• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Ngày hôm sau.

Phượng Chỉ U cùng huynh tẩu đại phòng như thường lệ đến cửa hàng mỹ phẩm, Túc Tử Thần ở nhà chuẩn bị những thảo dược cần thiết để điều chế mỹ phẩm.

Lúc này, Phượng Chỉ U đang giúp một khách nhân đắp mặt nạ, lại nghe thấy một giọng nói bén nhọn truyền tới.

"Người đâu, không có mắt sao, không thấy ta tới à! Sao không ai ra tiếp, có tin ta phá nát cửa hàng này không."

Vừa nghe thấy giọng nói này, Phượng Chỉ có nhắm mắt cũng biết là ai.

Nàng không tự chủ nhướn mày.

Ngay cả khách nhân đang được nàng chăm sóc cũng hơi khó chịu: "Ai vậy, lại kiêu ngạo như thế."

Phượng Chỉ U vẫn như bình thường, nhìn thời gian một chút, lúc này mới nói: "Tẩu tử, tẩu giúp muội để ý một lát, mặt nạ này của vị phu nhân này còn phải đắp một lúc nữa, nếu muội không kịp quay lại, lúc đồng hồ cát chảy hết, tẩu giúp muội lấy mặt nạ xuống, rửa mặt nhé."

Mấy ngày nay Đặng Kỳ Kỳ vẫn luôn giúp đỡ Phượng Chỉ U làm việc, đã sớm biết cách thức xử lý của Phượng Chỉ U, hơn nữa nàng còn dặn dò như vậy, không chút do dự đồng ý: "Được, vậy muội...... Cẩn thận một chút."

Hiển nhiên, nàng ta cũng nghe ra người bên ngoài là ai, dùng đầu ngón chân nghĩ cũng biết người nọ là tới gây sự.

Phượng Chỉ U cười gật đầu: "Không sao."

Nhìn thấy Phượng Chỉ U từ trong phòng đi ra, Phượng Chỉ Minh cũng đi theo.


Phượng Chỉ U vươn tay ra, ngăn Phượng Chỉ Minh lại.

Khóe miệng nàng khẽ nhếch: "Đại ca, huynh ở bên trong trông tiệm là được rồi, nàng ta cũng đã gả đi rồi, còn có thể gây ra sóng gió gì được chứ."

"Vậy được, muội muội cẩn thận một chút."

Nàng mới vừa đi ra tới cửa, đã thấy một người hai tay chống nạnh đứng ở cửa.

Phụ nhân này quần áo nhìn có vẻ gọn gàng xinh đẹp, nhưng tinh tế nhìn kỹ lại, vải vóc trên người cũng chỉ loại bình thường, không phải chất liệu tốt gì, phía sau nàng ta còn có một tỳ nữ đi theo, dĩ nhiên so với Trịnh Kim Linh còn kiêu ngạo hơn, hơn nữa trong mắt rõ ràng mang theo vài phần ghét bỏ.

Ánh mắt Phượng Chỉ U trầm xuống, nhưng cũng lập tức khôi phục lại, cười khẽ: "Ta còn tưởng là ai, thì ra là Trịnh di nương."

Ba chữ Trịnh di nương được Phượng Chỉ U đặc biệt nhấn mạnh, thậm chí còn có vài phần châm chọc.

Trịnh Kim Linh vốn đã không cách nào chấp nhận thân phận tiểu thiếp của mình, hôm nay còn bị Phượng Chỉ U gọi như vậy ra, nàng ta lập tức giận dữ: "Ngươi nói lại lần nữa xem!"

Phượng Chỉ U thoáng ngạc nhiên, ra vẻ khó hiểu kinh ngạc nhìn nàng ta: "Trịnh di nương làm sao vậy? Ta cũng không có gọi sai mà?"

"Ngươi......!"

Thấy nàng vô tội nói thế, Trịnh Kim Linh tức muốn hộc máu, cả người phẫn nộ đến nói không nên lời.

Tỳ nữ kia vừa thấy chủ tử nhà mình không vui, chỉ vào Phượng Chỉ U mắng lớn: "Ngươi là cái thá gì, thấy Trịnh di nương chúng ta còn không biết khách khí một chút sao, xem lại cách ăn mặc của ngươi xem, làm sao có thể sánh được với đồ tơ lụa thượng đẳng của di nương nhà ta, ta không ngại nói cho ngươi biết, hiện tại Trịnh di nương chính là nữ nhân lão gia nhà ta sủng ái nhất, đắc tội với di nương, chính là đắc tội với Ngô lão gia nhà ta, ta khuyên ngươi vẫn nên ngoan ngoãn nhận sai với Trịnh di nương đi, dỗ di nương nhà ta vui vẻ, việc này coi như xong, còn không, cẩn thận ngươi gánh không nổi hậu quả đâu!"

Trịnh Kim Linh lúc này mới lấy lại vẻ đắc ý trên mặt, hận không thể xoay một vòng cho Phượng Chỉ U biết bây giờ nàng ta cao quý cỡ nào.

Trải qua lần đầu tiên đau đớn ngày đó, mối căm hận của nàng ta với Phượng gia càng thêm sâu đậm.

Để chiếm được sự sủng ái của Ngô lão gia, nàng ta đã dùng hết tất cả vốn liếng, khiến cho Ngô lão gia mê luyến thân thể nàng.

Nhưng tiểu thiếp chung quy vẫn là tiểu thiếp, vẫn luôn không được người Ngô gia chào đón.

Phượng Chỉ U cười lạnh, châm chọc nói: "Cũng chỉ là một tiểu thiếp, cũng kiêu ngạo được sao?"

Tỳ nữ vừa nghe càng thêm tức giận, giơ cánh tay lên, muốn tiến lên cho nàng một cái tát.

Phượng Chỉ U cũng không nhúc nhích, hai tay chắp sau lưng, nhìn qua là rất tùy ý.

Nhưng khi tỳ nữ này đến gần, Phượng Chỉ U mạnh mẽ nhấc chân lên.


"Á......"

Ngay sau đó, tỳ nữ ngã lăn trên mặt đất, hai tay ôm bụng đau đớn, khuôn mặt vặn vẹo.

Trịnh Kim Linh cũng không kịp hiểu chuyện gì xảy ra, đã thấy tỳ nữ nhà mình như vậy, nàng hai mắt trừng lớn, phẫn nộ chỉ tay về phía Phượng Chỉ U.

"Ngươi...... Ngươi dám đánh người của ta! Phượng Chỉ U, ngươi thật to gan!"

Phượng Chỉ U cười lạnh liên tục: "Ta đánh đâu phải là người, rõ ràng chính là chó nha, lão gia nhà ngươi nếu thích chó, lát nữa ta sẽ gửi thêm mấy con tới."

Trịnh Kim Linh tức giận dậm chân, mắng nhiếc tỳ nữ nằm dưới đất: "Đồ vô dụng, cần ngươi làm gì, cút về đi, đừng ở chỗ này làm mất mặt ta."

Tỳ nữ nhất thời tủi thân cực kỳ: "Vâng di nương, nô tỳ lập tức đi bây giờ."

Tỳ nữ vùng vẫy đứng dậy, xám xịt rời đi.

Sao Phượng Chỉ U có thể không biết, Trịnh Kim Linh này đang bảo tỳ nữ này về Ngô phủ gọi cứu binh tới, nhưng Phượng Chỉ U căn bản chẳng thèm để ý.

Có thể nguyên chủ Phượng Chỉ U sợ Trịnh Kim Linh, vô duyên vô cớ bị nàng ta hại chết, nhưng Phượng Chỉ U này đã xuyên tới lại sợ bản thân lỡ tay chỉnh chết nàng ta.

Trịnh Kim Linh nhíu mày, nhớ tới mục đích hôm nay tới đây, chỉ có thể tạm thời bỏ qua cục tức này, trực tiếp nói: "Phượng Chỉ U ngươi mở cửa làm ăn, sao có thể đối đãi với khách nhân như vậy?"

Phượng Chỉ U như cười như không đáp: "Loại khách nhân như ngươi ta không tiếp nổi."

Trịnh Kim Linh thiếu chút nữa phun ra ngụm máu, hôm nay nàng ta cứ nói một câu, đã bị người ta châm chọc một câu, tức chết nàng ta!

Phượng Chỉ U! Phượng Chỉ U!


Nàng ta gắt gao siết chặt nắm tay: "Cửa hàng này của ngươi là làm sao, không cho khách nhân vào, còn muốn làm ăn nữa, không thì mau đóng cửa đi."

Phượng Chỉ U vẫn thản nhiên cười đáp lại: "Việc làm ăn của ta, tất nhiên là phải làm rồi, chỉ là ta là lão bản, tự nhiên có quyền lựa chọn khách nhân, vừa khéo, nơi này của ta không hoan nghênh ngươi."

"Ngươi......!"

Trịnh Kim Linh nghiến răng nghiến lợi, nhưng không biết đáp lại thế nào.

Người xem xung quanh, càng ngày càng nhiều, Trịnh Kim Linh chỉ cảm thấy hôm nay nàng ta sắp bị tức chết rồi, nếu như hôm nay nàng ta cứ như vậy mà đi, chẳng phải là càng uất ức sao?

Nàng ta cắn răng: "Dựa vào cái gì không cho ta vào!"

Phượng Chỉ U nhướn mày, ánh mắt xẹt qua một tia trêu tức, một lúc mới nói: "Ngươi gả đi cũng chỉ là một tiểu thiếp mà thôi, có thể có bạc sao? Khách nhân đến chỗ ta, mỗi người đều bạc nhiều không đếm xuể, còn ngươi? Cũng muốn vào?

Sắc mặt Trịnh Kim Linh đại biến: "Phượng Chỉ U, ngươi đừng có khinh người quá đáng!"

Mọi người nhíu mày, không nghĩ tới Phượng Chỉ U lại nói chuyện khó nghe như vậy, có người không biết hai người các nàng mâu thuẫn gì, cho rằng Phượng Chỉ U nói chuyện quá đáng cố ý làm khó người ta, đã nói:

"Vị cô nương này, người ta làm lão bản, khách nhân người ta đến cửa, không phải luôn mang khuôn mặt tươi cười đón chào sao, còn ngươi thì hay rồi, ngăn cản không cho khách vào?"

"Chứ còn sao nữa, di nương này ăn mặc cũng không giống thê thiếp nhà bình thường, lỡ như người ta được lão gia nào đó sủng ái, vậy khẳng định không thể thiếu việc trách tội rồi, ngươi đây không phải muốn chặt đứt con đường làm ăn của mình đấy chứ?"

Hiển nhiên, mọi người đối với cách làm này của Phượng Chỉ U đều rất không đồng ý.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK