• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Phượng Chỉ U cũng không sợ những thứ này, cười như không cười: "Còn không đi?"

Vương thị sợ tới mức liên tục lui về phía sau: "Đồ đê tiện, ngươi dám thiêu ta! Con dâu, cô bắt lấy nó, tát mạnh cho ta!"

Sắc mặt Quý Hiểu Hà khó coi: "Nương, nàng ta... nàng ta..."

"Còn không mau đi! Ta xem nó có dám động đến cô không!"

Quý Hiểu Hà nuốt một ngụm nước miếng, cẩn thận từng li từng tí đi về phía trước, nhưng mà, Phượng Chỉ U mới chỉ quơ quơ cây đuốc về phía trước một chút, lập tức làm cho nàng ta thét chói tai không ngừng, nhanh chóng lui về phía sau: "Nương, nương... Nàng ta thật sự muốn thiêu con!"

Phượng Chỉ Thu đứng như trời trồng một chỗ, rối rắm không biết làm sao, một bên là muội muội ruột của mình, một bên là nương tử của mình.

Mà Phượng Chỉ U cầm đuốc từng bước một tiến lên: "Tôi cho các ngươi một cơ hội cuối cùng, nếu không đi, trực tiếp thiêu lên mặt!"

Nói xong, nàng liền tiến lên.

"Chạy đi!"

Không biết ai đột nhiên hô một câu như vậy, trong chốc lát, toàn bộ những người chướng mắt người đều bỏ chạy...


Phượng Chỉ Minh thở dài một hơi: "Muội muội, muội cứ tiếp tục như vậy cũng không phải chuyện tốt à."

Phượng Chỉ U cười khẽ: "Việc này, muội tự có chừng mực, đại ca đại tẩu cứ yên tâm đi."

Vợ chồng Phượng Chỉ Minh biết có khuyên nữa cũng vô dụng, cuối cùng bất đắc dĩ rời đi.

Phượng Chỉ U như có điều suy nghĩ nhìn bóng lưng bọn họ rời đi, thất thần một lúc, sau đó bắt đầu thu dọn rác trên mặt đất.

Nhưng không ngờ...

Sắc mặt ung dung của Phượng Chỉ U lập tức chuyển lạnh: "Ai!"

Sau khi nhìn rõ nam tử đi ra, Phượng Chỉ U có hơi kinh ngạc, cảm nhận được trên người hắn không có sát khí, lúc này mới nói: "Là ngươi?"

Thân hình nam tử cao lớn, tướng mạo phi phàm, hai hàng lông mày đen rậm, rất có phong thái của đại tướng.

Mà hắn chính là Túc Tử Thần, người sáng nay Phượng Chỉ U ra tay cứu giúp.

Khuôn mặt lạnh lùng của Túc Tử Thần không có quá nhiều dao động, chỉ nhìn nàng: "Ta đói bụng."

"Ngươi... Đói?"

"Ngươi đói bụng lên chỗ ta làm gì?"

Túc Tử Thần cầm lấy thỏ rừng: "Ta bị mất trí nhớ."

Phượng Chỉ U: "..."

Không thể không nói, tướng ăn của Túc Tử Thần...... còn rất nhã nhặn.

Sau khi ăn uống no đủ, Túc Tử Thần bước nhanh vào phòng.


"Này, ngươi không thể ở nơi này, đệ đệ của ta..."

Còn không đợi Phượng Chỉ U nói xong, Túc Tử Thần đã nằm ở trên giường Phượng Chỉ U.

"Ngươi..."

Vẻ mặt Phượng Chỉ U bất đắc dĩ, sao còn không đi chứ! Sững người một lúc mới nhỏ giọng nói: "Ngươi ở chỗ này cũng được, nhưng không thể ăn không uống không, sau này phải lên núi săn thú."

Đáp lại nàng chỉ là mảnh yên tĩnh vô hình, Phượng Chỉ U rơi vào đường cùng đành phải lặng lẽ nằm xuống bên cạnh Phượng Chỉ Hạo đang ngủ say.

Một đêm yên bình trôi qua.

....

Ngày hôm sau, trời còn chưa sáng, Túc Tử Thần đã đứng ở bên giường Phượng Chỉ U, chăm chú nhìn nàng một lúc rồi rời đi.

Khi Phượng Chỉ U tỉnh dậy, thì phát hiện đã không thấy bóng dáng của Túc Tử Thần đâu, trong lòng lại trống rỗng một chút!

Phượng Chỉ U cảm thán, chung quy hắn cũng không thuộc về nơi này! Đi không phải rất bình thường sao!

Phượng Chỉ Hạo chạy từ ngoài cửa vào, trong tay cầm một đóa hoa hồng: "Tỷ tỷ, tặng tỷ."


Phượng Chỉ U sửng sốt một chút, sau khi bình tĩnh lại thì hỏi: "Đệ đệ lấy hoa này ở đâu vậy?"

"Trên núi có rất nhiều, tỷ tỷ thích? Hay là đệ dẫn tỷ đi xem?"

......

Trên núi.

Phượng Chỉ U cực kỳ khiếp sợ, nơi này không chỉ có hoa hồng, lại còn có đủ loại hoa... thậm chí còn có không ít thảo dược nàng cần!

"Ha ha ha..."

Phượng Chỉ U cười toe toét, hai mắt sáng lấp lánh.

"Tỷ tỷ, tỷ cười cái gì?"

Vẻ mặt Phượng Chỉ Hạo ngờ vực, nhưng Phượng Chỉ U lại đi tới đi lui trong bụi hoa, đồ tốt, đây đều là đồ tốt a!

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK