• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Túc Tử Thần mặc kệ ý nghĩ của người khác, lạnh lùng nói: "Nàng là nương tử của ta, đi theo họ của ta, khi nào thì đến phiên người làm tổ mẫu như bà xen vào?"

Liễu Quế Lan bị dọa đến toàn thân tê dại, thân thể không tự chủ lui về phía sau hai bước, nếu không phải đụng đến thân thể Vương thị, chắc hẳn đã sớm té ngã trên mặt đất.

Tuy rằng trong lòng lão thái bà thật sự rất sợ hãi Túc Tử Thần này, nhưng vừa nghĩ tới đống ngân phiếu lớn kia, làm sao còn quản những thứ này.

Lão thái bà lấy lại khí thế nhìn về phía hắn, ưỡn ngực thẳng lưng, hai tay chống eo, lớn tiếng hô: "Chẳng lẽ lệnh cha mẹ lời người mai mối ngươi không hiểu sao? Các ngươi tự ý ở với nhau chính là không được!"

Phượng Chỉ U vốn không muốn nói thêm gì, nhưng lão thái bà này càng ngày càng đắc ý vênh váo, còn để cho bọn họ náo loạn như vậy, cuộc sống sau này còn yên ổn sao.

Phượng Chỉ U mang theo vẻ mặt lạnh lùng lên tiếng: "Tổ mẫu, tôi có cần phải nhắc nhở người một câu, bây giờ tôi đã phân gia, hơn nữa nhà này còn được huyện lão gia phân cho, lúc ấy vị Cố công tử này cũng ở đây, người quản rộng như vậy, chẳng lẽ là không để huyện lão gia vào mắt sao?"

Vương thị biết được Phượng Chỉ U là vẫn là hoàng hoa cô nương, trong lòng nuốt không trôi cơn tức này.

Bà ta nhìn thấy Liễu Quế Lan nghẹn lời, không giả vờ làm người tốt nữa mà nói: "Phượng Chỉ U, cánh của ngươi có phải cứng rồi không, ngay cả lời của tổ mẫu ngươi cũng không nghe, trong mắt ngươi, còn biết đạo hiếu nữa không hả?!"

Cố Thiên Nhai thấy vậy vội vàng hòa giải: "Đại nương ngươi cũng đừng tức giận, thời gian ta ở chỗ này còn dài, sau này còn nhiều thời gian ở chung với Chỉ U, không vội, đến lúc đó nếu có thể cảm hóa được trái tim thiếu nữ của Chỉ U cô nương, vậy tự nhiên là nước chảy thành sông thôi."

Lúc hắn ta nói chuyện, ý cười khóe miệng càng luc càng đậm, khóe mắt thỉnh thoảng liếc về phía Túc Tử Thần, chính là cứ muốn thăm dò biểu cảm của Túc Tử Thần.


Mà lần này Túc Tử Thần lại không lạnh lùng như lúc nãy nữa, còn như cười như không đáp: "Vậy ta đây mỏi mắt mong chờ."

Nói xong ôm eo Phượng Chỉ U đi vào trong.

Thân thể Phượng Chỉ U thoáng cứng đờ, ý nghĩ đầu tiên, đẩy ra.

Nhưng vừa nhớ tới ở đây nhiều người nhìn như vậy, chắc hẳn Túc Tử Thần cũng muốn diễn chân thật một tí, huống chi hiện tại ai cũng biết các nàng là phu thê, như thế, cũng không quá đáng.

Nghĩ thế, nàng cũng không nói gì, thuận theo hắn đi vào.

Liễu Quế Lan không cam lòng cắn răng, tuyệt đối không thể để Phượng Chỉ U và nam nhân kia tiếp tục cùng một chỗ!

Nhưng Cố Thiên Nhai còn đứng ở một bên, lão thái bà vội vàng nhìn hắn xấu hổ cười một tiếng: "Cố công tử cũng đừng để ý, hán tử hoang dã trong núi này cao lớn thô kệch, ngài đừng chê cười, hắn rất khỏe, lão thái thái ta lớn tuổi thật đúng là không có cách nào với hắn mà! Hay là Cố công tử ra tay, để cho thuộc hạ của ngài đuổi nam nhân hoang dã này đi đi."

Con ngươi Cố Thiên Nhai lạnh lùng: "Ngươi nói nam nhân của Chỉ U từ trên núi xuống?"

Liễu Quế Lan khẽ gật đầu, không nghĩ tới Cố Thiên Nhai này cũng có một mặt sắc bén như vậy, thân thể bất giác run lên, chẳng qua vẫn mở miệng đáp lại:

"Đúng vậy, người trong thôn đều nói như vậy, ngươi hỏi cái này làm gì? Có gì không ổn sao?"

Liễu Quế Lan hơi lo sợ, vừa nói vừa dè dặt, còn đang đánh giá Cố Thiên Nhai, nhưng đã không thấy dáng vẻ lạnh lùng như vừa rồi nữa, giờ hắn ta đã đổi thành dáng vẻ ôn nhuận như ngọc rồi, Liễu thị tự hỏi liệu có phải mình nhìn lầm rồi không.

Sau đó chợt nghe thấy giọng nói tùy ý của hắn ta: "Không có gì, ta chỉ tò mò hỏi một chút thôi."

Liễu Quế Lan cũng lấy lại bộ dạng không thèm để ý, còn khoát tay áo: "Tiểu tử nghèo này có cái gì tò mò, Cố công tử, lão thái thái cũng là muốn tốt cho ngài nên nói trước, nếu hiện tại ngài không đuổi nam nhân kia đi, đợi đến khi người ta gạo nấu thành cơm, ngài cũng không thể không cần Chỉ U nhà ta đấy."

Cố Thiên Nhai cười nhạt: "Không sao, bản công tử thích cạnh tranh công bằng."

Liễu Quế Lan không thể tưởng tượng nổi nhìn Cố Thiên Nhai, thấy Cố Thiên Nhai quyết định như vậy, cũng không tiện nói gì.

Lão thái bà ra vẻ không thèm để ý, cười khẽ một tiếng: "Ài, là ta già rồi, chuyện của người trẻ tuổi các ngươi, lão thái thái ta cũng không hiểu rõ, đi, Cố công tử, vào nhà ăn cơm thôi."


Lúc này hai phu thê nhị phòng vừa mới tỉnh ngủ nhàn nhã đi đến, ngửi thấy mùi cơm lập tức có tinh thần hẳn lên, cũng không kịp nói chuyện với Liễu Quế Lan trong sân, hai phu thê đi thẳng vào phòng Phượng Chỉ U.

Liễu Quế Lan thấy vậy thì giận dữ: "Nhị phòng, không thấy ta à! Không biết trong nhà có khách quý đến sao?"

Phượng Chỉ Thu và Quý Hiểu Hà vội vàng đứng lại, nàng ta quay đầu lại chân chó nhìn Liễu Quế Lan cười cười: "Tổ mẫu cháu và phu quân đi nhanh quá, không thấy lão nhân gia người, người đừng trách."

Liễu Quế Lan cũng không phải rất tức giận nói: "Hai phu thê các ngươi đúng là ham ăn, chỉ lo nghĩ đến chỗ Chỉ U ăn chực thôi, vừa rồi đại phòng gọi các ngươi sao không đi ra?"

Quý Hiểu Hà xấu hổ cười cười: "Vừa rồi không phải là chúng cháu còn chưa dậy sao? Chúng cháu nghĩ đại phòng gọi cũng không có việc gì, nên dậy muộn một chút."

Liễu Quế vừa mới bị Phượng Chỉ U làm cho tức giận không ít, bây giờ xem như có trút giận, lạnh giọng: "Hai kẻ không chịu thua kém này, cả ngày chỉ biết ngủ, còn không mau làm quen với Cố công tử một chút."

Lúc này Quý Hiểu Hà mới tỉnh táo lại, theo ánh mắt Liễu Quế Lan nhìn qua, vừa nhìn thấy Cố Thiên Nhai trong trang phục hoa lệ, tướng mạo anh tuấn, khí độ phi phàm, nhất thời kinh ngạc mở to hai mắt, người này, vừa nhìn đã biết tuyệt đối không phải hạng người đầu đường xó chợ.

Hai mắt Quý Hiểu Hà sáng ngời: "Từ khi nào chúng ta có khách quý như vậy ạ?!"

Công tử này, vẻ ngoài cũng thật tuấn tú.

Nàng ta bất giác nhìn chằm chằm người ta, đáy mắt rõ ràng mang theo một tầng si mê.

Liễu Quế Lan đắc ý cười: "Còn không phải nha đầu Chỉ U chúng ta lợi hại, có thể quen biết một công tử lợi hại như vậy."

Hai mắt Quý Hiểu Hà lại sáng lên vài phần: "Công tử thì ra là bằng hữu của muội muội ta à, đã như vậy, thì cũng là bằng hữu của ta, tuy rằng nhà chúng ta không có gì nhiều, nhưng nếu công tử cần gì, nhất định phải nói với chúng ta, chúng ta tuyệt đối không thể chậm trễ khách quý."


Vẻ mặt hứa hẹn kia, giống như nàng ta là chủ nhà vậy.

Cố Thiên Nhai lại không quan tâm nhiều, chỉ cười nhẹ gật đầu: "Như vậy liền đa tạ."

Khóe miệng Liễu Quế Lan vẫn tươi cười không ngừng, cố ý tới gần Cố Thiên Nhai vài bước, hiền hòa nói: "Cố công tử, nha đầu Chỉ U này không có gì xấu xa, chỉ là tính tình hơi thẳng thắn một chút, thật ra trong lòng nàng vẫn có ngươi, ta làm tổ mẫu vẫn có thể thấy được."

Vẻ mặt Quý Hiểu Hà cứng đờ, ngay sau đó lập tức phản ứng lại.

Lão bà này! Không ngờ lại có chủ ý này với Phượng Chỉ U, người ta đã có nam nhân, lão thái bà lại còn muốn gả Phượng Chỉ U lần nữa?

Vậy lời vừa rồi của nàng ta phải làm sao bây giờ...

Quý Hiểu Hà nhíu mày, đứng một bên ngẫm nghĩ, thậm chí cũng quên để ý bọn họ nói chuyện.

Mà Cố Thiên Nhai cũng chỉ cười gật đầu: "Vậy mượn lời chúc phúc của lão phu nhân."

Hắn ta vừa nói vừa phe phẩy cái quạt, hoàn toàn nhìn không ra hắn ta đang suy nghĩ gì, càng không biết hắn ta có tính toán gì.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK