"Tất nhiên là có quan hệ rồi, trừ Trấn Tập An, tôi dự định sẽ thống nhất giá bán, mỹ phẩm này của tôi chính là một nhãn hiệu xa xỉ, giá định ra cũng sẽ rất cao, nếu như các phi tử không thích đồ của tôi, có thể trả lại toàn bộ, bạc tôi cũng sẽ hoàn lại cho ngài không thiếu một xu, nhưng giá bán ra nhất định phải do tôi định, tôi nghĩ có toàn bộ châu Đại Vũ* này cũng chỉ có mình tôi bán hàng như vậy, cho dù ngài thường xuyên hợp tác với Trịnh lão gia cũng sẽ không làm như thế đi."
*Châu: đơn vị hành chính ngày xưa
Lý lão gia cực kỳ khiếp sợ, không thể tin nhìn Phượng Chỉ U: "Cô nương, ngươi đây là đang đánh bạc à! Nếu như làm loạn lên, ngươi cũng sẽ táng gia bại sản đấy."
Phượng Chỉ U biết Lý lão gia có ý tốt, nhưng ý định này nàng đã mưu đồ đã lâu, cũng không có suy nghĩ muốn thay đổi, nàng chỉ cười khẽ: "Phần nguy hiểm này, tự nhiên do tôi gánh vác, cho dù thật sự phải bồi thường, tôi cũng không sợ, chẳng qua chính là không biết Lý lão gia có thể dựa theo cách thức này đến hợp tác với tôi hay không."
Lý lão gia nhíu mày, trong lòng cũng đang tính toán, chỉ là sau một lúc suy nghĩ, cuối cùng đáp: "Chỉ U cô nương, nếu ngươi đã nghĩ kỹ, ta tự nhiên cũng đồng ý, nhưng giá tiền này..."
Phượng Chỉ U tất nhiên hiểu ý ông ta, báo ra giá của mỗi một loại hàng hóa, mỗi khi nghe thấy giá bán của mỗi món mỹ phẩm, trong lòng Lý lão gia khẽ kinh hãi.
Giá tiền này quá cao rồi, nhưng nếu phi tử trong cung thích, vậy ông sẽ đúng như lời Phượng Chỉ U nói, kiếm được bộn tiền rồi.
Nhưng nói đi cũng phải nói lại, nếu như thứ này không được hoan nghênh, vậy ông sẽ trả lại toàn bộ cho Phượng Chỉ U là được rồi, mua bán một vốn vạn lợi này, sao ông có thể không làm chứ.
Ông ta hơi thẳng lưng, ánh mắt mang theo ý cười, bình tĩnh lên tiếng: "Sau khi ta giám định sản phẩm của ngươi không có vấn đề gì, chúng ta sẽ lập văn tự thỏa thuận, ngươi cũng đừng chê trách, dù sao cũng là làm việc cho người trong cung, tất cả đều phải cẩn thận, lơ là một chút thôi, cái đầu này của ta có thể chẳng còn nữa rồi!"
Vẻ mặt Phượng Chỉ U vẫn thủy chung không thay đổi: "Vì người trong cung làm việc, đây là điều tất nhiên, mỗi ngày tôi đều ở trong tiệm, người của ngài tùy thời có thể tới."
Sau khi bàn bạc sơ bộ, Lý lão gia và Phượng Chỉ U cùng ra khỏi phòng.
Khi vừa bước qua ngưỡng cửa, thì phát hiện hai nam tử anh tuấn đang đứng ở một bên.
Sắc mặt Phượng Chỉ U thoáng sững lại, bọn họ......?
Chẳng qua vừa nhìn, trán của hai người này dường như hơi giống nhau?
Chỉ là vừa nghĩ tới Cố Thiên Nhai rõ ràng lúc nãy còn bảo rời đi, nhưng bây giờ người này lại đang đứng ở trước mắt, nàng không khỏi hơi kinh ngạc nhìn Cố Thiên Nhai: "Cố công tử? Sao ngài lại quay lại rồi? Còn có chuyện gì sao?"
Cố Thiên Nhai khẽ cười, hai tay chắp sau lưng, ánh mắt đầy thâm ý liếc nhìn Túc Tử Thần một cái, thấy hắn không có phản ứng gì, lúc này mới như cười như không nói: "Bản công tử đột nhiên tò mò công hiệu đồ trang điểm này của ngươi, lại tới xem, như thế nào, không hoan nghênh ta?"
Phượng Chỉ U hơi sững sờ, ánh mắt Cố Thiên Nhai liếc về phía Túc Tử Thần vừa rồi nàng vẫn nhìn thấy, trong đôi mắt đẹp mang theo tia phức tạp, chẳng qua chỉ chốc lát rồi biến mất, khóe miệng khẽ nhếch: "Vậy à, thì ra là tò mò công hiệu của mấy thứ này à."
Lời nói của nàng có ẩn ý rõ ràng, chẳng qua Cố Thiên Nhai lại giống như không nghe ra, vẫn cứ tùy ý đứng ở nơi đó.
Túc Tử Thần cất bước đi tới trước mặt Phượng Chỉ U, đáy mắt mang theo tia dịu dàng khó có, chẳng qua vẫn ra vẻ nghi hoặc nói: "Nàng quen hắn?"
Phượng Chỉ U cũng không định giấu diếm, đôi mắt trong suốt chuyển tới trên người Túc Tử Thần: "Đúng vậy, có duyên gặp gỡ, chẳng qua hai ngươi...?"
Nàng đánh giá Túc Tử Thần, nhưng từ trên mặt hắn không nhìn ra được gì.
Túc Tử Thần vừa định lên tiếng, đã bị Cố Thiên Nhai giành nói trước: "Chúng ta à, chúng ta quen biết rất lâu rồi, lần này ta tới đây, chính là cố ý tới tìm hắn."
Lúc nói chuyện, Cố Thiên Nhai từ đầu đến cuối nhìn chằm chằm khuôn mặt Phượng Chỉ U, thấy vẻ mặt kinh ngạc của nàng, lại chuyển ánh mắt tới Túc Tử Thần: "Các ngươi vậy mà có quen biết?", chẳng qua... khí thế của hai người này tuy rằng bất đồng, nhưng không khó phát hiện, bọn họ cũng không phải người bình thường, hôm nay đều xuất hiện ở thôn trang nhỏ này, có lẽ... hẳn là quen biết đi?
Hai người, cho nàng cảm giác, hẳn là cùng một loại người.
Ngay tại thời điểm Phượng Chỉ U đang đánh giá bọn họ, thì hai người nọ cũng đang đánh giá nàng, chỉ là làm cho Cố Thiên Nhai thất vọng, hắn cũng không nhìn ra được gì khác thường.
Mà Túc Tử Thần, sắc mặt vẫn là vẻ nhàn nhạt như trước: "Không quen."
Trong lòng Phượng Chỉ hơi kinh ngạc, bằng trực giác, nàng biết, hai người bọn họ chính là có quen biết, nhưng Túc Tử Thần thoái thác như thế, chẳng lẽ, hắn đang giả bộ mất trí nhớ?
Vậy hắn là đang che dấu cái gì?
Ánh mắt nàng hơi lóe lên, nhưng không vạch trần, vẫn ra vẻ nghi hoặc nhìn về phía Cố Thiên Nhai.
Ánh mắt Cố Thiên Nhai xẹt qua tia tinh quang, chẳng qua vẫn hơi nhếch môi: "Thôi, nếu đã nói không quen, ta cũng không thể ép ngươi thừa nhận, chỉ đùa mà thôi, hai vị không nên để ý."
Trịnh lão gia đứng một bên, trong lòng nhất thời thở ra một hơi thật dài, cũng may... còn chưa quen biết.
Vừa nãy ông ta làm chuyện vô lý với Túc Tử Thần như vậy, nếu hai ngươi kia thật sự quen nhau..., ngẫm lại ông ta nghĩ thôi cũng sợ.
Trong phòng, bỗng yên tĩnh lại, chỉ là Cố Thiên Nhai cũng không phải là một người thích yên tĩnh, trong nháy mắt đã phá vỡ màn yên tĩnh này.
Chỉ thấy hắn ta không ngừng đùa nghịch cây quạt trong tay, ý cười nơi khóe miệng cũng rõ hơn vài phần, nhìn hai người bọn họ, trong mắt xẹt qua một tia nghi hoặc: "Vậy các ngươi thì sao? Ta thấy hai ngươi không đơn giản chỉ là quen biết?"
Phượng Chỉ U chần chờ một lúc, vừa định nói gì đó, nhưng nghĩ tới quan hệ của nàng và Túc Tử Thần ở trong thôn, vì không muốn để lộ ra nhiều bí mật như vậy, nàng chỉ hơi mỉm cười đáp: "Hắn là phu quân của ta."
Cố Thiên Nhai nhíu mày, chỉ chốc lát đã nhớ tới lời đệ đệ nàng từng nói với mình.
Đệ đệ nàng nói, tỷ tỷ của hắn đã từng thu lưu một gã nam tử, lúc ấy nam tử kia hình như là khá khó khăn, như vậy người này...
Cố Thiên Nhai nhìn lướt qua Túc Tử Thần, thấy vẻ mặt hắn vẫn lạnh nhạt như thường, nụ cười khóe miệng Cố Thiên Nhai hơi nhạt đi vài phần: "Hai người các ngươi đã bái đường?"
Con ngươi Phượng Chỉ U hơi co lại, chẳng qua dù là phản ứng nhẹ như vậy, cũng làm cho Cố Thiên Nhai cảm thấy rất chân thật, ánh mắt thâm sâu kia hơi tối lại, giường như nghĩ tới cái gì, nhưng chỉ giữ lại trong lòng.
Sau đó, chợt nghe thấy giọng nói trong trẻo của Phượng Chỉ U: "Còn chưa, dù sao ở thôn nhỏ chúng ta cũng không giống với nơi ngài ở, có nhiều hình thức như vậy, rất nhiều chuyện cũng không quá chú trọng."
Sở dĩ Phượng Chỉ U nói thật, cũng hoàn toàn là vì trong thôn nhiều người, nếu Cố Thiên Nhai muốn biết, chỉ cần mở miệng, sẽ có người nói cho hắn biết.
Mà Túc Tử Thần vẫn chỉ đứng một bên, không hé răng nửa lời.
Cố Thiên Nhai nhìn Phượng Chỉ U, thấy nàng đang liếc mắt nhìn Túc Tử Thần, như cười như không nói: "Chỉ U cô nương, ngươi không quên giao ước lúc trước của chúng ta chứ?"
Phượng Chỉ U hơi sững lại, lập tức nhớ tới, hôm nay hắn ta đã cứu nàng một mạng, lúc đó hắn ta đã nói nàng nợ hắn một ân tình.
Danh Sách Chương: