Hắn chăm chú nhìn nàng, nhưng không có quá nhiều cảm xúc, thậm chí trong đôi mắt sâu không thấy đáy kia, cũng làm cho người ta nhìn không ra bất kỳ cảm xúc gì, giống như, hắn thật sự đang nghiêm túc nói, nguyện ý dùng đời đời kiếp kiếp sau này đi trả cái gọi là ơn cứu mạng này.
Nhưng mà...... nếu cẩn thận ngẫm nghĩ, trong đó lại hàm chứa một ý tứ khác.
Phượng Chỉ U không biết có phải nàng nghĩ nhiều hay không, thậm chí cũng không dám xác định suy nghĩ này có thật hay không.
Nàng khẽ lắc đầu: "Vậy... phần lễ vật này ta nhận, đa tạ lễ vật của huynh, chẳng qua sau này, huynh không cần mua đồ cho ta nữa, ta đã nói rồi, huynh đã giúp ta rất nhiều rồi, lúc trước ta bảo huynh nhớ phần ân tình này, là bởi vì lúc ấy ta cũng không có ý định dẫn huynh trở về, dù sao ta cũng là một người suýt chút nữa đã chết, nhưng mà... Sau khi thu lưu huynh, cuộc sống của ta cũng ngày một tốt hơn, hơn nữa có huynh giúp đỡ, ta cũng bớt chuyện luống cuống tay chân hơn, cho nên... Phần ân tình này, huynh nên trả cũng đều đã trả hết rồi, cũng không cần thiết..."
Lần này, Phượng Chỉ U cũng còn chưa nói xong, lại bị Túc Tử Thần lần nữa cắt ngang: "Ta nói chưa trả xong chính là chưa trả xong, cho nên chuyện này, cũng không cần nói nữa, còn nàng sau này... cứ mặc những y phục này đi, không cần mặc những y phục lúc trước nữa, nếu như mặc hỏng, ta sẽ đi mua cái khác cho nàng."
Giọng nói trầm thấp của hắn vờn quanh tai nàng, vừa nhẹ nhàng lại có vài phần kiên quyết, không cho nàng từ chối, làm cho Phượng Chỉ U có ảo giác, khó nói được thành lời.
Vì thế nàng không lên tiếng nữa.
Chỉ là trong lòng thầm thở dài một hơi, có phải nàng vô duyên vô cớ thiếu nợ hắn rồi không? Còn nợ cái gì? Không nghĩ nữa?
Nàng khẽ gật đầu: "Được, có điều những thứ này đã đủ rồi, lúc không đủ, lại nói sau."
Khóe miệng Túc Tử Thần khẽ nhếch lên, cũng không có muốn cùng nàng tiếp tục đề tài này, mà từ một bên khác lấy ra một cái bọc y phục: "Ta cũng mua một ít cho người thân của nàng, không nhiều như của nàng, nhưng đối với bọn họ mà nói đã đủ rồi."
Nói xong, hắn liền đặt bọc y phục vào tay Phượng Chỉ U.
Phượng Chỉ U cực kỳ khiếp sợ: "Huynh......"
"Có đại ca đại tẩu, đệ đệ nàng, ta đã phân ra rồi, nàng cứ đưa qua là được rồi."
Phượng Chỉ U không thể tin nổi: "Tử Thần...... Huynh......"
Nàng thật sự không biết nên nói gì nữa, thật không ngờ hắn lại suy nghĩ chu đáo như vậy, thế mà lại đều mua đồ cho mọi người: "Huynh tốn bao nhiêu bạc vậy."
Túc Tử Thần hơi mỉm cười đáp: "Không đáng bao nhiêu, đưa qua đi."
Phượng Chỉ U đột nhiên cảm thấy hai tay nặng nề, nhưng một lúc sau, nàng vẫn gật gật đầu, hai mắt chân thành nhìn hắn: "Cám ơn huynh."
Ánh mắt Túc Tử Thần hơi tối lại: "Sống cùng một khoảng thời gian rồi nàng hẳn là biết, ta không thích nghe những lời này."
Phượng Chỉ U bỗng cảm thấy hơi buồn cười, dứt khoát không nói gì nữa, trực tiếp vòng qua Túc Tử Thần đi ra ngoài.
Túc Tử Thần vẫn chăm chú nhìn bóng lưng Phượng Chỉ U, mà ánh mắt của hắn cũng càng thêm kiên định.
...
Thấy thân ảnh Phượng Chỉ U đã biến mất trong tầm mắt, lúc này Túc Tử Thần mới chậm rãi thu hồi ánh mắt, hắn vừa muốn đi làm chút chuyện, lại không ngờ bị một đạo thanh âm tà mị truyền tới kéo chân, âm thanh thậm chí còn nghe thấy tiếng quạt mơ hồ.
"Thật không nghĩ tới, chẳng qua mới sống ở thôn quê một đoạn thời gian, ngươi đã biến thành một người đa tình như vậy rồi, thậm chí đến cả trái tim mình cũng nguyện ý giao cho nữ nhân kia?"
Ánh mắt Túc Tử Thần trầm xuống: "Chuyện của ta, không liên quan đến ngươi."
Giọng nói lạnh như băng, không mang theo bất kỳ tình cảm nào.
Nhưng là Cố Thiên Nhai vẫn cảm nhận được ý cảnh cáo trong đó: "Túc Tử Thần, đừng diễn kịch nữa, ngươi còn muốn gạt ta tới khi nào."
Túc Tử Thần cau mày, giống như không biết chuyện gì xảy ra, hắn nhìn về phía Cố Thiên Nhai: "Túc Tử Thần? Ta tên là Tử Thần, khi nào thì có thêm chữ đầu tiên rồi?"
Ý cười nơi khóe miệng Cố Thiên Nhai sâu hơn vài phần: "Rất thú vị, nếu đã nhớ hai chữ cuối, sao lại cố ý quên mất chữ thứ nhất?"
Túc Tử Thần nhíu chặt mày, hiển nhiên đã không còn kiên nhẫn: "Ngươi đến bên cạnh ta, đến cùng là có mục đích gì."
Cố Thiên Nhai híp mắt săm soi, hận không thể nhìn thấu Túc Tử Thần từ trong ra ngoài, nhưng mà một lúc sau, hắn ta thu lại ánh mắt của mình, lại nhếch khóe miệng đáp: "Ta tới làm gì, chẳng lẽ trong lòng ngươi không biết sao?"
Sau đó, hắn lại xòe quạt phe phẩy trước mặt.
Túc Tử Thần hoàn toàn mất hết kiên nhẫn, muốn mặc kệ hắn đi thẳng, nhưng khi vừa tới chỗ Cố Thiên Nhai, đã bị bàn tay cầm quạt kia của hắn ta ngăn cản.
Cố Thiên Nhai cười híp mắt: "Ta cảm thấy, chúng ta cần phải nói chuyện rõ ràng một chút, ngươi giả bộ lâu như vậy cũng không phải chuyện tốt gì, chính xác mà nói, bên trên phái ta tới đây với mục đích gì, ngươi hẳn rất rõ ràng, mà ta cho tới hôm nay cũng không ra tay, ngươi cũng nên biết vì sao, cần gì còn phải diễn trò mất trí nhớ trước mặt ta."
Sắc mặt Túc Tử Thần vẫn bình tĩnh: "Quá khứ của ta rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, ta quả thật không biết, nhưng trong lòng ta vẫn luôn bài xích, không muốn biết trước đây đã từng xảy ra chuyện gì, hy vọng ngươi có thể biến mất khỏi nơi này, đừng quấy rầy cuộc sống của chúng ta nữa."
Cố Thiên Nhai cười cười, hắn ta đánh giá hoàn cảnh quê mùa nghèo nàn chung quanh một chút, cuối cùng đem ánh mắt dừng lại trên người Túc Tử Thần, gằn từng chữ nói: "Ngươi, các ngươi? Túc Tử Thần ngươi vậy mà cũng có khi động lòng với nữ nhân à!"
Ánh mắt Túc Tử Thần lạnh băng: "Đây là chuyện của ta, nếu ngươi còn tiếp tục mạo phạm, đừng trách ta vô tình."
Nói xong, hắn gạt cánh tay trước mặt, cất bước đi ra ngoài.
Cố Thiên Nhai cũng không định đuổi theo, nhưng vẫn nhìn theo bóng dáng Túc Tử Thần, ánh mắt toát lên vẻ suy nghĩ sâu xa.
Túc Tử Thần, rốt cuộc ngươi là thật sự mất trí nhớ, hay là chỉ đang diễn kịch.
Mà ta, tiếp theo nên làm như thế nào đây?
Cuối cùng, Cố Thiên Nhai gập cây quạt lại, chắp hai tay sau lưng, khóe miệng trước nay luôn treo ý cười nhàn nhạt, bây giờ ngay cả một tia độ cong cũng không có.
...
Nếu Phượng Chỉ U ở đây lúc này, nhìn thấy dáng vẻ suy tư này của Cố Thiên, nhất định sẽ rơi vào trạng thái khiếp sợ, bởi vì dánh vẻ này, thật sự... rất giống với Túc Tử Thần!
Còn Phượng Chỉ U, lúc này đã đi tới trong viện của Phượng Chỉ Minh, với một thân y phục đỏ này, thoạt nhìn nàng càng thêm cao quý.
Vương thị vốn còn đang nấu cơm, vừa thấy bên ngoài đột nhiên một bóng người ăn mặc cao quý như vậy đi vào, lập tức kêu lên: "A, nương, mau ra đây, có khách quý tới!"
Từ xa đã có thể nhìn thấy một vị nữ nhân ăn mặc quý phái từng bước một đi tới, mà nhìn bộ dạng này hẳn là sẽ đi ngang qua nơi này.
Liễu Quế Lan vừa nghe, thì thấy hơi ngạc nhiên: "Khách quý? Khách quý nào?!"
Vương thị vội vàng đi ra: "Mau đi ra ngoài nhìn xem, vừa nhìn đã biết không phải là người bình thường rồi, có thể là một thiên kim phú quý nào đó đi ngang qua, nếu đến nhà chúng ta tìm chỗ ngủ qua đêm, nhất định sẽ xuất cho chúng ta không ít bạc đây mà!"
Danh Sách Chương: