• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Trần Hạo theo ba mẹ về lại Thành Bắc, Bà nội cũng thường xuyên gọi điện thoại cho Tống Thanh Y, chỉ là đơn giản hỏi thăm, mỗi lần cùng bà nội gọi điện thoại lúc đó Tống Thanh Y đều nghĩ, bọn họ giấu bà cũng thật tốt, vậy mà có thể giấu ngày qua ngày.



Không biết Trần Hạo đã nói gì với Trần Đạc, Trần Đạc thật sự không có đến gây sự với Trình Dật.



Sau đó giống như mọi chuyện chưa từng xảy ra,hết thảy đều trở về bình thường.



Ngụy Gia cùng Từ Trường Trạch tham gia « diễn viên dự bị », trước mắt luôn luôn bận rộn.



Tống Thanh Y được Trình Dật chăm sóc ăn uống đầy đủ, dạ dày không còn quặn đau.



Cô mỗi ngày cười càng ngày càng nhiều, trong tổ kịch thường thường sẽ nhìn Trình Dật.



Trình Dật còn một phân diễn cuối cùng, trong kịch bản anh cùng một nữ diễn viên có cảnh hôn.



Tống Thanh Y quên mất chuyện này, đợi đến ngày hôm sau nhìn kịch bản mới nhớ tới, cho nên Hà Đào bên này sửa chữa kịch bản, Tống Thanh Y địa vị tối cao cùng tổ biên kịch, ở trong này nghe.



Lúc này lại đang thảo luận, Tống Thanh Y nhìn cô ấy vài lần.



Cô ấy tên là Tống Kỳ.



Cùng họ với cô,Tống Kỳ hướng bên cạnh Hà đào ngồi xuống, cầm kịch bản rất nghiêm túc thảo luận, "Chị Hà, em cảm thấy cảnh này có thể đổi một chút được không?"



"Vậy em cảm thấy sửa như thế nào?" Hà Đào nhàn nhạt hỏi.



Tống Kỳ nói "Cuối cùng, Trình Dật nhanh chóng chạy tới ôm lấy em, sau đó em đứng cùng anh ấy hôn nhau, sau đó em chắn đạn cho anh ấy,cuối cùng là em chết."



Hà Đào ánh mắt như có như không nhìn về phía Tống Thanh Y, không nói chuyện.



Tống Kỳ lại hỏi "Đạo diễn, nếu không như vậy đi,em chắn đạn cho Trình Dật, sau đó anh ấy hôn em tiễn biệt. Chị cảm thấy thế nào?"



Hà Đào quay đầu hỏi Tống Thanh Y, "Tống biên, cô cảm thấy thế nào?"



Tống Thanh Y cúi đầu nhìn kịch bản, không lên tiếng nói: "Không được."



"Tại sao vậy ạ?" Tống Kỳ khó hiểu, "Như vậy không phải rất có kịch tính sao?"



Tống Thanh Y nhìn cây bút trong tay, ở trên kịch bản vẽ ra một tuyến dài " Không phù hợp, giai đoạn trước hình tượng của em đều là đối với nam phụ khinh thường, đối với anh ta luôn có tâm tư lợi dụng, em từ đầu đến cuối yêu chỉ có nam chính, không có khả năng sẽ phản bội tình yêu đó, nếu muốn đổi thì ngay từ đầu nên nói,hiện tại quá muộn."



"Vậy..." Tống Kỳ nghĩ ngợi "Chị định sửa như thế nào?"



Tống Thanh Y ngẩng đầu nhìn cô, kiên định nói: "Không thay đổi."



Tống Kỳ nhíu mày, "Như vậy sao được?"



"Như thế nào không được?"



Tống Kỳ ấp úng không nói nên lời.



Cô còn tính toán mượn cảnh cuối cùng hôn Trình Dật.



Coi như không cua được, trộm hôn một cái cũng tốt.



Trình Dật nhỏ hơn cô ba tuổi, cười rộ lên cũng dễ nhìn, mỗi ngày cùng cô diễn, quả thực mê người chết được, cô đã sớm động lòng, chỉ là anh ta quá khó tiếp cận.



Cũng không biết là do không chấp nhận tuổi tác với cô hay gì khác, mỗi lần nhắn WeChat đều không trả lời cô.



Đêm khuya định trêu chọc anh vài câu, cuối cùng vậy mà anh lại kéo đen cô.



Cô không nguyện ý như vậy mà từ bỏ, tốt xấu cô ở trong giới lăn lộn 5 năm, tuy rằng không gặp may, nhưng dầu gì cũng có chút tài nguyên, kinh nghiệm diễn xuất cũng phong phú, ở cùng với cô anh cũng sẽ không thiệt thòi.



Tống Kỳ muốn mượn cảnh hôn hôm nay, trước mặt mọi người trêu chọc anh, khiến anh vĩnh viễn nhớ kỹ cô.



Tống Thanh Y chỉ nhàn nhạt liếc cô một chút, lập tức liền nhìn thấu tâm tư của cô.



Có lẽ là giác quan thứ sáu.



Nhìn bộ dáng của Tống Kỳ, trong lòng Tống Thanh Y rất không thoải mái.



Im lặng một hồi, cô thản nhiên nói: "Nguyên bản tốt nhất."



Nguyên bản là nữ phụ sau khi trúng đạn, nam phụ đuổi tới, cảm thấy hối hận, nữ phụ tỉnh lại cùng anh cười một cái, nói anh sao có thể ngốc như vậy, lúc sau nhắm hai mắt lại.



Nam phụ nhẹ chạm lên môi cô.



Lúc sau sẽ kéo xa màn ảnh, kỳ thật chạm hay không chạm đều không thấy quá rõ.



Chủ yếu là thần sắc Trình Dật, đây là nghiệm kỹ xảo biểu diễn màn ảnh, đặc tả ống kính bên dưới, mỗi một cái biểu tình, mỗi một phần tình cảm nhất định phải làm tốt nhất, để người xem có thể cảm nhận được hết cảm xúc nhân vật.



Tống Thanh Y lúc trước viết ra một màn này thì có cẩn thận xem kĩ qua vài lần, cô có thể tưởng tượng ra nhân vật, độ sâu đậm tình cảm đều ở trạng thái tốt nhất.



Hà Đào cũng biết, chờ Tống Thanh Y nói ra, cô cũng gật gật đầu, "Tôi cũng cho là như vậy."



Tống Kỳ không nói ra lời, cô quả thật không có lý do tốt hơn, muốn nói gì cãi lại, Hà Đào đã hô Trình Dật, "Tiểu Trình, lại đây xem một chút."



Trình Dật đang ở bên kia cùng Lâm Dục đánh thử một chút, nghe vậy lên tiếng, "Được"



Sau đó một đường chạy lại đây, Hà Đào hỏi anh "Đối với phân đoạn cuối, cậu có ý kiến gì không?"



"Cứ dựa theo trên kịch bản mà diễn." Trình Dật nói: "Trên kịch bản đã viết như vậy,đổi nữa tất nhiên cũng sẽ không có hiệu quả tốt hơn. Làm sao? Cảnh này có vấn đề?"



Hà Đào nhìn Tống Kỳ một chút, "Không có, chỉ hỏi cậu một chút về cảnh hôn."



Hà Đào lúc nói chuyện ánh mắt còn đảo qua Tống Thanh Y, Tống Thanh Y quay mặt đi.



Cảnh hôn thì cảnh hôn.



Nhìn cô làm gì?



Trong kịch bản viết cảnh hôn cũng không phải cô muốn, đó không phải là tình tiết cần thiết sao?



Nếu lúc trước cô quen biết Trình Dật thì chắc chắn cô sẽ không đem cảnh này viết vào.Nhìn cô làm cái gì chứ!



Trình Dật cười khẽ, "Không sao đâu?"



Hà Đào nói: "Không có yêu cầu gì nghiêm khắc, chỉ cần cậu có chút cảm giác đau thương tột cùng sẽ diễn tốt cảnh cuối"



Trình Dật gật đầu cười nói: "Vậy thì nghe chị Hà."



Tống Kỳ diễn với Trình Dật 1 cảnh hai lần.



Từ lời kịch đến động tác đều làm qua hai lần, Tống Thanh Y đều nhìn xem.



Đến khi diễn lần ba, Tống Thanh Y vẫn là nhịn không được đứng dậy ra đi ngoài.



Buổi chiều chụp ảnh, Tống Thanh Y không đi, cô ở trong khách sạn bắt đầu viết tiếp phần kịch bản mới cô đã bỏ dở mấy tuần nay.



Cô nghĩ nên mau chóng viết xong.



Nhưng khi đặt tay ở trên bàn phím, qua hai giờ cũng không gõ được mấy trăm chữ, viết vài chữ thì thất thần, trong lòng cảm thấy bất an.



Rất phiền muộn.



Cô từ trong ngăn kéo lấy một viên kẹo, bóc vỏ đút bên miệng, đi đến cửa sổ.



Tống Thanh Y ở trong phòng không ngừng phí hoài thời gian, nằm ở trên giường, sau lại ra ghế ngồi, cũng tìm không thấy tư thế nào thoải mái.



Cô mở di động ra nhắn cho Hà Đào: Bọn họ chụp xong chưa?



Hà Đào hồi: Đang chụp.



Tống Thanh Y:...



Hà Đào: Gửi cho em một video?



Tống Thanh Y đang muốn trả lời không cần, Hà Đào liền gửi video qua.



Tống Thanh Y nghĩ: Không cần cũng không sao.



Nhưng cô vẫn mở video.



Trường quay lộn xộn, phục trang, người mang đạo cụ đi tới đi lui, Trình Dật đang cùng Tống Kỳ diễn phân đoạn cuối cùng, lần này thần thái động tác rõ ràng hơn, Trình Dật tay đặt bả vai Tống Kỳ, sau đó chậm rãi cúi xuống.



Video dừng.



Cách một phút, Hà Đào lại phát thêm video.



Tống Thanh Y im lặng.



Hà Đào: Cho em sự bất ngờ.



Tống Thanh Y nhìn video,quyết định mở ra.



Trong video Tống Kỳ đang chủ động đưa môi đỏ mọng, Trình Dật vừa cúi đầu, cô liền hướng môi lên trên, người sáng suốt sẽ thấy Trình Dật trên tay dùng sức lực, giữ bờ vai cô, làm cô không thể đưa lên nữa.



Mà Trình Dật gần chạm môi Tống Kỳ thì ngừng.



Không có đụng tới, ở giữa có một khe hở.



Tống Kỳ lại đến gần, Trình Dật trực tiếp ngẩng đầu lên.



Anh lắc lắc cánh tay mình, tay phải vuốt ve ngón áp út, chỗ đó chẳng biết lúc nào có thêm một chiếc nhẫn, anh khóe môi khẽ nhếch, mang theo vài phần nhu tình, "Chị Kỳ nên tự trọng.Em đã kết hôn."



Trong video truyền ra tiếng kinh hô.



Sau đó dừng.



Hà Đào: Sao?



Tống Thanh Y: Anh ấy hồ nháo.



Hà Đào: So với Trần Đạc đáng tin hơn.



Tống Thanh Y:...



**



Tống Thanh Y buổi chiều đi một chuyến đến siêu thị, cô đột nhiên muốn ăn sủi cảo, vì thế liền đi mua nguyên vật liệu.



Nhưng mua về liền khó xử, cô không biết làm, vì thế gọi điện thoại cho ông nội, nhờ ông chỉ dạy cho cô.



Ông nội từng bước nói cho cô biết, nhưng Tống Thanh Y làm thật sự không xong, mặt cũng không tốt, đồ ăn cắt không được, đành phải bỏ hết trong phòng bếp, buổi tối đi ra bên ngoài ăn.



Cô hỏi thăm ông nội vài câu, gần đây như thế nào, tiền còn đủ hay không, có mua sữa bồi bổ,.... ông nội nghe cô hỏi mà thấy phiền liên tục nhắc cô đừng lo cho ông.



Lúc sau ông nội bỗng nhiên nói: "Ngày mai Bà nội Trần Đạc sinh nhật, con có trở về không?"



Tống Thanh Y ra vẻ khó xử "Không được, bên này kịch bản của con đã gần xong, con phải chờ bên này chấm dứt mới trở về được."



"Qùa con cũng đã mua, ngày mai sẽ chuyển phát nhanh đến nhà Bà Nội."



Ông nội cười nhạt, "Sống đến tuổi nầy rồi, còn để ý quà cáp làm gì. Bà nội Trần Đạc, rất thích có cháu gái, ba mẹ Trần Đạc cũng muốn có con gái nên kế hoạch sinh thêm một đứa con, nào biết, kết quả lại thêm một cháu trai nên từ nhỏ bà ấy rất thương con."



"Con biết." Tống Thanh Y nói, "Con không phải là không quay về, nếu có thể sẽ khẳng định trở về."



Ông nội cười nhạo, "Năm nào con cũng đi công tác?Cũng bận rộn nhưng không phải cũng tranh thủ trở về sao, thôi được rồi,nhiều năm con cùng bà trải qua biết bao cái sinh nhật như vậy, ông nghĩ bà cũng sẽ không để ý năm nay, công tác của con quan trọng hơn."



"Ông nội." Tống Thanh Y gọi "Con không phải cố ý không quay về."



Bà nội cùng ông nội sinh nhật cách nửa năm, nhưng cô hàng năm đều nhớ rất rõ ràng. Mỗi khi đến sinh nhật, Tống Thanh Y sẽ sớm an bày xong công việc, để trở về.



Có một năm cô thật sự rất bận, hơn nữa đoàn phim ra nước ngoài lấy cảnh, đợi đến khi trước sinh nhật bà nội một ngày liền nhận được điện thoại ông nội nhắc nhở, cô vội vàng nói đạo diễn xin nghỉ, suốt đêm đi về.



Hiện tại cô không muốn đối mặt với bà nội, cô sợ chính mình không nhịn được, đành phải lựa chọn không quay về.



Thật lâu sau, ông nội rốt cuộc mở miệng, "Con cùng Trần Đạc rốt cuộc là xảy ra chuyện gì?"



Tống Thanh Y nói: "Có thể có chuyện gì xảy ra chứ, như vậy đi. Con đang rất bận rộn,có gì sẽ nói sau với ông,con cúp máy đây ạ."



Ông nội hừ lạnh một tiếng, trực tiếp cúp điện thoại.



Tống Thanh Y cũng gọi cho Bà nội, chỉ là không nói nhiều, giả bộ bản thân mình thật sự bận rộn đến mức không thể phân thân ra được, cuối cùng vội vàng cúp điện thoại.



Cô ngồi phịch ở trên sô pha.



Nói dối, thật không phải là chuyện dễ dàng gì.



**



Hôm sinh nhật Bà nội,trong nhà đã đầy đủ mọi người, Trần Đạc Trần Hạo đều ở đây, Thượng Nghiên cũng tới, còn có mấy ông bạn già.



Bà nội ngồi trên sô pha, bên người đều là mấy cái ông bạn già, Thượng Nghiên vội vàng bưng nước hoa quả lên.



Bảo mẫu Trần gia sáng sớm đã nấu cơm, lúc dùng xong bữa cơm, tất cả mọi người đều ngồi ở một bên trò chuyện.



Có ông nội Tống Thanh Y đến, trong phòng lập tức náo nhiệt lên.



Mọi người cùng trò chuyện, giống như trở về con hẻm ngày xưa, mỗi buổi chiều, tất cả mọi người sẽ ngồi ở đầu ngõ dưới cây liễu uống trà trò chuyện,cả ngày đều vui vẻ thuận hòa, ánh chiều tà ngả về tây, mới rời đi.



Ai cũng chuyện trò vui vẻ,ông nội Tống cũng không xen vào, chỉ ngồi một bên.



Ông nội Tống hơi mệt mỏi,muốn đi vệ sinh.



Ông vừa đi ngang qua vô tình nghe thấy tên A Thanh, lập tức dừng bước.



Ông là ông nội của Tống Thanh Y, tự nhiên muốn nghe nhiều chuyện cháu gái mình.



Cửa không đóng, người bên trong nói chuyện bên ngoài đều nghe được rõ ràng.



Một giọng nữ hỏi, "Bên ngoài cô gái tên Thượng Nghiên là bạn gái A Đạc? Người này đẹp gái? A Đạc không phải ở cùng A Thanh sao."



"Tốt cái gì." Sau đó ông lại nghe người khác nói: "Cô gần đây đều không xem tin tức sao? Thật đúng là......"



"Thế này là như thế nào?" Một người khác hỏi, " Hèn chi hôm nay lão Tống đến tôi tìm khắp nơi cũng không thấy nha đầu kia "



Thì ra Trương thái thái cùng Vương thái thái còn có Bạch thái thái đang nói chuyện.



"Nếu tôi là nha đầu kia, đừng nói là đến đây, tôi cũng chẳng cần tặng quà cho bọn họ!" Vương thái thái nghẹn một bụng nói "Nếu không phải Quyên Quyên trên người còn có bệnh, chịu không nổi kích thích, tôi thật muốn trước mặt bà ấy chửi A Đạc, hai người bọn họ là chúng ta nhìn lớn lên, Tống nha đầu đối với A Đạc có bao nhiêu là tốt, có cái gì tốt đều mang cho cậu ta, lúc ấy nếu không phải Tống nha đầu viết ra kịch bản cho cậu ta diễn,có lẽ cậu ta sẽ không được nổi tiếng như bây giờ."



"Ai nha, bà nói trọng điểm đi." Bà Trương nói, "Tôi chả hiểu gì cả."



Vương thái thái hừ lạnh " A Đạc tiểu tử này, hiện tại nổi danh, bà có nhìn thấy cô gái ban nãy lấy hoa quả cho chúng ta không? Đó là bạn gái A Đạc đó. Trước mặt Quyên Quyên nói mình là bạn bè, thật ra đã sớm công khai, trên tin tức còn viết rất nhiều lần."



"Thế nào? Hai người chia tay?" Bạch thái thái hỏi.



Vương thái thái nói"Nếu thật sự là chia tay ngược lại còn tốt. Vài tháng trước, trên mạng nói A Đạc tiểu tử kia bên ngoài ở cùng một chỗ với cô gái kia, còn nói Tống nha đầu là tiểu tam, bọn họ nói như vậy bà có tin không? Hai đứa nó đều là chúng ta nhìn lớn lên, hàng năm sinh nhật Quyên Quyên, hai người đều tốt, Tống nha đầu một lòng một dạ ở trên người nó, có thể chia tay sao? Còn không phải do Trần Đạc tiểu tử kia thay lòng đổi dạ,quên tình quên nghĩa"



"Ai." Bạch thái thái thở dài, "Nhân duyên trời đã định trước, bây giờ tan cũng không muộn. Bà cũng đừng mắng tiểu tử Trần gia kia nữa."



"Bà hiểu cái cái gì." Vương thái thái nói, "Nếu dễ dàng như vậy, tôi mới không tức."



Vương thái thái sau đó, bà mang khoảng thời gian phát sinh sự tình nói cho hai lão thái thái nghe, vô cùng lưu loát, còn mang theo oán giận, cuối cùng tổng kết một câu, "Các bà nói xem, Tống nha đầu là chúng ta nhìn lớn lên, con bé là người như vậy sao?!"



"Nha đầu kia khi còn nhỏ viết văn rất giỏi, tôi nhớ rất rõ ràng,kịch bản Trần Đạc diễn có một khoảng thời gian con bé ở trên bàn nhà tôi viết. Trần Đạc tiểu tử chẳng lẽ không biết? Nó đều biết! Hiện giờ xem nó nói cái gì trên mạng?!"



Chuyện này nếu đã nói ra rồi, mấy cái lão thái thái nghe xong đều giận.



Một bên trách Trần Đạc, một bên đau lòng cho Tống Thanh Y.



Bạch lão thái thái thở dài, "Nha đầu kia đến cùng, vẫn là mệnh khổ."



"Con bé thì có bao nhiêu ủy khuất." Lão Trương tức phụ cũng nói, "Lão Tống xem con bé là quả tim bảo bối của ông ấy, bình thường ngoài miệng không nói, khi còn nhỏ Tống nha đầu thi không tốt; lão Tống bao che khuyết điểm biết bao nhiêu, hiện tại nếu biết những chuyện này, không bị tức vào bệnh viện mới thôi đó."



"Tôi đoán Tống nha đầu toàn nhịn xuống, không nói cho ông ấy cùng Quyên Quyên biết." Vương lão thái thái nói, "Cô gái bên ngoài kia, tôi nhìn cũng không thích..."



Ông không nghe nữa, ôm ngực đi đến phòng khách, quay đầu run run hỏi Trần Hạo, "Gậy chống của ông đâu?"



Trần Hạo đưa qua hỏi ông "Ông muốn đi đâu? Con đỡ ông."



Tống gia gia bước đi tập tễnh, hướng tới Trần Đạc đi, bước đi vô cùng kiên định.



Ông đỏ mắt, đi đến trước mặt Trần Đạc, Trần Đạc vừa đem di động bỏ trong túi, nhìn Ông nội Tống đi tới, lập tức tươi cười"Ông nội, ông muốn đi vệ sinh? Không phải ở nơi này, con dắt ông đi."



Ông nội Tống hướng Trần Đạc vung lên một gậy, gậy chống trực tiếp rơi vào trên lưng, Trần Đạc đau vội vàng hỏi: "Ông nội, ông sao lại đánh cháu?"



"Cậu nói xem cậu đã làm cái gì?!" Tống gia gia quát: "Tôi đánh chết cậu."



Tiếng động này làm kinh động mọi người trong nhà, Trần Hạo ở cách đó không xa, lạnh lùng nhìn, vẫn không đi lên.



Ba mẹ Trần Đạc vội vàng tiến lên khuyên can "Bác Tống, bác làm gì vậy? A Đạc nhà chúng con đã làm chuyện gì không phải, bác nói với chúng con con dạy A Đạc lại,đừng đánh nó?!"



"Các người nói xem nó đã làm chuyện gì!" Tống gia gia mắt đỏ bừng, toàn bộ thân thể đều run rẩy, "Các người dạy ra thứ này hay sao!"



"Ông đối xử với con chưa bao giờ tệ, mà con như thế nào lại đối xử với nó như vậy? Trần Đạc, con không phải là con người? " Ông nội Tống định vung lên thêm một gậy, lại bị ba mẹ Trần Đạc ngăn lại, không thể đánh tiếp.



Bà nội Trần cũng tới, "Lão Tống, ông đang nói gì đấy? A Thanh làm sao? Tuổi tác đều lớn như vậy rồi, có chuyện gì không thể nói sao, thế nào lại động tay động chân, nếu huyết áp lên thì làm sao đây?"



"Bà hỏi cháu trai này của bà xem!" Tống gia gia nói, "Nó đến cùng là làm ra những chuyện gì!"



Ba lão thái thái cũng từ trong phòng đi ra, nhìn lão Tống, không vài giây liền nhận ra, Vương thái thái nhanh mồm nhanh miệng, lập tức hỏi: "Lão Tống, ông có hay không là nghe được lời của chúng tôi nói ban nãy?"



"Các bà nếu không nói,tôi cả đời này sẽ chẳng hay biết gì. Đến chết đều sẽ không yên ổn!" Tống gia gia nói xong, từ trong túi lấy điện thoại di động ra, gọi điện thoại cho Tống Thanh Y.



Ông run tay sờ màn hình, Tống Thanh Y bên kia nhận ngay, ông nức nở nói: "Nha đầu, con khi nào trở về đây?"



Tống Thanh Y ở bên kia cười, "Ông nội, con không phải đã nói với ông sao? Bên này con bận bịu, hôm nay không kịp quay về, ông thay con chúc Bà nội sinh nhật..."



"Hôm nay nếu con không trở lại,ông sẽ đặt vé máy bay, ông muốn gặp con."

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK