Khi đó Đường Cảnh Lộ vẫn còn đương nhiệm, vì để đem nàng rút lên cũng xem như phí hết một phen võ công. Điện ảnh mới vỗ tới một nửa Đường Cảnh Lộ liền bị bắt, nội bộ lãnh đạo Hoàn Cầu bị ảnh hưởng khá lớn, với khứu giác "Chính trị" nhạy cảm người đại diện của Lô Mộc Dĩnh lập tức buông tay, đem Lô Mộc Dĩnh đày vào lãnh cung, dò xét đội cũng không có đi mấy lần. Quả nhiên, về sau Tưởng Bối Nam liên thủ với Lục Tĩnh Sanh, tất cả các dự định tương lai của Lô Mộc Dĩnh đều thay đổi người, điện ảnh đã thỏa thuận tốt cũng bị uyển chuyển từ chối. Lô Mộc Dĩnh dù là đầu gỗ cũng có thể nghĩ được chính mình sẽ thành vật hi sinh trong cuộc chiến phe phái lần này, trong lòng thấp thỏm không yên, đều muốn nắm chặt lấy [Ám sát 2] vội tới tự mình rải đường lui.
Toàn bộ quá trình quay điện ảnh hoàn tất, lúc đó nàng mới phát hiện chính mình không nằm trong danh sách tuyên truyền, cho dù là đem một bộ điện ảnh tốt đẹp cắt xén cho nát cũng sẽ không tiếc, tất cả các cảnh quay có quan hệ tới nàng đều bị xóa, giống như là nàng chưa từng vào tổ vậy. Xe riêng bị thu hồi, trợ lý biến mất, một mình đi ra gọi taxi đi về, lúc tới nhà nước mắt đã tèm nhem trôi cả lớp trang điểm.
Đây bất quá chỉ mới là bắt đầu.
Lô Mộc Dĩnh đều muốn gia nhập vào Kim Bài truyền thông, nơi trước kia đã từng hướng nàng duỗi ra cành ô-liu, ai ngờ Kim Bài truyền thông cũng không dám muốn nàng.
"Cô không biết sao? Hoàn Cầu cùng Bác Triển liên hợp đánh tiếng, nói ai dám tiếp nhận cô, liền phong sát người đó. Hiện tại thế lực hai nhà này cơ hồ là đem toàn bộ ngành giải trí đều giữ tại trong lòng bàn tay rồi, nếu muốn bảo trụ bát cơm thì nên thành thành thật thật nghe lời. Thu nhận cô, rồi chế tác Bác Triển cùng viện tuyến Hoàn Cầu liên hợp lại, các nàng một phong giết tới về sau còn có ngày tốt lành sao?"
Sau khi cùng người chế tác của Kim Bài truyền thông tán gẫu qua, Lô Mộc Dĩnh xem như thực sự luống cuống. Nàng trăm phương ngàn kế muốn gặp mặt Lục Tĩnh Sanh, Lục Tĩnh Sanh căn bản không cho nàng cơ hội này.
Lô Mộc Dĩnh mày dạn mặt dày đi tìm Diệp Hiểu Quân.
Nàng biết rõ, Diệp Hiểu Quân là người mềm lòng, nàng cũng không có thực sự đắc tội Lục Tĩnh Sanh, chẳng qua chỉ là phản bội Bác Triển, còn trẻ không hiểu chuyện có lúc hồ đồ mà thôi, hy vọng Lục Tĩnh Sanh có thể tha cho nàng một lần.
"Lục tổng làm được quá tuyệt... Nàng đây là muốn bức tử tôi! Nhà tôi cũng chỉ có một mình tôi kiếm tiền nuôi cả nhà, nếu như công tác cũng không còn... Tôi, tôi coi như còn không bằng chết đi!"
Tan tầm, Diệp Hiểu Quân đang trên đường lái xe vào vị trí, Lô Mộc Dĩnh lăn người một cái đến bên suýt tý nữa là đánh bay nàng. Diệp Hiểu Quân kinh ngạc, một thân mồ hôi lạnh, Lô Mộc Dĩnh nằm ở ngoài của sổ xe nức nở khóc lóc than vãn một hồi lâu. Diệp Hiểu Quân cái gì cũng không nói, chờ bảo an tới đây đem Lô Mộc Dĩnh ngăn lại, thời điểm Diệp Hiểu Quân lái xe đi ra, Lô Mộc Dĩnh hô to:
"Biên kịch Diệp! Tôi biết rõ các người chán ghét tôi! Nhưng tôi có lỗi gì chứ! So với các người tôi chẳng qua chỉ là con sâu con kiến, tôi muốn sinh tồn, muốn kiếm tiền, tôi không hề làm chuyện gì thương thiên hại lý —— tôi chỉ là một con cờ của Đường Cảnh Lộ mà thôi! Chẳng lẽ đáng chết ư!"
Diệp Hiểu Quân về nhà làm tốt cơm chờ Lục Tĩnh Sanh đi công tác về nhà.
Lục Tĩnh Sanh vào cửa trông thấy một bàn đồ ăn nàng thích ăn, tâm tình vô cùng tốt đẹp, lại kề cận Diệp Hiểu Quân không tha.
"Gấu đến rồi!" Lục Tĩnh Sanh bổ nhào về phía trước đem Diệp Hiểu Quân áp đảo tại trên ghế sofa, cắn cổ của nàng.
Diệp Hiểu Quân ngăn cản trán của nàng đem cái đầu không thành thật của nàng cách ra một chút, bất đắc dĩ cười: "Đồ ăn của em trên bàn đấy, ở chỗ này phát điên gì với chị a."
"Mặc kệ." Lục Tĩnh Sanh ôm nàng không buông tay, "Hiểu Quân, trên người chị thơm quá."
"Thật vậy sao, dùng nước hoa em mua đó."
"Hương hoa nhài, rất thích hợp với chị..." Lục Tĩnh Sanh ngẩng đầu, mái tóc dài hơi chút óng ánh tỏa sáng xinh đẹp. Nàng đã đổi màu son mới, loại mới này màu sắc tương đối đậm, đem nụ cười của nàng nổi bật, rất đẹp mắt. Từ trong tú áo, nàng lấy ra một hộp quà, mở ra, là nhẫn kim cương.
"Cái này cũng rất thích hợp với chị."
Diệp Hiểu Quân bị ánh chiếu của kim cương làm chói mắt.
"Chúng ta đã bên nhau lâu như vậy, cũng nên xác định chút danh phận rồi." Nàng nâng lên bàn tay của Diệp Hiểu Quân, vì nàng đeo nhẫn, thật vừa vặn.
Diệp Hiểu Quân nhìn qua nhẫn, hỏi: "Em biết cỡ tay của chị?"
Lục Tĩnh Sanh lắc mông, đem thân thể hai người dán càng thêm gần, môi thiếp tới vành tai của Diệp Hiểu Quân, dán tới gần tới mức để lại cả vết son môi: "Em đã chiêm nghiệm qua nhiều lần..."
Một câu nói này nói được sắc khí, trong nháy mắt Diệp Hiểu Quân liền rõ ràng nàng đang nói cái gì, bất giác mặt nóng lên, cúi đầu cười.
...
Rút cuộc là hai người cùng nhau ngâm mình trong cùng một bồn tắm.
Lục Tĩnh Sanh bận rộn cả ngày, việc này việc kia đều cần nàng xét duyệt qua. Nhưng mà cho dù có bận rộn như nào nàng đều muốn về nhà sớm một chút, trở về nếm qua bữa tối mà Diệp Hiểu Quân vì nàng chuẩn bị, xa hơn nữa là thời gian hai người ngâm mình trong bồn tắm, tất cả mọi mệt mỏi đều bị dòng nước ấm xối qua bay mất, thân thể dễ chịu.
Lục Tĩnh Sanh thuận miệng nhắc tới chuyện hợp tác gần đây với Hoàn Cầu cùng Diệp Hiểu Quân, Diệp Hiểu Quân giống như vô tình đề cập đến chuyện hôm nay Lô Mộc Dĩnh tìm đến nàng.
"Lô Mộc Dĩnh?" Lục Tĩnh Sanh nói, "Chuyện này em thật không biết."
"Không phải em liên thủ với Tưởng Bối Nam phong sát nàng sao?"
"Phong sát nàng?" Lục Tĩnh Sanh liếc mắt, cảm thấy đặc biệt buồn cười, "Nàng tính ra cũng chỉ là cái rễ hành, có đáng để em đưa tay ra tách sao? Đoán chừng là có người nào đó có nhãn lực nghĩ muốn tranh công mà làm đi."
"Đúng vậy..." Diệp Hiểu Quân nói, "Cái loại con sâu con kiến nhỏ bé này, thật sự là không cần làm phiền Lục tổng động thủ."
"Làm sao vậy? Nghe chị nói lời này... Tựa hồ có ẩn ý? Vì Lô Mộc Dĩnh? Đáng giá sao?"
Diệp Hiểu Quân đương nhiên không phải vì Lô Mộc Dĩnh mà trong lòng không thoải mái, cho dù cô biết chuyện này chính là Lục Tĩnh Sanh làm. Kết hợp với thủ đoạn xào nấu vé chiếu phim kia, cô phát hiện Lục Tĩnh Sanh bây giờ, thủ đoạn càng ngày càng tàn nhẫn.
Có chút cảm giác... mặc kệ hậu quả, không cho người khác có đường lui.
Là ảo giác sao?
Có một chuyện, cô vẫn luôn biết rõ, nhưng luôn giữ kín ở trong lòng, không đề cập cùng bất kỳ ai, thậm chí ngay cả chính cô cũng không có đi đối mặt. Chuyện này cô biết được cũng rất bất ngờ, lúc đó có chút không tin, cảm thấy việc này có lẽ còn có ẩn tình nào đó—— dù sao cô cùng Lục Tĩnh Sanh đã cùng trải qua sinh tử. Hoạn nạn đều có thể cùng nhau đi qua, lại có cái gì đáng sợ hơn?
"Em biết không? Cho dù là chúng ta đã cùng nhau trải qua sinh tử, em cũng nên để ý tới cảm nhận của chị một chút."
Hứa Ảnh Thiên quẳng xuống những lời này liền ôm túi rời đi. Đồng Ấu Ninh ngồi ở phía đối diện ngụy trang kín mít tựa như phụ nữ Ấn Độ, không dám lên giọng đuổi theo.
Mặc dù đang ở nhà hàng quen thuộc, người tới chỗ này cũng đa phần là người trong giới, ai bên người không có một chút bát quái, bình thường chuyện của người khác cũng đều mặc kệ, nhưng đây lại là chuyện của nàng cùng Hứa Ảnh Thiên, chuyện này tới giờ vẫn còn nóng hổi, nhiều một chuyện không bằng bớt một chuyện.
Chẳng qua là chuyện đã đi tới bước này, nàng có ngăn cũng không cản được.
[Xích Thố] bấm máy, nàng đi theo đoàn phim, diễn hơn nửa tháng, mỗi ngày đều ngâm mình ở phim trường, thật vất vả có buổi nghỉ ngơi, đạo diễn Daniel làm chủ, tại nhà mình mở tiệc chiêu đãi toàn bộ thành viên trong đoàn. Loại tiệc rượu như này, bình thường Đồng Ấu Ninh luôn luôn không thích đi, đã thấy qua nhiều, loại tình cảnh như này uống được đến cùng khẳng định có khi uống đến quay cuồng. Aileen cũng muốn từ chối, nhưng Daniel kiên quyết kiên trì, cam đoan không cần uống nhiều, Đồng Ấu Ninh mới miễn cưỡng đi.
Đồng Ấu Ninh lăn lộn trong hội này đã nhiều năm nhưng trên cơ bản không có lưu lại cừu nhân, quan hệ cùng người khác cũng tốt, nguyên nhân chủ yếu cũng là từ khuôn mặt đặc biệt của nàng.
Daniel là một người có tham vọng lớn, lần đầu tiên nhìn thấy Đồng Ấu Ninh còn có chút thẹn thùng, qua một thời gian quay diễn cũng quen thuộc hơn, nàng cũng thả lỏng không ít. [Xích Thố] quay diễn thuận lợi, biểu hiện của Đồng Ấu Ninh so với nàng nghĩ còn xuất sắc hơn, một khi vui vẻ, bản thân đã đồng ý cái gì cũng không nhớ rõ, quả nhiên uống quá nhiều.
Đồng Ấu Ninh thấy nàng vơ cả bình rượu, lập tức tránh xa cả trăm mét, thu thập xong đồ đạc dự định rút lui. Daniel thấy nàng đang rời đi, lập tức đi tới bước theo ra ngoài, Đồng Ấu Ninh suýt tý nữa cầm chai nện nàng cũng không có cản lại được. Hai người đi đến ngoài phòng, Daniel chớp nhoáng hôn nàng, khoảnh khắc này ngay lập tức bị đám phóng viên mai phục đã lâu chụp lại, ngày hôm sau lập tức lên mặt báo.
Vì vậy những tin tức cùng hình ảnh "Đồng Ấu Ninh tiếp tục bắn tình, bác sĩ đạo diễn ăn sạch" tiến vào mắt Hứa Ảnh Thiên.
Hứa Ảnh Thiên vừa mới chuyển đến bệnh viện mới lại bị đồng sự truy vấn quan hệ của nàng cùng với Đồng Ấu Ninh, lúc này cuộc chiến giữa mẹ con nàng cũng đang bước vào giai đoạn gay cấn, đúng là tâm phiền ý loạn, lại chứng kiến loại tin tức này, nàng liền trực tiếp đem Đồng Ấu Ninh xách ra dạy bảo một chút.
Đồng Ấu Ninh thật oan oan uổng!
Nếu như nói, trước thời điểm bị Bạch Tô bắt làm con tin, trước lúc hai người hăng hái đẫm máu chiến đấu, thái độ của Hứa Ảnh Thiên đối với nàng còn có hơi chút khách khí, vừa kính lại vừa yêu, tổng cảm thấy bản thân nhỏ hơn chút mà đối xử. Sau lần đó, nàng liền hoàn toàn coi Đồng Ấu Ninh là người một nhà. Thái độ đối với người một nhà cũng thật khác biệt, biểu hiện chủ yếu chính là thể hiện tính tình nóng nảy, tùy lúc có thể lên mặt.
Đồng Ấu Ninh cũng biết nữ nhân đều già mồm, cần dỗ dành, nhưng chuyện nàng sợ nhất cũng chính là dỗ dành.
Hứa Ảnh Thiên lên xe chưa có rời đi, mắng cũng đã mắng, bình tĩnh lại một chút, Đồng Ấu Ninh lập tức có thể lên xe cùng nhau về nhà. Ai ngờ Đồng Ấu Ninh có đi ra, cũng hướng theo phía xe nàng bước tới rồi, bỗng nhiên ngừng lại, không biết nhìn thấy cái gì, đứng hình mà đứng sừng sững ở giữa đường.
"Cô nương này... Nghĩ gì thế!" Hứa Ảnh Thiên quay đầu xe trực tiếp táp vào bên người nàng, cơ hồ là đem nàng túm lên xe.
"Em đây là làm cái gì? Em cùng cái người đạo diễn công khai không hứng thú với nam nhân kia diễn cảnh tối lửa tắt đèn mờ mờ ám ám, tôi nói em đôi câu em liền diễn ra các cảnh thất kinh giữa đường, giống em chút nào sao? Nếu bị xe đụng trúng làm sao bây giờ? Eo bị cắt, bụng bị phá, lại muốn lần nữa cho xe quét tới cho bể bụng sao?"
Thấy Đồng Ấu Ninh không nói chuyện, Hứa Ảnh Thiên giảm giọng nói: "Được rồi, là tôi tính tình có chút lớn, quá nhiều chuyện linh tinh... Công tác của em đặc thù, tôi hiểu. Em cũng hiểu con người tôi... Tôi tin tưởng em cùng đạo diễn kia khẳng định không có gì, nhưng khi tôi nhìn thấy ảnh chụp kia liền bốc hỏa."
Đồng Ấu Ninh đem khăn quàng cổ tháo xuống, ánh mắt vẫn dán tới phía ngoài xe.
"Tôi biết rõ chút tính tình này của mình phải sửa đổi, nhưng em thì sao.... Không thể vì tôi chú ý chút sao? Một chút là tốt rồi."
Hứa Ảnh Thiên cho rằng nàng đang xuất thần, không nghĩ tới nàng mới mở miệng liền thẳng khẳng định: "Không phải, việc này hoàn toàn chính xác lỗi thuộc về em, em nên tại chỗ cự tuyệt nàng, thế nhưng để cho đám phóng viên chụp được, rêu rao rằng em cùng Hứa bác sĩ chia tay. Đừng nói nguyên nhân là gì, cho dù lý do như nào, làm chị không vui chính là em không đúng."
Hứa Ảnh Thiên hít vào một ngụm khí lạnh: "Thật là chua đấy, lôi lời kịch từ đâu về đây?"
Ngoài miệng ghét bỏ, kỳ thật dáng điệu tươi cười đều nhanh treo đến bên tai rồi.
"Bị chị phát hiện? Đã nói em rất giỏi nhớ lời kịch a, đã gặp qua là không quên được, trình độ đều nhanh bắt kịp biên kịch Diệp rồi."
Hứa Ảnh Thiên: "... Cút!"
Sau khi Hứa Ảnh Thiên đưa đi nàng đến phim trường, tự mình lái xe đi làm, Đồng Ấu Ninh nhìn nàng lái xe đi xa, liền gọi điện thoại cho Lục Tĩnh Sanh.
"F*ck!"
Lục Tĩnh Sanh vừa nhận điện thoại, nghe được lời này liền nhíu mày: "Ban ngày ban mặt đấy, nói loại lời này... Cậu nên chuẩn bị chút trà lạnh đi."
"Cậu biết tớ vừa thấy được ai không?"
"Mối tình đầu của cậu, Quan Nguyên sao?"
"... Cậu nha, con mắt chiếu tới đỉnh đầu tớ sao? Làm sao cậu biết!"
"Thật đúng là?" Lục Tĩnh Sanh ngồi thẳng, "Trừ đi nàng còn có ai có thể làm cho cậu phát hỏa như vậy... Tớ theo đó đoán mò chút, thật là đoán đúng?"
Đồng Ấu Ninh mệt mỏi than phiền: "Hôm nay thực đúng dịp, vừa cùng Hứa Ảnh Thiên náo loạn một chút, cậu biết đó, loại sự tình dỗ dành người khác này có thể khiến cho tớ phí nguyên cả ao tế bào não đi, vốn là tâm phiền, kết quả vừa từ nhà hàng đi ra liền nhìn thấy Quan Nguyên rồi... Nàng về nước lúc nào? Như thế nào không ai thông báo tớ một tiếng, để tớ đặt vé máy bay trước, trốn tới đầu kia trái đất a!!"
"Từ sau khi Quan Nguyên cùng cậu chia tay, cũng liền như thể biến mất, bạn bè cũng không ai có liên hệ cùng. Năm đó ồn ào thành như vậy, cẩu huyết đến con cún đều rơi nước mắt tức giận, đoán chừng nàng cũng không có mặt mũi quay lại." Không chỉ có Đồng Ấu Ninh, nhắc tới cái này người Lục Tĩnh Sanh đều có đôi chút sợ hãi, "Không phải tha hương tới già sao? Tại sao trở về rồi..."
Đồng Ấu Ninh nhìn từng ngọn đèn nơi phim trường dần dần sáng lên, mà sau lưng mình cũng lạnh cả người.
"Cảm giác xui xẻo này có hơn mười năm đã không nhận thức qua." Đồng Ấu Ninh cảm thấy toàn bộ gió lạnh trên thế giới này đều thổi tới nàng, "Tráng Tráng, tranh thủ thời gian giúp tớ chuẩn bị thêm vài khung lưu pháo."
Lục Tĩnh Sanh miệng nghiêng một cái: "Để làm gì?"
"Tớ phải phòng thân."