Ngô Thanh Tùng biến sắc, thật không ngờ tốc độ của Phượng Chỉ U nhanh như vậy, trong mắt hắn ta mang theo mấy phần kinh ngạc, chẳng qua như vậy càng làm hắn ta cảm thấy hứng thú với nàng, bây giờ hắn ta không chỉ muốn chơi nàng, càng muốn giữ nàng luôn bên cạnh mình, cô nương xinh đẹp cỡ này, lại còn có cá tính như vậy, thật khó có được.
Mặc dù hắn ta kinh ngạc, nhưng cũng không sợ hãi, ngược lại lần nữa bắt lấy dây thừng: "Cô nương, Trịnh di nương vừa rồi nói ngươi có mệnh khắc phu, sao ta lại thấy không giống vậy, nói không chừng nàng ta nói thế là muốn bôi nhọ ngươi, không bằng chúng ta trở về tâm sự thêm, ngươi xem một nữ nhân như ngươi ở ngoài làm những việc này thật rất vất vả, không bằng đi theo ta? Ta cam đoan ngươi sẽ luôn được sống trong nhung lụa, không cần làm những việc tốn sức như này, còn có người hầu hạ, chỉ cần ngươi hầu hạ ta tốt, về sau hết thảy đều không có gì phải lo lắng, thế nào?"
Lúc nãy Ngô Thanh Tùng vẫn là tương đối nhẫn nhịn, nghĩ dùng cách kia lừa nữ nhân này về nhà, nhưng cách kia giờ không dùng được nữa, vậy hắn ta dứt khoát đi thẳng vào vấn đề, trực tiếp nói ra lời trong lòng.
Nói không chừng là do vừa rồi nữ nhân này còn chưa hiểu?
Nữ nhân í à, ai nấy đều khẩu thị tâm phi, hơn nữa bọn họ đều phải dựa vào nam nhân, nếu như mình cam đoan sau này nàng được ăn no mặc đẹp, còn có vải vóc lụa là, thì các nàng không động tâm mới là lạ.
Huống hồ thanh danh Ngô gia bọn họ ở trấn Tập An cũng coi như không tệ, có gì phải sợ.
Vừa dứt lời, hắn ta giở một điệu cười rất bỉ ổi.
"Ngao!"
Nhưng không ngờ rằng, hắn ta còn chưa kịp mơ mộng đủ, thì một tiếng tru tréo như heo bị chọc tiết từ trong mồm hắn ta phát ra.
Tất cả mọi người trợn tròn mắt, Phượng Chỉ U vừa mới làm gì vậy......?
Hình như các nàng thấy Phượng Chỉ U giơ chân lên? Sau đó công tử Ngô gia ngã lăn xuống đất? Rồi phát ra tiếng tru như giết heo đó?
Thấy hắn ta nằm trên mặt đất, trong khoảng thời gian ngắn không thể đứng lên được, có một số người cũng không đành lòng nhìn thẳng, mà Phượng Chỉ U lại một cước giẫm lên cái chân vừa mới bị đá của hắn ta, Ngô Thanh Tùng lần nữa tru lên thành tiếng: "Tiện... Tiện nhân!"
Hắn ta thật không ngờ nữ nhân này lại dám xuống tay với mình, thật là to gan!
Từ trước tới nay, tuy rằng không được phụ thân yêu thương, nhưng dù sao ta cũng là tam công tử Ngô gia, từ nhỏ đến lớn đều không có kẻ nào dám bắt nạt hắn ta như vậy.
Nhưng bây giờ thì hay rồi, tiện nhân Phượng Chỉ U này dám đạp hắn?!
Phượng Chỉ U lạnh lẽo, ánh mắt cũng mang theo vài phần ghét bỏ: "Con người ta từ trước đến nay thị phi rõ ràng, không thích nhất chính là bị người ta vũ nhục như vậy, không nói đến ta đã có phu quân, cho dù không có phu quân, ta cũng sẽ không ở cùng kẻ hèn mọn như ngươi."
Nhóm phụ nhân bên cạnh trợn tròn mắt.
Lá gan Phượng Chỉ U này......
Có quá lớn rồi không?
Ngô Thanh Tùng này dù gì cũng tam công tử Ngô gia, nhưng mà...... Phượng Chỉ U lại dám làm ra chuyện như vậy, chẳng lẽ nàng không sợ Ngô gia trả thù sao?
Hay là nói, hậu thuẫn của Phượng Chỉ U căn bản không để Ngô gia ở trong lòng?
Nhất thời ánh mắt mọi người nhìn Phượng Chỉ U hơi kỳ quái.
Đúng vậy, nếu Phượng Chỉ U là người bình thường, làm sao có thể có tay nghề như vậy, còn có thể làm ra đồ tốt thế này?
Ai có thể đến đây mà không phải là người có tiền.
Nhưng nói đi cũng phải nói lại, chỉ có thể kiếm được tiền, mới là người có tiền, hơn nữa tới nơi này đều là thê tử của thương nhân, như vậy... Tuy rằng trong mắt các nàng đều là tính toán khôn khéo, nhưng vì muốn xinh đẹp hơn để hấp dẫn nam nhân nhà mình, các nàng không tiếc bỏ ra số tiền lớn để bảo dưỡng khuôn mặt của mình, vậy cũng đủ để chứng minh Phượng Chỉ U là người khôn khéo hơn, biết tính toán hơn.
Cho nên......
Người như vậy có hậu thuẫn vững chắc cũng là chuyện bình thường.
Nghĩ tới đây, ánh mắt của một số vị phụ nhân càng kiên định, Tôn phu nhân kia cũng thuận thế lên tiếng: "Không sai, một kẻ hèn mọn như vậy, sao phải cho hắn sắc mặt tốt? Phượng cô nương, nếu là ta, ta cũng làm như ngươi, không đánh chết hắn đã là nể mặt hắn rồi."
"Ngươi...... các ngươi!"
Ngô Thanh Tùng tức giận chỉ tay vào Tôn phu nhân, phẫn nộ đến cực điểm.
"Ta cảnh cáo các ngươi, mau buông ta ra! Chẳng lẽ các ngươi không biết ta là ai sao! Các ngươi dám trói ta?"
Phượng Chỉ U vẫn nhàn nhạt, động tác trói hắn ta không ngừng, chỉ cần hắn ta dám giãy dụa, nàng liền đánh vào chỗ đau của hắn ta, khiến cho hắn ta không dám giãy dụa nữa.
Nàng lạnh lùng nói: "Trói ngươi đó, nếu ngươi không phải người Ngô gia, có lẽ ta sẽ không trói ngươi đâu."
Ngô Thanh Tùng nhất thời trừng lớn hai mắt, giống như ngộ ra cái gì, nghiến răng nghiến lợi hỏi: "Ngươi có thù oán với Ngô gia chúng ta!"
Phượng Chỉ U hơi nhếch môi, trong mắt cũng mang theo vài phần châm chọc: "Thật ngại quá, ta và Ngô gia các ngươi không có thù oán, chỉ tiếc nữ nhân này là một phần của Ngô gia các ngươi, nàng ta đến đây đập phá đồ đạc của ta, không bồi thường, hiện giờ ta còn bị tên nam nhân hèn mọn như ngươi ngấp nghé, ngươi nói xem, chúng ta có thù oán hay không đây?"
Giọng điệu và dáng vẻ của nàng có ba phần nguy hiểm, bảy phần trào phúng, khiến cho Trịnh Kim Linh nhìn thôi cũng run lên, Phượng Chỉ U này thay đổi rồi!
Sao nafg ta lại biến thành như vậy, phế vật ngu ngốc trước kia đâu rồi! Sao bây giờ lại biến thành một nữ nhân lợi hại như vậy, Ngô Thanh Tùng kia, cũng có thể xem là có chút bản lĩnh, nhưng tại sao ở trước mặt Phượng Chỉ U, còn chưa kịp ra tay, đã bị đánh ngã lăn dưới đất?
Hiện tại ngay cả đường sống đánh trả cũng không còn?!
"Phượng Chỉ U! Ngươi phát điên cái gì? Ở trong thôn, ngươi có thể ngang ngược ngông cuồng, vì ở đó không ai làm gì được ngươi, các thôn dân đều là người tốt, nuông chiều ngươi, nhưng ở đây, ngươi cho rằng ai cũng sẽ là giống như họ sao? Nếu đắc tội với Ngô gia, ngươi biết sau đó sẽ bị trả thù như thế nào không? Phượng Chỉ U, ta khuyên ngươi, mau thả chúng ta ra, nếu không, ngươi sẽ không chịu nổi đâu!"
Lúc này Trịnh Kim Linh cũng hơi sợ hãi, nhưng... nghĩ tới việc mình bị người ta bắt trói, nếu để cho Ngô lão gia biết, không biết sẽ gặp phải chuyện gì đây.
Càng nghĩ, trong lòng nàng ta càng thêm lo lắng.
Chủ yếu nàng ta không ngờ chuyện sẽ phát triển đến nước này, nàng ta cho rằng giờ nàng ta đã là tiểu thiếp được Ngô lão gia sủng ái, Phượng Chỉ U sẽ không dám đắc tội, tới nơi này làm ra oai một phen, làm sao ngờ được nữ nhân này lại dám trói cả tam công tử Ngô gia này lại!
Tuy rằng nàng ta rất muốn Ngô lão gia tới thu thập nữ nhân này, nhưng giờ chuyện thành ra thế này, nàng ta sợ Ngô lão gia biết sẽ chán ghét, nếu vậy, những toan tính nhẫn nhục trong khoảng thời gian này, đều uổng phí hết sao?!
Nếu ở Ngô phủ, không được lão gia sủng ái nữa, sau này nàng ta biết sống thế nào! Quan trọng nhất là hiện tại trong bụng nàng ta còn chưa có gì, ngay cả cái phao bảo vệ tính mạng cũng không có!
Nghĩ tới đây, nàng ta hoàn toàn mờ mịt, không biết nên làm gì nữa.
Mà Ngô Thanh Tùng lúc này cũng trở nên âm trầm, hoàn toàn không nghĩ tới hắn ta anh minh một đời, vậy mà lại ngã trên tay nữ nhân này, lại còn mất mặt như vậy.
Hôm nay bị người ta giẫm ở dưới lòng bàn chân không nói, còn bị bắt trói, nếu truyền ra ngoài, về sau hắn ta biết để mặt mũi ở đâu?
Danh Sách Chương: