Khi nghe bác sĩ nói bốn chữ "Tình huống ổn định" này, máu huyết tụ tại trong đầu Lục Tĩnh Sanh mới bắt đầu tản đi, khí quan nội tạng đã tìm được vị trí thuộc về mình, hết thảy trở về vị trí cũ.
Thần kinh căng thẳng cũng từ từ hòa hoãn lại, Lục Tĩnh Sanh phát hiện hai chân mình như nhũn ra, trong lòng bàn tay dính máu tất cả đều là mồ hôi, cả lưng cũng ướt.
Cho dù là giành giật từng giây, nhưng ở thời gian trước khi phẫu thành công, Lục Tĩnh Sanh có cảm giác như chính mình gần như đã mất đi Diệp Hiểu Quân rồi.
May mắn...
Diệp Hiểu Quân nằm lỳ ở trên giường, giống như là hài nhi yên tĩnh ngủ. Thoải mái dễ chịu, an toàn, ấm áp.
Lục Tĩnh Sanh không có biện pháp đi vào cùng cô, chỉ có thể ở ngoài kính thủy tinh nhìn xem.
"Cậu muốn đi tìm cô ta? Đi... Có tin tức cho tớ biết." Lục Tĩnh Sanh cúp điện thoại, một lần nữa kêu đám người Trần thúc đám đi qua, "Trần thúc, chú phải giúp con làm một chuyện. Ân, đúng..."
Hành lang bệnh viện rất yên tĩnh, thanh âm của Lục Tĩnh Sanh phi thường nhỏ, giống như lớn tiếng một chút sẽ khiến cho miệng vết thương của Diệp Hiểu Quân đau hơn.
Tiết tấu nói chuyện của Lục Tĩnh Sanh rất chậm, nguyên một đám chữ phun từ từ. Tiểu Quý nhìn về phía nàng, vốn tưởng rằng boss phẫn nộ sẽ nổi điên, nhưng lúc này boss của nàng dị thường bình tĩnh, chính là loại bình tĩnh này làm tiểu Quý càng thêm lo lắng.
Tiểu Quý có cảm giác trái tim của mình bị tiếng vọng thanh âm của nàng ép tới cực kỳ khó chịu.
Diệp Hiểu Quân không có nguy hiểm tính mạng thật sự làm cho người ta thở ra, lúc ấy nếu không phải Lục Tĩnh Sanh kịp thời đến, hung thủ rất có thể xuống thêm một đao, vậy thật không có cứu được.
Hồi tưởng lại lúc trước chính mình cũng nhận một đao, lòng tiểu Quý như trước vẫn còn sợ hãi.
Nhưng mà Diệp lão sư tại sao phải mặc vào áo khoác của boss? Cô là muốn chuyển đi sự chú ý của hung thủ sao?
Nếu như đao kia đâm tới boss, không biết tổn thương sẽ như thế nào, có thể hay không nguy hiểm tới sinh mệnh.
Tiểu Quý không dám nghĩ lúc Diệp Hiểu Quân phủ vào áo khoác của Lục Tĩnh Sanh có tâm tình như nào, dùng mạng của mình đổi mạng cho boss...
Diệp Hiểu Quân nhìn qua rất nho nhã yếu ớt, kỳ thật, rất lợi hại cũng rất tin cậy.
Tiểu Quý chấp tay hành lễ, cầu nguyện: Diệp lão sư nhất định phải bình an đấy!
Sài Trăn ngồi ở bên người nàng, vỗ vỗ bờ vai của nàng.
"Cô không phải hỏi tôi, vì cái gì rời Hoàn Cầu mà đi sao?"
Tiểu Quý nhìn về phía nàng.
"Nói rằng bị nghệ sĩ quấy rối nhưng thật ra đó là lời nói dối, tôi không thích bầu không khí làm việc của Hoàn Cầu, nó là một cái đế quốc to lớn, tất cả mọi người làm theo ý mình, sau lưng lục đục với nhau. Tuy nói là vì lợi ích không gì đáng trách, nhưng tôi hy vọng những ích lợi này quang minh chính đại mà có được. Cho nên tôi đã rời khỏi vị trí tại Hoàn Cầu, cũng là vứt bỏ sự hâm mộ đối với Hoàn cầu, đi vào Bác Triển. Tôi thích Bác Triển, ưa thích phương thức làm việc của Lục tổng, thủ đoạn cứng rắn xử sự quả quyết, đối với cấp dưới có quan tâm, là tôi hướng tới bộ dáng lão bản. Chẳng qua là..."
Sài Trăn dừng ở đây, nàng có dự cảm bất hảo.
"Chỉ là cái gì?"
Sài Trăn lắc đầu: "Diệp trưởng phòng sẽ không có chuyện gì đâu, Bác Triển cũng sẽ không có việc gì."
Tiểu Quý mãnh liệt gật đầu.
Trần thúc: "Chuyện này liền giao cho chú đi."
Lục Tĩnh Sanh chậm chạp mà "Ân" một tiếng, nuốt nửa câu sau trở về.
Đưa di động thả trở lại túi, không nói một lời, lẳng lặng nhìn Diệp Hiểu Quân ngủ say.
Chị ở nơi này nghỉ ngơi thật tốt, chị đã quá mệt mỏi rồi. Phần còn lại, giao cho em đi.
B thành – Tây Hoàn, khu biệt thự Đường con nai.
Nơi này hội tụ đại bộ phận phú hào của B thành, cách không xa phủ đệ tư nhân của đạo diễn Ngô Chi Mặc nổi danh là một biệt thự kiểu nhật, trước biệt thự ngừng một chiếc xe, đó là xe riêng của Đồng Ấu Ninh.
Đồng Ấu Ninh tới đây rất vội vàng, lúc đi ngang qua đình viện hoàn toàn không có thời gian chú ý thạch đèn lồng đã thay đổi bộ dạng, khay bát rửa tay cũng đã đổi vị trí. Dựa theo sự hướng dẫn của quản gia, nàng đi qua hàng phong trúc, khăn quàng cổ thật dài cùng lọn tóc bị gió cuối đi.
Ngoài phòng băng thiên tuyết địa, trong phòng bốn mùa như mùa xuân, thậm chí bạch lan cũng có thể nở. Từ cầu đá đi qua, dưới cầu suối nước róc rách, mấy đàn cá chép nhàn nhã bơi ngang dọc.
Đình viện nằm sâu trong màu lửa đỏ của Phong Diệp, nằm phía dưới là nữ tử tóc dài, đang nhâm nhi ly rượu. Tóc đen thật dài, phủ lên sàn nhà. Thấy Đồng Ấu Ninh đã đến, áo choàng tắm lỏng lẻo cũng không có khép lại, liếc nhìn nàng một cái, đưa lên cho ly rượu.
Đồng Ấu Ninh có chút không kiên nhẫn đem ly rượu đặt qua một bên, nữ tử ngồi dậy, đem chén rượu quay lại: "Không theo giúp tôi say một cuộc, tôi cũng không nghe em nói chuyện."
Tức khí cười cười, Đồng Ấu Ninh đem chén rượu cầm qua, ngửa đầu uống cạn.
Lại truyền tới một ly.
Uống liền ba chén rượu mạnh, dù là tửu lượng vô cùng tốt, Đồng Ấu Ninh cũng có chút chóng mặt.
Mùi rượu ngấm lên, Đồng Ấu Ninh nâng chén ném tới một bên hỏi: "Thụ tỷ, đừng nháo lên có được không, hôm khác tôi sắp xếp thời gian cùng chị không say không về, hôm nay không được."
"Tôi đã nói, đại minh tinh không có việc gì sẽ không có khả năng tới tìm tôi, từ sau khi chúng ta chia tay, em cũng chẳng bước vào cửa nhà tôi nửa bước kìa, năm trước sinh nhật tôi suýt chút đã mang theo đại kiệu tám người khiêng đến cửa nhà em, em cũng còn không tới." Thời Tuyết Thụ than thở, cảm thán nhân tình ấm lạnh giống như giấy bạc, miễn cưỡng vì chính mình rót chén rượu.
Đồng Ấu Ninh biết rõ nàng thích rượu thành nghiện, rượu bất ly thân, mỗi ngày phải uống tới say mèm mới có thể chìm vào giấc ngủ. Nàng không thích uống rượu khi bên người có người khác, ngoại trừ Đồng Ấu Ninh.
Đồng Ấu Ninh đem chén rượu trong tay nàng đoạt lấy, lại buồn bực đem một ly xuống dưới. Thời Tuyết Thụ tò mò chống đầu nhìn nàng: "Là vì chuyện của niềm vui mới của em mà tới tìm tôi, tôi sẽ ghen."
Đồng Ấu Ninh lau rượu còn đọng lại nơi khóe miệng: "Là thanh mai trúc mã của tôi."
"Lục Tĩnh Sanh?"
"Đúng."
"Em cùng Lục Tĩnh Sanh ở cùng một chỗ?"
Đồng Ấu Ninh giơ lên chén rượu trong tay muốn nện, Thời Tuyết Thụ lật cái thân ngồi dậy, linh hoạt lại ung dung mà né tránh: "Có đoạn thời gian không thấy, tính tình một chút không có sửa, càng bạo lực rồi."
Thời Tuyết Thụ là bạn gái đầu tiên mà Đồng Ấu Ninh kết giao, sau khi chia tay cùng Quan Nguyên, là gia tộc hắc đạo thủ đoạn hung ác, thế lực trải rộng khắp Đông Nam Á, có kết giao cùng nhiều thế lực Châu Âu. Thời điểm ban đầu Đồng Ấu Ninh gặp nàng, nhìn thế nào cũng giống một thục nữ nho nhã lịch sự, mặc dù xinh đẹp nhưng là nét đẹp quá ngọt, không phải thể loại mà nàng ưa thích. Thẳng đến một lần Thời Tuyết Thụ đưa nàng về nhà, trên đường gặp phải địch thủ truy lùng, một bên vẫn còn đang trò chuyện mà từ phía sau xe liền xuất ra vũ khí hạng nặng đuổi sát theo phía sau xe, suýt tý nữa đem xe nổ ra đám mây hình nấm, người nổ súng vẫn coi như không có việc gì, tiếp tục trò chuyện.
Chuyện này lúc ấy còn nổi trên đầu sóng ngọn gió xã hội, Đồng Ấu Ninh cũng cùng với nàng rồi.
Hai người kết giao sau nửa năm chia tay.Nguyên nhân chia tay là Đồng Ấu Ninh không chịu được việc nàng say rượu. Say rượu thì say rượu đi, khổ nỗi mỗi lần đều muốn buộc Đồng Ấu Ninh uống chung, uống xong liền lôi kéo nàng nói chuyện phiếm cả đêm tới không ngủ được. Đồng Ấu Ninh lúc này mà rộng lượng cũng thật thiệt thòi nàng. Hơn nữa cũng ngoài dự định mà dính người, đao thương côn bổng vẫy tay sẽ tới, xuất thần nhập hóa, quay người lại liền nằm ở trong ngực của Đồng Ấu Ninh kiều mị mềm mại giống như khối kẹo, dứt cũng không dứt được —— Đồng Ấu Ninh nhận ra, cái nhìn đầu tiên của mình đúng là không có nhìn lầm.
Sau khi chia tay Thời Tuyết Thụ vẫn hay say rượu, đổi qua không ít tình nhân, trông coi đại gia nghiệp lớn của nàng.
Đồng Ấu Ninh vẫn một mực không gặp mặt nàng là vì cô nghĩ rằng mỗi lần gặp mặt hai người đối với đối phương cũng còn có chút cảm giác, mắt đi mày lại trên giường lăn qua lăn lại mấy lần, nàng không thích như vậy.
"Chị giúp tôi tìm người, có lẽ là hai người." Nhưng lần này, nàng phải đến nhờ vả Thời Tuyết Thụ hỗ trợ, "Sau đó lại cho tôi mượn ít người."
"Có thể." Thời Tuyết Thụ đáp ứng rất sảng khoái, không biết có phải uống quá nhiều hay không, trong ánh mắt có thần sắc mập mờ, mềm giọng hỏi, "Em muốn báo đáp tôi như thế nào đây?"
——————————————————
Lúc Dịch Thu Bạch đi vào Bác Triển lửa đã được dập, nàng cùng đồng sự đến tầng thứ mười lăm hiện trường phát hiện án, căn cứ dấu vết hiện trường để tái hiện lại tình cảnh lúc hung thủ gây án.
"Đây là có dự mưu theo đuôi, hai người đi đến chỗ này, người phía sau đi lên ra một đao. Cô gái bị đâm kia giãy giụa, hai người tại cửa ra giằng co. Lúc này người chứng kiến xuất hiện, hung thủ chạy trốn."
"Ân, hẳn là như vậy..." Dịch Thu Bạch chống nạnh đứng ở cửa ra vào, hỏi nhân viên cảnh sát, "Nguyên nhân hỏa hoạn khu làm việc Bác Triển đã tra ra chưa?"
"Là có người cắt nước phóng hỏa." Nhân viên cảnh sát đảo tư liệu trong tay, đang muốn nói, sau lưng có người hỏi nàng, "Đã điều tra thiết bị giám sát chưa? Nhìn thấy hung thủ không?"
Nhân viên cảnh sát nhìn lại, Lục Tĩnh Sanh đứng ở sau lưng nàng, theo bản năng nàng đem tư liệu che lại.
"Cậu như thế nào ở chỗ này?" Dịch Thu Bạch có chút kinh ngạc, Diệp Hiểu Quân bị thương nằm trong bệnh viện, nàng không ở bệnh viện đợi, đã chạy đến đây?
Khuôn mặt của Lục Tĩnh Sanh không biểu lộ gì, tóc buộc lên, trên chân mày có dấu vết bị bỏng, ánh mắt lộ ra sắc bén: "Đã có Tiểu Quý các nàng hỗ trợ chiếu cố, tôi phải tìm được hung thủ."
Nhân viên cảnh sát nói: "Tìm hung thủ là việc của cảnh sát chúng tôi, cô..."
Dịch Thu Bạch hướng nàng vẫy vẫy tay, đem tư liệu cầm tới.
"Ài!" Nhân viên cảnh sát sững sờ, Dịch Thu Bạch vỗ vỗ vai nàng, lôi kéo Lục Tĩnh Sanh đi vào góc trong hành lang.
"Hung thủ mang theo mặt nạ phòng độc, nhìn không quá rõ, bất quá căn cứ vào hình thể thật ra rất quen thuộc." Dịch Thu Bạch nói, "Vụ án Trần Nhĩ kia là tôi cùng đồng sự chịu trách nhiệm, tôi đã kiểm tra tất cả hình ảnh trong camera giám sát, trước đêm hắn chết có cùng một người trẻ tuổi thuê phòng, căn cứ chênh lệch chiều cao với Trần Nhĩ, vóc dáng nam nhân kia khoảng từ một mét tám lăm đến hơn mét chín một chút, rất trẻ tuổi, cùng người hạ thủ Diệp Hiểu Quân lần này thập phần tương tự."
Lục Tĩnh Sanh "Ân" một tiếng: "Hắn là Đường Cảnh Lộ dùng tiền mướn đến, tên là Lưu Phỉ, biệt danh là Kao, hai mươi ba tuổi, mười lăm tuổi đã tiếp tay cho dưỡng phụ vận chuyển ma túy, ba năm trước đây dưỡng phụ của hắn mất, hắn bắt đầu tiếp nhận giao dịch, một tay giao tiền một tay giết người."
Dịch Thu Bạch: "Cậu không phải đều tự mình điều tra hết rồi, như thế nào còn về đây hỏi tôi."
"Không chỉ có một người." Tròng đen trong con mắt của Lục Tĩnh Sanh bị ánh chiều tà xuyên qua kính thủy tinh chiếu tới nhuộm thành màu hổ phách xinh đẹp, nàng châm một điếu thuốc, từ từ nói, "Hắn còn có đồng lõa, tôi muốn chính là tung tích đồng lõa của hắn."
Dịch Thu Bạch hỏi: "Cậu... Chẳng lẽ bắt được Lưu Phỉ rồi?"
Lục Tĩnh Sanh dùng khóe mắt nhìn nàng, dáng tươi cười mang theo một chút ác ý làm cho người ta bất an.
Ngoại ô phía nam thành phố F, ngay cạnh B thành, tại một bãi đỗ xe cũ hỏng, được vây quanh bởi bốn bước tường cao, chập choạng tối đã nhìn không quá rõ ràng, nếu như không rõ bố cục bên trong mà mò mẫm đi vào, lập tức có thể rờ tới dây thép gai tích điện trên tường cao, để rồi bị điện giật mà thương tích đầy mình.
Đồng Ấu Ninh từ trong nhà đi tới, điện thoại còn nắm ở trong tay.
Điện thoại vừa cùng Hứa Ảnh Thiên kết nối, liền nói ba câu.
Hứa Ảnh Thiên: "Em đang ở chỗ nào?"
Đồng Ấu Ninh: "Tôi làm xong việc sẽ đi tìm chị."
Hứa Ảnh Thiên: "Được."
Cổ tay Lưu Phỉ bị khóa sắt buộc lại, đầu kia móc tại trên móc của cần cẩu, đôi mắt bị bịt kín, thân thể bị treo lơ lửng. Ba nam nhân vây quanh hắn coi hắn là bao cát, sau khi đánh gãy mấy cái xương sườn, cũng mệt mỏi rồi.
Nghỉ ngơi một lát, rồi lại nhặt lên côn sắt bên cạnh, xoay tròn tiếp tục đánh tới người hắn, thanh âm rất vang, xương cốt Lưu Phỉ cứng rắn, ngay cả miệng cũng không phát ra một thanh âm.
Đồng Ấu Ninh đi tới nói: "Đem bịt mắt tháo xuống."
Hai mắt của Lưu Phỉ được thả ra, ánh đèn pha từ xa chiếu thẳng tới hắn, con mắt chưa kịp thích ứng, nhoáng một cái, trong đầu ô...ô...n...g một tiếng.
"Lột quần hắn."
"Vâng!"
Quần Lưu Phỉ bị giật xuống, mắt Đồng Ấu Ninh nhìn tới giữa hai chân hắn, nói: "Cắt."
"Vâng!"
"Đợi chút!" Lưu Phỉ một mực cắn chặt răng không lên tiếng, lúc này lập tức kêu gọi đầu hàng, "Các ngươi mẹ nó muốn làm gì!"
Đồng Ấu Ninh: "Sáng có đi tới Hoàn Cầu một chuyến, muốn đem Đường tiểu thư tới cùng ngươi làm bạn, đáng tiếc chưa bắt được, chạy trốn thật nhanh. Nói đi, nàng trốn đi đâu rồi."
Lưu Phỉ: "Tôi không biết!"
Mắt Đồng Ấu Ninh nhìn đến cây kéo lớn để ở một bên, đám tay chân lập tức hiểu ý, động tác cầm kéo lên còn rất trầm, hai tay nắm đem cái kéo mở ra, đem mệnh căn tử của Lưu Phỉ kẹp ở giữa.
Lưu Phỉ nóng nảy, quát: "Tôi thật không biết! Tôi chính là lấy tiền làm việc thôi!"
Đồng Ấu Ninh nói: "Động thủ, chờ cái gì."
"Đợi,..., một chút! Tôi, tôi không biết, nhưng tôi biết có người sẽ biết! Có người biết!"
Lưỡi kéo lạnh như băng kẹp chặt gốc rễ mệnh căn của hắn đã rỉ máu, Lưu Phỉ nhìn xuống, khuôn mặt nhỏ nhắn bị dọa tái đi.
Đồng Ấu Ninh cười: "Nói sớm không tốt sao?"
"Tĩnh Sanh." Dịch Thu Bạch khích lệ nàng, "Tôi biết rõ lá gan cậu lớn, chuyện này cậu cũng là người bị hại, nhưng cậu không thể tự mình động thủ. Có chuyện gì giao cho pháp luật giải quyết, cậu không thể làm ra hành động giống như những tên cặn bã kia..."
"Đúng vậy a, nên tha thứ, lui một bước trời cao biển rộng nha." Lục Tĩnh Sanh đem khói nghiền diệt, "Lời này, cậu giữ lại đi nói cùng bạn gái của tôi còn ở tại bệnh viện kìa."
Dịch Thu Bạch như trước chưa từ bỏ ý định: "Tĩnh Sanh, dùng bạo chế bạo không thể giải quyết tất cả vấn đề, cậu không tin tôi sao? Chuyện này giao cho tôi, tôi sẽ..."
"Được rồi, tôi biết rồi, nói đến cùng cậu là cảnh sát, cậu có điểm mấu chốt cùng chính nghĩa của cậu. Nhưng cậu không phải tôi, cậu chưa từng trải qua những gì tôi đã phải trải qua. Tôi từng tin tưởng chính nghĩa, đáng tiếc nó chậm chạp chưa có tới. Tôi đã từng thờ phụng hòa bình, chẳng qua là nó một lần rồi lại một lần làm cho tôi thất vọng. Tôi nói thẳng với cậu, tôi sẽ dùng hết mọi biện pháp lấy mạng họ Đường kia, nếu như cậu muốn ngăn cản tôi, cứ tới thử xem."
Lục Tĩnh Sanh rời đi, Sài Trăn chạy đến cùng tiểu Quý đứng tại cửa lớn Bác Triển đã bị cháy sạch chỉ còn kết cấu, chờ nàng.
Dịch Thu Bạch đứng ở cửa sổ cuối hành lang thật lâu, thẳng đến khi bác sĩ Bạch đến.
"Bạch Tô, sao cô lại tới đây?" Dịch Thu Bạch hỏi.
"Tôi như thế nào không thể tới? Chẳng lẽ các cô phá án còn có thể tách rời khỏi chuyên ngành của tôi?" Bạch Tô hai tay chắp sau lưng, chậm rãi mà đi tới đây.
"Không có, tôi không phải ý này..." Dịch Thu Bạch cảm thấy rất mệt, ấn ấn đầu.
Bạch Tô nhìn điện thoại nàng nắm ở trong tay, nói: "Tôi nghe được đối thoại vừa rồi của cô cùng họ Lục."
"Ai?" Con mắt Dịch Thu Bạch mở to, có chút cảnh giác.
"Yên tâm." Bạch Tô cười, "Tôi sẽ không nói với người khác. Cô hướng về nàng nàng không lĩnh tình, bất quá có một số việc vẫn phải nói rõ."
"Nói rõ? Nói rõ như thế nào? Nàng nói còn nhanh hơn tôi, thống khoái mà mở miệng, tôi đây... Nàng cùng tôi bên nhau lớn lên, làm như vậy, thật phiền phức." Dịch Thu Bạch thở dài, Bạch Tô lại cổ vũ nàng:
"Trong lòng cô có việc, nghẹn lấy không tốt, nên nói rõ ra, gọi nàng lại đi."
"Này... Có một số việc không cần phải nói đâu." Dịch Thu Bạch bị nàng nói có chút không biết làm sao.
"Như thế nào không nghe lời như vậy?" Bạch Tô bụp lên, Dịch Thu Bạch không hiểu mà "Sao?" một tiếng.
Bàn tay Bạch Tô vẫn luôn để sau lưng, lúc này để xuống, trong đôi bao tay trắng cầm một khẩu súng.
"Tôi nói." Bạch Tô áp nòng súng vào đầu của Dịch Thu Bạch, "Cô gọi nàng quay lại."