Ba nàng gọi điện thoại hỏi thăm, nàng lấy lý do cũng sắp bước sang năm mới rồi, gần đây bận rộn, chờ năm mới về luôn thể.
Xem ra Mẹ không cùng ba nàng nói cái gì.
"Nếu như chuyện này bị Ba con biết, Ông ấy sẽ có bao nhiêu khổ sở."
Lúc ấy Lý Ái Lan bỏ lại những lời này, trừ đi mục đích đánh bài tình thân, còn coi như là một loại âm thầm uy hiếp.
Thêm nữa Bác Triển là công ty con của Tuấn Thiên, Lục Tĩnh Sanh chẳng qua cũng chỉ là CEO Bác Triển. Nếu như Ba nàng ra lệnh một tiếng, nàng phải chắp tay đem Bác Triển nhường cho. . Ngôn Tình Hài
Nghĩ đến điểm này, Lục Tĩnh Sanh nhanh chóng đem mảng người đại diện nghệ sĩ thành lập, đưa vào hoạt động, thành lập công ty quản lý Bác Triển. Vốn còn có chút do dự, lúc này liền ra tay thu mua âm nhạc Hoa Thiên, đổi tên là công ty TNHH âm nhạc Bác Triển. Bác Triển cũng chính thức đổi tên thành tập đoàn truyền thông Bác Triển, Lục Tĩnh Sanh đảm nhiệm chức vụ tổng tài.
Việc Quản lý của công ty nàng không hiểu lắm, đều nhờ người đại diện Đồng Ấu Ninh – Alieen giật dây, thuê tới một vị bằng hữu cũ của Aileen tên Thịnh Anh tới làm quản lý. Thịnh Anh trong giới người đại diện cũng rất có thâm niên, từng ở Hoàn Cầu đạt được vị trí rất cao, đáng tiếc tính tình không tốt lắm, cùng Tưởng Tấn ra mặt tranh chấp không ít. Cuối cùng không tranh được hơn lão bản cũng không muốn ấm ức chính mình, rời đi.
Rất nhiều người đại diện có tiếng đặc biệt là những người trong tay đào tạo ra thêm một đoàn người đại diện nữa, khi đã cùng công ty cãi nhau mà trở mặt, về sau có khả năng đem nghệ sĩ cũng cùng nhau rời đi. Loại sự tình này, trong giới sẽ cho là hành động người trơ trẽn, nhưng người đại diện cũng vì nghệ sĩ của mình mà trả giá bao nhiêu tâm huyết, sao có thể mây trôi nước chảy không mang đi một đám. Tài nguyên đều nắm trong tay bọn họ, công ty cũng không muốn để cho người đại diện có thâm niên từ chức. Cho nên việc người đại diện có thâm niên từ công ty lớn tạm rời cương vị công tác không nhiều lắm, muốn tìm một người đáng tin cậy hoàn toàn xác thực không dễ.
Thời điểm Thịnh Anh đang làm thủ tục tạm rời cương vị công tác thì có vài công ty điện ảnh và truyền hình nhắm vào nàng, nhưng nàng cuối cùng vẫn là được mời đến Bác Triển.
Thịnh Anh tính tình không tốt, một khi bạo tính tình liền ưa thích vỗ bàn, mặc kệ người bên kia có là lão bản đi nữa. Điểm này đã từng là bày ra trước mặt Lục Tĩnh Sanh trước khi mời người tới đây.
Bất quá Aileen cùng Đồng Ấu Ninh đều nói khuyết điểm không che lấp được ưu điểm, nàng tuyệt đối có năng lực làm tốt công tác quản lý công ty, chỉ cần cho nàng đầy đủ không gian.
Nếu chỉ có lời nói Aileen đề cử, Lục Tĩnh Sanh khả năng còn có chút không yên lòng, nhưng có Đồng Ấu Ninh nữa nên nàng đánh cược, Lục Tĩnh Sanh liền đem công ty quản lý, bộ phận người đại diện toàn bộ giao cho Thịnh Anh quản lý. Vị Thịnh Anh này quả nhiên là tính tình trọng người, biết rõ lão hữu hết lòng, lão bản tín nhiệm, một chút tuổi tác trong ánh mắt đều là nước mắt: "Yên tâm! Giao cho tôi, trong hai năm tôi sẽ đem hạng mục quản lý của công ty Bác Triển trở thành ngành mũi nhọn!"
Thịnh Anh kiến nghị không nên quá nhanh ký kết nghệ sĩ, từ từ sẽ đến, đem tài nguyên hiện có tập trung vào mấy nghệ sĩ có trong tay lúc này, làm tốt mấy cái hạng mục thành công rồi hãy nói. Dù sao công ty có lớn hơn nữa, lợi nhuận từ nghệ sĩ TOP còn nhiều hơn so với tất cả tiểu Nghệ sĩ phía dưới cộng lại.
Mắt thấy gần năm âm lịch, lao lực công tác một năm, người cũng nên nghỉ ngơi một chút.
Một năm này Bác Triển thu hoạch tương đối khá, các công nhân viên mang theo phần tiền thưởng hài lòng về mừng năm mới với gia đình, công việc trong tay Lục Tĩnh Sanh trên cơ bản cũng tạm dừng, cũng cho mình chút nghỉ ngơi.
Tết âm lịch nói như thế nào cũng phải quay về chỗ ba mẹ, những năm qua bình thường đều là ngây người ở nhà ở vài ngày, đi thăm nhà nội một chút, nhà ngoại một chút.
Lục Tĩnh Sanh có chút không yên lòng.
"Em lo lắng cái gì? Lo lắng tôi ở nhà một mình chiếu cố không tốt chính mình?" Diệp Hiểu Quân nhìn thấu ý nghĩ của nàng, đem con mèo nhỏ Tráng Tráng ôm vào trong ngực, "Tôi có Tráng Tráng theo giúp, không cần lo lắng."
Lục Tĩnh Sanh bĩu môi: "Chị chỉ ưa thích Tráng Tráng này, không thích Tráng Tráng khác sao? Tráng Tráng kia có vài ngày không thể ở nhà, chị không cảm thấy cô đơn lạnh lẽo?"
Hai người ngồi xếp bằng ở bên cửa sổ ấm áp, trước mặt là một cái bàn thấp, hương trà tràn ngập.
Khó được khi thời tiết tốt, ánh mặt trời đem cái lạnh mùa đông tan đi một ít, sân thượng lớn hồi lâu chưa được đặt chân tới, sáng sớm đã được Diệp Hiểu Quân quét sạch sẽ, đem những cây cỏ bị chết héo xử lý hoàn tất, chờ đợi mùa xuân sang năm tiếp tục gieo mới.
"Cho nên, tôi nói ở nhà một mình cô đơn thì em sẽ không đi trở về sao?" Diệp Hiểu Quân hỏi, con mèo nhỏ Tráng Tráng nằm trên đùi nàng ngọ nguậy qua lại, đánh cho cái ngáp dài, chuẩn bị ngủ trưa.
Lục Tĩnh Sanh suy nghĩ một chút: "Hay là không trở về."
"Nhưng em sẽ có hơn một tầng lo lắng, không phải sao?" Diệp Hiểu Quân mặc áo lông mỏng màu xám nhạt rộng thùng thình, cổ áo có hơi lớn, có thể trông thấy xương quai xanh xinh đẹp của nàng.
Dù sao cũng là người có kinh nghiệm yêu đương —— Lục Tĩnh Sanh không muốn thừa nhận, các nàng ở bên nhau cũng đã hơn một tháng, đại đa số thời điểm nàng đều chiếm cứ giữ vai trò chủ động, nhưng một khi xuất hiện vấn đề trong tình cảm giữa hai người, Lục Tĩnh Sanh đã bị đánh thành như học sinh tiểu học, được cái này mất cái khác, nhưng Diệp Hiểu Quân lại thấu hiểu.
"Có đôi khi tôi thật không hy vọng chị hiểu chuyện như vậy." Lục Tĩnh Sanh không vui.
"Muốn tôi với em ồn ào mới thoải mái?" Diệp Hiểu Quân đều bị nàng chọc cười.
"Tối thiểu sẽ hướng tôi làm nũng. Hiện tại xem ra loại sự tình này giống như chỉ có mình tôi làm ah.
Diệp Hiểu Quân bẹo chút má của nàng: "Bởi vì em so với tôi nhỏ hơn a, Tráng Tráng, hướng tôi làm nũng cứ như vậy khiến em không thoải mái sao?"
Lục Tĩnh Sanh "Hù" mà một tiếng đem tay của nàng bỏ qua: "Ít đem số tuổi tới dọa tôi!"
Diệp Hiểu Quân thu tay lại, chống cằm, chứa vui vẻ nhìn Lục Tĩnh Sanh trong chốc lát. Lục Tĩnh Sanh cũng nhìn nàng, cả người như ngâm trong mật ngọt.
Sau khi về nhà Lý Ái Lan tựa như chuyện gì cũng không có phát sinh, như trước Tráng Tráng đến đây, Tráng Tráng ngoan, nhìn không ra một điểm khác thường. Giọng điệu này làm cho Lục Tĩnh Sanh cảm giác tùy thời bên chân đều nhảy lên ra vui vẻ giống kiểu con mèo đang đói được cho ăn ngon.
Nếu như Mẹ nàng đều làm bộ không có việc gì, thì Lục Tĩnh Sanh càng không lý do để ở trong lòng.
Chẳng qua là đôi lúc Lý Ái Lan còn có thể ngẫu nhiên toát ra một câu "Diệp tiểu thư về với gia đình chứ" như vậy, lại còn là thường hay ở ngay trước mặt Lục Trường Tuấn hỏi. Lục Tĩnh Sanh ngay cả con mắt cũng không có đưa lên: "Không có đâu, nàng định cư ở B thành, quê quán cũng không ai, trở về làm gì?"
"Thế à." Lý Ái Lan tương đối không đếm xỉa đến, "Chạy thì chạy, chết thì chết, không ai rồi."
Lục Tĩnh Sanh đem chiếc đũa vừa để xuống, tờ báo trong tay Lục Trường Tuấn trượt xuống, nghi ngờ nhìn hai mẹ con.
"Mẹ. Tay nghề nấu ăn của ngài có chút tụt giảm đó." Lục Tĩnh Sanh đứng lên rời đi.
Lục Trường Tuấn: "Hai người đây là gì đó? Diệp tiểu thư là ai?"
Lý Ái Lan tiếp tục ăn cơm, không nói lời nào.
Lục Tĩnh Sanh quả thực không muốn ở trong nhà đợi, tết mùng 2 nàng liền tìm lý do phải đi. Nếu là nói thẳng là về căn hộ ở ngoài, khẳng định gia trưởng không cho, đành phải lôi Đồng Ấu Ninh ra lấy cớ. Vốn muốn cùng người trong nhà nói nàng cùng Ấu Ninh nhân dịp đang nghỉ tết, chưa nhiều việc đi đảo nhiệt đới nghỉ ngơi, phơi nắng cho tản khí lạnh. Lời nói vừa mới nói ra, Đồng Ấu Ninh đã nói nàng đi không được.
"Thế cậu làm gì đấy?" Lục Tĩnh Sanh biết rõ nàng tết âm lịch có ngày nghỉ, "Lại cùng người mới nào bên nhau rồi?"
"Thật đúng là không phải người mới nào." Đồng Ấu Ninh hiện tại đang ở studio, đang trang điểm, tạo dáng bị tổn thương nghiêm trọng, lúc nhìn hình ảnh mình trong gương, trên trán là một vết thương thật lớn, khóe miệng cũng là tím bầm, nhìn thật có một chút đau lòng."
Không phải nữ nhạc trưởng kia chứ?"
Đồng Ấu Ninh ngồi trong xe Alphard trang điểm, nhìn thoáng qua bên ngoài, phó đạo diễn thần thái như trước khi xuất trận rất vội vàng, quản lý đạo cụ thì đang phân phó này kia, mà Thư Tử Tĩnh đầu đội cái mũ lông nhung, khuôn mặt nghiêm túc đang cùng quay phim xác định vị trí đặt máy."
Không phải... Nói ra cậu còn không tin, tớ đang quay phim điện ảnh của Thư Tử Tĩnh."
"Thư Tử Tĩnh?" Thật lâu không nghe được cái tên này, chợt nghe thấy có chút lạ lẫm, "Cậu làm sao sẽ tham gia phim của nàng? Nàng tốt nghiệp?"
"Sắp rồi, cái này là tác phẩm tốt nghiệp."
"... Chuyện này Aileen biết không? Nàng có thể đồng ý?"
Hoàn Cầu nhất tỷ tham diễn một cái bộ điện ảnh – tác phẩm tốt nghiệp của một đạo diễn chưa ra trường? Việc này nói ra có người tin sao?
Nhưng nó thật sự đã xảy ra.
Gia đình Đồng Ấu Ninh cùng gia đình Thư Tử Tĩnh xem như có chút nguồn gốc, mỗi khi ngày lễ ngày tết người nhà hai nhà đều có đi lại.
Thư Bằng lúc còn trẻ cùng phụ thân Đồng Ấu Ninh từng có hợp tác, Đồng Ấu Ninh trước khi học cấp ba đều du học nước ngoài, lễ mừng năm mới đặc biệt mới trở về, có cùng Thư Tử Tĩnh chạm mặt qua, cũng chính là khi đó chôn thành nghiệt duyên, đến bây giờ còn ngăn ở trong dạ dày không thể tiêu hóa.
Năm trước hai nhà còn là quan hệ quân tử chi giao, đi lại không tính quá cần, tối thiểu không tới mức một nhà già trẻ đều cùng nhau ghép tới. Nhưng năm nay không biết đã xảy ra chuyện gì, mẹ Đồng Ấu Ninh đều chuẩn bị một xe lễ vật muốn hướng Thư gia bái kiến, Thư Bằng cũng mang theo lão bà cùng con gái và cậu em vợ một nhà đến nhà nàng chúc tết.
Đồng Ấu Ninh công tác bận rộn luôn không về nhà, nhưng cũng không phải không về nhà mà không biết chuyện nhà mình. Nghe ngóng phía dưới mới biết được, nguyên lai bà ngoại nàng có đoạn thời gian trước kia nói đi nước ngoài du lịch, nhưng thực chất là nằm viện phẫu thuật. Đồng Ấu Ninh cùng bà ngoại nàng cảm tình đặc biệt tốt, bà ngoại gặp chuyện không may cũng không dám nói cho nàng biết, sợ ảnh hưởng công tác của nàng.
Người lớn tuổi có bệnh cũng rất bình thường, nhưng bà ngoại Đồng Ấu Ninh hơn tám mươi rồi tai thính mắt tinh, tinh thần vô cùng tốt, bỗng nhiên bị bệnh làm cho cả nhà đều sợ hãi kêu lên một tiếng.
Lão bà Thư Bằng – Trần Du có một đệ đệ song sinh, là chuyên gia lĩnh vực này, chủ nhiệm ngoại khoa ba viện. Nghe nói chuyện Đồng gia lần này cũng là nhà họ chủ động liên hệ bọn hắn, để cho đệ đệ Trần Du đến mổ chính.
Phẫu thuật rất thành công, trải qua phẫu thuật khí sắc lão thái thái không bằng lúc trước, nhưng là còn có thể đi chơi, ăn uống, tâm tình cũng cảm thấy lạc quan.
Vốn là tất cả mọi người đều vì chuyện này mà vui vẻ, ngược lại Đồng Ấu Ninh nghe xong khuôn mặt đều tái.
Thiếu nợ nhân tình nhà ai không thiếu, hết lần này tới lần khác muốn thiếu nợ đến Thư gia...
Xác định vững chắc có chuyện không tốt phát sinh.
Đồng Ấu Ninh dự cảm từ trước đến nay thần chuẩn.
Cách năm mới một tuần, Đồng Ấu Ninh về nhà, vừa về đến còn không có cùng người nhà thân mật đã bị trói đi đến Thư gia. Trở ngại mặt mũi bà ngoại nàng không thể không đi, chỉ hận Trần Du lại còn vị song sinh đệ đệ đối diện, cảm tình đặc biệt tốt, người hai nhà làm chuyện gì cũng đều liên hệ nhau, một chuỗi này làm sao có thể thiếu đi Thư Tử Tĩnh?
Đồng Ấu Ninh tìm mọi cách lấy cớ không muốn đi, bị Mẹ nàng đem toàn bộ bác bỏ.
"Ấu Ninh, con cũng không phải người không hiểu chuyện như vậy, như thế nào đối việc này lại hồ đồ như vậy. Hơn nữa không phải khi còn bé con cũng rất thích nữ nhi Thư gia sao? Lúc người ta còn đi nhà trẻ con không phải còn ôm người ta, hôn người ta, nay đều đã quên?"
Chút trí nhớ đã cưỡng ép nhét vào trong góc vậy mà cứ bị mẹ nàng công khai đề cập, Đồng Ấu Ninh trốn cũng không có chỗ mà trốn.
Cũng trách nàng từ nhỏ phẩm hạnh không được tốt, mười ba tuổi năm đó cũng đúng lúc nàng mới cùng mối tình đầu mà sau này cả đời không qua lại trộn lẫn một chỗ, tính hướng vừa mới đạt được vỡ lòng, trông thấy cô nương xinh đẹp đã nghĩ tới tuyên bố chủ quyền. Thư Tử Tĩnh khi đó ba tuổi, ở nhà trẻ, trắng trắng mềm mềm như nước, mắt to lung linh, trông thấy người xa lạ còn đặc biệt e lệ, khóc rống, nhưng trêu chọc một hồi liền đáng yêu hướng trong ngực Mẹ chui qua, gia trưởng đều ưa thích nàng, thương nàng. Thời điểm hai nhà tổ chức tiệc chung, Đồng Ấu Ninh liếc thấy tiểu bảo bối mềm nhũn, cầm kẹo dẫn nàng đến trong sân chơi, đem nàng đặt ở ghế đu.
Thư Tử Tĩnh sợ hãi, Đồng Ấu Ninh đứng ở sau lưng nàng nói: "Đừng sợ, tỷ tỷ ở đây, tỷ tỷ hôn em một cái, đừng khóc."
Đồng Ấu Ninh nhìn khuôn mặt trắng nõn của Thư Tử Tĩnh khẽ nhón tới khuôn miệng nhỏ nhắn kia, một màn này vừa lúc bị Mẹ hai nhà trông thấy, Mẹ Đồng Ấu Ninh còn nói: "Ấu Ninh nhà chúng ta cũng thích cùng nữ hài tử chơi đùa, nhìn xem chiếu cố Tử Tĩnh thật tốt."
Tiểu hài tử cùng một tiểu hài khác ôm ôm ấp ấp, hôn hít vài cái gì đó, tại trong mắt người khác cũng đều cho rằng sự việc tương đối hồn nhiên. Khi đó Đồng Ấu Ninh còn chưa có trổ mã vô luận là cùng mối tình đầu của nàng hay là cùng Thư Tử Tĩnh ít hơn nàng mười tuổi đều tốt, cả con đường đều yên ả đi tới. Nhưng tới sau này liền có bao nhiêu mưa gió nổi lên.
Hồi tưởng lại, khi đó Thư Tử Tĩnh còn chưa cả nhớ được, hơn mười năm sau gặp lại, Đồng Ấu Ninh còn nhớ rõ nụ hôn kia, nhưng Thư Tử Tĩnh đem nàng thành người hoàn toàn xa lạ, xinh đẹp lại khiến người tâm động.
Đồng Ấu Ninh nghĩ đi nghĩ lại rất nhiều lần, hiện tại nàng cùng Thư Tử Tĩnh một phen nghiệt duyên trách không được người khác, đều là năm đó nàng tự mình gieo xuống hậu quả xấu, hôm nay trưởng thành đầy trời màu đen.