Mục lục
Có Chuyện Muốn Nói Cho Ngươi
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Vệ sĩ lái xe đi theo, Diệp Hiểu Quân không có xe, liền gọi điện thoại cho Tưởng Tiểu Phù hướng nàng mượn chìa khóa xe tổ kịch.

Tưởng Tiểu Phù từ khách sạn đi ra, chân đi dép lê đưa chìa khóa cho nàng, trong cảnh tối lửa tắt đèn cảm thấy con mắt Diệp Hiểu Quân có điểm gì là lạ, lúc đưa chìa khóa cho nàng, chăm chú vừa nhìn làm sợ đến kêu to: "Ôi mẹ ơi, mắt làm sao vậy!"

Diệp Hiểu Quân vẫy vẫy tay không rảnh cùng nàng nhiều lời, lên xe một cước chân ga liền xông ra ngoài.

Lục Tĩnh Sanh lái xe ổn chậm, nàng nhất định có thể đuổi theo.

Cột đèn cùng từng đám cây dọc hai bên đường nhanh chóng lui về phía sau, trong ô số kim đồng hồ chỉ đã đến số 80, vẫn còn xu hướng tăng dần lên.

Diệp Hiểu Quân tựa hồ có chút hiểu ra, con mắt vì sao sung huyết.

Mắt người không cách nào trông thấy chuyện trong không gian bốn chiều, bởi vì võng mạc chịu không nổi yêu cầu giải mã thông tin của không gian khác. Nhưng nếu như một người có võng mạc cùng đại não khác hẳn với người bình thường, thì miễn cưỡng có thể tiếp thu phần nào không?

Diệp Hiểu Quân từ nhỏ đối với văn tự đặc biệt mẫn cảm, chỉ cần nàng tận lực nhớ, thì sách vở nhìn qua một lần nàng đại khái có thể thuật lại. Không phải thuật lại đại khái nội dung, mà là nhớ theo từng đoạn văn tự.

Tiểu thành thị miền nam, cứ cách mười dặm tiếng nói đã không giống nhau, khi đó Diệp Hiểu Quân đã có thể ghi nhớ hết những thứ tiếng địa phương này, giao tiếp hàng ngày hoàn toàn không có vấn đề. Lên tiểu học lần đầu tiên tiếp xúc tiếng anh, tiến độ học tập của nàng cũng nhanh hơn người khác rất nhiều. Khi đó Mẹ nàng còn có cảm giác con gái mình là thiên tài, nhưng về sau phát hiện thành tích toán lý hóa của nàng vô cùng không lý tưởng, thành tích cũng không có bởi vì trí nhớ của nàng siêu quần mà nổi tiếng.

"Đại khái là thiên khoa."(*Thiên tài về một mặt nào đó) Khi đó cha mẹ nàng ồn ào chuyện ly hôn, đối với chuyện của hài tử cũng không có tinh lực so đo quá nhiều.

Diệp Hiểu Quân nhỏ tuổi không biết cái gì gọi là thiên tài, sống trong hoàn cảnh suốt ngày cãi lộn, tính hướng nội, mẫn cảm đang từ từ hình thành.

Nàng đọc nhiều sách, viết truyện, trong đầu thiết lập càng ngày càng nhiều văn tự. Chỉ cần nàng nguyện ý, có thể lập tức từ trong đại não nhớ lại những sách đã xem qua rất nhiều năm trước, trong đầu từng tờ một mà đọc qua, có lẽ không nhớ được trọn vẹn bộ phận, nhưng sai số rất ít.

Lớn thêm chút nữa nàng biết mình cùng người khác có chút khác biệt, nhưng trong sinh hoạt thiếu khuyết người lớn có mắt chỉ lối dẫn đường, tài năng của nàng dần dần bị mai một. Thời gian dần qua, nàng trở thành một người bình thường.

Rất ngẫu nhiên, lần này sử dụng tới mới có ý thức được mình khác biệt với người khác. Có đoạn thời gian trong một tiết mục trên đài Tống Nghệ TV nói về đám người có trí nhớ siêu quần, khả năng tính toán hơn người, họ thực hiện một vài ví dụ để mọi người thể nghiệm năng lực, có nhiều người hoài nghi tính chân thực của tiết mục: "Người làm sao có thể làm đến nước này? Quả thực là siêu nhân nha. Tổ chương trình thật không có tập qua trước sao?"

Người khác không tin, nhưng Diệp Hiểu Quân tin.

Có một số việc nàng cũng có thể làm được.

Đầu óc nàng và của bọn hắn cùng với người khác khác biệt, có lẽ là trình độ khai phát, cũng có lẽ là cấu tạo, tại lĩnh vực khác nhau năng lực cũng bất đồng.

Chúng ta đều là sinh vật trong thế giới thực (3d), sinh hoạt ở trong không gian bốn chiều, chúng ta phải tuân theo quy tắc trục thời gian mà tiến đến, cho nên chúng ta nhìn không được, có đi qua cũng nhìn không tới tương lai.

Mà cấu tạo đại não của Diệp Hiểu Quân khác biệt, năng lực thừa nhận của võng mạc vượt qua thường nhân, nàng nhìn thấy đến bưu kiện đến từ tương lai, mà Lục Tĩnh Sanh thấy lại thành loạn mã. Diệp Hiểu Quân không ngừng tiếp thu bưu kiện đến từ Bearxxx, nhưng những tin tức này cũng sẽ trở thành gánh nặng cho võng mạc cùng đại não, vì vậy mắt trái sung huyết —— đây có lẽ là giải thích hợp lý nhất, nàng cũng không phải không mất gì mà tiếp thu tin tức từ tương lai, vô luận là người khỏe mạnh cũng tốt, nhân tế cũng tốt, để nhận được báo trước đồng thời nàng cũng đã không ngừng hi sinh.

Tiếp tục như vậy thêm nữa nàng sẽ mù sao? Nàng cùng Lục Tĩnh Sanh lại sẽ còn gì phát sinh nữa? Nàng không biết.

Một mình điều khiển xe trong một thành phố lạ lẫm, hướng đi kế tiếp như nào không biết, cảm giác cô độc làm cho bàn tay đang nắm tay lái của nàng ngẫu nhiên run rẩy.

Trong nội tâm không cam lòng.

Tại trong những truyện nàng từng viết, nhân vật chính đều đã trải qua nhân sinh phi phàm, nhưng để nàng tự mình lựa chọn, nàng thầm nghĩ muốn một nhân sinh bình thản.

Lúc này nhân sinh nàng nhất định bất phàm. Nàng có nghĩ qua, vì sao Bearxxx hết lần này tới lần khác tìm được nàng, vì cái gì hết lần này tới lần khác đem cuộc sống của nàng quấy rầy? Nàng nhất định tại trong tương lai gặp phải quẫn cảnh, quay lại, dựa vào cái gì?

Diệp Hiểu Quân hít mũi một cái, trong ánh mắt có ánh sáng.

Không cam lòng thì như thế nào? Nó đã đã xảy ra. Bây giờ không phải là lúc nhụt chí.

Nếu như vận mệnh chọn trúng nàng, nếu như không có chỗ trốn, vậy đành tiếp nhận hết thảy.

Từ lâu trước kia, Bearxxx cũng đã nói Lục Tĩnh Sanh phải trải qua một tai nạn xe cộ nghiêm trọng, trận tai nạn xe kia tránh thoát, nhưng pháp tắc thời gian sẽ không tiện nghi bất luận kẻ nào, vận mệnh cũng sẽ không để ngươi được tiện nghi, như trong bộ điện ảnh [Tử Thần tới], bởi vì lời tiên đoán mà vượt qua được một kiếp người cuối cùng vẫn khó thoát khỏi một kiếp nữa.

Đại nạn đã một mực đi theo Lục Tĩnh Sanh.

Cho dù bị người khác nghĩ thành bệnh tâm thần cũng tốt, tên điên cũng thế, Diệp Hiểu Quân thầm nghĩ phải bảo hộ nàng.

Lục Tĩnh Sanh lái xe đi vào bờ sông Lan Thương, mở ra cửa sổ trần xe, để ghế dựa nằm ngang, thoát lực mà nằm xuống.

Bầu trời đêm trong trẻo, những vì sao dày đặc hội tụ, như lẳng lặng chảy xuôi theo sông.

Một người ngồi làm cho nỗi lòng của nàng trầm tĩnh không ít, cảm giác nóng nảy từ từ bị tiêu hóa, trong đêm lại lạnh như vậy.

Hồi tưởng từng chút một những khoảnh khắc nàng cùng Diệp Hiểu Quân, phần lớn thời gian đều là vui vẻ, chẳng qua là ở trong chút ít vui vẻ thể hiện vài thứ, sâu trong tâm linh Diệp Hiểu Quân có một mảnh đại dương mênh mông, nàng đứng ở bên trong đại dương mênh mông đó, Lục Tĩnh Sanh vượt qua không được. Để cho Lục Tĩnh Sanh khổ sở nhất chính là, nàng cũng không muốn đi ra.

Từ khi nào thì bắt đầu? Từ khi bên nhau đã có ẩn nhẫn, không thể nói, không thoải mái.

Xe Lục Tĩnh Sanh dừng ở chỗ ấy bao lâu, Diệp Hiểu Quân ở nơi xa nhìn nàng bấy lâu.

Hít sâu một hơi, rồi thả lỏng, cảnh tượng liền nhanh chóng trôi qua.

Lục Tĩnh Sanh ở trong xe ngủ, tới khi vệ sĩ đến gõ cửa sổ xe của nàng, nàng mới tỉnh lại.

Vừa nhìn thời gian, 12:30.

Lục Tĩnh Sanh trở lại khách sạn, trước khi lên lầu ở trong lòng tính toán như thế nào cùng Diệp Hiểu Quân ngả bài, như thế nào cùng nàng thành thật nói một chút tình cảnh hiện tại của hai người. Vừa mở cửa, Diệp Hiểu Quân không có ở đây.

Nàng đi đâu? Rời đi?

Lục Tĩnh Sanh sửng sốt một lát, gọi điện thoại cho nàng.

Điện thoại vang lên một đoạn thời gian, bị dập máy.

"Chết tiệt ——!" Lục Tĩnh Sanh trực tiếp ném điện thoại di động ra bên ngoài, "Yêu, có tiếp hay không!"

Tắt đèn xe, rất nguy hiểm, nhưng đành phải như vậy.

Diệp Hiểu Quân đang tập trung chú ý theo dõi, điện thoại vang lên không thấy, trước ấn tắt rồi nói sau.

Chiếc xe phía trước lái đi rất nhanh, một mực vòng vo, Diệp Hiểu Quân cả gan theo sau.

Lục Tĩnh Sanh cùng hộ vệ của nàng đều không có phát hiện, chiếc xe này dừng ở trong rừng cây, Diệp Hiểu Quân đợi Lục Tĩnh Sanh bao lâu, xe này cũng ngừng bấy lâu.

Lục Tĩnh Sanh quay về khách sạn, xe này không có theo sau. Đường về khách sạn quá sáng, giờ này muốn theo dõi thì quá dễ bị bại lộ, cho nên lựa chọn quay đầu.

Chiếc xe này không có phát hiện Diệp Hiểu Quân càng thêm ẩn nấp.

Càng đi càng nhanh, nói không sợ hãi là giả.

Nhưng phương hướng này rõ ràng trái với hướng của Đường Cảnh Lộ ở, ra khỏi thành rồi. Diệp Hiểu Quân nghi hoặc, đình chỉ theo dõi. Ra khỏi thành đường tối đen, vài dặm mà không có bóng người quá nguy hiểm, Diệp Hiểu Quân dừng không theo dõi nữa.

Không phải là người của Đường Cảnh Lộ? Không, có lẽ Đường Cảnh Lộ đã chuyển địa điểm, hoặc là giương đông kích tây, có ý định khác.

Tuy rằng cơ hội khó có được, nàng muốn chứng minh ý nghĩ của mình là đúng, nhưng... an toàn vẫn là trên nhất.

Lúc trở lại khách sạn Lục Tĩnh Sanh đã ngủ, Diệp Hiểu Quân tắm rửa một cái, xương cốt tứ chi đều thấm đau nhức.

Nằm ở trên giường, nhìn phần lưng của Lục Tĩnh Sanh, cuối cùng khó ngủ.

Bearxxx còn không có hồi phục nàng.

Ngày mai sẽ như thế nào đây? Nàng biết tương lai thế nào rồi cũng đến?

Ngày hôm sau Diệp Hiểu Quân phải đi tổ kịch, vừa thay điện thoại mới, đồng hồ báo thức không kêu, một giấc ngủ đến giữa trưa.

Lúc tỉnh lại thì Lục Tĩnh Sanh đã không có ở đây, quản gia đưa bữa sáng tới, nói là Lục tiểu thư căn dặn.

Diệp Hiểu Quân nhanh chóng rửa mặt, cầm hai mảnh bánh mì rồi xuống lầu đi phim trường, Lục Tĩnh Sanh có lẽ đã đi phim trường rồi.

Soi qua gương chiếu hậu, thấy huyết sắc trong mắt trái đã hòa hoãn không ít, xem ra chính xác có quan hệ với bưu kiện của Bearxxx, chỉ cần không nhìn tới thì áp lực đối với mắt cũng giảm đi không ít, tự nhiên sẽ khôi phục.

Vội vàng đi đến phim trường, đám người ở tổ kịch đã bận việc hơn nửa ngày, phó đạo diễn ở bên kia quay cảnh diễn vai phụ, Đồng Ấu Ninh ở bên uống nước bổ trang, Lương Hạo vẫn đang lăn lê bò đánh trong cảnh mưa bom bão đạn.

Hứa Ảnh Thiên đem ghế đẩu đến ngồi ở một bên, một bên cầm cây quạt quạt một bên nhâm nhi đồ đồ uống, đặc biệt nhàn nhã mà xem người ta quay phim.

"Bác sĩ Hứa." Diệp Hiểu Quân đi tới hỏi nàng, "Trông thấy Tĩnh Sanh không?"

"Lục tiểu thư? Mới vừa rồi còn trông thấy nói chuyện với Ấu Ninh, lúc sau đã không biết chạy đi đâu rồi, chắc đi vệ sinh gì đó a?"

Ánh mặt trời quá mạnh, Diệp Hiểu Quân híp mắt đi cà nhắc tìm khắp nơi, bất kì WC nào có thể tìm đều tìm qua nhưng không thấy.

Hồi tưởng một phen, WC nơi này đơn sơ tới không thể lại đơn sơ hơn, trên căn bản đều là đào cái hố mặt trên che lấp sơ sài, lên trên ngồi xổm xuống gió lạnh thổi vù vù qua bờ mông, ruồi bọ một khi bị dọa hoảng sợ bay đầy trời, dựa theo con người Lục Tĩnh Sanh mà nói thà nín nhịn mà chết cũng không có khả năng đi loại địa phương này giải tỏa.

Nàng đi đâu được?

Tâm bỗng chốc bị nhắc tới không trung.

Diệp Hiểu Quân chạy tới hỏi Đồng Ấu Ninh, Đồng Ấu Ninh nói nàng hình như tối hôm qua ngủ không ngon, đi ra xe nghỉ ngơi.

Lại một bước ngắn một bước dài đi hướng tới bãi đỗ xe, xe tổ kịch đều dừng ở đây. Tất cả mọi người vẫn đang quay phim, ở đây nhiều xe nhưng một điểm thanh âm cũng không có, mặt trời nhô lên cao cách xa đám người, Diệp Hiểu Quân phát lạnh cả người, chậm lại bước chân.

Xe Lục Tĩnh Sanh đỗ tận cùng bên trong góc, Diệp Hiểu Quân đi qua vừa nhìn, cửa xe đang mở.

Trước mắt nàng tối sầm, xông lên ngó ngàng trong xe, trong xe không có ai, điện thoại Lục Tĩnh Sanh còn ở đặt tại trên mặt ghế, không có khóa màn hình, màn hình vẫn còn sáng, Lục Tĩnh Sanh chưa rời đi được bao lâu!

Cả thân người Diệp Hiểu Quân hoảng hốt, đem điện thoại di động của nàng nắm ở trong tay.

Ba mặt là rừng cây, một mặt là vách núi, Lục Tĩnh Sanh đi về phía rừng cây? Hay là bị người dẫn đi?

Ý nghĩ này vừa ra, Diệp Hiểu Quân lập tức nhảy vào trong rừng cây.

Nghĩ dùng điện thoại Lục Tĩnh Sanh gọi cho Đồng Ấu Ninh, kêu Đồng Ấu Ninh dẫn người tới đây, mà nàng một giây không thể chậm trễ. Không biết Lục Tĩnh Sanh đã xảy ra chuyện gì, nhỡ đâu chỉ vì nàng có một phần do dự rất có thể sẽ bỏ qua cứu viện!

Kiểm tra trò chuyện gần đây nghĩ muốn tìm số Đồng Ấu Ninh, trông thấy mấy tên danh bạ trò chuyện gần nhất ghi là "Phong Quân Hân". Diệp Hiểu Quân chỉ nhìn như vậy cũng không có nghĩ lại, tìm được điện thoại Đồng Ấu Ninh đánh thông qua đi:

"Đồng tiểu thư! Tĩnh Sanh nàng..."

Bước chân bỗng nhiên đôn trụ, thân ảnh Lục Tĩnh Sanh đứng ở trên một tảng đá cách không xa một gốc cây lớn, trong tay cầm máy ảnh, đang chụp hình, nghe thấy động tĩnh nàng buông máy chụp hình quay đầu lại nhìn, thấy Diệp Hiểu Quân lại là một bộ dạng như nhìn thấy quỷ.

"Con mắt tốt hơn chút nào chưa?" Lục Tĩnh Sanh không mặn không lạt hỏi.

"Này? Diệp Hiểu Quân? Là chị sao?" thanh âm Đồng Ấu Ninh truyền đến, tại trong rừng cây yên tĩnh rất rõ ràng.

Diệp Hiểu Quân lau một chút mồ hôi trên trán, nói với Đồng Ấu Ninh: "Không sao..." dập máy.

"Làm sao vậy?" Lục Tĩnh Sanh đi tới.

Diệp Hiểu Quân đưa điện thoại di động trả lại cho nàng, Lục Tĩnh Sanh chần chừ một chút, cầm điện thoại di động nắm trong tay: "Quần áo tôi không có túi, cho nên liền ném trong xe."

Diệp Hiểu Quân cúi đầu nhìn mặt đất, lại như là tự nói chuyện: "Cửa xe cũng không khóa."

Lục Tĩnh Sanh: "Cũng không có người, tôi buông lỏng một chút, chụp hai cái hình liền trở về à." Nhìn bộ dạng Diệp Hiểu Quân lại là có chút khác thường, bỗng nhiên nghĩ đến cái gì, hỏi, "Chị sẽ không lại cảm thấy tôi đã xảy ra chuyện đi? Trời ạ..."

Diệp Hiểu Quân: "Tối hôm qua, tôi đi theo em, em đứng bên bờ sông mấy tiếng đồng hồ, có chiếc xe theo dõi em, em có biết không?"

"A? Sau đó thì sao?"

"Sau đó tôi đi theo chiếc xe kia, nó hướng đi ra vùng ngoại ô, tôi cảm thấy có thể là họ Đường đang giở trò quỷ, nàng đang giám thị em. Chiếc xe kia không có đi tới khách sạn nơi Đường Cảnh Lộ ở, đoán chừng Đường Cảnh Lộ còn dẫn theo người khác tới, chẳng qua là không có cùng lúc xuất hiện tại trước mắt chúng ta, khiến cho chúng ta phớt lờ..."

"Hiểu Quân." Lục Tĩnh Sanh cắt ngang nàng, "Chiếc xe chị theo dõi biển số là 2170 có phải không?"

Diệp Hiểu Quân nghi ngờ nhìn nàng —— thật là 2170.

Lục Tĩnh Sanh nhìn về phía bầu trời, lại nhìn trở về: "Đó là người của mình, một tầng bảo hộ bí mật hơn. Bọn hắn đúng là ở tại ngoại ô thành phố, cũng là vì che dấu tai mắt. Hiểu Quân, chị thật sự cần nghỉ ngơi rồi, cho dù không phải họ Đường đang giở trò quỷ chị cũng phải buông lỏng chút ít đi, chuyện xảy ra với tiểu Quý đã khiến cho chị quá khẩn trương đi." Nói đến đây nàng cười cười, "Có phải hay không xuất hiện ảo giáo?"

Nguyên lai đúng là như vậy.

Diệp Hiểu Quân nhìn điện thoại Lục Tĩnh Sanh đang nắm, trầm mặc một lát bỗng nhiên dời chủ đề: "Em, cùng bác sĩ Phong liên hệ rồi a."

Ánh mắt Lục Tĩnh Sanh kiên định, không do dự mà trả lời: "Ừm."

"Nối tới chuyện của tôi sao?"

"Ừ."

Diệp Hiểu Quân nhìn nàng, bờ môi run rẩy.

"Hiểu Quân, chị có biết tiếp tục như vậy sẽ có bao nhiêu nguy hiểm không? Tôi đã thấy người như vậy." Lục Tĩnh Sanh nói, "Tôi sớm nên dẫn chị đi tìm chị ấy, hoặc là, làm một ít kiểm tra sâu hơn."

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK