• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Địa điểm quay << Gác Mái >> là ở phía nam, vừa rồi mới quay xong một cảnh trong nước nên Trình Dật lúc này chỉ quấn 1 chiếc khăn tắm trắng ngang eo,tóc còn ươn ướt hỏi người trợ lý đang cầm di động chính mình: "A Thanh có gọi điện thoại cho tôi không?"



"Không có." Trợ lý nói.



Trình Dật không quá ngạc nhiên với câu trả lời này,anh đưa tay cầm lấy điện thoại chính mình trong tay người trợ lí,định ấn gọi cho Tống Thanh Y thì nhìn thấy tin nhắn Tô Đóa: "Tôi nghĩ chúng ta có thể nối duyên đứa nhỏ của tôi cho đứa nhỏ của cậu ngay từ bây giờ là thích hợp nhất,giống như chúng ta,thanh mai trúc mã."



Trình Dật nhìn tin nhắn, không chút để ý trả lời: Quản không được.



Tô Đóa mấy giây sau:???



Trình Dật: Khả năng sẽ có quan hệ máu mủ.



Tô Đóa:!! Tôi cùng anh ấy trong sạch!



Trình Dật: Hả? Tôi có nói là ai sao?



Tô Đóa: Dựa vào, tôi kéo đen anh ấy rồi.



Trình Dật nhìn tin nhắn, cách một lát lại hỏi: Tại sao cậu đột nhiên lại có ý nghĩ hỏi tôi câu này? Chẳng lẽ là cậu và anh hai tôi... Tsk, không thể nói, quả thật nhìn không ra hai người.



Tô Đóa:...



Trình Dật: Không hổ là anh cả, động tác quả thật nhanh hơn tôi nữa.



Tô Đóa:... Không phải! Tôi không có!



Trình Dật: Ồ?



Tô Đóa:... Chính cậu hỏi vợ mình đi.



Trình Dật trả lời mà không cần phải suy nghĩ: Ngay cả khi vợ tôi đang mang thai, cậu cũng không cần phải tính trước giùm tôi? Cậu lấy con từ đâu ra chứ?



Tô Đóa:... Tôi mua của người khác,không được sao.Tôi sẽ có đứa nhỏ riêng tôi thôi,ơ nhưng mà tôi hỏi nhé!Cậu....đừng nói với tôi là ngay cả vợ mình mang thai cũng không biết nha?



Trình Dật:........



...



Dựa vào!



Mở WeChat, nhìn màn hình hiển thị tin nhắn trong nhóm gia đình 99+, @ anh tổng hơn mấy chục lượt, nhìn tin nhắn Bạch Điềm phát ban sáng,anh chưa kịp đọc: Là của chị ba và anh ba.



Trình Dật lúc này bất ngờ nhảy thẳng lên khỏi ghế, chiếc khăn tắm theo động tác của anh nhanh chóng rơi xuống sàn, người trợ lý bên cạnh nhìn cảnh này vô cùng hoảng sợ.



Người trợ lý nhìn Trình Dật đột nhiên bật cười vội vàng lùi lại phía sau nửa bước,nói " Nam... Nam ca, có chuyện gì đó đã xảy ra... Phải không? "



Trình Dật siết chặt di động trong tay, đem màn hình mở ra cho cậu ta nhìn "Nhìn xem! Đây là cái gì?"



Hình ảnh bên trên có chút mơ hồ không rõ,chủ yếu là hình ảnh đen trắng, cậu ngập ngừng trả lời: "C... CT?"



"Không phải." Trình Dật phóng to màn hình chính mình hết cỡ,đưa qua cho cậu một lần nữa"Nhìn kĩ một chút."



Tiểu trợ lý:...



Nó không phải là ảnh chụp CT sao?Sao nhìn nó cậu muốn ngốc luôn rồi,hoàn toàn không nhìn ra cái gì với cái gì.



Trình Dật nhìn cậu ngốc ngốc nhìn chính mình,trực tiếp vênh váo nói: "Đó là con trai của tôi!Nhìn thấy không? Con trai của tôi trông đẹp trai chứ, khẳng định sau này lớn lên 100% là giống tôi rồi."



Tiểu trợ lý:...



Anh ấy có phải điên rồi không??



Trình Dật lại nói tiếp: "Ây,nhìn lại cũng có chút giống vợ tôi mà đúng không?Thật sự quá tốt,quá tốt rồi!"



Tiểu trợ lý:...



Cậu có thể nói gì từ một hình ảnh đen trắng như vậy?



Bất lực.jpg



Trình Dật nhìn ảnh chụp lăn qua lộn lại nhìn mấy chục lần sau đó nhấc điện thoại gọi cho Tống Thanh Y, điện thoại vừa mới được thông qua đã bị anh nhanh chóng cắt đứt, nói lảm nhảm: "Phụ nữ mang thai không thể đụng vào di động, có phóng xạ,đúng,chính là như vậy."



Trở tay gọi cho Bạch Điềm.



Bạch Điềm mấy giây sau liền nhận, giọng cô không thể kìm nén được vì quá phấn khích " Anh ba,em sẽ là dì, ahhhhhh! Thật hạnh phúc!"



"Chị ba đâu?" Trình Dật hỏi với giọng khẽ run run.



Bạch Điềm: "Chị ba đã đi về phòng nghỉ trưa rồi."



"Có ăn cơm trưa chưa?" Trình Dật hỏi.



"Chưa ăn." Bạch Điềm nói: "Lúc này mới hơn mười một giờ, chờ mẹ trở về chúng ta mới cùng nhau ăn. Yên tâm, không làm con trai anh đói đâu."



"Tôi chỉ lo vợ tôi đói thôi,thưa dì út? " Giọng Trình Dật mang theo vài phần ý cười,trêu Bạch Điềm.



Bạch Điềm:...



Là cơm bình thường ăn không ngon sao? Vì cái gì muốn tới đây ăn thức ăn cho chó.



Cùng Trình Dật hàn huyên thêm vài câu,Bạch Điềm đã hứa rất nhiều thông qua điện thoại, tỷ như cô ấy sẽ chăm sóc Tống Thanh Y thật tốt,nói chuyện khiến cho Tống Thanh Y ngày ngày vui vui vẻ vẻ.... nhường Trình Dật an tâm quay tốt trở về.



Trình Dật ở bên kia mỉm cười đáp ứng. Nhưng sau khi cúp điện thoại cùng Bạch Điềm,anh đột nhiên thu di động chính mình đi ra ngoài.



Tiểu trợ lý nhặt khăn tắm rơi trên mặt đất, theo sát ở phía sau hỏi "Nam ca, anh đi đâu vậy?"



"Xin phép về nhà." Trình Dật vừa đi vừa phất tay với người trợ lý phía sau, lúc nói chuyện không hề che lấp được ý cười bên trong.



"Gác mái" không phải là kịch bản của Tống Thanh Y viết ra nhưng nó đã được cô chọn từ trong hòm thư đào tạo người mới của công ty Trình Dật,quan trọng lần này đạo diễn không ai khác đó chính là Tương Đạo.Ông ấy vẫn như trước, đối với từng vai diễn đặc biệt yêu cầu khắc nghiệt,sau khi bắt đầu hợp tác tiến hành quay,Trình Dật nhiều lần cũng ăn không ít khổ cực, mặc dù thế nhưng hai người hợp tác vẫn như trước tương đối khá ưng ý,bởi vì là nam chính nên chung quy khổ cực hơn vai khác một chút, đến sớm nhất và cũng là người rời đi muộn nhất, mệt là thế nhưng anh cái gì cũng đều chưa từng xin phép nghỉ ngày nào.



Trình Dật đi vào bên trong đoàn làm phim, vừa đi vừa gật đầu chào mọi người,may mắn vừa lúc kết thúc cảnh quay buổi sáng, anh vội vàng lại gần đạo diễn Tương Đạo xin phép.



Tương Đạo còn chưa kịp nghỉ ngơi uống nước đã nghe thấy anh xin nghỉ phép,cau mày nói: "Có chuyện gì quan trọng không?Nếu không quan trọng,lùi lại một chút,chúng ta chỉ còn khoảng ít phân đoạn thôi?"



Trình Dật nói: "Tôi nghĩ là chúng ta cũng sẽ không kết thúc nhanh được trong một ngày,tôi cũng chỉ muốn xin ngài trở về nhà khoảng 1 ngày thôi."



Không đợi Tương Đạo nói, Trình Dật cầm điện thoại đưa qua "Ngài xem."



"Đây là cái gì?" Tương Đạo nheo mắt cẩn thận xác định hình ảnh "Ai đã đi đến bệnh viện xin phim thế?"



"Không phải." Trình Dật nóng nảy "Là con trai của tôi."



"Con trai của cậu sao?" Tương Đạo có chút phản ứng không kịp "Cậu khi nào thì có con trai rồi?"



Dừng vài giây, Tương Đạo bỗng nhiên kinh ngạc hỏi: "A Thanh mang thai?"



Trình Dật cười "Đúng vậy,cô ấy mang thai."



"Nên,nên sớm trở về " Tương Đạo vỗ vỗ bờ vai anh " Khi một người phụ nữ mang thai,họ thường hay suy nghĩ vẫn vơ, cậu nên mau trở về trấn an con bé một chút, nha đầu này chắc chắn cũng mong cậu về, cứ an tâm về nhà đi, vai diễn của cậu tôi đẩy lùi về sau một chút,... Một ngày có vẻ không đủ lắm?Thôi, vẫn là ba ngày đi,cậu thay tôi nói với con bé,ăn uống đầy đủ,bình bình an an ở nhà dưỡng thai."



"Vâng,cháu sẽ nói cô ấy như vậy ạ." Trình Dật cười, một bên đáp một bên đặt vé máy bay trở về.



Vào buổi trưa, Trình Dật đã mở hồng bao trực tiếp đặt 700 ly trà sữa và 700 phần điểm tâm ngọt cho mọi người trong đoàn cùng các công tác nhân viên bên ngoài.



Các nhân viên đều mỉm cười nhìn Trình Dật hỏi anh vì sao lại vui vẻ như vậy? Anh mỉm cười ngây ngô sờ sờ gáy chính mình: "Tôi sắp lên chức bố rồi!Nên bản thân muốn cùng mọi người chia sẻ niềm vui một chút "



Mọi người dồn dập thay nhau chúc mừng anh.



Trình Dật mỉm cười nhìn mọi người bên trong đoàn ồn ào nói cười, đặc biệt vô cùng vui vẻ.



****



Trên đường ra tới sân bay,Trình Dật đã phát wechat tổng cộng mười mấy hồng bao vào nhóm.



Ngụy Gia:??? Anh nhặt tiền sao?



Từ Trường Trạch: Trực giác bảo em rằng sẽ có nguy hiểm,em không nên nhận tờ hồng bao này.



Tô Giang: Nhận thành công.



Trình Dật nhìn màn hình: Nhận trước đã rồi nói!!



Hai phút sau, hồng bao mau chóng nhận đủ.



Ngụy Gia: Hôm nay xảy ra chuyện gì tốt thế. /khó hiểu.jpg



Từ Trường Trạch: Được giải ảnh đế sao?/vui vẻ.jpg



Tô Giang: Sát thanh sao???



Trình Dật: NO.



Ấn xuống phần ghi âm giọng nói,âm thanh lười biếng,giọng điệu mang theo vài phần vênh váo "Tôi sắp có con trai."



Ngụy Gia & Từ Trường Trạch & Tô Giang:???



Trình Dật: Cẩu độc thân như các cậu không hiểu được thế nào là sung sướng đâu.



Mọi người:...



-



*****



Bởi vì ban sáng Trình Dật đã bắt chuyến bay gần nhất trở về thành Bắc nên khi về đến nơi,nhìn bên ngoài cũng không muộn lắm.



Cuối tháng mười một,thành Bắc vừa xuống đợt tuyết thứ đầu tiên, trên đường tuyết đọng còn chưa tan, những cơn gió thổi nhẹ đám tuyết bay trên đường.



Trình Dật đã hơn một tháng không trở về nơi này,tổng cảm thấy thiếu chút nữa anh gần như quên mất thời tiết ở thành Bắc như thế nào,cơ thể anh gần như rét run khi vừa ra khỏi đại sảnh sân bây,nhìn đồng hồ,cũng không sai biệt lắm có lẽ Tô Giang hẳn đã gần tới, cầm di động chính mình ấn gọi Tô Giang.



"Tới, xuất hiện đi." Tô Giang nhàn nhạt nói qua di động.



Nhìn xe Tô Giang đậu bên ngoài, Trình Dật nhanh chóng đi qua mở cửa,nhìn người kế bên Tô Giang,anh hơi có chút kinh ngạc.



Đó là một cô gái trông khoảng 17 hoặc 18 tuổi, trên mặt có rất nhiều dấu móng tay cào qua, khóe miệng máu ứ đọng thành một màu tím đen. Nhìn qua, thoại giống như vừa mới trải qua một trận đánh nhau kịch liệt, Trình Dật nhìn cô không nói một lời, Lê Đông cảm thấy có chút quẫn bách nhìn Tô Giang.



Tô Giang lạnh lùng nói: "Ngồi phía sau đi."



Lê Đông chậm rãi mở dây an toàn định rời đi thì bị Tô Giang kéo cả người lại, tay cậu theo đó nhanh chóng thu hồi.



"Không phải em." Tô Giang nói.



Trình Dật ở bên ngoài,dường như đã hiểu,đi vào ghế sau phát tin tức trong nhóm.



- Chuyện gì xảy ra? Giang Giang có bạn gái mới?



Ngụy Gia:???



Từ Trường Trạch: Không có nghe nói.



Cách một lát, Từ Trường Trạch nói: Nửa tháng trước,Tang Nhân có tới công ty tìm cậu ta.



Trình Dật: Giang Giang có thái độ gì không?



Ngụy Gia: Chết tiệt? Cô ta còn mặt mũi đến tìm Giang Giang sao? Tại sao tôi không gặp cô ta chứ, tôi mà thấy được cô ta khẳng định mắng đến mẹ cô ta đều không nhận ra cô ta.



Từ Trường Trạch: Lúc đó,Giang Giang theo Tang Nhân ra ngoài.



Ngụy Gia: Qua đêm sao?



Từ Trường Trạch: Không.



"Đây là em gái của em." Tô Giang vừa quay tay lái vừa nói "Lê Đông."



Lê Đông quay đầu nhìn Trình Dật ở phía sau,gật đầu chào.



Tô Giang phát giọng nói qua wechat: "Thu hồi cái ý nghĩ bẩn thỉu của các người đi."



Trình Dật:...



Nhìn Lê Đông gật đầu chào, phát trong nhóm: Xác nhận, em gái họ hàng cực kì xa.



Tô Giang nhìn Lê Đông lặng thinh bên cạnh,qua kính chiếu hậu cậu nhìn Trình Dật ở phía sau nói "Chừng nào thì tổ chức hôn lễ?"



"Đợi tôi quay xong « Gác mái »." Im lặng vài giây,Trình Dật lại nói: "A Thanh hiện tại đã mang thai mấy tháng rồi, nếu cứ tiếp tục kéo dài thêm mấy tháng khẳng định lúc đó cô ấy mặc áo cưới không quá xinh đẹp."



Tô Giang hiếm khi trêu chọc được Trình Dật,vội nói "Sao anh không đợi đứa nhỏ sinh ra rồi hãy tổ chức?Có thể cho đứa nhỏ làm hoa đồng trong đám cưới hai người."



Trình Dật cười cười "Tôi định cùng cô ấy, mỗi năm kết hôn một lần, có đứa nhỏ hay không cũng không vấn đề"



Tô Giang lái xe một đường đưa Trình Dật an toàn đến trước cửa biệt thự Bạch gia,không nói hai lời chuẩn bị rời đi.



Trình Dật hỏi: "Không đi vào nhà ngồi một chút sao?"



Tô Giang lắc đầu, mắt nhìn Lê Đông nâng càm "Phải mang con bé tới bệnh viện một chuyến."



Trình Dật nhìn Lê Đông bên cạnh Tô Giang nhịn không được hỏi "Như thế nào lại như vậy?"



"Ở trường học cùng bạn học đánh nhau." Tô Giang cười giễu cợt "Bị người ta đả thương khắp người, quả thật hơi có chút tiền đồ."



Trình Dật không nói chuyện,nhấc điện thoại gọi cho Tô Đóa,an bài thỏa đáng sau mới kêu Tô Giang nhanh chóng đi qua đó.



Lê Đông nhìn Trình Dật gật đầu "Cám ơn anh."



Trình Dật quay người đi vào nhà,hỏi Bạch Điềm đang chơi di động chính mình ở phòng khách: "Chị ba đâu?"



Bạch Điềm nói: " Sau khi ăn cơm xong, chị ba nói có chút buồn ngủ nên đã tự mình quay về phòng ngủ rồi,hiện tại ngủ cũng được khoảng hơn nửa tiếng"



Trình Dật nghe Bạch Điềm nói xong,vội vàng nhấc chân lên lầu.



Nhón chân đi đến bên giường, tay vừa định chạm Tống Thanh Y, đã bị cô quay người cầm lấy tay mình,cô mỉm cười nhìn anh,giống như là sớm có âm mưu từ trước.



"Lúc nào thì tỉnh?"Trình Dật mỉm cười ôn nhu xoa xoa đầu cô.



"Lúc anh vừa mở cửa đi vào." Tống Thanh Y xê dịch qua một bên "Đi lên."



"Mới từ bên ngoài về,trên người còn chút hơi lạnh." Trình Dật thấp giọng nói,tiện thể kéo chăn cao lên một chút cho cô "Không muốn mang lạnh cho em."



"Bởi vì em biết anh lạnh nên mới để cho anh đi lên." Tống Thanh Y nói.



Trình Dật do dự.



Tống Thanh Y dưới ánh đèn,mềm mại thỏ thẻ: "Mau lên đây đi,em muốn ôm ôm anh"

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK