Mục lục
Có Chuyện Muốn Nói Cho Ngươi
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Lục Tĩnh Sanh không muốn làm thành một cái quân chủ ngu ngốc, lời Thịnh Anh nói như cảnh tỉnh, như đinh đập vào đầu nàng, hướng trong trái tim nàng mà tới.

Trong lòng Lục Tĩnh Sanh không nhận thức loại sự tình này, nhưng mơ hồ có chút lo lắng cùng không được tự nhiên.

Đồng Ấu Ninh vừa vặn xuất viện, Lục Tĩnh Sanh hẹn nàng đi ra hóng gió một chút, đi tới quán trà các nàng thường đi nhấm nháp chút trà trưa.

Quán trà nằm trên tầng cao nhất của một tòa cao ốc, cần sớm hẹn trước ba ngày. Chuyện này tiểu Quý đã sớm thay Lục Tĩnh Sanh nghĩ đến, đặt trước một bàn có tầm nhìn phong cảnh thật tốt. Ngày đó B thành thời tiết rất tốt, mây trôi nước chảy, tâm tình Đồng Ấu Ninh cũng rất tốt, tới khi trà bánh được mang lên mới đem video call cùng Kiều Thiệu Luân cắt đứt.

Lục Tĩnh Sanh hiếu kỳ nói: "Cậu cùng Kiều tiểu thư đây là chia tay rồi hay là không có chia tay? Như thế nào cảm giác cảm tình các cậu so với trước kia còn tốt hơn?"

Đồng Ấu Ninh ở bệnh viện mỗi sáng cũng chỉ đi lại trong phòng, vận động quá ít, khuôn mặt đều sưng lên một vòng, vừa ra viện chuyện thứ nhất là đặt lịch lớp tập thể hình: "Đúng vậy a, quan hệ xác thực tốt hơn, từ quan hệ người yêu phức tạp đến quan hệ bằng hữu đơn thuần như thế không được sao?"

Lục Tĩnh Sanh: "Bằng hữu cùng người yêu có thể giống nhau sao?"

Đồng Ấu Ninh: "Không giống, tất nhiên là không giống nhau rồi. Sau khi trở thành bằng hữu về sau các ngươi cũng chỉ hưởng thụ mặt quan hệ tốt đẹp nhất giữa hai người, nghi kỵ, ghen tức, chiến tranh lạnh những gam màu xám trong quan hệ tình yêu này cũng có thể ném ra sau đầu. Lời nói không cần phải đọc hiểu, nàng muốn tới thì tới, mình nghĩ đi thì đi, dễ dàng sao lại không làm."

Bản lĩnh Đồng Ấu Ninh đó là có thể đem hàng lậu nói được thành châm ngôn phổ thế, trước kia lúc nàng nói những thứ này, Lục Tĩnh Sanh không có yêu đương nên cơ bản không có chăm chú nghe, hiện tại để ý nghe xong mới hiểu được nguyên lai hỗn đản này đang tuyên dương chủ nghĩa độc thân, phổ cập cho nàng – người mới trưởng thành từ yêu đương. Lục Tĩnh Sanh bây giờ mới vừa vặn yêu đương đi lên, với tư cách bạn thân không thể nói chút lời dễ nghe.

Lục Tĩnh Sanh không có ý định tiếp tục cùng nàng nói chuyện tình cảm, đem sự tình người bên tài chính Mậu Tường cùng nàng nói. Đồng Ấu Ninh có một ưu điểm, tức giận cái gì cũng không có nghĩa thái độ nàng cũng thế, lúc này biểu lộ lập tức thay đổi rất nghiêm túc:

"Thịnh Anh nói đúng, chuyện này cậu làm không quá thỏa đáng. Cậu cũng biết, cái ngành giải trí này chính là một bãi bùn bẩn, hai chân cậu cũng đều đặt bên trong, còn có thể thế nào nhúng bùn mà không nhiễm? Bây giờ mấy cái hạng mục của cậu đều đang cần đốt tiền, người Mậu Tường là một cái Đại Phật, chính cậu tự mình mời về đến, hầu hạ tốt mới phải lẽ."

Lục Tĩnh Sanh: "Chẳng lẽ tớ thật phải để cho nghệ sĩ công ty đi ngủ cùng mấy gã cổ đông kia? Cho dù là cái giới giải trí này bẩn, cho dù là hai chân tớ đều đen, tớ đây không thể đen." Nàng chỉ chỉ ngực trái chính mình.

Đồng Ấu Ninh cười nói: "Làm sao vậy, trước kia đại lão đập cho tiểu Tráng Tráng đại danh 'Thương nhân không có đạo đức' như thế nào bỗng nhiên có tinh thần trọng nghĩa như vậy rồi? Để cho tớ đoán xem, không phải là sợ Diệp đại biên kịch trong nhà mất hứng a?"

Mỗi khi Đồng Ấu Ninh cười đến đặc biệt giảo hoạt đều có thể đem lớp ngụy trang bên ngoài của Lục Tĩnh Sanh bám lấy sạch sẽ. Lục Tĩnh Sanh uống một ngụm Hồng Trà, không thể không thừa nhận trong nội tâm nàng biết rõ một điều, Diệp Hiểu Quân đối với loại sự tình cùng ngủ này, nhất định là không cách nào chấp nhận.

"Đoán trúng?" Đồng Ấu Ninh giúp nàng châm trà, "Chuyện này rất tốt, cậu hạ quyết định nhanh lên rồi còn triển khai, không có đạo đức hay là gông xiềng biên kịch Diệp ngăn cản cậu, thật đúng là dễ xảy ra phiền phức mà."

Lục Tĩnh Sanh không biết bản thân mình hiện tại có chút nào không giống trước kia, nàng chỉ biết bản thân mình trở nên càng thêm cẩn thận từng li từng tí: "Chẳng lẽ trên đời này thật không có phương pháp vẹn toàn đôi bên?"

Đồng Ấu Ninh nhìn nàng, cử trọng nhược khinh: "Có."

Đồng Ấu Ninh xuất đạo sớm, đã sớm nhìn thấu những thứ đen tối mà lũ khốn khiếp giấu trong óc đang suy nghĩ những gì.

Ngay từ đầu trong cái ngành giải trí này, chuyện lão bản muốn vui đùa một chút nam nữ minh tinh đều rất bình thường. Bọn hắn bình thường có mục tiêu cố định, ai nổi liền muốn chơi. Nếu nói đúng ra, bọn hắn có lẽ cũng không thực ưa thích những minh tinh này, hay tham vọng một đêm kia, bọn hắn muốn chính là dùng minh tinh để chứng minh địa vị của mình, hoặc là một loại ham muốn chinh phục —— cho dù có nổi cũng phải ngoan ngoãn trèo lên trên giường của ta.

Hàng năm đều có người hướng Aileen ra giá, muốn Đồng Ấu Ninh đi cùng ăn cơm hoặc là cùng chơi, về phần ngủ cùng cũng chưa có to mắt mở miệng, đều bị Aileen đánh trở về, sau khi Đồng Ấu Ninh biết thuận tay làm cho người ta xé miệng của hắn.

Nghĩ tại ngành giải trí từng bước một mình gây dựng không dây tới ai, chỉ có thể giống Đồng Ấu Ninh hào phú gia thế như vậy ăn mồi.

Mà đổi thành một số cá nhân cổ đông Mậu Tường này vừa hướng ngành giải trí đầu tư, cái gì cũng đều không quá hiểu, chỉ là nghe tới quy tắc ngầm liền rục rịch muốn ngủ cùng minh tinh nếm thức ăn tươi, kỳ thật bọn hắn cũng chỉ nghĩ ngủ với đối tượng là "Minh tinh" mà thôi. Về phần minh tinh này rút cuộc là ai, bọn hắn đoán chừng thật đúng là không quan tâm.

"Họ Lô nguyện ý còn dễ, nàng đã ba trinh chín mạnh không muốn đi, cậu cũng không thể bức lương như thể kỹ nữ có phải không. Nàng đã không muốn đi, còn nhiều, rất nhiều người muốn đi không được đi. Những người kia, người chế tác khẳng định nhận thức không ít, trong tay Thịnh Anh cũng tuyệt đối có hàng, một chiêu thở ra, người nguyện ý cũng đều sẽ có, đến lúc đó đám cháu trai kia đều có thể thêu hoa mắt. Đến lúc đó cậu mang theo họ Lô cùng đi, coi như làm dáng một chút. Tin tưởng tớ, đám con gái nguyện ý quy tắc ngầm kia từng người đều là biết ăn nói biết dỗ người, làm việc khá tốt. Đến lúc đó họ Lô là nam hay là nữ, đám cổ đông Mậu Tường đoán chừng cũng không có cơ hội để ý."

Đồng Ấu Ninh nói thật là biện pháp tốt.

Lục Tĩnh Sanh đem chuyện này cùng Thịnh Anh và người chế tác nói, Thịnh Anh cảm thán Lục lão bản cuối cùng là thông suốt rồi. Lúc trước còn cảm thấy vô cùng bất đắc dĩ, đụng phải chút ít lão bản còn sót lại tinh thần trọng nghĩa, sự việc đem ra xử lý thật đúng là hoàn toàn mới.

Thịnh Anh: "Không có vấn đề, chuyện này tôi giúp ngài bố trí ổn thỏa. "

Thời gian bữa tiệc định ra, Lục Tĩnh Sanh kêu Thịnh Anh cùng người chế tác, mang theo Lô Mộc Dĩnh cùng với một đám tiểu minh tinh tuổi mười tám đôi mươi, cùng đám cổ đông Mậu Tường cùng nhau ăn cơm.

Thịnh Anh nói với Lô Mộc Dĩnh chính là Lục tổng đưa người đi ăn cơm, mặc đẹp một chút. Lô Mộc Dĩnh nghe xong là Lục Tĩnh Sanh mời, lập tức chuẩn bị váy thấp ngực đi hầu hạ.

Thịnh Anh cảm thấy cô gái này cũng rất có ý tứ, ngôi sao nhỏ tuổi xuất đạo, tuy rằng đã qua mười mấy năm trên cơ bản không có liên quan đến ngành giải trí, giống như người bình thường đến trường đọc sách, thế nhưng cũng không phải không có ánh mắt. Nàng một người không có bối cảnh không có tài nguyên như vậy nếu không thể thông suốt đi ra, còn làm sao có thể lăn lộn trong cái ngành giải trí này.

Cũng may gặp được Lục Tĩnh Sanh loại lão bản này, còn có thể che chở nàng.

Thịnh Anh chợt nhớ tới, đều nói Lục Tĩnh Sanh là đồng tính luyến... Chuyện này là sự thật?

Lô Mộc Dĩnh thật chính xác là không hiểu nhiều về mấy thứ quy tắc ngầm lộn xộn trong ngành giải trí này.

Thời điểm nàng sáu tuổi được người tìm kiếm tài năng phát hiện, xuất đạo là diễn viên chính kịch truyền hình, cực ngon lành một đoạn thời gian, nhưng ba mẹ không cho nàng tiếp tục quay phim, họ cảm thấy một cái cô nương ở bên ngoài xuất đầu lộ diện về sau không ai dám lấy, cứng rắn đem nàng tiếp về trong ổ trở về núi. Thế giới biến hóa nhanh, mạng lưới thông tin phổ biến về sau người nhà Lô Mộc Dĩnh phát hiện nguyên lai làm minh tinh có thể kiếm ra rất nhiều tiền, lúc này mới nhớ tới nữ nhi của mình cũng đã từng làm minh tinh loại chuyện này. Tính toán làm cho nàng lại đi làm minh tinh, nhưng khi nàng lại lần nữa xuất hiện trong tầm mắt mọi người, Lô Mộc Dĩnh đã qua tuổi hai mươi sớm đã không có linh khí năm đó, biến thành một nữ nhân rất bình thường.

Thịnh Anh vẫn là đối với nàng có kỳ vọng nhất định, ít nhất sau khi chỉnh sửa sắc xảo hơn, gương mặt nàng này sẽ làm cho người xem ưa thích.

Chẳng qua là cái tính cách này...

Bác Triển một đoàn người đi vào đại đường hội sở, đám tiểu minh tinh cùng Thịnh Anh đến trễ một chút, mục tiêu sẽ không quá lớn.

Lục Tĩnh Sanh vừa đi vào đại đường đã nhìn thấy một thân ảnh quen thuộc —— Diệp Hiểu Quân ngồi ở bên trong quán uống trà, nhìn thấy Lục Tĩnh Sanh liền hướng nàng vẫy tay. Lục Tĩnh Sanh sửng sốt một chút, tiến lên hỏi:

"Chị tại sao lại ở chỗ này?"

"Thật có lỗi, tôi không có nói trước, tự tiện hỏi tiểu Quý địa điểm các người sẽ mời cơm." Diệp Hiểu Quân cười nói, "Em từ công ty đi vội vàng như vậy, tôi biết rõ em muốn cùng đám người bên Mậu Tường ăn cơm. Lần trước uống rượu, uống quá nhiều sẽ khó chịu, tôi tuy rằng không thể vì Tĩnh Sanh ngăn cản rượu, nhưng có thể nhắc nhở em đừng lại uống quá nhiều".

Ngoài miệng Diệp Hiểu Quân tuy là nói như vậy, nhưng trong lòng còn rất nhiều tầng băn khoăn: Tuy rằng thể lực Lục Tĩnh Sanh bình thường rất mạnh, nhưng cùng đám người Mậu Tường kia nói chuyện làm ăn, lại còn là trên bàn rượu, nàng luôn sợ Lục Tĩnh Sanh phải chịu thiệt thòi. Xuất phát từ nỗi băn khoăn tương tự, Lục Tĩnh Sanh mới không muốn để cho Diệp Hiểu Quân đến. Nhưng hai người đối nhau, luôn có chiếu cố, Diệp Hiểu Quân muốn tận mắt nhìn Lục Tĩnh Sanh mới có thể an tâm chút ít.

Nhưng Lục Tĩnh Sanh có chút thấy nóng mặt.

Hai ngày trước mới ở trước mặt Diệp Hiểu Quân nói khoác không biết ngượng nói người của nàng ai cũng đừng nghĩ đụng, kết quả hôm nay liền dẫn người tới tham gia bữa tiệc... Diệp Hiểu Quân không chừng sẽ nghĩ con người nàng trước mặt một kiểu, sau lưng lại là dạng khác, người hai mặt làm bộ chính nghĩa. Nàng cũng muốn cùng Diệp Hiểu Quân nói về lý luận của Đồng Ấu Ninh, nhưng đã thấy người bên Mậu Tường đi tới.

"Trở về lại nói cho chị." Lục Tĩnh Sanh nói.

Xa xa đấy, Lô Mộc Dĩnh thấy Diệp Hiểu Quân cũng tới, mắc mớ gì đến nàng a nàng dốc sức liều mạng tìm cảm giác tồn tại? Lô Mộc Dĩnh có chút không vui, nhưng nhớ tới bộ dạng Lục Tĩnh Sanh lúc che chở nàng, trong lòng vẫn là có chút đắc ý: Đoán chừng Lục tổng bên người không thể thiếu Diệp Hiểu Quân loại này quấn quít lấy người của nàng, Lục tổng thật đúng là bận rộn. Đêm nay nhân vật chính là tôi có được không? Nàng đến xem náo nhiệt gì. Xem ra đúng như trong lời đồn, họ Diệp để mắt tới thật chặt.

Một đoàn người ngồi trên bàn, vốn Diệp Hiểu Quân ngồi ngồi kế bên Lục Tĩnh Sanh, nhưng người chế tác đã ngồi xuống bên cạnh Lục Tĩnh Sanh, thân ảnh cổ đông Mậu Tường cũng đã đi tới, Diệp Hiểu Quân đành phải thối lui đến một bên.

"Diệp lão sư, ở đây." Tiểu Quý trong góc hướng nàng vẫy tay, chỉ chỉ vị trí bên cạnh mình.

Trông thấy tiểu Quý, Diệp Hiểu Quân có một chút an tâm, ngồi xuống.

"Diệp lão sư đừng lo lắng, chỉ những người này còn chưa đủ cho boss luyện tập đâu." Tiểu Quý cầm đĩa đựng trái cây đặt tới trước mặt Diệp Hiểu Quân.

Lời vừa nói ra, Diệp Hiểu Quân biết Lục Tĩnh Sanh khí lực đại, chẳng lẽ nàng còn có võ công phòng thân?

"Mùa hè năm trước em cùng boss đi phòng tập thể thao tư nhân, giáo viên quyền anh riêng đấy, boss thay đổi trang phục quyền anh lộ ra bụng dưới... Nói cho chị nha, thật! Là! Có! Cơ! Bụng!" Khay trái cây vừa lấy ra, tiểu Quý tự mình ăn trước.

Diệp Hiểu Quân vốn đều muốn phụ họa, lời nói đến bên miệng lại bình tĩnh mà thu trở về.

Chẳng lẽ lại nói nàng đã sớm tận mắt chiêm ngưỡng qua rồi à...

Tiểu Quý hạ giọng, cười hì hì nói: "Diệp lão sư, có cơ hội chị nhất định phải tốt tốt hưởng thụ một chút." Nói xong chớp mắt, ý tứ —— chị hiểu rồi đấy.

Diệp Hiểu Quân: "..."

Nói nhảm tán gẫu một ít, lúc đám người Mậu Tường đem ánh mắt từ khuôn mặt Lô Mộc Dĩnh dời xuống, Thịnh Anh mang theo đội ngũ nữ minh tinh mười tám vào bàn.

Tuy là đội ngũ nữ minh tinh mười tám, cũng là từng cá nhân tuyển chọn qua. Vừa đến đem theo xuân ý khắp nơi, trắng bóng thịt gầy áo quần lên xuống sinh động vô cùng, Diệp Hiểu Quân nghĩ tới tình cảnh đêm nay sẽ có chút ít khoa trương, không nghĩ tới có thể khoa trương thành như vậy.

Kết quả đến cuối cùng, vẫn là rời đi con đường này.

Ánh mắt Diệp Hiểu Quân xuyên qua đám người đối diện cùng cùng Lục Tĩnh Sanh. Lục Tĩnh Sanh chưa từng có bị ai nhìn mà phải hoảng hốt như vậy, rất không có đáy khí đem ánh mắt dời đi.

Đám minh tinh trẻ tuổi vừa tới, bầu không khí hoàn toàn bất đồng, rượu rào rào đến đi. Vốn đều muốn tranh thủ chỗ ngồi bên người Lục Tĩnh Sanh, Lô Mộc Dĩnh lúc này cũng uống không ít, bản thân hướng cổ đông Mậu Tường bên kia gom góp, người ta cũng không yêu phản ứng nàng.

Trong đám người Mậu Tường có một nam nhân không nói chuyện nhiều, cũng không uống nhiều rượu, khí chất ổn trọng, mắt mang mắt kính, tựa hồ là đại cổ đông Mậu Tường. Đám nữ minh tinh có người hướng hắn bò tới, bị hắn yên lặng ngăn.

Cả đám người cũng chỉ có hắn còn nhớ rõ cùng Lục Tĩnh Sanh nói sự tình hạng mục.

Lục Tĩnh Sanh đối với người nam nhân này có chút thiện cảm, ly rượu để qua một bên, những người khác vui chơi oanh oanh yến yến mặc bọn họ, nàng vừa muốn đem kế hoạch đầu tư tới sang năm xác định.

"Lục lão bản —— "

Hai người nói đến một nửa, bỗng nhiên nghe thấy một tiếng quát, Lô Mộc Dĩnh cả khuôn mặt đỏ bừng con mắt xám ngắt trong tay còn tới lui ly rượu, không đầu không đuôi thoáng cái ngồi ở trên đùi Lục Tĩnh Sanh.

Rượu đổ nàng một thân.

"Lục lão bản —— ngài đối với em tốt em đều ghi tạc trong lòng... chị thương em, không cho em đi cùng những nam nhân bẩn kia." Lô Mộc Dĩnh say khướt quay đầu lại mà đối với nàng cười, chóp mũi đều áp vào khuôn mặt Lục Tĩnh Sanh

Tiểu Quý cùng Diệp Hiểu Quân đều sửng sốt, Lô Mộc Dĩnh điên rồi sao?

Lục Tĩnh Sanh mắt nhìn phía trước, như trước cùng Mậu Tường cổ đông đối mặt, bảo trì mỉm cười.

"Cút xuống dưới cho tôi." Từ trong kẽ răng cho đi ra năm chữ, một tiếng này Lục Tĩnh Sanh âm trầm hung ác, giống viên đạn xuyên qua màng nhĩ Lô Mộc Dĩnh, lập tức làm cho nàng thông thấu không ít, bất chấp mồ hôi lạnh phát ra ra bên ngoài, lúng túng từ trên đùi nàng đứng lên.

Đám người Mậu Tường ngồi đối diện méo mó miệng nở nụ cười, người đứng lên rời đi.

Lô Mộc Dĩnh lúc này sẽ xem như triệt để thanh tỉnh.

"Tao... Phi... Cái con này..." Lời thô tục kẹt tại cuống họng miệng Tiểu quý, không dám phun ra bên ngoài. Nàng lo lắng nhìn thoáng qua Diệp Hiểu Quân.

Diệp Hiểu Quân nhìn thấy, nhàn nhạt thu hồi ánh mắt đang đối mặt cùng Lục Tĩnh Sanh, nói với tiểu Quý: "Uống rượu."

"Em?" Tiểu Quý nói, "Em không được, chút nữa còn phải lái xe... A... A... A......"

Diệp Hiểu Quân lưu loát mà đem chén rượu đổ lên trước mặt tiểu Quý, không có phòng bị, tiểu Quý bị tưới một ngụm rượu.

—-Lời tác giả: ta phát hiện mọi người đối với phần diễn của Đồng bạn thân rất máu gà! đến phần nhân vật chính bên này liền...Lục Tĩnh Sanh: Ai, lúc trước nhìn trời nhìn sao đều gọi nhân gia tiểu Tráng Tráng, hiện tại người mới thay người cũ... =^=—

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK