là một con cờ.” Khan nheo mắt lại, trên môi nở là cái nhếch cười lơ đễnh. “Có vẻ ván cờ này sẽ vui đây.”
Lúc đó, Aloin len lén lại gần và thì thầm vào tai Saul.
“Anh trai cậu lại suy tính cái quái gì trong đầu vậy.”
Thế mà, Saul đáp lại một câu lạnh lùng rất không liên quan.
“Trước kia, trong đầu anh ta chỉ có rượu và gái.”
Trên đầu Aloin mọc lên dấu chấm hỏi.
“Thế còn bây giờ, trong đầu anh ta có gì?”
“Có não.”
Đây là khen hay là chửi vậy?
Phải đến khi, nghi thức khởi động ma pháp trận được tiến hành, Aloin phần nào hiểu được lời cạnh khóe ẩn ý của Saul.
Khan lơ lửng ở trung tâm ma pháp trận, hai mắt nhắm nghiền, cả người phát sáng với vòng ký tự của cổ ngữ ma thần đang di chuyển vòng quanh. Trong khi ấy, cổ ngữ ma thầncó dấu hiệu nứt vỡ khi ma pháp trận khởi động hiệu quả của nó.
Aloin đứng thủ hộ ở bên phải ma pháp trận, đang cực lực điều khiển thánh lực của mình đột ngột bùng nổ mạnh mẽ sau khi anh hát lên khúc nguyện cầu y theo bài thơ giải lời nguyền. Nghĩ cũng lạ, trong tất cả bài thánh ca mà Aloin biết, chẳng có lời bài nào giống khúc hát đó. Nhưng anh không nghi ngờ quyết định của Khan nên cứ tuân thủ làm theo.
Thế rồi thánh lực bất ngờ tuôn trào mạnh mẽ, trong khi trước đó nó đã bị hao hụt rất nhiều sau lần biến thân về hình thái nguyên gốc của hắn tại ngục tối.
Bên phía Dion cũng gặp tình trạng tương tự, ma lực của gã cũng dần trào dâng, đến mức chiếc sừng đang mọc lại, sau lưng gã Ác ma bất ngờ mọc cánh, cả đôi mắt yếu ớt ban đầu cũng đang thay đổi, trở nên tà ác hơn đúng với bản chất của một Ác ma.
Bên phía Dion dường như đang điên cuồng hút lấy sức mạnh tà ác của cổ ngữ ma thần, và cổ ngữ ma thần trên người Khan cũng đang ở trong trạng thái phản kháng, không muốn rời khỏi vật chủ. Còn Aloin thì dùng thánh lực của mình để làm suy yếu cổ ngữ ma thần đang vờn quanh Khan, khiến Dion dễ bề hủy diệt cổ ngữ, hoặc là nuốt chửng lấy nó.
Saul đứng bên ngoài thủ hộ ma pháp trận, khuôn mặt của cậu ta vẫn không có biểu cảm gì. Nhưng cái nhìn chằm chằm dán lên người anh trai cậu ta đã tố giác thái độ quan tâm của cậu.
Aloin tạm an lòng mà tiếp tục đổ thánh lực của mình vào.
Cổ ngữ vòng quanh người Khan cuối cùng cũng dần mờ đi, sau đó bất ngờ tan vỡ thành từng đốm sáng. Tưởng chừng đốm sáng ấy tan đi, nhưng nó như bị hút về một phía.
Dion.
Lần này, cả người Dion lại phát sáng lên thứ sắc cam cháy rực rỡ.
Thánh lực của Aloin lại quay về trạng thái cạn kiệt.
Khan rơi tự do được Saul nhanh chóng chạy tới bắt lấy, cậu ta dễ dàng ôm trọn anh trai cậu trong lòng rồi nhảy lùi ra xa.
Eros đứng bên ngoài quan sát sau khi hoàn thành xong vai trò của mình, trông cậu ta có vẻ như hoàn toàn không muốn xen vào.
Sao cũng được. Cái tên chết tiệt đó hoàn toàn quên mất mình rồi! Aloin mệt lử ngã xuống tại chỗ, nhưng anh vẫn chưa bất tỉnh để nhìn thấy chuyện gì đang xảy ra trước mắt mình. Lúc này, Linh Nhãn của anh vẫn còn khai mở do tác dụng của thánh lực dồi dào mình vừa đạt được.
Aloin nhìn thấy thứ sắc cam rực đó ngày càng đậm đang bao bọc quanh cơ thể của Dion.
Ban đầu, anh cứ tưởng đó là thành quả của dòng chảy ma lực, nhưng đến khi nhìn kỹ lại thì anh mới giật mình nhận ra…
Đó là aura.
Aura chỉ có sắc cam đậm màu.
Một loại aura hiếm ngang ngửa với aura màu vàng.
Nếu aura màu vàng dành cho những kẻ thích hợp sử dụng thánh lực với thiên hướng hỗ trợ, chữa lành, thanh tẩy; thì aura màu cam lại dành cho những kẻ thích hợp với nguyền lực, có thiên hướng khống chế, nguyền rủa, trấn yểm.
Anh từng nhìn qua aura của Dion một lần thoáng qua, rõ ràng aura của Dion là một màu tím nhạt tầm thường. Sắc màu khá thường thấy của chủng loại Ác ma hắc ám. Thế quái nào bây giờ aura của gã lại nhuộm thành màu cam nguy hiểm nhường này?
Dion cuối cùng cũng gục xuống, bất tỉnh. Linh Nhãn của Aloin không còn khai mở được nữa vì thánh lực hoàn toàn cạn kiệt. Cho dù là thế, trong tình trạng hiện tại, Aloin vẫn cảm thấy dè chừng với Dion.
Vì nằm dưới sàn kia, là một Ác ma hoàn chỉnh, không thiếu sót. Dẫu cho mắt gã nhắm nghiền rơi vào mê man, không thể gây nguy hại gì được lúc này. Nhưng tận sâu trong tâm khảm, Aloin vẫn không thể kiềm chế lại cơn rùng mình rợn tóc gáy của mình, anh chỉ muốn bay khỏi đây, tới bất kỳ chỗ nào có thể chỉ cần không nhìn thấy gã Ác ma này.
“Chuyện quái quỷ gì đây?”
Saul không vội trả lời câu hỏi thảng thốt của Aloin, cậu ta nhấc bổng Khan lên và đi lại về phía chiếc giường, đặt anh trai mình lên giường một cách cẩn thận rồi mới để dư ra một chút sự chú ý trả lời thắc mắc của anh.
“Có thể là ván cờ vui anh ta nói đã đi đến màn gay cấn rồi.” Saul chiếu ánh mắt không cảm xúc nhìn gương mặt say ngủ không biết trời trăng gì của Khan rồi quay người bỏ đi.
“Cậu đi đâu vậy?” Aloin yếu ớt đứng dậy, gọi với theo bóng lưng của Saul.
“Đi lật đổ bàn cờ.” Saul không hề quay đầu lại.
-
Đuối quá...
Chúc mọi người cuối tuần vui vẻ nha!