Mục lục
Có Chuyện Muốn Nói Cho Ngươi
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Rút cuộc cũng nói rõ rồi.

Lục Tĩnh Sanh đem những lời này để ở trong lòng thật lâu, Diệp Hiểu Quân biết rõ.

Hồi trước nàng từng đưa ra đề nghị này, lúc ấy vẫn còn cẩn thận từng li từng tí, mang theo dáng tươi cười, sợ Diệp Hiểu Quân mất hứng, kết quả là mất hứng.

Lúc này nàng chém đinh chặt sắt, không có một chút ý định nhượng bộ.

Diệp Hiểu Quân đón ánh mắt kiên định của nàng, lui về sau một bước.

Trong nội tâm bị chặn bởi một khối đá tảng, nàng cố gắng điều chỉnh nhịp thở.

Lục Tĩnh Sanh thấy bộ dạng nàng như này một mực muốn kéo nàng, nàng mãnh liệt vung tay lên đem Lục Tĩnh Sanh bỏ qua.

"Em không tin tôi." Diệp Hiểu Quân nhìn nàng càng lui về phía sau, lùi thêm vài bước sau chạy ra khỏi rừng cây.

Lục Tĩnh Sanh nghĩ gọi lại nàng, thế nhưng lại không mở miệng.

"Tĩnh Sanh!" Đồng Ấu Ninh cùng một đám người tổ kịch xông vào rừng cây, trông thấy Lục Tĩnh Sanh một thân một mình đứng ở chỗ này có chút quỷ dị, "Cậu, cậu không sao đấy chứ?"

Lục Tĩnh Sanh phục hồi tinh thần lại, nhàn nhạt nói một câu: "Không có việc gì."

Nhóm người Tổ kịch chạy tới nên cả đám đang thở hồng hộc, liếc mắt nhìn lẫn nhau, đều là mặt mũi tràn đầy nghi hoặc.

"Biên kịch Diệp đâu?" Đồng Ấu Ninh hỏi nàng.

"Đi rồi."

"Rời đi?"

Lục Tĩnh Sanh ai cũng không nhìn, hướng xe của mình đi vào.

Hứa Ảnh Thiên cùng Đồng Ấu Ninh liếc nhau, phó đạo diễn mặt mũi tràn đầy mồ hôi, nói cùng những người khác: "Tốt rồi tốt rồi, lão bản không có việc gì là được, trở về tiếp theo quay diễn!"

Hứa Ảnh Thiên cùng Đồng Ấu Ninh đi sau cùng, Đồng Ấu Ninh thủy chung không yên lòng, nói với nàng: "Chị giúp tôi trông chừng Tĩnh Sanh, có chuyện gì gọi điện thoại cho tôi."

"Để tôi đi?"

"Như thế nào, không vui?"

"Tôi sợ tôi một khi kích động liền mắng người, không thấy sao, rõ ràng là tình cảnh tiểu tình lữ cãi nhau, tôi lẫn vào làm cái gì."

"Không có cho chị lẫn vào, đi theo chăm sóc một chút, bảo vệ an toàn thân thể cho nhân chứng, ai muốn chị đi mắng chửi người đâu?"

"Được rồi, cô an tâm làm việc."

"Ngoan."

Cũng không có việc gì lớn, Lục Tĩnh Sanh quay về khách sạn, mà Diệp Hiểu Quân thu thập hành lý bản thân không biết đi đâu.

"Hiểu Quân rời đi? Xe cũng lái đi?" Tương Tiểu Phù choáng váng, "Xe kia là tổ kịch hướng công ty địa phương cho mượn đó!"

Lục Tĩnh Sanh nhìn cũng không nhìn nàng: "Muốn bao nhiêu, bồi thường bấy nhiêu."

Tương Tiểu Phù: "..."

Lục Tĩnh Sanh cũng bay mất, Hứa Ảnh Thiên đối Đồng Ấu Ninh báo cáo: "Lục tiểu thư căn bản chưa cho tôi cơ hội cãi nhau."

Đồng Ấu Ninh rất bình tĩnh: "Không có gì, đôi yêu nhau nào không có lúc cãi nhau? Đặc biệt là những đôi vừa mới yêu đương đều rất hay làm, tốt nhất Thiên Nam hải bắc sống xa nhau một phen, mới biết trân quý đối phương."

Lục Tĩnh Sanh rời đi, trời xanh mây trắng cây xanh nơi này cũng chẳng có gì thay đổi, tổ kịch vẫn tiến hành quay hình theo kế hoạch đặt ra từ trước.

Tương Tiểu Phù ngoài ý muốn phát hiện chiếc xe bị Diệp Hiểu Quân lái đi, đã trở về, yên tĩnh mà dừng ở dưới lầu, chìa khóa xe giao cho quản gia, do quản gia chuyển giao lại cho.

"Hắc ——Diệp Hiểu Quân này!"

Diệp Hiểu Quân chưa có rời đi, nàng cố ý đem hành lý lấy đi, vào ở một quán trọ khác.

Lục Tĩnh Sanh cho rằng nàng rời đi, vì vậy rời khỏi, kết thúc hành trình dò xét đoàn phim [Chim di trú]. Thời điểm nàng rời đi, không có bị tổn thương gì.

Báo trước của Bearxxx lại một lần nữa không ứng nghiệm. Cái này là chuyện tốt hay chuyện xấu?

Nó báo trước càng mất đi hiệu lực, Diệp Hiểu Quân lại càng hoảng hốt. Quả cầu tuyết càng lăn càng lớn, đến cuối cùng diễn thành cái dạng gì? Lại sẽ phá hủy cái gì?

Lục Tĩnh Sanh trở lại B thành, đeo kính râm chậm rãi hiện thân đến đại sảnh, nhìn xung quanh, ánh mắt tập trung vào một nữ nhân mặc trang phục công sở.

Nữ nhân kia cũng nhìn thấy nàng, hướng nàng đi tới.

"Thật lâu không gặp, Phong tỷ." Lục Tĩnh Sanh tháo kính râm xuống.

Phong Quân Hân mỉm cười lắc đầu: "Tôi cũng vừa đến."

Từ nơi khí hậu nóng bức nhưng trong lành trở lại B thành, trừ đi cảm giác khô ráo chẳng thấy mát mẻ chút nào.

Nếu đem khu vực quay kia ví như một đại lồng hấp mà nói, mùa hạ B thành tựa như một khối thiết bản nóng bỏng, có thể đem con người đem hơ thành khô.

Phong Quân Hân lái xe tới đón Lục Tĩnh Sanh, trực tiếp đi tới phòng làm việc của Quân Hân.

Aki pha cho hai người hai tách cà phê, sau khi đưa vào thì đóng cửa đi ra ngoài.

Lục Tĩnh Sanh nhấp một hớp cà phê, khổ, không phải vị quen thuộc của nàng. Nếu như là Diệp Hiểu Quân thì nàng sẽ biết cô thích ăn ngọt, cà phê bỏ thêm nhiều đường và sữa.

Phong Quân Hân mở ra Laptop: "Nói một chút coi, Diệp tiểu thư bây giờ là tình huống như thế nào."

——————

Nghe xong lời Lục Tĩnh Sanh nói, Phong Quân Hân trầm tư chốc lát rồi nói: "Nếu thật như lời em nói, tình huống của Diệp tiểu thư khả năng đã vượt qua phạm vi của tâm lý khỏe mạnh, thuộc về phạm trù khoa tâm thần mới có thể giải quyết. Bất quá... Em nói nàng có thể biết trước một ít sự việc kỳ lạ? Phương diện này nói rõ chút coi?"

Lục Tĩnh Sanh nói: "Đã từng có lần, tôi vừa quyết định ngày hôm sau muốn đi thăm một người, nàng bỗng nhiên nhắc nhở tôi phải cẩn thận, tôi cảm thấy phải vô cùng bất an liền hủy bỏ kế hoạch. Ngày hôm sau tại đúng giao lộ và thời điểm tôi hẹn gặp người kia cũng vừa vặn xảy ra tai nạn xe cộ nghiêm trọng, một chết một tổn thương."

"Em cảm thấy là bởi vì Diệp tiểu thư nhắc nhở nên mới tránh thoát được một kiếp?"

Lục Tĩnh Sanh nghiêng nghiêng đầu nhìn nàng.

Phong Quân Hân nói: "Tương tự, tôi kể cho em câu chuyện. Ngày 6 tháng 6 năm 1668, một chiếc ca-nô trên đường đi Đa Phật thì chìm nghỉm, hơn một trăm người trên thuyền chỉ có một người sống sót, người duy nhất sống sót này tên là Williams Hugh. Về sau, vào năm 1768 cũng ngày 6 tháng 6, một chiếc ca-nô khác cũng tại thuỷ vực này chìm nghỉm, cũng chỉ còn một người sống sót, tên người sống sót này là ——Williams Hugh."

Lục Tĩnh Sanh nhíu nhíu mày.

Phong Quân Hân nói tiếp: "Ngày 8 tháng 8 năm 1820, một chiếc du thuyền dã ngoại tại sông Thames bị lật, người duy nhất sống sót cũng tên là Williams Hugh, sau đó ngày 10 tháng 7 năm 1940 một chiếc thuyền đánh cá của Anh bị thủy lôi Đức đánh nổ, chỉ có hai người còn sống, một vị nam tử cùng cháu trai hắn, Em đoán được không, bọn hắn cũng gọi Williams Hugh."

Lục Tĩnh Sanh: "Chị nói ý là..."

Phong Quân Hân: "Đúng vậy, đây đều là trùng hợp. Trong lịch sử loại trùng hợp như này rất nhiều, có một kiện trùng hợp khẳng định em biết rõ, về sự kiện hai vị tổng thống Mỹ gặp chuyện, Lincoln cùng Kennedy. Có lời đồn nói nhân sinh hai vị tổng thống này có rất nhiều chỗ tương tự, ví dụ như thời gian bị giết hại đều là thứ sáu, thư ký của Lincoln gọi là Kennedy, thư ký của Kennedy gọi là Lincoln, mà năm sinh hai tên hung thủ cũng giống nhau,..., chờ đã... Đúng vậy, đây là lời đồn đại, cũng giống như tin tức nhóm thanh thiếu niên trong đại hội nhạc rock tự sát, hay các tiên đoán về tận thế năm 2012 các loại đều không sai biệt lắm, đều không phải là thật, rất nhiều lời đều là cái đánh lừa ánh mắt người khác mà biên tạo nên. Thư ký của Kennedy đúng là có tên gọi Lincoln, nhưng trong danh sách thư ký của Lincoln không có một vị nào gọi là Kennedy đâu, mà năm sinh của hai tên hung thủ cũng chênh lệch một năm. Nhưng mà, cũng cần lưu ý, đều có điểm trùng hợp. Cả hai đều tiến vào Quốc Hội, trúng tuyển tổng thống, năm sinh người kế thừa đều chênh lệch 100 năm. Cũng giống như câu chuyện về Williams Hugh lúc trước, những thứ trùng hợp này nhìn qua có phải có chút dọa người hay không?"

Lục Tĩnh Sanh: "Ý chị nói là, sau khi tôi hủy bỏ kế hoạch, vụ tai nạn xe cộ kia kỳ thật cũng là trùng hợp đáng sợ mà thôi?"

Phong Quân Hân nói: "Tỷ lệ tai nạn xe cộ hàng năm của nước ta đều chiếm cứ vị trí hàng đầu trên thế giới. Bởi vì em vốn định đi chỗ kia, mới có thể vừa vặn trông thấy tin tức đó, lại có thể vừa vặn nghiên cứu đúng khu vực kia, lại vừa vặn phát hiện con đường kia chính là địa phương gần sát nơi em muốn đi." Nàng vừa nói vừa nhấn mạnh hai chữ "Vừa vặn".

Lục Tĩnh Sanh đã trầm mặc.

Phong Quân Hân lại đưa ra đề nghị như trước: Sớm cho kịp chạy chữa.

Lục Tĩnh Sanh hiểu rõ, so với ai khác đều hiểu rõ bốn chữ sớm cho kịp chạy chữa này có tầm quan trọng ra sao, bởi vì nàng đã từng tự mình trải qua.

Tại vài năm Đồng Ấu Ninh ra nước ngoài học kia, Lục Tĩnh Sanh có chút cô đơn, kết giao một bằng hữu mới, là một tiểu cô nương học tập rất tốt. Tiểu cô nương thường xuyên mang đồ ăn ngon đến cho nàng, Lục Tĩnh Sanh mời nàng về nhà chơi, còn chưa có đi qua nhà nàng. Rút cuộc có lần nàng mang theo tổn thương đến lớp, Lục Tĩnh Sanh ép hỏi nàng nàng mới nói ra miệng ——Ba ba nàng không quá bình thường, thương thế kia đều là ba đánh mà thành.

Ba nàng luôn cảm thấy Mẹ nàng thừa dịp lúc hắn đi làm việc tìm nam nhân khác, hai người lại không thể cho ai biết tâm tình, cứ về nhà liền động thủ, ba nói không hợp liền cầm gia hỏa. Có đôi khi đang ăn cơm rất tốt lại không nói một câu, bỗng nhiên đạp bát đũa bắt đầu đánh người. Thời điểm ban đầu cũng không có đáng sợ như vậy, chỉ là tâm tình u buồn lại có chút ít đa nghi, mọi người đều nghĩ rằng tính cách bản thân hắn như thế. Không nghĩ tới mấy năm này thêm trầm trọng hơn, càng ngày càng làm cho người ta sợ hãi.

Lục Tĩnh Sanh khi đó tuổi còn nhỏ, không nghĩ nhiều như vậy, khiến cho cô nương này ở nhà nàng vài ngày, chờ ba mẹ đánh xong hãy trở về.

Nhưng một tuần sau cùng nàng về nhà, phát hiện cả phòng đầy máu, thi thể mẹ bạn nàng bị dán tại phòng bếp, bầm tím, trong vũng máu đấy.

Đó là Lục Tĩnh Sanh bình sinh lần thứ nhất thấy người chết, tới giờ nhớ tới trong lòng còn sợ hãi.

Hung thủ hai tuần sau bị bắt, Lý Ái Lan bởi vì nữ nhi có quan hệ vào chuyện này, khi Lục Trường Tuấn trở về có thảo luận đôi chút, Lục Tĩnh Sanh vụng trộm nghe thấy được:

"Bệnh tâm thần phân liệt, thời điểm giết lão bà xuất hiện ảo giác, trông thấy lão bà cùng nam nhân khác lây nhiễm, sau đó xuất hiện dã tâm xuống tay sát hại."

Lục Trường Tuấn: "Bệnh tâm thần phân liệt... Loại bệnh này nguy hiểm như vậy như thế nào không sớm một chút chữa trị."

Lý Ái Lan: "Nông dân, đâu hiểu những thứ này. Sớm một chút đưa đi trị liệu có thể cứu, tối thiểu sẽ không gây ra án mạng."

...

Về sau tiểu cô nương được bà ngoại nàng đón đi, rời khỏi B thành chẳng biết đi đâu, Lục Tĩnh Sanh ngẫu nhiên sẽ nhớ tới nàng, thời gian dần qua, liền tướng mạo của nàng đều có chút mơ hồ.

Lục Tĩnh Sanh thủy chung nhớ rõ Mẹ mình có nói một câu —— sớm trị còn có thể cứu.

Thế nhưng, Diệp Hiểu Quân thật sự xảy ra vấn đề sao? Tuyệt đối không có nghiêm trọng như vậy, với tư cách là người bên gối Lục Tĩnh Sanh hiểu rõ nàng nhất, trừ đi vài hành vi làm cho người ta không hiểu, thì những lúc khác Diệp Hiểu Quân đều vô cùng bình thường. Nhưng nếu như không có vấn đề, lại làm sao giải thích được những hành vi làm cho người ta không hiểu nổi kia?

Chẳng qua là đi kiểm tra một chút mà thôi, vì sao nàng phản ứng mạnh như vậy?

Lục Tĩnh Sanh nghĩ đến một loại khả năng: Diệp Hiểu Quân biết rõ tình huống của mình, cho nên nàng mới đặc biệt không muốn đi.

Phong Quân Hân đưa đi nàng về nhà, trước khi lên lầu, Phong Quân Hân phân phó nàng: "Tận lực ấm áp, đứng ở trên lập trường Diệp tiểu thư cùng nàng nói chuyện với nhau, không nên đối với nàng hạ định nghĩa, đừng cho nàng cảm nhận được áp lực từ em. Em đã muốn giúp nàng hơn nữa hy vọng nàng có thể khỏe mạnh, vậy em nên dùng điều đấy là điểm xuất phát cho mọi lời nói và hành động của mình, làm cho nàng có cảm giác an toàn."

Lục Tĩnh Sanh "Ân" một tiếng, Phong Quân Hân do dự một chút, hỏi: "Ấu Ninh, em ấy vẫn còn một mình sao?"

Lục Tĩnh Sanh: "Loại sự tình này chính chị đến hỏi nàng tương đối tốt hơn."

Phong Quân Hân cười đến có chút lúng túng: "Em nói rất đúng. Ngủ ngon."

"Ngủ ngon."

Lục Tĩnh Sanh mang theo rương hành lý lên lầu, trong thang máy nàng một mực luôn suy nghĩ mở cửa rồi nên nói câu gì với Diệp Hiểu Quân mới ổn thỏa, luyện tập mấy cái dáng tươi cười ấm áp lại thâm sâu tình cảm, rồi mở cửa.

Trong phòng tối đen.

Lục Tĩnh Sanh đem đèn bật sáng, nhóc mèo Tráng Tráng ở nhà một mình vài ngày nhìn thấy Lục Tĩnh Sanh đặc biệt hưng phấn, mãnh liệt nhào lên, tại bên chân nàng cà xát lung tung.

Rương hành lý đặt dọc tại cửa ra vào, nàng đi vào bên trong nhà, trống rỗng, không có ai.

Diệp Hiểu Quân chưa có trở về.

Liên tiếp ba ngày sau Diệp Hiểu Quân vẫn chưa về nhà, Lục Tĩnh Sanh rút cuộc không kìm nén được gọi điện thoại cho Diệp Hiểu Quân, điện thoại vang lên thật lâu về sau rút cuộc tiếp thông.

"Alo? Boss?"

Lục Tĩnh Sanh nghe thấy thanh âm này: "Tiểu Quý?"

"Đúng vậy a, là em."

"Điện thoại Diệp Hiểu Quân tại sao lại ở chỗ em?"

"À, hai ngày trước Diệp lão sư đến chỗ em, nói chị ấy muốn đi ra ngoài lữ hành chuẩn bị kịch bản mới, bảo em giúp chị ấy bảo quản điện thoại, có dặn em nếu như chị gọi điện thoại đến thì nói cho chị là chị ấy đi công tác, rất an toàn, chị ấy sẽ gửi bưu kiện cho chị."

Thời điểm Tiểu Quý nhận được phần ủy thác này của Diệp Hiểu Quân tự nhiên biết nàng cùng boss lại có gì rồi, nếu không loại lời này như thế nào không tự mình nói? Phát cái tin cũng được mà!

Lục Tĩnh Sanh trực tiếp đem điện thoại cúp.

Tiểu Quý cầm lấy điện thoại bất đắc dĩ, đó nhìn đi! Biết ngay mà!

Hôm nay thế nhưng là ngày mình xuất viện a, tiểu Quý nhìn qua nắng sáng cùng hoa tươi xinh đẹp trong tiểu hoa viên, trong lòng buồn vô cớ: Không ai tới đón tôi thì cũng coi như xong, vì cái gì còn muốn treo điện thoại của tôi... Ai ai ai...

Tiểu Quý đem hành lý chính mình thu dọn lại, đến cửa bệnh viện kêu chiếc xe.

Ngồi trên xe nhưng thật ra có chút hưng phấn, ngày đầu tiên đến nhà mới, thần thái phải sáng láng mới được!

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK